Tạo Hóa Tiên Đế

Lão gia tử lệ nóng doanh tròng, thân hình hơi có chút run rẩy, nhìn thoáng qua Khương Tư Nam, đột nhiên phát hiện, đứa nhỏ này thật là trưởng thành rồi!

Trước hai mộ phần, ánh lửa lập loè, nhang khói lượn lờ, bay thẳng không trung, mang theo người chết chờ mong, cũng mang theo kẻ sống hi vọng.

Đúng lúc này, một tiếng cười to chói tai vạch phá yên tĩnh, ở bên tai mọi người vang lên.

- Ha ha ha ha... Buồn cười a buồn cười, ngươi bất quá là một con sâu cái kiến vừa nhập Tu Chân chi đạo, liền nói bừa tìm hiểu Âm Dương, nghịch chuyển sinh tử, còn muốn leo lên tu luyện cực cảnh, thật sự là người không biết không sợ a!

Hà Trạch hai chân bị cắt đứt, quỳ trên mặt đất đột nhiên điên cuồng cười to, trên mặt mang vẻ trào phúng nồng đậm, phảng phất như đã nghe được chê cười.

- Còn muốn phục sinh cha mẹ thúc thúc của ngươi? Thúc thúc của ngươi là thật chết rồi, nhưng mà cha mẹ của ngươi nha... Ngươi cả đời này vĩnh viễn sẽ không biết tung tích của bọn hắn! Ha ha ha ha...

Hà Trạch nói như đất bằng nổi lên một tiếng Kinh Lôi, để tất cả mọi người đều vô cùng chấn động, trong ánh mắt lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

- Ngươi nói là... Ngươi nói là vợ chồng Tử Hiên không có chết?

Lão gia tử mắt hổ trợn lên, thanh âm run rẩy, trong ánh mắt tràn đầy hi vọng.

- Loong coong!


Trong nội tâm Khương Tư Nam gợn sóng ngập trời, nhưng mặt không biểu tình rút ra Phong Lôi Kiếm, gác ở trên cổ Hà Trạch, thanh âm run rẩy nói:

- Cha mẹ của ta ở nơi nào? Nói ra tất cả ngươi biết... Ta có thể... Tha cho ngươi khỏi chết!

Trong ánh mắt Hà Trạch lộ ra một tia hi vọng, nhưng lập tức lại bị điên cuồng thay thế.

- Ha ha ha ha, ta vĩnh viễn sẽ không nói cho ngươi biết, cha mẹ ngươi sinh tử ngươi vĩnh viễn cũng không biết, vấn đề này sẽ trở thành ác mộng của ngươi, sẽ cả ngày lẫn đêm cắn xé nội tâm của ngươi, sẽ trở thành bóng mờ vĩnh viễn không thoát được, sẽ để cho ngươi vạn kiếp bất phục, sinh tử cũng không có nơi táng thân!

Trong thanh âm Hà Trạch mang theo một cỗ kỳ dị, thanh âm lạnh như băng và quỷ dị ở trong hư không vang lên, mang theo thanh âm nguyền rủa ác độc nhất.

Hà Trạch mang trên mặt một cỗ khoái cảm trả thù, hắn vừa nghĩ tới nhi tử mình thương yêu nhất chết ở trong tay Khương Tư Nam, liền hận không thể ăn thịt của hắn, uống máu của hắn, trong nội tâm tràn đầy phẫn nộ cùng điên cuồng.

Sắc mặt của Khương Tư Nam lập tức trở nên vô cùng khó coi, hai tay của hắn siết chặt, móng đâm vào trong thịt, máu tươi đầm đìa nhìn thấy mà giật mình, phát ra thanh âm khủng bố.

- Lý Kim Long, cạy miệng của hắn, chỉ cần không giết chết hắn, tùy ngươi xử trí, ta muốn biết trong miệng hắn sở hữu tin tức!!!

Ở một bên đã sớm trong ánh mắt tràn ngập sát ý vô tận Lý Kim Long, vừa nghe đến chuyện đó, lập tức tinh thần đại chấn, dữ tợn cười một tiếng nói:

- Thiếu gia yên tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi hắn!

- Nghiêm hình bức cung? Ha ha ha, nằm mơ! Ngươi không có khả năng từ trong miệng ta lấy được một tin tức hữu dụng!

Hà Trạch khinh thường cười cười, nhìn cũng không có nhìn Lý Kim Long đi tới.

Chỉ là kế tiếp, hắn liền nói không ra lời, tiếng kêu thảm thiết thê lương bay thẳng Thương Khung.

- A a a...

Sắc mặt của Khương Tư Nam lại càng ngày càng khó coi, một canh giờ sau, Hà Trạch đã bị tra tấn thành người tàn tật, toàn bộ móng tay bị nhổ, ngón tay ngón chân toàn bộ bị đập nát, thất khiếu bị cương châm trát đầy, cốt cách toàn thân bị đập nát, như bùn nhão co quắp ngã xuống đất, nhưng mà một câu hắn cũng không nói.

Trong ánh mắt hoàn hảo của Hà Trạch, vô cùng oán độc nhìn Khương Tư Nam cùng Lý Kim Long, tràn đầy điên cuồng.


Hi vọng trong ánh mắt lão gia tử, lập tức như ánh nến trong gió dập tắt, lộ ra càng thêm già nua.

Khương Tư Nam nghĩ lại, thần hồn chi lực trực tiếp hiển hóa ở trong không gian Thủy Chi Bản Nguyên, hít sâu một hơi, đối với Long Hoàng lười biếng hấp thu Thủy Bản Nguyên chi lực, chắp tay thi lễ, khom người thật sâu.

- Tiền bối, xin trợ giúp Tư Nam một tay, đại ân đại đức suốt đời khó quên!

Long Hoàng nhìn Khương Tư Nam cúi người, trong ánh mắt hiện lên một tia kỳ dị, hơi không thể tra nhẹ gật đầu.

- Ơ a? Không nghĩ tới tiểu tử ngươi còn có lúc cầu đến ta, cái này thật đúng là kỳ lạ quý hiếm a, bất quá nể tình ngươi một mảnh hiếu tâm, lão tử liền ra tay giúp ngươi một lần, mở tâm thần ra!

Long Hoàng như cũ là một bộ cà lơ phất phơ, cười mỉm nói.

Khương Tư Nam theo lời thả tâm thần, thức hải lập tức bị thần hồn của Long Hoàng chiếm cứ, con mắt của Khương Tư Nam lập tức mở ra, liếc nhìn Hà Trạch đang điên cuồng cười to.

Đó là một đôi con ngươi lạnh lùng vô tình như thế nào? Tản ra khí tức phong cách cổ xưa, bao la mờ mịt, thần bí cùng uy nghiêm, phảng phất như Thần Long trên chín tầng trời, ngẫu nhiên cúi xuống nhìn con sâu cái kiến trên mặt đất một chút.

Tiếng cười của Hà Trạch im bặt mà dừng, lập tức như rơi băng uyên.

Ánh mắt của hắn cùng Khương Tư Nam đối mặt, thời gian dần qua trở nên mê mang.

Khương Tư Nam nói:


- Đem tình huống vợ chồng Khương Tử Hiên mà ngươi biết đều nói ra đi!

Hà Trạch mặt không biểu tình, trong thanh âm mang theo vẻ kỳ dị, chậm rãi nói:

- Vâng! Năm năm trước ta dẫn đầu cao thủ trong Tinh Thần Điện đi chặn giết Khương Tử Hiên, mới đầu còn rất thuận lợi, thời điểm mắt thấy muốn giết chết Khương Tử Hiên, bên cạnh Khương Tử Hiên có một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, lập tức từ Tiên Thiên cảnh trực tiếp phá vỡ vào Chân Thiên Cảnh viên mãn đỉnh phong, đánh chết tất cả thủ hạ của ta, hơn nữa phóng ra một kiện Linh khí cực kỳ lợi hại tự bạo, ngay cả ta cũng nhận lấy trọng thương...

- ... Về sau nàng kia giống như nhận lấy cái gì cắn trả, Linh khí bạo tạc để cho hư không vỡ vụn, ta nhìn thấy nàng cùng Khương Tử Hiên bị một đoàn hào quang sáng chói bao vây, tiến nhập hư không loạn lưu, cũng rất giống như bị Không Gian Truyền Tống Trận mang đi, nhưng mà ta một chút cũng không xác định, chỉ có thể phỏng đoán bọn hắn có lẽ... Còn chưa chết!

Hà Trạch nói, lại một lần nữa để cho mọi người dấy lên hi vọng nồng đậm.

- Ta biết ngay, ta biết ngay, Tử Hiên hắn không có khả năng liền nhẹ nhàng chết như vậy...

Lão gia tử thì thào tự nói, hung hăng lau nước mắt.

Lãnh Phi, Khương Tử Thanh, Khương Vân Thiên cũng đều kích động không thôi.

Trong ánh mắt của Khương Tư Nam hào quang lui bước, Long Hoàng lại về Hồng Mông Tạo Hóa Tháp, mà toàn thân Hà Trạch thì kích linh, lập tức tỉnh lại, trong ánh mắt mang theo hoảng sợ cùng không cam lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận