Tạo Hóa Tiên Đế

Thiên địa linh khí nồng đậm đến trình độ nhất định, trải qua địa chất vận động, sẽ ở trong đại địa hình thành Linh Thạch, căn cứ thuộc tính bất đồng, cũng phân chia rất nhiều chủng loại bất đồng.

Thủy Viên này thật đúng là giàu có, chỉ bất quá bây giờ những vật này đều là của mình rồi!

Phải biết rằng, dùng Linh Thạch tu luyện, so với đơn thuần hấp thu thiên địa linh khí phải nhanh hơn gấp trăm lần, những cái này đều là bảo vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu!

Khương Tư Nam không dám dùng tay, chỉ có thể dùng Phong Lôi kiếm móc Thủy Linh Thạch ra, sau đó bỏ vào trong Huyền Hoàng không gian.

- Ngao ngao ngao...

Bỗng nhiên, bên ngoài sơn động truyền đến tiếng hét thảm, như là Thủy Viên kia phát ra thanh âm, sau đó Xích Diễm Tước cũng phát ra một tiếng tiếng kêu thê lương, bên ngoài tiếng vang ầm ầm thông thiên địa, như Thiên Băng Địa Liệt.

- Sẽ không là đồng quy vu tận chứ!

Khương Tư Nam lại đợi một hồi, phát hiện bên ngoài thời gian dần qua đã không có thanh âm, hắn mới cẩn thận từng li từng tí đi ra bên ngoài sơn động.

Đi ra sơn động, xuyên thấu qua thác nước, Khương Tư Nam chứng kiến thân hình vô cùng khổng lồ của Thủy Viên ngã xuống trong sơn cốc, bộ lông cháy đen, máu tươi đầm đìa, giờ phút này một điểm khí tức cũng không có.

Mà Xích Diễm Tước cũng rất thảm, cánh chim trên người tàn phá rất nhiều, có một ít đều tróc ra, nó nằm rạp trên mặt đất không ngừng gào thét, đứng cũng không thể đứng lên.

Hai Hoang Thú đại chiến, kết quả rất hiển nhiên, Thủy Viên thua, trực tiếp thua tánh mạng, mà Xích Diễm Tước thắng, nhưng cũng thắng thảm, bị thương thế rất nặng, nếu như hiện tại Khương Tư Nam muốn đi, Xích Diễm Tước căn bản ngăn không được hắn.

- Ha ha ha, Nhị ca Tam ca, lần này phát a, hai Hoang Thú lưỡng bại câu thương, cái này để chúng ta nhặt được tiện nghi a!

Đang lúc Khương Tư Nam muốn đi ra ngoài, một tiếng cuồng tiếu truyền đến, từ ngoài sơn cốc đi tới ba thân nam tử khôi ngô mặc hắc y.

Nói chuyện chính là một nam tử dáng người ục ịch, đầu trọc, trong ánh mắt tràn đầy tham lam cùng vẻ mừng như điên, chỉ là đôi mắt tam giác để cho mọi người sinh ghét.

Bị hắn gọi Nhị ca cùng Tam ca, là hai nam tử dáng người khôi ngô, cơ bắp từng cục, như là hai Bạo Hùng, diện mục có chút giống nhau, như một đôi song bào thai.

Ba người này bộ dạng đều là hai ba mươi tuổi, mặc trên người hắc y kiểu dáng thống nhất, trên hắc y dùng kim tuyến buộc vòng quanh một Kim sắc Giao Long giương nanh múa vuốt, thoạt nhìn vô cùng bá khí.

Mà xem tu vi ba người, bất ngờ đều là cao thủ Hậu Thiên Cửu Trọng!

- Hai con Hoang Thú này thật sự là ngu xuẩn, tuy lực lượng vô cùng cường đại, nhưng dù sao linh trí còn không đạt được trình độ của người trưởng thành, vậy mà sinh sinh liều thành lưỡng bại câu thương!

Lão Nhị kiểm tra Thủy Viên cùng Xích Diễm Tước một chút, lúc này mới yên tâm lại, thoả mãn cười cười nói.

- Nhị ca Tam ca, vừa rồi chúng ta cảm giác được uy áp của đại chiến, hai Hoang Thú này vậy mà đều là Hoang Thú Ngũ phẩm đỉnh phong, chỉ kém một tia có thể đạt tới Tiên Thiên Cửu Trọng, đáng tiếc a!

Trong ánh mắt của nam tử ục ịch lộ ra một tia tiếc hận.

- Tíu tíu!

Trong ánh mắt của Xích Diễm Tước tràn đầy cừu hận cùng lửa giận, nó hữu khí vô lực tê minh một tiếng, hiển nhiên là nghe hiểu ba người này, biết rõ mình hôm nay chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng.

Đồng thời trong ánh mắt của nó lại lộ ra bất đắc dĩ cùng vẻ tuyệt vọng, nếu nó vẫn còn ở trạng thái đỉnh phong, chỉ sợ phun ra một đoàn Liệt Diễm có thể giết ba con sâu cái kiến này, như thế nào lại luân lạc tới kết cục như vậy!

- Ơ, còn không phục a!

Nam tử ục ịch đá Xích Diễm Tước một cước, trên mặt tràn đầy vẻ trêu tức.

- Lão Tứ, nắm chặt thời gian làm việc!

Trên mặt Lão Nhị lộ ra không vui.

- Da lông, trái tim, tinh huyết đều là đồ tốt, tranh thủ thời gian thu thập sạch sẽ sau đó chúng ta ly khai, nếu dẫn xuất một ít Hoang Thú cường đại, chúng ta liền phiền toái!

Nam tử ục ịch lên tiếng, từ bên hông rút ra một thanh đao thép lóng lánh, nhe răng cười đi về phía Xích Diễm Tước.

Xích Diễm Tước quẩy người một cái, muốn đứng lên, nhưng mà thương thế quá nặng, căn bản không cách nào nhúc nhích, nó chỉ có thể thê lương kêu một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

- Lão Tứ, cẩn thận!

Đang lúc nam tử ục ịch nhe răng cười muốn cho Xích Diễm Tước một đao, bỗng nhiên lão Nhị lo lắng hô lớn.

Cùng lúc đó, từ trong đầm nước đột nhiên xông tới một đạo nhân ảnh, một quyền vô cùng tấn mãnh, bao phủ về phía nam tử ục ịch.

Lão Nhị cùng lão Tam chuẩn bị đi giải phẫu Thủy Viên, cách thủy đàm xa hơn một chút, căn bản không kịp cứu viện, một chưởng này đã đến trước mặt nam tử ục ịch.

Nam tử ục ịch thần hồn đều nứt, vô cùng sợ hãi, cảm giác được một quyền uy mãnh vô song, không cần suy nghĩ, cử đao ngăn cản.

- Răng rắc!

Một quyền này nện vào trên trường đao của nam tử ục ịch, chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang, trường đao thép tinh lập tức bẻ gẫy, một quyền kia thế đi không giảm nện vào trên lồng ngực nam tử ục ịch.

Nhưng mà, một quyền khí thế ngập trời kia ở lúc va chạm vào lồng ngực nam tử ục ịch, lực lượng khổng lồ đột nhiên tán đi, đạo nhân ảnh kia thả người thối lui, rơi xuống trước người Xích Diễm Tước.

- Mấy vị huynh đệ, Xích Diễm Tước này là bằng hữu của ta, kính xin các vị có thể thả nó một con ngựa!

Khương Tư Nam mĩm cười, khuôn mặt vô cùng thanh tú, một đôi mắt thanh tịnh sáng ngời, thân mặc áo bào trắng đẹp đẽ quý giá, sợi tóc tán loạn đen nhánh phiêu tán ở sau lưng, khí độ bất phàm.

Vừa rồi một quyền kia đến cuối cùng, lực lượng đều thu hồi lại, dù sao không có sinh tử đại thù, hắn cũng không muốn đơn giản lấy tánh mạng người ta, nhưng mà ba người này xem xét liền là thế hệ không dễ sống chung, bởi vậy phải dùng một tí thủ đoạn chấn nhiếp bọn hắn thoáng một phát.

Xích Diễm Tước vừa nhìn thấy Khương Tư Nam, con mắt thoáng sửng sốt, tràn đầy nghi hoặc, nó không nghĩ ra Nhân loại ăn trộm đáng giận vô sỉ kia tại sao lại tới cứu mình.

Nhưng mà trong ánh mắt của nó vẫn lập tức bay lên một dục vọng muốn sống mãnh liệt.

Trong ánh mắt nam tử ục ịch lóe ra sợ hãi, nổi giận, thần sắc không dám tin, lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, trong ánh mắt lộ ra oán độc.

Lão Nhị cùng lão Tam cũng đi tới, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Khương Tư Nam, bọn hắn cũng không dám vì thiếu niên tuổi trẻ mà sinh ra lòng khinh thị, vừa rồi một quyền kia cương mãnh bá đạo, hơn nữa quyền thế thu phát tùy tâm, coi như là hai người bọn họ cũng không có tin tưởng tiếp được.&


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui