Hắn biết Đặng Ngải vào thời kỳ cuối của Tam quốc là một nhân vật nổi bật, có điều kết quả rất thảm. Nhưng Tào Bằng cũng không rõ Đặng Ngải là người ở đâu, cũng không biết y sống vào năm nào tháng nào? Là ngẫu nhiên trùng tên hay là thế nào? Nếu cháu ngoại của hắn không phải là Đặng Ngải thì Đặng Ngải thật đó hiện giờ đang ở đâu? Nghĩ tới đây, Tào Bằng liền thở dài một tiếng.
Nếu cháu ngoại của hắn đúng là Đặng Ngải thật thì không biết nó có tài hoa xuất chúng như trong lịch sử không?
- A Phúc! Đệ đang nghĩ gì vậy?
Tào Bằng quay đầu lại thì thấy Đặng Tắc đã tới sau lưng từ lúc nào. Hắn vội vàng đứng dậy nói:
- Tỷ phu! Huynh đã trở lại?
- Ừm!
- Tuân Thượng thư có gặp huynh không?
- Ừm! Có gặp... Hơn nữa còn nói chuyện với ta một chút. Ta cũng không biết tại sao y lại biết mình nhưng có thể thấy y rất quan tâm tới ta. Hơn nữa, y cũng không phải là người lạnh lùng như người ta nói.
Người ta thường nói, nhà cao cửa rộng không cùng với kẻ bần hàn. Cái tình hình này ở thời kỳ Ngụy Tấn vô cùng nặng nề. Cho dù ngươi có là quan to trong triều đình nhưng nếu ngươi không phải là người của danh gia vọng tộc thì sẽ bị kỳ thị. Tuân Du có thể tiếp kiến Đặng Tắc, hơn nữa nói chuyện một cách thân thiết với nhau thì mặc dù không thể chứng tỏ y không có thành kiến về dòng dõi nhưng cũng chứng tỏ rằng y không có ác cảm với Đặng Tắc. Một nhân vật vô cùng quan trọng trong quân Tào mà có hảo cảm với Đặng Tắc thì sẽ có rất nhiều ích lợi. Tất nhiêu điều kiện là Đặng Tắc phải có thực học.
- Tỷ phu.
- Chuyện gì?
- Có chuyện này đệ muốn hỏi.
Đặng Tắc ngồi xuống vừa nựng đứa con đang ngủ say vừa nhìn Tào Bằng.
- Có chuyện gì?
- Họ Đặng của huynh...thật sự có lai lịch thế nào?
- Tổ tiên họ Đặng của ta ở Cức Dương vốn là họ của Đặng quốc. Sau khi Đặng quốc bị diệt thì họ Đặng từ thời Xuân Thu tới nay vẫn ở quận Nam Dương. Khi triều đại trung hưng thì một trong hai mươi tám vị tướng là tướng quân Đặng Vũ chính là người thôn Đặng.. A Phúc! Đệ hỏi chuyện đó để làm gì?
Tào Bằng do dự một chút rồi nói:
- Người trong thôn Đặng có thể có tuổi xấp xỉ với huynh và có con sinh vào năm nay như tiểu Ngải có nhiều không?
- Cái này hình như là không ít.
Tào Bằng cũng không biết phải hỏi tiếp như thế nào. Nói thật cái chuyện này có hỏi Đặng Tắc cũng bằng không. Vì vậy mà hắn gãi đầu, cười:
- Quên đi. Không có việc gì.
Nhưng cho dù hắn muốn quên thì Đặng Tắc lại không đồng ý. Nguyên nhân rất đơn giản, y biết Tào Bằng không phải là người nhiều chuyện. Nếu hắn đã nói việc này chắc chắn có nguyên nhân. Mà nghe Tào Bằng nói thì dường như chuyện này có liên quan tới bảo bối của y. Vì vậy mà Đặng Tắc lo lắng, nắm lấy tay Tào Bằng:
- A Phúc! Rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi phải nói rõ cho ta.
"Chuyện này làm sao có thể nói rõ? Chẳng lẽ ta lại nói cho ngươi biết ngày sau có một người tên là Đặng Ngải rất giỏi hay sao? Ta không biết tiểu Ngải có phải là Đặng Ngải đó hay không."
- Không phải. Nhất định ngươi có chuyện gì đó giấu ta.
Tào Bằng càng không nói, Đặng Tắc càng lo lắng. Y trừng mắt nhìn Tào Bằng:
- Nếu ngươi không nói cho ta, ta đi nói với tỷ tỷ ngươi để cho tỷ tỷ ngươi tự hỏi.
- Được rồi! Được rồi...
Tào Bằng giơ tay lên làm động tác đầu hàng.
- Ta thừa nhận vừa rồi ta có đang suy nghĩ một chuyện.
- Là chuyện gì?
Tào Bằng quay đầu lại rồi mỉm cười:
- Thật ra chuyện này có liên quan tới huynh.
Đặng Tắc phụng phịu:
- Ta vẫn đang nghe.
- Tỷ phu! Huynh phải là huyện lệnh Hải Tây có đúng không?
- Vô nghĩa!
- Nhưng hôm qua ta suy nghĩ cả đêm thấy nếu chỉ có mình ta theo huynh đi thì vẫn có chút không đủ.
- Vậy thì sao?
- Huynh phải tìm người. - Tào Bằng trừng mắt rồi nói một cách trịnh trọng:
- Người ta thường nói một cái chén có ba cái chân, một hảo hán phải có ba người giúp. Cho dù thế nào thì càng nhiều người càng tốt. Khi huynh tới Hải Tây chẳng lẽ lại chuyện nào cũng tự mình làm? Có một số việc không thể nào tự mình huynh ra tay. Ít nhất cũng phải tìm một hai người nào đó giúp đỡ có đúng không?
- Ừm...
Đặng Tắc muốn nói cho Tào Bằng thật ra có người tìm giúp ta rồi. Có điều không để cho y mở miệng, Tào Bằng đã nói trước:
- Cho dù thế nào thì cũng chỉ có người cố hương.
- Sao nói vậy? Bạn đang xem tại - truyenfull.vn
- Huynh xem. Bên cạnh Quách Tế tửu có một Quách Đạt là người đồng tông. Bên cạnh Tuân thị cũng đều là người họ Tuân... Khi huynh tới Hải Tây muốn tìm người có thể dùng có lẽ không dễ dàng. Huynh nghĩ lại xem trong tộc có ai có thể giúp huynh không?
- Thôn Đặng sao?
Đặng Tắc ngẩn người mà trầm ngâm. Y cũng không thể phủ nhận câu nói của Tào Bằng đã đánh trúng tâm trạng của mình.
- Khi ta ở thôn Đặng cũng không thường xuyên qua lại với mọi người. Đệ cũng biết, trong tộc chỉ có tướng quân Đặng Tế. Còn người có bản lĩnh...
Y đang cảm thấy nhức đầu thì đột nhiên ánh mắt sáng ngời...
- Đệ nói vậy thật ra làm ta nhớ tới một người.
- Ai?
- Ta có một người chú trong họ, lúc trước có quan hệ rất thân với phụ thân của ta. Chỉ có điều trước đó rước lấy họa nên mới bị đuổi khỏi thôn, tới định cư ở Tân Dã. Có điều cha của ta và y rất thân với nhau... Y có con trai cũng cùng tuổi với ta, từng theo thái thú Giang hạ là Lưu Tường và có tình đồng môn với danh sĩ Lang Lăng là Lưu Ba. Có điều Lưu Kinh châu và Lưu Tường trở mặt với nhau cho nên y vẫn không xuống núi để giúp. Nếu nói tài cán thì y hơn ta rất nhiều. Ta học về hình pháp còn y thì chuyên tu thao lược, giỏi chuyện tung hành. Ừm! Lúc trước có nghe nói y định tới Tứ Xuyên. Đã hơn một năm, ta gặp nhiều chuyện nên không biết bây giờ y đã đi hay chưa?
- A!
Đúng là mèo mù vớ cá rán. Tào Bằng cũng không ngờ bản thân mình chỉ tìm một cái cớ vậy mà lại đánh trúng tâm trạng của Đặng Tắc.
- Tỷ phu! Vị bằng hữu của huynh tên là gì?
Tào Bằng cười cười mà nói.
Trong lịch sử, Đặng Tắc chỉ là một tiểu nhân vật không có tiếng tăm. Như vị bằng hữu của y thì chắc là cũng không có địa vị... Dường như trong thời kỳ Tam quốc, họ Đặng nổi tiếng chỉ có một mình Đặng Ngải.
Đặng Tắc nói:
- Y tên là Đặng Chi.
- Vậy thì huynh viết một phong thư sai người tới huyện Tân Dã mà hỏi thăm. nói không chừng Đặng Chi... - Tào Bằng đột nhiên dừng lại, nét mặt trở nên khác lạ.
- Nói không chừng Đặng Chi làm sao? A Phúc! Tại sao đệ không nói tiếp?
- Tỷ phu! Người bằng hữu của huynh tên là Đặng Chi?
- Đúng vậy. - Đặng Tắc nghi ngờ hỏi lại:
- Chẳng lẽ không phải hay sao?
Tào Bằng đột nhiên nở nụ cười.
- Không có gì không phải. Có điều nghe huynh nói y lợi hại nên không tin lắm mà thôi.
- Đệ nói gì vậy... Mặc dù ta không có bản lĩnh nhưng chẳng lẽ không quen được vài người có bản lĩnh hay sao? - Đặng Tắc buồn bã liếc mắt nhìn Tào Bằng rồi nói:
- Có điều chuyện này còn có một chút rắc rối. Trước đây Phụng Hiếu có đề cử một người với ta, cũng nói là tài hoa xuất chúng. Chỉ có điều đức hạnh... Phụng Hiếu còn nói người này tài học rất chắc, muốn cho ngươi thụ nghiệp y.
Tào Bằng ngớ người ra mà nghe.
"Đây là tìm thầy cho ta sao?"
- Ta cũng thấy đức hạnh của người đó không tốt, nếu làm thầy của ngươi thì chỉ làm chậm tương lai của ngươi mà thôi. Chỉ có điều Phụng Hiếu hết sức đề cử, còn nói hy vọng ta có thể sử dụng người đó. Ta đang do dự về việc này. Nếu để Tử Sơ tới giúp ta thì ta phải chối từ Phụng Hiếu thế nào đây???
Nét mặt Đặng Tắc trở nên buồn rầu, có vẻ khó xử.
Trong lòng y nhất định đang hy vọng Đặng Chi tới đây giúp. Nhưng bên Quách Gia lại có lòng tốt khó chối từ. Dù sao thì Quách Gia cũng suy nghĩ cho y. Với tình trạng của Đặng Tắc, muốn tìm một người thích hợp cũng không phải là chuyện dễ dàng. Còn nếu từ chối thì chỉ sợ làm cho Quách Gia mất mặt.
Tào Bằng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
- Tỷ phu! Huynh chỉ là một huyện lệnh Hải Tây bé nhỏ, hơn nữa lại còn ở đó thì ai để ý? Chẳng phải ệ vừa mới nói đó sao. Một hảo hán có ba người giúp. Chưa nói Đặng Chi có đồng ý đến hay không. Cho dù y đồng ý thì chẳng lẽ không cần những người khác. Huynh nói đức hạnh của gã có điểm xấu nhưng nếu như đức hạnh quá kém thì Quách Tế tửu lại tiến cử cho huynh? Huynh nghĩ kỹ cho một chút.
Tào Bằng nói khiến cho Đặng Tắc đỏ mặt.
- Đúng rồi! Người đó tên là gì?
Đặng Tắc cảm thấy nhức đầu trả lời:
- Phụng Hiếu nói người đó là người Trần Lưu, họ Bộc Dương tên là Khải.