Tạo Hóa Tiên Đế

- Cái gì? Năm nay cánh nhiên có tiểu sư đệ vào đây?

- Chẳng lẽ mặt trời mọc từ đằng tây? Hổ tử sư huynh, đây là chuyện gì?

- Tiểu thập nhị sư huynh, đây là tiểu sư đệ của chúng ta à?

Lập tức từng đạo thanh âm truyền ra từ trong phòng xá, mấy chục thân ảnh khôi ngô bất phàm đi ra từ trong đó.

Khương Tư Nam phát hiện, tất cả mấy chục người này đều rất là khôi ngô, khí huyết cường đại, ai nấy thân mặc da thú, râu tóc bù xù, phảng phất như một quần dã nhân, bộ dạng rất lôi thôi.

Khương Tư Nam phảng phất cảm thấy như mình vừa tiến vào trong một đám bộ lạc dã man.

Mà mấy chục tráng hán khôi ngô trước mắt lại dung mạo mỗi khác, có người đầu mọc một sừng, có người toàn thân lân giáp, có người có tám cánh tay, có người tóc xanh, không ngờ là đến từ rất nhiều chủng tộc khác nhau.

Bọn họ nhìn thấy Hổ tử và Khương Tư Nam, ai nấy đều sảng khoái cười lớn, tiến lại, nắm tay to tướng gắng sức vỗ lên trên người Khương Tư Nam và Hổ tử, phát ra từng hồi tiếng vang đồm độp.

Khương Tư Nam cảm thấy có phần ăn không tiêu, đám tráng hán này một thân thần lực vô song, có một số cánh nhiên còn cường đại hơn cả hắn. Trong mấy chục người này, tuy đại bộ phận đều là bát tinh cổ thần, nhưng vẫn có hai người trong mắt lấp lánh chín điểm tinh mang, rõ ràng đã đạt tới cảnh giới cửu tinh cổ thần!

- Tiểu sư đệ, vị này là nhị sư huynh, lão đại của Cổ Thần viện chúng ta! Vị này là tam sư huynh, đây là kẻ điên cuồng chiến đấu, ngươi tốt nhất đừng chọc hắn!

Hổ tử chỉ vào hai cường giả cửu tinh cổ thần ở chính giữa, giới thiệu cho Khương Tư Nam.


Trong hai người này, một người vóc dáng vô cùng khôi ngô, cơ thịt lực lưỡng, trong con ngươi hiện đầy chiến ý cuồng bạo, chính là tam sư huynh Mạnh Cuồng.

Người còn lại thì có vẻ khá khác loại, hắn mặc một thân trường bào màu trắng sữa, chân mang giày, tóc dài đen bóng dùng một sợi cỏ buộc ra sau gáy, mi mục như sao, phong thần như ngọc, khắp người tán phát ra một loại khí tức nho nhã mà thuần tịnh, giống như một vị sĩ tử chốn phàm trần.

Mà hắn lại đứng ngay giữa một quần nam nhân cơ bắp, họa phong kia khiến Khương Tư Nam nhìn mà không khỏi cười khổ trong lòng.

Hắn chính là nhị sư huynh Hoàng Tử Hiết.

Khương Tư Nam biết, ở trong Cổ Thần viện, cộng cả Hổ tử thì chỉ có mười hai vị đệ tử chân truyền, số còn lại toàn là đệ tử ký danh, hắn không ngờ nhị sư huynh và tam sư huynh cánh nhiên đều có tu vi cửu tinh cổ thần, hơn nữa hách nhiên đã đạt tới đỉnh phong, khí tức thậm chí còn cường thịnh hơn đám bán bộ Tiên Vương ở Thanh Tiêu Thiên rất nhiều.

- Tiểu sư đệ, hoan nghênh về nhà!

Hoàng Tử Hiết khẽ cười với Khương Tư Nam, khí tức thuần tịnh mà tường hòa khiến người nhịn không được tâm sinh hảo cảm.

- Tiểu sư đệ, thân thể ngươi quá yếu, sau này đến tìm tam ca, ta làm đồ ăn ngon cho ngươi!

Mạnh Cuồng cũng ha ha cười lớn, bộ dạng có vẻ khá là cao hứng.

Khương Tư Nam bị đám người này vây ở chính giữa, hắn cảm giác được rõ ràng sự cao hứng của mấy chục người này đều phát ra từ nội tâm, ai nấy đều lộ ra thiện ý và thân thiết, khiến hắn cũng ngay lập tức sinh ra hảo cảm với những hán tử ngay thẳng này.


- Quần gia hỏa các ngươi, đừng mở miệng ngậm miệng hô tiểu sư đệ, đợi lát nữa ta mang tiểu sư đệ đi kiểm tra huyết mạch, nếu hợp cách, hắn chính là thập tam sư huynh của các ngươi, một đám chẳng biết lớn nhỏ gì cả!

Hổ tử chắp tay sau đít, trừng quần cơ bắp lực lưỡng kia, chẳng qua đám đại hán lại không để ý hắn, ai nấy đều bật cười ha hả.

Dùng lời Hổ tử mà nói, thì sau cùng ở lại trong Cổ Thần viện đều là người đầu óc không quá bình thường.

Chẳng qua, Khương Tư Nam lại cảm giác được, những sư huynh này tuy nhìn rất cuồng dã, nhưng ai nấy đều thẳng thắn thật thà, đánh giao đạo với người như thế là thoải mái nhất, ít nhất không cần phải nơi nơi phòng bị.

- Đúng vậy đúng vậy, đám đần độn các ngươi, đến giờ phong cấm chi tỏa trong người mới chỉ giải phong được không quá năm đạo, không đạt được bảy đạo, các ngươi đừng nói là Thần Vương cảnh, ngay cả cửu tinh cổ thần cảnh đều rất khó đột phá!

Mạnh Cuồng đạp một cước tới tráng hán trước mặt, đạp sấp hắn xuống rồi quay sang cười mắng chúng nhân.

- Phong cấm chi tỏa là cái gì? Hình như có liên quan tới tiền đồ Thần Đạo?

Khương Tư Nam đột nhiên sửng sốt, mẫn cảm nắm giữ được từ then chốt này.

- Mọi người đừng nháo nữa! Tiểu sư đệ mới tới, mấy vị sư thúc, sư thúc tổ lại đều không ở đây, chúng ta cứ theo lưu trình mang tiểu sư đệ đi trắc thí huyết mạch thôi!

Sau cùng, nhị sư huynh Hoàng Tử Hiết lên tiếng, hiển nhiên trong đám người này nhị sư huynh rất có uy nghiêm, hắn vừa phát lời, chúng nhân lập tức im tiếng, vây quanh Khương Tư Nam tiến vào sâu trong sơn cốc.


Khương Tư Nam phát hiện, phiến sơn cốc này nhìn có vẻ không lớn, nhưng càng hướng bên trong, càng cảm giác được không gian bên trong cực kỳ bao la, phảng phất không gian chung quanh đều bị vặn vẹo.

- Pháp tắc chi lực thật kỳ diệu! Nếu không phải tiến vào trong sơn cốc, thì tuyệt đối không cảm giác được lực lượng huyền diệu trong này!

Khương Tư Nam kinh thán trong lòng.

Bọn họ tiến thẳng vào sâu trong, sau cùng dừng lại trước một tòa tế đàn chín màu.

Tế đàn chín màu trước mặt nhìn có vẻ cực kỳ cổ phác, trên đó khắc họa đường vân huyền ảo, phảng phất lạc ấn ngấn tích thời gian, ở mặt trên còn có một cột trụ trắng như bạch ngọc không chút tì vết.

Cột trụ cao chín trượng, thô to như thùng nước, nhìn óng ánh sáng ngời, rất là thần bí, tán phát ra quang mang mênh mông màu trắng sữa.

- Tiểu sư đệ, cái này là đá trắc thí huyết mạch của Cổ Thần viện, ngươi mạt một giọt máu trên đá trắc thí liền có thể kiểm tra ra trong người ngươi rốt cục đã mở ra bao nhiêu đạo phong cấm chi tỏa!

Nhị sư huynh khẽ cười nói.

- Nhị sư huynh, ta muốn hỏi một điều, cái gì là phong cấm chi tỏa? Trước đây ta một mực tu luyện ở Thanh Tiêu Thiên, chỉ là một tán tu, đối với loại trắc thí huyết mạch này tịnh không rõ ràng!

Khương Tư Nam lên tiếng hỏi.

- Ngay cả phong cấm chi tỏa mà ngươi cũng không biết?

Nhị sư huynh không nói chuyện, tam sư huynh Mạnh Cuồng và Hổ tử lại đồng thời phát ra một tiếng kinh thán, trong mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng.


- Thì ra tiểu sư đệ cánh nhiên là tán tu, tán tu có thể đạt tới trình độ như thế, đủ thấy thiên phú tiểu sư đệ ngươi siêu tuyệt! Cũng được, để ta nói rõ cho ngươi về phong cấm chi tỏa.

Trong mắt Hoàng Tử Hiết cũng chớp qua một tia kinh ngạc, chỉ là rất nhanh liền khôi phục như thường, khẽ cười nói:

- Sau thời Thượng Cổ, pháp tắc thiên địa đại biến, Thần Đạo suy sụp, mà Tiên Đạo hưng thịnh, ngươi có biết đấy là vì nguyên nhân gì?

- Nghe nói là sau thời Thượng Cổ, quy tắc biến hóa, các loại nguồn lực tu luyện dần trở nên khan hiếm, không còn thích hợp tu luyện Thần Đạo nữa!

Khương Tư Nam nói ra điều mình sớm đã biết.

- Không sai! Nguồn lực tu luyện ít dần, đúng là một bộ phận khiến Thần Đạo suy sụp, nhưng đó không phải nguyên nhân chủ yếu! Nguyên nhân chủ yếu nhất chính là, sau thời Thượng Cổ, thiên địa pháp tắc lưu lại chín đạo phong cấm chi tỏa trên thân tất cả những người có được huyết mạch cổ thần, ngăn trở người có huyết mạch cổ thần đi theo con đường Thần Đạo!

- Phong cấm chi tỏa?

Khương Tư Nam thoáng nhíu mày.

- Không sai! Chính là phong cấm chi tỏa trong huyết mạch chúng ta, thông thường mà nói đại bộ phận người có thể thông qua tự thân tu luyện, tự hành mở ra ba đạo phong cấm chi tỏa đầu tiên, nhưng tưởng muốn mở ra đạo thứ tư và đạo thứ năm thì rất gian nan, càng không cần nói tới đạo thứ sáu, thậm chí là mấy đạo sau cùng!

- Thông thường mà nói, nếu có thể mở ra năm đạo phong cấm chi tỏa liền có thể tu luyện tới bát tinh cổ thần cảnh, mở ra sáu đạo phong cấm chi tỏa liền có thể tu luyện tới cửu tinh cổ thần cảnh, mà chỉ khi mở ra bảy đạo phong cấm chi tỏa, mới có hi vọng bước lên cảnh giới tuyệt thế Thần Vương!

Hoàng Tử Hiết chậm rãi nói:

- Mấu chốt nhất còn là đạo thứ tám và đạo thứ chín, nếu có thể giải khai toàn bộ chín đạo phong cấm chi tỏa, liền có hi vọng đạt tới cảnh giới tuyệt thế Thần Đế! Chỉ là từ thượng cổ tới nay, cùng lắm chỉ có người mở ra tám đạo phong cấm chi tỏa, riêng đạo thứ chín thì tuyệt đối chưa ai mở ra được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận