Tạo Hóa Tiên Đế

Năm đó tổ tiên Khương gia, Khương Thái Hư dẫn theo tộc nhân ẩn cư ở Càn Nguyên vực, Khương Tư Nam đã sớm hoài nghi tổ địa của mình tại Thái Sơ Đại Thế Giới, mà không phải ở Chân Cương giới.

Dù sao tu vi của Khương Thái Hư, còn có Đại Hoang Tháp thần bí kia, Khương Tư Nam tu vi càng cao, càng cảm giác được loại lực lượng mênh mông kia, tuyệt đối đã vượt qua Vương Thiên cảnh.

Chỉ là Khương Thái Hư nhất mạch liền cường đại như thế, vậy Khương thị nhất tộc chính thức lại là quái vật khổng lồ như thế nào?

Gia tộc khổng lồ như vậy, Chân Cương giới không có, vậy cũng chỉ có ở Thái Sơ Đại Thế Giới!

- Khương gia?

Vương Vũ Thần chứng kiến ánh mắt chờ đợi của Khương Tư Nam, phảng phất như đoán ra điều gì, khẽ thở dài một hơi nói:

- Đại ca, Thái Sơ Đại Thế Giới vô cùng mênh mông, bách tộc mọc lên san sát như rừng, coi như là gia tộc của ta cũng không biết Thái Sơ Đại Thế Giới, đến tột cùng có bao nhiêu thế lực, tông môn cùng Thánh Địa, gia tộc họ Khương có lẽ có rất nhiều, nhưng mà không biết có phải là ngươi muốn tìm hay không!

- Thật sự có?

Sắc mặt của Khương Tư Nam vui vẻ, trái tim muốn nhảy ra ngoài.

Vương Vũ Thần rất nghiêm túc nhẹ gật đầu.

- Ta biết rõ gia tộc họ Khương, cường đại nhất là ở Bất Chu sơn Thiên Đế Thành, coi như là ở trong Thái Sơ Đại Thế Giới, cũng là thế lực cấp cao nhất, chính là một trong bát đại Chí Tôn gia tộc của Thiên Đế Thành, chi nhánh vô số, đây cũng là gia tộc họ Khương nổi danh nhất Thái Sơ Đại Thế Giới, Đại ca ngươi...


- Bất Chu sơn Thiên Đế Thành sao?

Khương Tư Nam thì thào tự nói, trong ánh mắt có một tia thần mang hiện lên.

Hắn thở dài một hơi, chậm rãi nói:

- Nếu như đã kết bái huynh đệ, chuyện này ta cũng không nên gạt các ngươi, ta chỉ là hoài nghi tổ địa Khương gia ta có lẽ ở Thái Sơ Đại Thế Giới, hơn một nghìn năm trước tổ tiên Khương Thái Hư...

Khương Tư Nam hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói ra, ngay cả trên mặt Đoan Mộc Hàn cùng tiểu hòa thượng cũng lộ ra thần sắc tò mò, này hay là đám bọn hắn lần thứ nhất biết được thân thế của Khương Tư Nam.

- Tránh né cừu gia mà che dấu Khương gia chi nhánh sao?

Vương Vũ Thần nhẹ giọng tự nói, cuối cùng nhìn Khương Tư Nam nói:

- Đại ca ngươi yên tâm, chờ ta trở lại Thái Sơ Đại Thế Giới, nhất định sẽ phát động lực lượng của gia tộc, vì ngươi tìm kiếm được tổ địa chính thức của Khương gia, ta cũng tin tưởng bá phụ bá mẫu khẳng định còn sống, nói không chừng đã đến Khương gia tổ địa!

Tuy nghe ra an ủi trong thanh âm của Vương Vũ Thần, Khương Tư Nam vẫn hơi cười cười, trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu.

Bất quá trong lòng của hắn lại nhớ kỹ danh tự Bất Chu sơn Thiên Đế Thành.

Sau một hồi say mèm, mặt trời lặn phía tây, bỏ ra kim sắc hào quang.

Vương Vũ Thần đứng lên, rất nghiêm túc nhìn Khương Tư Nam, Đoan Mộc Hàn cùng tiểu hòa thượng nói:

- Đại ca, Tam đệ, Tứ đệ, bảo trọng!

- Bảo trọng!

Ba người Khương Tư Nam cũng đều chắp tay, trong ánh mắt mang theo tình nghĩa huynh đệ nồng đậm.

Trong nội tâm Vương Vũ Thần run lên, nhưng vẫn phóng lên trời, thân hình hóa thành một đạo quang mang, hắn không dám quay đầu lại, hắn sợ vừa quay đầu thì có thể nhịn không được lưu lại.

Hắn biết rõ có một số việc, nhất định phải hiện tại hắn đi làm, cho nên hắn chỉ có thể ở trong nội tâm yên lặng nói: Hảo huynh đệ của ta, bảo trọng, chúng ta chắc chắn có một ngày gặp lại!

Nhìn Vương Vũ Thần biến mất ở chân trời, Khương Tư Nam, Đoan Mộc Hàn cùng tiểu hòa thượng nhìn nhau, đều chứng kiến trong ánh mắt đối phương có không bỏ nồng đậm.


Nhất là tiểu hòa thượng, giờ phút này lập tức liền không nhịn được, oa oa khóc lớn lên, trong miệng nức nở nói:

- ... Đã nói Tứ huynh đệ xưng bá thiên hạ... Nhị ca cứ như vậy không chịu trách nhiệm đi mất... Oa oa oa...

Khương Tư Nam sờ lên trọc đầu của hắn, ánh mắt ửng đỏ an ủi:

- Thiên Duyên không khóc, phải biết rằng thế gian tất cả hội ngộ, đều là xa cách từ lâu gặp lại, cố gắng tu luyện, chúng ta sẽ có một ngày gặp lại hắn!

Đoan Mộc Hàn như trước lộ ra rất lãnh khốc, như một thanh thần kiếm thẳng tắp, thân hình cao ngất, nhưng mà cánh tay run nhè nhẹ, lại bộc lộ ra nội tâm của hắn giờ phút này, cũng cực kỳ không bình tĩnh.

Một mực qua thật lâu, ba huynh đệ mới bình tĩnh lại.

- Si nhi a... Hồng trần vạn trượng, nhân quả liên hệ, Tu Chân vốn là nghịch thiên chi lộ, nhiều thêm vài phần ràng buộc thật không biết là tốt hay xấu!

Xa xa Dịch Thiên Cơ tự nhiên cũng đều thấy được tình hình như vậy, lắc đầu thở dài một hơi, nhưng mà trong ánh mắt lộ ra thần sắc cực kỳ nhu hòa.

- Đúng vậy, ràng buộc cản trở con đường Tu Chân, bởi vậy có ít người tình nguyện huy kiếm chặt đứt tất cả ràng buộc, chính là vì theo đuổi Tiên đạo hư vô mờ ảo kia sao?

Một bên thanh âm của Nam Cung Cầm cũng có chút ít tịch liêu, trong lời nói ý hữu sở chỉ, nghe vào trong tai Dịch Thiên Cơ, lại mặt già đỏ lên, lộ ra có chút xấu hổ.

- Cái này... Nam Cung... Đã nhiều năm như vậy, hẳn là ngươi còn không có nhìn rõ sao?

Thật lâu về sau, Dịch Thiên Cơ như một làm sai chuyện tiểu hài tử bình thường, lúng túng nói đến.

- Đã nhìn ra?


Nam Cung Cầm giống như cười mà không phải cười nhìn hắn một cái, làm như đang thở dài lại như u oán:

- Chưởng giáo Chân Nhân cùng Đệ Nhất sư huynh đã đi rồi, ta lại có cái gì xem không rõ? Ngược lại là lão gia hỏa ngươi, đã nhiều năm như vậy liền thật sự thấy rõ sao?

Phong Thiên Quân cùng Đệ Nhất Thánh không biết lúc nào đã đi rồi, một bên Long Ngưng Tuyết nhìn thoáng qua sư tôn của mình, lại nhìn Dịch Thiên Cơ, giống như có chút minh bạch, khóe miệng lộ ra mỉm cười.

Trên Đông Hải, tiểu hòa thượng lệch cái đầu nhìn Khương Tư Nam nói:

- Đại ca, kế tiếp ngươi chuẩn bị làm gì?

Khương Tư Nam khẽ cười nói:

- Đương nhiên là hồi tông! Bất quá muội muội ta Khương Vũ Điệp cùng đám người Tình Tuyết đều ở Đan Khí Tông, ta chuẩn bị tiến về Ly Hỏa vực một chuyến!

- Ly Hỏa vực?

Con mắt Tiểu hòa thượng sáng ngời, bất quá lập tức lại ám xuống dưới, hắn ủ rũ nói:

- Bàn sư thúc nói, lúc này đây ta xông đại họa, sư phụ nói ta không cô đọng Nguyên Thần, liền không cho ta đi ra ngoài, đáng tiếc ta không có biện pháp cùng Đại ca đi Ly Hỏa vực!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận