Tạo Tác Thời Quang

Điền Duệ Đống sững sờ nhìn Hoa Lưu Ly đi vào nhà, nghe được tiếng ho khan của Hoa Trường Không, mới vội vàng phục hồi tinh thần lại, thi lễ với Hoa Lưu Ly một cái.

Hoa Lưu Ly làm bộ phải trả lễ, Điền Duệ Đống vội vàng khoát tay nói: "Tại hạ vạn không dám chịu lễ của Huyện chủ, ngài mau mau ngồi xuống."

Cảm giác để cho một nữ tử yếu đuối như vậy vất vả trả lễ của mình, sẽ bị thiên lôi đánh.

Nghe được Điền Duệ Đống không cần hoàn lễ, Hoa Lưu Ly không chút do dự quay người ngồi xuống, thỉnh thoảng che ngực một cái, ho khan hai tiếng, dọa Điền Duệ Đống sợ đến mức cũng không dám hô hấp quá sức, sợ một hơi liền thổi người ta chạy.

Lúc tới hắn còn nổi giận đùng đùng, nhưng khi thật sự đối mặt Hoa Huyện chủ thì tức giận đã tiêu biến, ngay cả tay chân cũng có chút luống cuống: "Trước đó vài ngày đã quấy rầy Huyện chủ, trong lòng tại hạ hết sức bất an, hôm nay đặc biệt nhận tội với Huyện chủ."

"Điền công tử khách khí." giọng nói Hoa Lưu Ly suy yếu, "Là lá gan ta quá nhỏ, ngài cũng không liên quan, Điền công tử không cần tự trách."

Nghe nói như thế, Điền Duệ Đống có chút xúc động dung, tổ phụ cùng phụ thân cũng cảm thấy hết thảy đều là lỗi của hắn, ngược lại Hoa Huyện chủ là người bị hại, cảm thấy hắn không sai, này là tiểu tiên nữ thiện lương đến cỡ nào!

Đối phương càng nói như vậy, hắn càng ngượng ngùng, nghĩ đến mình mới vừa rồi còn bất đắc dĩ tới đây nói xin lỗi, Điền Duệ Đống càng thêm xấu hổ vạn phần.

Cô nương ôn nhu thiện lương như thế, nhất định là tiên nữ trên trời hạ phàm.

Hoa Lưu Ly cười khanh khách nghe Điền Duệ Đống nói lời ân hận, còn quan tâm để cho nha hoàn đổi trà nóng cho Điền Duệ Đống.

Chờ đối phương nói xong, Hoa Lưu Ly rũ mắt xuống, dung mạo xinh đẹp dịu dáng như ánh trăng, làm cho người ta không nhịn được say mê trong một lúc: "Điền công tử không cần để ở trong lòng, ta cũng không trách công tử."

Nghe được ý tứ Hoa Huyện chủ thật không trách mình, Điền Duệ Đống hết sức cảm động, sau đó chuẩn bị tốt danh mục quà tặng để đưa lên.

Hoa Lưu Ly thả danh mục quà tặng vào trên khay trà: "Điền công tử quá khách khí."

Nữ quan đi theo Điền Duệ Đống cùng đến là Đại cung nữ quản sự trong cung Hiền phi, kể từ đi khi nàng theo Điền Duệ Đống vào cửa, cũng chưa không mở miệng nói chuyện nhiều.

Nàng rũ mắt nửa, duy trì thế đứng, khóe mắt lại quan sát Hoa Lưu Ly từ đầu đến chân một lần. Chờ Hoa Lưu Ly nhận lấy danh mục quà tặng của Điền phủ, nàng lấy ra thiếp mời đã sớm chuẩn bị xong.

Đây là một thiếp mời Hiền phi tự tay viết, giấy in hoa tản ra mùi thơm nhàn nhạt.

"Trong cung hoa mai nở, nương nương lo lắng Huyện chủ mới vào Kinh Thành không có quen, muốn mời ngài vào cung ngắm hoa." Nữ quan làm một đại lễ, "Xin Huyện chủ nể mặt tham gia."

Hiền phi mời nàng đi tham gia hoạt động tiểu đoàn thể, Hoa Lưu Ly một chút cũng không bất ngờ. Trong kinh thành lời đồn về Anh vương nổi lên bốn phía, mà hết thảy ngọn nguồn lời đồn đều ở đây trên người nàng.

