Tạo Hóa Tiên Đế

- Nguyên nhi yên tâm, ta đã muốn mệnh của tiểu súc sinh này!

Hỏa Sí chứng kiến cháu của mình bị Khương Tư Nam kích thương thành như vậy, trong ánh mắt lóe ra sát cơ rừng rực, nhìn Khương Tư Nam, khí tức toàn thân cuồng bạo như núi lửa phun trào.

Khương Tư Nam chứng kiến Hỏa Sí không nói một lời liền muốn động thủ, lập tức hoảng sợ, vội vàng hô:

- Diệp Chân Nhân, ngươi xem cuộc vui cũng nên xem đủ rồi a? Không xuất hiện nữa cái mạng nhỏ của ta sẽ không còn!

- Cái gì? Chưởng giáo Chân Nhân?

Hỏa Sí cùng tất cả mọi người đang xem cuộc chiến biến sắc, thật không ngờ chưởng giáo Chân Nhân cũng ở nơi đây.

Ông!

Trong hư không khẽ run lên, như gợn sóng tách ra, từ đó xuất hiện một trung niên nhân nho nhã, nhãn quang thâm thúy mà cơ trí, có một loại khí thế không giận tự uy, bao phủ ở trong hào quang xích sắc, mới vừa xuất hiện liền để cho phiến thiên địa này run rẩy không thôi.


- Tham kiến chưởng giáo Chân Nhân!

Mọi người thấy thân ảnh của Diệp Cương, đều không dám lãnh đạm, nhao nhao khom mình hành lễ.

Diệp Cương lại mỉm cười, nhìn Khương Tư Nam nói:

- Ngươi cái Tiểu hoạt đầu này, vậy mà nhìn ra ta sớm liền đến nơi này, ánh mắt xem như không kém, bất quá ngươi làm ra động tĩnh lớn như thế, đây là ý định hủy Tê Hà sơn của ta sao?

Trong thanh âm Diệp Cương mang theo nụ cười thản nhiên, có một loại cảm giác trưởng bối răn dạy vãn bối, nhưng rất tùy ý, phảng phất như căn bản không có coi Khương Tư Nam cùng Hỏa Nguyên chiến đấu là chuyện quan trọng.

Mọi người thần sắc khác nhau, đều có chút nghiền ngẫm, không phải chưởng giáo Chân Nhân cùng Khương Tư Nam có quan hệ gì chứ?

Khương Tư Nam nhếch miệng, hắn biết rõ Diệp Cương kỳ thật sớm đã đến, chỉ có điều một mực ở bên cạnh xem cuộc chiến, mục đích đúng là vì nhìn xem tư chất của Khương Tư Nam rốt cuộc yêu nghiệt như thế nào.

Trận đại chiến này, để cho Diệp Cương mừng rỡ không thôi, không nghĩ tới chiến lực của Khương Tư Nam nghịch thiên như vậy, ngay cả Hỏa Nguyên cũng không phải là đối thủ của hắn.

Tuy trong nội tâm Khương Tư Nam đối với Diệp Cương phỉ báng không thôi, nhưng mà vẫn cung kính cúi đầu nói:

- Diệp Chân Nhân, vãn bối bất quá là cùng Hỏa Nguyên luận bàn thoáng một phát, không nghĩ tới vị Hỏa gia Thái Thượng trưởng lão này quá bao che cho con, liều mạng ra tay với vãn bối, kính xin Diệp Chân Nhân làm chủ!

Khương Tư Nam không để ý trên mặt Hỏa Sí âm trầm chút nào, đã sớm xé toang da mặt, vậy cũng không cần phải cố kỵ thể diện Hỏa gia.

Diệp Cương vẫn không nói gì, Hỏa Sí lạnh lùng cười nói:

- Chưởng giáo Chân Nhân, kẻ này vậy mà dịch dung lẻn vào Đan Khí Tông ta, nhất định là lòng mang ý loạn, lão phu ra tay tự nhiên là vì an nguy của Đan Khí Tông ta, kính xin chưởng giáo Chân Nhân ngay tại chỗ giết chết tiểu súc sinh này!

- Đúng vậy, chưởng giáo Chân Nhân, Khương Tư Nam vậy mà dùng tên giả Giang Nam, thông qua Đan Khí Tiên Duyên Hội lẻn vào Tê Hà sơn, nhất định là muốn bất lợi với Đan Khí Tông chúng ta, đối với gian tế căn bản không cần giảng thân phận gì, trực tiếp giết là được!


Giờ phút này Hỏa Nguyên ăn vào Linh Đan chữa thương, trên mặt tái nhợt khôi phục một tia huyết sắc, sắc mặt dữ tợn nhìn Khương Tư Nam nói.

Trong lòng của hắn đối với Khương Tư Nam đã hận tới cực điểm, ở trước mặt mọi người xấu mặt, sẽ đối với thanh danh của hắn tạo thành ảnh hưởng thật lớn, thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến tuyển bạt thiếu chưởng giáo.

Diệp Cương lại từ chối cho ý kiến, thần sắc không thay đổi nói:

- Hỏa sư huynh, Hỏa Nguyên sư điệt, chỉ sợ các ngươi là nghĩ sai rồi a? Khương Tư Nam cũng không phải gian tế gì, hắn đến Đan Khí Tông ta, một là vì thăm muội muội của hắn Khương Vũ Điệp, hai là vì trả Đan Lệnh hắn lấy được cho Đan Khí Tông ta, hắn giúp Đan Khí Tông chúng ta tìm về Đan Lệnh, chính là khách nhân tôn quý nhất của Đan Khí Tông ta, các ngươi đối đãi khách nhân như thế, chẳng lẽ là muốn bôi đen thể diện của Đan Khí Tông ta sao?

- Trả Đan Lệnh?

Trong nội tâm Hỏa Sí trầm xuống, thật không ngờ nghìn tính vạn tính Đan Lệnh trong tay Khương Tư Nam, vẫn rơi vào trong tay chưởng giáo Chân Nhân, trong lòng của hắn sát cơ càng thêm hừng hực, giờ phút này cũng lạnh lùng cười nói:

- Nếu muốn trả Đan Lệnh, vì sao không quang minh chính đại đến Tê Hà sơn ta? Ngược lại ẩn nấp thân hình, vụng trộm tiềm hành tiến đến, ta xem tiểu tử này là mưu đồ làm loạn, kính xin chưởng giáo Chân Nhân minh xét, không nên bị tiểu tử này lừa gạt!

- Quang minh chính đại?

Khương Tư Nam cười ha ha, trong ánh mắt lộ ra một tia trào phúng.

- Nếu ta quang minh chính đại tới nơi này, chỉ sợ còn không có nhìn thấy Diệp Chân Nhân, đã bị người Hỏa gia các ngươi giết a! Ban đầu ở trong Thần Ma cổ chiến trường, Hỏa gia các ngươi lấy oán trả ơn truy sát ta, vì chính là đạt được Đan Lệnh, thỏa mãn dã tâm cướp lấy thiếu chưởng giáo vị của các ngươi, nhưng mà hôm nay ta nói cho các ngươi biết, các ngươi đánh sai chủ ý rồi, Đan Lệnh là Tích Quân tỷ tỷ tìm được, Tích Quân tỷ tỷ mới là Đan Khí Tông thiếu chưởng giáo!


Sắc mặt của Hỏa Sí cùng Hỏa Nguyên đều biến đổi, tuy tất cả mọi người biết rõ sự tình Hỏa gia tranh đoạt vị trí thiếu chưởng giáo, nhưng mà thật không ngờ Khương Tư Nam nói công khai như vậy.

Mọi người chung quanh thần sắc biến ảo không thôi, lộ ra một tia hiểu ra.

Bọn hắn tự nhiên biết rõ Hỏa gia ở Đan Khí Tông một nhà độc đại, ngay cả chưởng giáo Chân Nhân cũng không có bị bọn hắn để vào mắt, bởi vậy trong nội tâm mặc dù đối với Hỏa gia bá đạo cảm giác bất mãn, nhưng vẫn không có người nào dám nói.

Diệp Cương nhìn Hỏa Sí cùng Hỏa Nguyên, nhàn nhạt nói:

- Các ngươi thật đúng là to gan! Khương Tư Nam đã nhận được Đan Lệnh, chính là khách nhân tôn quý nhất của Đan Khí Tông ta, không nói đến hắn đã đưa Đan Lệnh trở lại, dù hắn không đưa trở lại, đó cũng là đồ vật hắn có được, nếu Đan Khí Tông chúng ta không phân tốt xấu, liền đi đoạt, vậy cùng Ma Môn có gì khác nhau?

- Hơn nữa vừa rồi ta nghe nói, Hỏa Nguyên sư điệt ngươi lại muốn cưỡng ép mang Vũ Điệp, Tình Tuyết cùng Tử Huyên đi, ta ngược lại muốn hỏi ngươi một chút, ngươi muốn làm gì?

Sắc mặt Diệp Cương lập tức trầm xuống, ánh mắt như điện, một cỗ khí tức Vương giả mênh mông ập đến, sắc mặt Hỏa Nguyên trắng bệch, phảng phất như hít thở không thông, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh hoảng.

Diệp Cương dù sao cũng là Đan Khí Tông chưởng giáo Chân Nhân, coi như là những năm này nhạt ra tầm mắt mọi người, nhưng mà loại khí thế giống như Thiên uy kia, tất cả mọi người đều cảm giác được trong lòng căng thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận