Tụi nó đứng sát mép tường gạch , nhỏ và nó thật sự không biết làm gì nữa , muốn chạy không chạy được vì sao ư ! Vì cái chỗ chết tiệt này không có chỗ để thoát nữa rồi . Đang trong tình trạng không biết phải làm sao thì lại nghe thấy tiếng bước chân ai đó đang tiến đến phía tụi nó , cả hai vẫn đứng sát tường bình tĩnh . Bỗng dưng ai đó đã lôi cả hai vào trong khe nhà khiến cho tụi nó suýt kêu là nhưng may bị bịt miệng lại .
" Là tớ đây !"- giọng nói nhè nhẹ phát ra từ đàng sau tụi nó , một giọng nói quen thuộc khiến nó ngơ ngác .
" Là Phong !"- nó nhớ ra thì nhìn cậu mà cười . Lâu lắm rồi không gặp cậu , từ khi cậu đi thì cũng có nhiều việc xảy ra quá đi .
" Thôi tụi tớ không có thời gian đâu ! Dương đi thôi !"- nhỏ nhìn vào cái đồng hồ , cũng sắp đến giờ rồi , đứng đây tán gẫu nữa là lỗ công toi đó .
" À ...ưm lần sau gặp !"- lời nhỏ phát ra làm nó chạy thật nhanh theo nhỏ nhưng không quên để lại lời chào cậu .
" Ưm ... tạm biệt !"- cậu cũng chào lại với nụ cười buồn , cậu biết nó và nhỏ đến làm gì chứ , đã hơn 1 tháng trôi qua rồi nhưng cậu không quên nó được . Mặc dù hôn thê của cậu có tính cách cũng giống nó với cô đẹp ngang ngửa nó nhưng cậu biết cô không phải nó . Gọi là hôn thê thế thôi chứ nhưng ngày nào cũng cãi nhau với cô ta . Nói vậy thôi nhưng cô ta cũng có nhiều điểm đáng yêu đấy chứ như đi giúp người khác hay là khi giả bộ ngoan hiền trước mặt bama cậu chứ .
Về nhỏ và nó sau khi qua khỏi chiến trường chó thì tụi nó lại va phải cửa ai laze đỏ nữa chứ , nếu bị nó tia vào chắc cháy người mất .
" Mày đi đi ! Ở đây giao cho tao là được rồi !"- nhỏ đẩy nó lùi lại phía sau mà cười , nhỏ nhất định sẽ phá hết tất cả lũ cản đường này .
" Được không ?"- nó lo lắng nhìn nhỏ , nó biết nhỏ giỏi nhưng những cái máy laze này nguy hiểm lắm đó , nó không thể để nhỏ nguy hiểm vì nó được .
" Tin tao !"- nhỏ giữ một cái máy laze đang chuyển động kia mà nhìn nó cười , nhỏ biết có nhiều lắm nhưng vì nó đành chịu khó phá nốt thôi (-_-)
" Ừm cẩn thận nha !"- nó chạy đi khuất sau hàng cậy thì nhỏ cũng bị bao vây bởi mấy con robot kia .
Chúng phát ra những cái laze màu đỏ hại mắt thì nhỏ cũng tránh bằng những động tác điêu luyện . Nhưng có thể tránh được mãi đâu , nhỏ đang thấm mệt thì bỗng dững những chú robot kia dừng lại và cái laze màu đỏ trở thành màu xanh lam .
" Cẩn thận chứ em !"- giọng nói ai đó vọng lên khiến nhỏ phải ngước mắt nhìn theo về phía đó thì thấy một chàng trai có mái tóc xanh đậm với bộ vét đen trông rất bảnh trai và trưởng thành đang cầm cái kìm lắc lư bên cạnh ổ cắm những con robot laze .
" Anh Thiên !"- nhỏ chạy ra mà ôm chầm lấy anh , anh thật quá đáng mà , đi đến anh mà không rủ nhỏ theo mà bắt nhỏ phải đi tìm.
" Thôi nào ! Cho anh xin lỗi !"- anh kéo nhỏ ra khỏi người mà xoa đầu nhỏ . Anh biết nhỏ đang suy nghĩ gì chứ , ở bao nhiêu lâu không biết nhỏ nghĩ gì mới là lạ .
" Anh quá đáng lắm ! Huhu !"- nhỏ đấm mạnh vào người anh , rồi sau đó ôm thật chặt , gục mặt vào lồng ngực săn chắc của anh mà khóc .
" Anh xin lỗi !"- anh ôm chặt nhỏ vào lòng , anh biết nhỏ sợ cô đơn lắm chứ . Tuy nó là con bạn thân nhất của nhỏ nhưng từ khi yêu anh thì nhỏ đã có anh làm điểm dựa nên lúc nào anh cũng ở bên nhỏ nhưng lần này đột ngột anh đi mà chỉ gọi điện cho nhỏ khiến nhỏ phải bực .
Thấy tiếng khóc chưa được dừng thì anh kéo nhỏ ra khỏi vòng tay mà tiến khuôn mặt của anh áp sát mặt nhỏ và môi chạm môi .
Nụ hôn đầu ..... cái first kiss của cả hai .
Nhỏ mở to mắt trong làn nước mắt nhìn người trước mặt đang hôn mình , nhỏ tuy bất ngờ nhưng vẫn nhắm nghiền mắt lại mà đáp trả nụ hôn ngọt ngào này . Nụ hôn vội vã vì đó là nụ hôn đầu của cả hai khiến cho quang cảnh thêm phần hạnh phúc .
" Anh yêu em !"- anh quyến luyến rời đôi môi đỏ mọng của nhỏ mà ôm lấy nhỏ trong vòng tay ấm áp .
" Em cũng yêu anh !"- nhỏ cười hạnh phúc , thế là đủ rồi , nhỏ chỉ cần anh ở bên mà thôi .