Tạo Hóa Tiên Đế

Ầm ầm!

Thần quang màu đen xông lên trời, mảng lớn mảng lớn Hỗn Độn hư không nổ tung, vũ trụ hư không vô tận cũng bắt đầu chấn động, từng quang đoàn vũ trụ như mặt trời muốn nổ tung lên.

Khắp nơi đều là cảnh tượng tận thế.

Sau khi Hiên Viên Đạo vẫn lạc, 50 cường giả Đại Đế hắn suất lĩnh cùng Cổ Bàn hiệp lại với nhau, trên trăm cường giả Đế cấp, tuy là một cỗ lực lượng cực kỳ khủng bố, nhưng ở trong thú triều mênh mông vô tận, vẫn như một điểm hào quang không có ý nghĩa trong bầu trời đêm.

Oanh!

Sau khi Đế Huyền Sát ra lệnh, các Hỗn Độn Nguyên Thú đều đánh về phía các Đại Đế, mà Luân Hồi Thiên Đế cùng Đế Huyền Sát thì là uy hiếp lớn nhất.

Cổ Bàn nhận lấy Luân Hồi Thiên Đế đánh lén, giờ phút này đã dần dần rơi vào hạ phong.

Đế Huyền Sát thì ra tay vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa chiêu chiêu trí mạng, mỗi một chiêu rơi xuống, cơ hồ đều có một cường giả Đại Đế hoặc chết hoặc thương.

- Giết giết giết!

Cổ Bàn gào thét, trong ánh mắt bỗng nhiên lộ ra thần sắc quyết tuyệt, cả người hắn tỏa sáng hào quang, như một mặt trời quét ngang hư không, tản mát ra thần mang chói mắt.

Trên người Cổ Bàn có hỏa diễm hư ảo tràn ngập, sau đó bạo phát ra, khí tức của hắn lập tức mạnh hơn vài lần!

Ầm ầm!

Bàn Cổ Phủ phong mang ngập trời, uy hiếp thiên địa, Cổ Bàn liều mạng, lập tức bức lui Luân Hồi Thiên Đế, cả người hắn đột nhiên lao về phía Đế Huyền Sát.

- Muốn chết!

Trong mắt Đế Huyền Sát thoáng hiện lãnh mang, oanh ra một quyền, quyền mang mênh mông phảng phất như phá tan đại đạo pháp tắc, đưa tới một mảnh hỗn loạn.

Khóe miệng Cổ Bàn lộ ra nụ cười lạnh, dĩ nhiên không tránh không né, mặc cho một quyền này oanh xuyên qua bộ ngực hắn, cả người hắn thì đột nhiên nổ tung ra, thần quang sáng chói, dung nhập vào trong Bàn Cổ Phủ.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, Bàn Cổ Phủ giống như sống lại, phong mang màu đen càng ngày càng hừng hực, tản mát ra khí tức để Đế Huyền Sát cũng kinh hồn táng đảm.

Trong ánh mắt những cường giả Đại Đế khác đều lộ ra thần sắc hi vọng cùng bi thương.

Bọn hắn đã nhìn ra, Cổ Bàn dùng thân dung nhập vào Bàn Cổ Phủ, chính là muốn mạo hiểm đánh cược một lần, muốn chém giết Đế Huyền Sát, đây là trong chết cầu sinh, tất cả mọi người không khỏi nghiêm nghị kính nể.

Răng rắc!

Bàn Cổ Phủ xuất hiện ở trong Hỗn Độn Vực Hải, Lôi Đình màu đen tràn ngập, mấy chục Hỗn Độn Nguyên Thú ở chung quanh hắn đều kêu thảm một tiếng, hóa thành bột mịn, bị Bàn Cổ Phủ thôn phệ, cuối cùng Bàn Cổ Phủ ông một tiếng, chém về phía Đế Huyền Sát.

Phủ quang nhanh đến cực hạn, nhanh đến coi như Đế Huyền Sát sớm có chuẩn bị, cũng có một loại cảm giác khó có thể ngăn cản.

Xùy!

Huyết quang thoáng hiện, Đế Huyền Sát bị Bàn Cổ Phủ chém thành hai nửa, thân hình hóa thành huyết vụ.

- Đã chết rồi sao?

Tất cả cường giả Đế cấp, trong ánh mắt đều lộ ra hi vọng.

Nếu Đế Huyền Sát bị giết, hai Tổ Thú đều chết hết, vậy thú triều ở Thái Sơ Đế Thành coi như sụp đổ, có lẽ Cổ Bàn Đại Đế chết, sẽ mang đến hi vọng cho hết thảy mọi người.

Phanh! Phanh! Phanh!

Nhưng khí tức của thú triều Hỗn Độn Nguyên Thú trở nên cực kỳ quỷ dị, giống như một trái tim đang nhảy nhót, địa phương Đế Huyền Sát chết, thậm chí có trên trăm Hỗn Độn Nguyên Thú Hoàng Kim Đế cấp lao đến, sau đó hóa thành hào quang rừng rực.

Trên trăm đạo hào quang rừng rực dung hợp lại, huyết dịch kim sắc như hải dương bành trướng, ở trong đó hiện ra một trái tim màu vàng, sau đó chậm rãi hiện ra một thân ảnh thần bí.

Oanh!

Tất cả cường giả Đại Đế đều chấn động, trong ánh mắt đều là vẻ không thể tin được.

Đế Huyền Sát!

Đế Huyền Sát lại không chết, hoặc là nói dùng một loại phương thức thần bí như thế sống lại.

- Rất tốt! Rất tốt! Xem ra trong các ngươi cũng có cường giả, vừa rồi nếu một búa kia mạnh hơn một chút, có lẽ ta liền thật chết rồi! Nhưng đáng tiếc, hắn vẫn quá yếu, chẳng những không giết được ta, ngược để cho ta ngộ ra sinh tử luân hồi, ta cảm giác được, ta các Chúa Tể cảnh càng gần!

Trong ánh mắt Đế Huyền Sát lộ ra một tia mê say, trong tay hắn đột nhiên trảo một cái, một quang đoàn cửu sắc thần bí xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.

- Cái gì?

Đám người Vương Vũ Thần cùng Đoan Mộc Hàn ánh mắt chấn động, trong chốc lát trở nên trắng bệch.

Cầm ở trong tay Đế Huyền Sát, dĩ nhiên là Cửu Trọng Thiên vũ trụ!

- Ta biết rõ, các ngươi đều đến từ Vũ trụ này, nếu Vũ trụ này triệt để tan vỡ, không biết các ngươi có tuyệt vọng hay không?

Trong ánh mắt Đế Huyền Sát lộ ra thần sắc tà ác, Cửu Trọng Thiên vũ trụ ở trong tay của hắn xoay tròn, phảng phất như tùy thời có thể vỡ ra.

Tất cả mọi người chứng kiến, trong Cửu Trọng Thiên vũ trụ, Chư Thiên vạn giới, hàng tỉ sinh linh, thiên địa mênh mông bao la bát ngát, cùng với núi non sông ngòi, hoa cỏ trùng cá, đó là cố thổ sinh dưỡng bọn hắn, không biết lúc nào, lại bị Đế Huyền Sát bắt được.

Nếu Cửu Trọng Thiên vũ trụ tan vỡ, vậy sẽ như thế nào?

Tất cả mọi người không dám tưởng tượng.

Ngay thời điểm tất cả mọi người tuyệt vọng, mặt xám như tro, một đạo phong mang kinh thiên bỗng nhiên ngang trời phóng tới.

Đạo quang mang kia sáng chói đến cực hạn, phảng phất như một thanh thiên kiếm, trong nháy mắt đã đến trước mặt Đế Huyền Sát, trực tiếp chặt đứt cánh tay của hắn.

Sau đó một thân ảnh thần bí hiện ra, bắt được Cửu Trọng Thiên vũ trụ, nhanh chóng thu vào.

- Khương Tư Nam?

- Đại ca?

Tất cả mọi người chấn động, nhận ra thân ảnh đột nhiên xuất hiện kia, dĩ nhiên là Khương Tư Nam!

Ai cũng không nghĩ tới, ở thời điểm tất cả mọi người tuyệt vọng, cho rằng Cửu Trọng Thiên vũ trụ sẽ tan vỡ, Khương Tư Nam lại đến rồi!

Ánh mắt của Đế Huyền Sát lập tức lạnh lên, lộ ra cừu hận thấu xương, sắc mặt cực kỳ khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Khương Tư Nam, là ngươi?

- Không sai! Chính là ta, Đế Huyền Sát, đã lâu không gặp!

Giờ phút này Khương Tư Nam một thân áo trắng bồng bềnh, tóc đen rối tung, khuôn mặt thanh tú, đứng ở trong Hỗn Độn sương mù, Hỗn Độn Chi Khí ở chung quanh vậy mà đều tự động vỡ ra.

Trong mắt có vô số thế giới sinh diệt, cực kỳ tang thương, như đã trải qua ngàn vạn năm thời không.

Trên người Khương Tư Nam, không có một tia khí tức cường đại, chỉ đơn giản đứng ở trong Hỗn Độn, nhưng cho người cảm giác, phảng phất như bao dung cả Hỗn Độn Vực Hải.

- Ngươi trốn tránh trăm năm, ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm chết, thật không ngờ ngươi còn chưa chết, trở nên cường đại như thế! Rất tốt, hôm nay ta muốn đích thân đánh bại ngươi, sau đó nuốt ngươi, với tư cách tế phẩm để ta tấn chức Chúa Tể, có lẽ ngươi nên cảm thấy vinh hạnh!

Đế Huyền Sát nghiến răng nghiến lợi cười lạnh, sau đó oanh về phía Khương Tư Nam một quyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui