Hiện thực và phỏng đoán chênh lệch quá lớn!
Lớn đến để tất cả mọi người không thể tiếp nhận!
Chân Nguyên ngũ trọng chiến tứ trọng.
Ngay cả góc áo cũng chưa đụng được không nói, còn bị Chân Nguyên tứ trọng dùng một kiếm đánh bại!
Cho dù là những đệ tử ủng hộ Diệp Chân kia, cảm thấy Diệp Chân sẽ thắng, cũng không nghĩ tới, thậm chí không thể tưởng được, Diệp Chân sẽ thắng gọn gàng như thế.
Nếu không có tấm Linh phù hộ thể kia, chỉ sợ Chu Chí An đã bị Diệp Chân chém giết.
Đương nhiên, nếu một kiếm kia của Diệp Chân thực sự chém giết Chu Chí An, cũng sẽ không có ai cảm giác Diệp Chân thị sát khát máu, là Chu Chí An ngươi chơi xỏ lá trước.
Trên bầu trời, rất nhiều trưởng lão bị kiếm cương dài bốn trượng kia của Diệp Chân dọa kinh, ánh mắt cùng nhau nhìn về phía Liêu Phi Bạch.
Bị ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm, Liêu Phi Bạch nổi giận.
- Nhìn ta làm gì? Bản lãnh này, ta không có dạy, ta cũng dạy không ra!
Nghe vậy, các trưởng lão càng kinh ngạc!
- Thiếu chút nữa một kiếm chém giết Chu Chí An, thấy được chưa, đây là chiến lực của Diệp sư huynh!
- Về sau, các ngươi ai nói Diệp sư huynh giết vào Thiên Bảng là ăn gian, ta liền đánh hắn!
Sau khi hết khiếp sợ, các đệ tử lúc trước ủng hộ Diệp Chân, đều cực kỳ đắc ý.
Sau nửa ngày, Nhâm Tây Hoa cùng Trường Tôn Nhiên mới hồi phục tinh thần lại.
- Kiếm cương dài bốn trượng, điều này sao có thể? Trường Tôn sư huynh, cực hạn của ngươi là bao nhiêu?
Nhớ tới kiếm cương dài bốn trượng kia của Diệp Chân, khóe miệng của Nhâm Tây Hoa cũng có chút đắng chát.
- Ba trượng, chính là cực hạn của ta, phải phối hợp vũ kỹ, mới có thể đạt tới bốn trượng.
Hí!
Nhâm Tây Hoa hít vào một ngụm khí lạnh.
- Ngươi cũng làm không được, Diệp Chân này là làm sao làm được? Diệp Chân này, cũng quá kinh khủng rồi đó? Ta còn chuẩn bị chọn thời gian cùng hắn đại chiến một trận!
- Có lẽ hắn có bí thuật gì đó! Nhưng kiếm cương dài bốn trượng này, cũng chỉ là kinh người mà thôi, chưa nói tới khủng bố! Dù sao tu vi còn ở đó, đối với Dẫn Linh cảnh, không tạo thành bao nhiêu tổn thương Nếu hiện tại ngươi đại chiến với hắn, Diệp Chân thua không thể nghi ngờ!
Trường Tôn Nhiên nói.
Ở một bên, Tào La cẩn thận xem xét thương thế của Chu Chí An, mới giao Chu Chí An cho vài tên đệ tử chăm sóc.
- Chí An, không có việc gì, nội phủ bị thương. Tĩnh dưỡng mấy tháng là được.
Sắc mặt của Chu Chí An tái nhợt như tờ giấy, lúc này thần sắc dữ tợn, kéo Tào La lại nói.
- Sư huynh, báo thù cho ta, ngươi cũng có thể khiêu chiến Diệp Chân. Bây giờ ngươi liền khiêu chiến Diệp Chân báo thù cho ta, van ngươi!
Tào La có chút do dự.
Liên tiếp khiêu chiến?
Chút thể diện này, hắn vẫn muốn chứ.
Ngay thời điểm Tào La do dự, Đại sư huynh Phiền Sở Ngọc cùng sư tôn Hồng Bán Giang truyền âm, lại cùng lúc nổ vang ở trong đầu Tào La.
- Tào La, ngươi tiếp tục khiêu chiến Diệp Chân, báo thù cho các sư đệ. Dùng Tam Nguyên Kiếm của ta, trực tiếp giết Diệp Chân!
- Tào La, không thể lưu Diệp Chân, giết hắn đi!
Đây là âm thanh của sư tôn Hồng Bán Giang.
Trong nháy mắt tiếp theo, thời điểm Diệp Chân mới vừa đi xuống đài đấu võ, Tào La mạnh mẽ tiếp nhận Tam Nguyên Kiếm ở trong tay Chu Chí An, xoay mình nhảy lên đài.
Giương trường kiếm lên, sát khí đằng đằng chỉ Diệp Chân ở phía xa.
- Diệp Chân, ta muốn khiêu chiến ngươi, có dám chiến hay không!
Diệp Chân vừa đi xuống đài, trong nháy mắt xoay người, thấy là Tào La, tay cầm Tam Nguyên Kiếm, không khỏi tức giận mà cười.
- Tào La, ngươi cũng muốn khiêu chiến ta? Môn hạ của Hồng trưởng lão, hôm nay bị sao vậy nhỉ, chẳng lẽ đều muốn giết ta cho thống khoái sao?
Diệp Chân cũng không đần, trong tám vị chân truyền, chỉ có bốn vị có Bảo khí hạ phẩm, Tào La, Chu Chí An ở đâu ra Bảo khí hạ phẩm?
Nhất định là vì đối phó Diệp Chân mà mượn tới!
Bọn hắn có thể mượn chỗ nào?
Trừ Đại sư huynh Phiền Sở Ngọc của bọn họ ra, thì không có người nào nữa.
Nhưng mà, chỉ là đồng môn khiêu chiến, cũng không phải sinh tử quyết chiến, cần tốn công tốn sức mượn Bảo khí hạ phẩm sao?
Cộng thêm hôm nay Chu Chí An không biết xấu hổ dùng Khoách Âm Phù gọi hắn ra, đây hết thảy, đều lộ ra rất quỷ dị.
Muốn nói bên trong không có quỷ, quỷ cũng không tin.
- Diệp sư huynh, chuyện này...
Tào La lúng túng cười một tiếng.
- Chỉ là giết vào Top 10 Thiên Bảng, có chỗ tốt cực lớn, nên ta tới liều một hồi!
- Tào La, ngươi là Dẫn Linh cảnh, khiêu chiến đệ tử Chân Nguyên cảnh, ngươi còn có thể vô sỉ thêm chút nữa không? Còn chơi xa luân chiến, ngươi còn biết xấu hổ hay không! Không bằng ta cũng tới khiêu chiến ngươi chơi một chút?
Thải Y Tiên Tử trực tiếp mắng chửi, Thải Y Tiên Tử là như vậy, một khi nhận định một người tốt xấu, thì sẽ không chút cố kỵ, nói mắng liền mắng, quan hệ tình cảm gì cũng không thèm nhìn!
Xoát!
Tào La chỉ cảm thấy, huyết dịch khắp người đông lại, xấu hổ giống như con kiến bò trên chảo nóng.
Ở đây có hơn ngàn vạn đệ tử nhìn chằm chằm, để hắn hận không thể tìm một lỗ đất chui vào.
Hết cách rồi, đây là Thải Y Tiên Tử, tình nhân trong mộng của đệ tử toàn tông, uy lực mắng chửi người, không mang theo một chữ thô tục, lại có thể làm cho người xấu hổ đến chết.
- Ta... Ta... Diệp Chân, nếu không thì hôm nào ta lại khiêu chiến ngươi!
Bị Thải Y Tiên Tử mắng, Tào La lập tức rút lui.
Nghe Tào La nói như vậy, rất nhiều đệ tử ủng hộ Diệp Chân như Kim Nguyên Bảo, đều thở dài một hơi.
Mặc dù tu vi của Tào La vừa mới bước vào Dẫn Linh cảnh không bao lâu, nhưng coi như vừa bước vào Dẫn Linh cảnh, đó cũng là Dẫn Linh cảnh!
- Không cần! Các ngươi đã muốn chơi xa luân chiến, vậy thì tới đi, ta tiếp!
Vèo!
Thân hình lóe lên, Diệp Chân đã đi xuống, lại quay người nhảy lên đài đấu võ.
Dưới đài, các đệ tử nội môn ngoại môn đều trợn tròn mắt.
Diệp Chân lại muốn ứng chiến?
Kim Nguyên Bảo thậm chí dừng việc làm trong tay, nhanh chóng vọt tới dưới đài, khuyên Diệp Chân.
- Lão Diệp, ngươi ngốc sao! Tuyệt đối đừng trúng gian kế của bọn hắn, nhanh, mau xuống đây, đếm tiền giúp ca ca ta đi.
Đứng ở trên đài, Diệp Chân hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Kim Nguyên Bảo nói:
- Lão Kim, có gan chơi với ta một trận kích thích không?
- Chơi cái gì?
Kim Nguyên Bảo không chút do dự!
- Mở sòng!
Kim Nguyên Bảo ngẩn người, sau đó vỗ ngực rống to.
- Tốt, lão Diệp, ta điên với ngươi!
Kim Nguyên Bảo quay người, đi thẳng đến sòng bài của mình, lập tức rống to.
- Kim Nguyên Bảo mở sòng, Diệp Chân thắng, một bồi hai, Tào La thắng, một bồi năm!
Nghe được tỉ lệ đặt cược này, đệ tử quen biết Kim Nguyên Bảo đều chấn động.
- Kim Nguyên Bảo, đầu ngươi bị lừa đá hả!
Dẫn Linh cảnh đánh Chân Nguyên cảnh, còn có lo lắng sao?
Còn tỉ lệ đặt cược một bồi năm?
Ngươi muốn bồi táng gia bại sản sao?
Kim Nguyên Bảo xúc động cười một tiếng.
- Đầu ta không có để lừa đá, chỉ để cho huynh đệ của ta đá! Hôm nay trận chiến này, huynh đệ Diệp Chân của ta... tất thắng! Tin ta, liền mua huynh đệ của ta thắng đi!
Trong nháy mắt tiếp theo, Kim Nguyên Bảo liền lắc chuông báo hiệu mở sòng.
- Đặt tiền, mau tới đặt cược, nhanh tay có, chậm tay không còn!
- Cắt. Tin ngươi mới là lạ!
Nói tới nói lui, các đệ tử vẫn cùng nhau tiến lên, tranh nhau đặt cược.
Có điều, lại thiên về một bên, cơ hồ tất cả mọi người, đều mua Tào La thắng!
Mua Diệp Chân, cơ hồ không có!
Không bao lâu, Phùng Hạo Nhiên cùng Thạch Thiên Giáp cũng đẩy mọi người ở phụ cận ra, Thạch Thiên Giáp vung tay lên, ném ra mấy ngàn lượng bạc.
- Ta mua Tào La!
Cuối cùng, Thạch Thiên Giáp lại nhìn Phùng Hạo Nhiên nói:
- Lão Phùng, mau lại đây đặt cược!
- Được!
- Ba ngàn lượng bạc, một bình Huyết Nguyên đan, hai trăm điểm cống hiến, mua Diệp Chân!
Phùng Hạo Nhiên nói.
Thạch Thiên Giáp ở một bên lập tức im lặng.
- Lão Phùng, ngươi ngốc hả, lại mua Diệp Chân?
- Ngươi không hiểu!
- Thôi đi... Ngươi là cò mồi đúng không? Lần trước, ngươi đụng đại vận, mua trúng. Nhưng lúc này đây, Dẫn Linh cảnh đối chiến Chân Nguyên cảnh, ngươi cảm thấy có khả năng sao?
Thạch Thiên Giáp cười nhạo.
- Diệp Chân, đến đây đi!
Ở trên đài đấu võ, Tào La mở miệng nói.
Diệp Chân không để ý đến Tào La, tròng mắt hơi híp, nhìn về phía Linh Kiếm Phong, mở miệng.
- Phiền sư huynh, ngươi ở trên Linh Kiếm Phong nhìn có mệt không? Sao không tới đặt cược? Chẳng lẽ ngươi đối với sư đệ của mình, cũng không có lòng tin như vậy? Vẫn là câu nói kia, muốn chơi, liền chơi lớn một chút.
Bây giờ vẻ mặt của Tào La đỏ mặt tía tai, giống như một gia hỏa không biết liêm sỉ, Diệp Chân kết luận, sau lưng Tào La có người!
Thanh âm của Diệp Chân không lớn, lại như sấm nổ, trong nháy mắt, liền dập tắt tiếng ồn ào của mấy ngàn đệ tử.
Chân truyền!
Diệp Chân khiêu khích đệ tử chân truyền Phiền Sở Ngọc!
Một màn này, ngay cả Trường Tôn Nhiên cùng Nhâm Tây Hoa cũng sợ ngây người.
Đệ tử chân truyền, đây chính là tồn tại địa vị cao nhất trong Tề Vân Tông trừ trưởng lão.
Mỗi một đệ tử chân truyền, chỉ cần trưởng thành tiếp, ngày sau đều là trưởng lão tông môn nắm giữ thực quyền. Đừng nói đệ tử nội môn như bọn hắn, dù những trưởng lão phổ thông kia, cũng không dám đắc tội.
Ngay cả Trường Tôn Nhiên, danh xưng chuẩn chân truyền, cũng không dám đơn giản khiêu khích. Cho dù bọn họ cũng nhìn ra Bảo khí hạ phẩm Tam Nguyên Kiếm là bảo bối của chân truyền Phiền Sở Ngọc!
Trong nháy mắt tiếp theo, Nhâm Tây Hoa siết nắm đấm, nhiệt huyết sôi trào.
- Diệp Chân này, đủ nam nhân, là hán tử, ta thích!
- Có cơ hội, ta nhất định phải cùng hắn đại chiến một trận, chiến đấu với người như vậy, nhất định là một niềm vui lớn!
Nhâm Tây Hoa hưng phấn nói.
Trường Tôn Nhiên nở nụ cười khổ.
- Có đôi khi, cái giá làm hán tử rất lớn...
Ở dưới thanh âm của Diệp Chân dẫn đường, ánh mắt của tất cả mọi người, đều nhìn về phía Linh Kiếm Phong, đều muốn nhìn một chút, vị chân truyền ở Linh Kiếm Phong kia sẽ có phản ứng gì.
Nhưng vượt qua tất cả mọi người dự kiến, không có bất kỳ phản ứng gì!
Yên tĩnh mấy chục giây, phương hướng Linh Kiếm Phong, một chút phản ứng cũng không có.
Lúc này, Diệp Chân lại mở miệng.
- Phiền sư huynh, ngươi nhàm chán như vậy sao? Bảo khí hạ phẩm Tam Nguyên Kiếm của ngươi cũng ở nơi này, như thế nào, dám làm không dám chịu?
- A, Phiền sư huynh, ngươi cũng đừng để ta xem thường ngươi, như vậy ta sẽ rất thất vọng!
Diệp Chân cười nhạo, để Phiền Sở Ngọc ở Linh Kiếm Phong giả bộ không được nữa.
Cố nén nộ khí trùng thiên, Phiền Sở Ngọc tận lực để thanh âm trầm thấp vang lên.
- Diệp Chân, ta rất có lòng tin với sư đệ của mình! Cũng rất muốn đặt cược tham gia náo nhiệt, nhưng mà, ta sợ huynh đệ của ngươi Kim Nguyên Bảo không bồi nổi!
- Huynh đệ của ta không bồi nổi, ta bồi!
Diệp Chân thanh âm không lớn, nhưng khí phách!
- Ha ha ha ha, có câu nói này của ngươi, ta cược!
Thời điểm tiếng cười của Phiền Sở Ngọc vang lên, một cái vòng tay trữ vật từ Linh Kiếm Phong bay ra, như cầu vồng bay tới trước mặt Kim Nguyên Bảo.
- Một trăm vạn lượng ngân phiếu, mười vạn lượng hoàng kim! Lại thêm chuôi Bảo khí hạ phẩm Tam Nguyên Kiếm này, hi vọng ngươi có thể bồi nổi!
Nhìn thấy vòng tay trữ vật rơi ở trước bàn, Kim Nguyên Bảo chật vật nuốt một ngụm nước miếng!