Nếu như nàng cự tuyệt Hiền phi mời, như vậy lời đồn về Anh vương trong kinh thành, sẽ càng diễn ra ác liệt, ngày sau cũng có ảnh hưởng cực lớn đến danh tiếng với Anh vương.

Đây đối với Hiền phi có dã tâm mà nói, thì không thể nào tiếp nhận.

Ai.

Ai kêu nàng là người thiện lương mềm lòng đây?

Khép lại thiệp mời, Hoa Lưu Ly nhìn thấy đôi mắt mong đợi của nữ quan thì ngượng ngùng cười một tiếng: "Đa tạ nương nương mời, thần nữ nhất định sẽ đến. Chẳng qua là thân thể thần nữ không tốt lắm, có rất nhiều thứ không thể ăn không thể dùng, như vậy có thể quá phiền toái nương nương hay không?"

"Sao lại phiền toái? Trước khi nô tỳ đến phủ nương nương chúng ta nói, năm xưa nàng cùng phu nhân Đại Tướng Quân là khuê trung hảo hữu, mặc dù nàng chưa nhìn thấy ngài, nhưng trong lòng đã đối đãi với ngài như cháu gái ruột." Nữ quan thở phào nhẹ nhỏm, Hoa Huyện chủ nguyện ý tới là chuyện tốt, đừng nói phiền toái chút ở cái ăn, coi như nàng muốn uống sương sớm tháng ba, nương nương cũng sẽ nghĩ biện pháp lấy được.

"Này... Vậy làm phiền nương nương." Hoa Lưu Ly nhếch khóe miệng.

Nàng cho là chỉ có nam nhân hư vinh một chút, mọi người thích nói chuyện với nhau mấy câu xưng là hảo huynh đệ, không nghĩ tới Hiền phi trong cung cũng có sở thích như vậy.

Mẫu thân đã sớm nói với nàng, bởi vì lúc còn trẻ lão nhân gia nàng quá mức dũng mãnh, gần như không có khuê trung mật hữu thổ lộ tình cảm. Nếu tới Kinh Thành có người tự xưng là tỷ muội tốt của nương, nhất định không nên tin, đều là chuyện hoang đường lừa gạt nàng cùng Tam ca.

Lúc gần đi, Điền Duệ Đống suy nghĩ không thôi quay đầu lại liếc nhìn Hoa Huyện chủ nhu nhược, thấy Hoa Huyện chủ ngẩng đầu cười cười với hắn, vội vàng nói: "Xin người yên tâm, sau này ta sẽ phóng ngựa nơi phố xá sầm uất rồi."

Đi ra đại môn Hoa gia, bị gió lạnh vừa thổi, Điền Duệ Đống thanh tỉnh lại, hắn mới vừa nói cái gì?

Không bao giờ ... phóng ngựa nơi phố xá sầm uất nữa? !

Nói ra, có thể làm bộ không tồn tại mà thu hồi lại hay không?

"Thái tử điện hạ, Hiền phi nương nương muốn cử hành tiệc rượu thưởng mai ở trong cung, cho người đưa thiếp mời tới." Thái giám trình thiếp vàng đến trước mặt Thái tử.

"Trời rất lạnh, thưởng mai cái gì?" Thái tử không nhận thiệp mời, "Không đi."

Thái giám thu thiếp mời vào.

"Hiền phi vội vội vàng vàng cử hành tiệc rượu thưởng mai, là vì mời nữ nhi Hộ Quốc Tướng Quân đến." Ngón tay trắng nõn như có như không có điểm mặt bàn, Thái tử cười một tiếng, "Cũng không muốn cưới người ta làm vương phi, lại muốn mượn thân phận của đối phương dẹp tan lời đồn, hai mẹ con này thật là có tiền đồ."

Thái giám không dám nói tiếp.

"Thôi." Thái tử đứng lên, "Hiền phi sinh người nhi tử ngốc đã đủ đáng thương, cô gia nói ít nàng đôi câu."

Những huynh đệ này, ngày ngày mong đợi phụ hoàng phế Thái tử vị của hắn, dùng những thứ thủ đoạn ngu xuẩn kia hắn nhìn cũng không nhịn được đau lòng thay bọn họ, đều là hoàng tử hoàng tôn, tại sao không chú ý mà ngu như vậy?

"Chuẩn bị xong hậu lễ, đưa qua lúc Hiền phi cử hành phần thưởng mai."

"Là đưa cho Hiền phi nương nương?" Thái giám có chút kinh ngạc, lúc nào thì Thái tử trở nên quan tâm như thế? Mặc dù người khác không đi, lại chuẩn bị lễ cho Hiền phi nương nương, cũng coi như giữ thể diện cho Hiền phi.

"Đưa cho nữ nhi Hộ Quốc Tướng quân."

Thái giám thở nhẹ, Thái tử điện hạ còn bình thường.

"Thái tử điện hạ, Ngũ hoàng tử vội thỉnh an ngài." Nữ quan Đông cung đi tới, nhỏ giọng hồi báo, "Ngài cần gặp không?"

"Để cho hắn vào đi." vẻ mặt Thái tử nhàn nhạt, đối với người vừa tới cũng không thân cận quá nhiều.

Không lâu lắm, một nam tử như ngọc đi vào, cử chỉ hắn ưu nhã hành lễ với Thái tử: "Thần đệ ra mắt Thái tử."

Thái tử ngồi ở trên ghế mềm, mặt hắn không thay đổi nhìn vị đệ đệ này phong quang tế nguyệt tài hoa xuất chúng: "Ừ, ngươi ngồi đi."

Thái độ hắn lạnh nhạt cũng không có ảnh hưởng Ngũ hoàng tử, hắn cung kính hỏi xong sau đó yên tĩnh, lại nói chút chuyện phiếm, chuyện gì cũng không nói, đàng hoàng cáo lui.

Những huynh đệ này ở trước mặt hắn, có cung kính, quật cường, thậm chí còn có nịnh hót, nhưng không có ai làm được hoàn mỹ giống như lão Ngũ vậy, hoàn mỹ đến mức hắn không thấy nửa điểm sai lầm.

Đáng tiếc cho dù bọn họ dùng hết thủ đoạn, chỉ cần Thái tử không ngã, cuối cùng những người này chỉ có thể là hoàng tử.

Thật là khiến người ta hết sức thông cảm.

Ngày vào cung, Hoa Lưu Ly không đi thẳng đến Lâm Thúy cung của Hiền phi trước, mà là đi Thọ Khang cung bái kiến Thái hậu.

Thái hậu là một lão nhân hiền lành, vô cùng thân thiện đối với Hoa Lưu Ly , nghe nói nàng muốn đi Lâm Thúy cung thưởng mai, cố ý đưa áo choàng màu hồng làm từ lông cáo cho Hoa Lưu Ly .

"Áo choàng này màu sắc diễm lệ, ai gia lớn tuổi không mặc được, con mặc thì thích hợp hơn." Chờ Hoa Lưu Ly thay áo choàng ra, Thái hậu cười nói: "Ai gia đã sớm nói, phải là tiểu cô nương mặc cái áo choàng này nhìn mới đẹp."

Lời này vừa nói ra, nữ quan bên cạnh Thái hậu buồn cười lại không dám cười.

Trước đó vài ngày, vãn bối bên kia nhà ngoại Thái hậu muốn cái áo choàng này, nhưng Thái hậu không cho, thì ra là ngại người ta nhìn chưa đủ đẹp.

Hoa Lưu Ly lấy khăn tay che miệng cười khẽ, ánh mắt hơi cong lên, vui mừng đến mức làm cho người ta quên rằng nàng là người nhiều bệnh: "Đa tạ Thái hậu nương nương khích lệ."

"Ai gia thích nhất tiểu cô nương như vậy, chờ đầu mùa xuân tới trong cung ai gia ngồi nhiều một chút." Thái hậu nhẹ nhàng cầm tay Hoa Lưu Ly , ở tay nàng bối vỗ vỗ, "Tư khố ai gia có rất nhiều vải vóc, ngày mai sẽ để cho tú nương dựa theo kích thước của con làm chút y phục cho con thử."

Hoa Lưu Ly cười gật đầu, nàng ở trong mắt Thái hậu, thấy được cuồng nhiệt nào đó.

Chờ Hoa Lưu Ly vừa rời đi, Thái hậu vui vẻ nói: "Đã lâu không gặp được tiểu cô nương như vậy, cuối cùng chút vải vóc trong tư khố ai gia có chỗ hữu dụng rồi."

Ngày thường Thái hậu yêu thích nhìn tiểu cô nương xinh đẹp mặc quần áo xinh đẹp, nếu như năm đó nàng không có vào cung thành hoàng hậu, nói không chừng đã trở thành họa sư chế tác y phục lợi hại nhất Đại Tấn rồi.

Ai, chỉ tiếc bị hậu cung mai một lý tưởng vĩ đại này.

Ra khỏi Thọ Khang cung, Hoa Lưu Ly ho khan mấy tiếng, lại suy yếu thở hổn hển, được cung nhân đón lên bộ liễn. Trong miệng nàng nói "Không hợp quy củ", thân thể cũng rất thành thực ngồi lên.

Mặc dù lúc nào cũng có thái giám quét dọn, nhưng vẫn có bông tuyết không ngừng bay, nàng là một nữ tử mảnh mai, tại sao có thể đi bộ lúc khí trời ác liệt như vậy?

Ngồi lên, vẫn không quên bày ra một tư thế ngồi vô cùng nhu nhược, nàng dám cam đoan, ngay cả tiểu bạch hoa chập chờn trong gió, cũng không có nhìn điềm đạm đáng yêu như nàng lúc này.

Thọ Khang cung đến Lâm Thúy cung, cần đi qua con đường phía sau Thần Dương cung. Nàng nhìn đường phía sau Thần Dương cung rộng rãi, trong hoàng cung này đều đã chật cứng người, so với Hoa phủ người làm không coi là nhiều đúng hơn là an tĩnh.

Tuyết càng lúc càng nhiều, Hoa Lưu Ly thấy nơi xa có cung nhân mang cỗ kiệu thêu hoa văn vàng tới bên này đây.

"Thái, Thái tử?" Âm thanh thái giám nâng bộ liễn đi có chút kinh hoàng, nhỏ giọng nhắc nhở Hoa Lưu Ly : "Hoa Huyện chủ, đó là nghi giá Thái tử."

Toàn bộ cung thị bên cạnh Hoa Lưu Ly dừng bước lại, khom người thối lui đến chân tường bên. Hoa Lưu Ly từ tay Diên Vĩ bước xuống, lẳng lặng nhìn nghi giá Đông cung càng ngày càng gần.

Khi nghi giá gần ngay trước mắt thì Hoa Lưu Ly cởi mũ áo choàng xuống, cúi đầu rồi phúc thân.

Gió lạnh và bông tuyết đánh vào trên mặt của nàng, có chút lạnh.

Gió nhấc màn kiệu lên, Thái tử thấy được trong tuyết một ánh hồng.

Lúc màn kiệu sắp khép lại thì y đưa tay trắng ngần ra, đe vén nó lên.

"Thần nữ thỉnh an Thái tử điện hạ." Hoa Lưu Ly ngẩng đầu lên, thấy rõ dung nhan tuấn mỹ sau màn kiệu.

Khó trách có tin đồn nói Thánh thượng vô cùng thiên vị Thái tử, gương mặt như vậy, ai không muốn thiên vị đây?

"Khụ khụ." Hoa Lưu Ly lấy khăn tay che miệng ho khan vài tiếng, cho dù khi nào, bất cứ ở chỗ nào, nàng cũng sẽ không quên, mình là một nữ tử yếu đuối mảnh mai đáng thương bất lực.

Nàng mới vừa ho khan xong, chỉ thấy Thái tử buông rèm xuống, nàng thức thời lui về sau một bước.

Đột nhiên, cái tay sau rèm đưa ra, trên tay đang cầm một ấm lò sưởi tay tinh sảo.

"Cầm đi." Rèm vén lên lần nữa, Thái tử lười biếng nhìn nàng, "Nàng là... tiểu cô nương Hoa gia?"

"Tạ điện hạ, thần nữ chính là nữ nhi Hoa gia." Hoa Lưu Ly đưa tay nhận lấy ấm lò sưởi tay, dùng hai tay ôm nó lên, còn rất ấm áp.

"Tuyết lớn, trên đường cẩn thận." Thái tử nhìn nàng mang cười mắt, vẻ mặt bình thản để màn kiệu xuống.

Thật may là lão đại không có ý định cưới tiểu cô nương Hoa gia này, nếu không chỉ bằng đầu óc cùng gương mặt kia, sợ rằng muốn ủy khuất chết tiểu cô nương.

Những năm này, Hiền phi ở trong cung nhiều năm như vậy, cuối cùng làm chuyện tốt, không cho hoa tươi cắm trên bãi phân trâu là con trai của nàng.

Đây thật là tích phúc lại tích đức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui