Tào Tặc

Điều lệ quản lý trị an khu chợ bách hóa phía Bắc huyện Hải Tây. Trên giấy viết một hàng chữ lớn như vậy.

Trong đầu mọi người đều không khỏi ngạc nhiên. Ai cũng đã sớm nghe đến có việc gì đó kỳ lạ, cho tới nay mọi người đều cố gắng thăm dò nội dung của nó là gì. Thế nhưng khi xấp giấy đẹp đẽ đặt trước mặt họ thì mọi người lại ảm thấy lo lắng bất an. Nó có nội dung gì? Đặng Tắc làm lớn việc như vậy, chắc chắn không phải là việc đơn giản. Chín người thương nhân của huyện Hải Tây hít sâu một hơi.

Thực ra, đây cũng là một loại điều lệ ngành giống với thời hậu thế, tổng hợp các quy tắc của khu chợ. Thái độ của của quan phủ sẽ tuyệt đối không chèn ép, cũng không khống chế sự phát triển thương nghiệp ở Hải Tây, đồng thời còn sẵn sàng cho các thương nhân ở Hải Tây một địa vị xã hội nhất định. Nhưng những thương nhân Hải Tây phải cộng tác cùng với quan phủ. Nếu như người thương nhân xảy ra chuyện, huyện nha Hải Tây có thể dùng thân phận quan phủ để tiến hành giải quyết. Nhưng nếu quan phủ đòi hỏi sự hỗ trợ từ thương nhân, thì thương nhân cũng phải nhất định thực hành trách nhiệm. Đồng thời, như quy định, Kim thị, Mễ thị, cửa hàng gỗ của Bố Trang của huyện Hải Tây cần phải liên hiệp để bảo vệ sự phát triển thương nghiệm của vùng. Trong lúc đó nếu như nảy sinh mâu thuẫn thì sẽ do quan phủ giải quyết. Trong trường hợp bị những thương nghiệp bên ngoài xâm phạm, nghiệp đoàn nhất định phải đảm nhận trách nhiệm thương nghiệp địa phương. Nói ví dụ, có người có ác ý muốn nâng giá thị trường lên, như vậy nghiệp đoàn nhất định phải liên kết các thành viên lại, tiến hành phản kích, trợ giúp huyện nha duy trì sự ổn định và phát triển của huyện Hải Tây.

Khái niệm nghiệp đoàn xuất hiện vào thời Tùy Đường, hưng thịnh vào thời Lưỡng Tống, rồi suy tàn thời nhà Thanh. Những năm cuối thời Đông Hán, nghiệp đoàn còn chưa xuất hiện. Nhưng nghề thủ công và thương nghiệp đã bắt đầu có xu thế phát triển, thương nghiệp địa phương cũng theo đó mà nảy sinh. Địa vị của thương nhân tuy rằng vẫn chưa được đề cao nhưng đã bắt đầu tích cực tham gia những hoạt động xã hội.

So sánh thì trước kia Vệ Tư giúp đỡ Tào Tháo cũng là một vị đại thương nhân. Bên cạnh đó còn có Trương Thế, Bình Hòa, Tô Song đã từng giúp đỡ Lưu Bị, cùng với về sau tại Từ Châu còn có huynh đệ Mi Trúc Mi Phương, đều xuất thân là thương nhân.

Tào Bằng đưa ra khái niệm nghiệp đoàn với Đặng Tắc, đồng thời còn căn cứ theo một số kinh nghiệm thời hậu thế để tiến hành quản lý khu chợ phía Bắc. Dựa vào ý kiến của Tào Bằng, hắn muốn mượn những thương nhân kia tạo thành một hệ thống quyền lợi thật lớn mạnh.

Trên thực tế, phía sau mỗi một gia tộc làm quan đều tồn tại một mối quan hệ quyền lợi to lớn. Tính chất của hệ thống quyền lợi này trong địa phương, theo mức độ nào đó mà nói thì cũng giống như tính chất nghiệp đoàn.

Ví dụ như Trần thị ở Quảng Lăng, Khoái thị ở Kinh Tương, Lục thị, Toàn thị ở Lư Giang.

Những gia tộc này đều có hệ thống thương nghiệp to lớn, thậm chí đến Minh Hán tướng quân hôm nay là Tôn Sách - Tôn Bá Phù cũng có xuất thân là thương gia Phú Xuân.

Tào Bằng không nói, uống một ngụm nước, rồi nhắm mắt lại.

Các thương nhân đọc xong phần điều lệ thì đưa mắt nhìn nhau. Không thể phủ nhận được, thương nghiệp của Hải Tây tuy rằng phát triển mạnh, nhưng mà vẫn còn thiếu một quy tắc hoạt động chung. Đối với việc triều đình tăng sự chèn ép đối với những thương nhân thì cũng giống như việc kỳ thị sinh kế của các thương nhân.

-Tào Công tử…

Hoàng Chỉnh đã ổn định tinh thần, mở miệng muốn đặt câu hỏi thì thấy Tào Bằng mở mắt ra, khoát tay chặn lại lời hắn nói.

-Tất cả mọi người đều đọc rõ chứ?

-Vâng, đã đọc rõ ràng…

-Có điều gì không?

-Tiểu nhân có một thắc mắc, việc này với tư cách gia nhập có ý gì?

-Cái gọi là tư cách gia nhập, chính là tiến hành xét duyệt điều tra chữ tín và danh dự của thương nhân đó. Hãm hại lừa gạt cũng có thể có lòng lừa gạt bạn hàng. Thương hộ không có chữ tín, nhất định phải tiến hành kiểm tra. Nếu tư cách không xứng đáng thì không thể gia nhập. Làm như vậy là muốn đề cao chữ tín của khu thương nghiệp phía Bắc, khiến càng nhiều người đến đây mua bán. Đương nhiên, tín nghĩa tốt thì có thể kiếm nhiều tiền.

Nói rồi Tào Bằng lấy một quyển thẻ tre trên bàn ăn.

-Trên đây ghi lại việc của khu chợ phía Bắc khoảng chừng một năm qua. Việc này phải cảm tạ tên tử quỷ Trần Thăng. Hắn ghi lại rất tỉ mỉ. Một năm trước đây, khu chợ phía Bắc có rất nhiều vụ án lừa gạt. Cộng các lần, thì những vụ án kinh doanh thương nghiệp có số tiền kiện hơn mười vạn thì có mười bảy vụ. Kết quả là có rất nhiều người sau khi bị lừa thì hoặc tự sát hoặc không đặt chân đến Hải Tây nữa. Nếu mà… ta nói là nếu mà, một thuơng nhân tài cán có thể hợp tác với mười thương nhân khác, có thể cấp việc cho một trăm người ở Hải Tây. Nói cách khác, trong thời gian một năm trước, huyện hải Tây có một nghìn bảy trăm người không có việc làm. Từng người không có việc đó, tính một nhà ba nhân khẩu, là năm nghìn một trăm người có thể chết đói, hoặc là lang bạt đó đây.

Mọi người! năm nghìn một trăm người, gần như là chiếm một phần sáu nhân khẩu của Hải Tây. Ta xem đến con số này, không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Tào Bằng liên tục tỏ thái độ kinh hãi, những thương nhân đang ngồi cũng cảm thấy kinh sợ. Số liệu của Tào Bằng không xác thực, nhưng mà cũng có những lý lẽ chắc chắn.

-Vì thế, nội quy khu chợ phía Bắc là chuyện phải làm. Đừng thấy bây giờ Hải Tây phồn thịnh, nhưng trên thực tế lại ẩn tàng rất nhiều mối nguy. Lập ra quy tắc gia nhập, chính là muốn mọi người ở khu chợ phía Bắc có một quy tắc điều kiện chung. Điều kiện của một thương nhân được giữ tốt thì có thể giành được nhiều cơ hội phát triển cho Hải Tây. Hải Tây phát triển càng tốt thì thân phận và địa vị của mọi người cũng sẽ càng cao. Thân phận địa vị của mọi người càng cao thì có thể kiếm được càng nhiều tiền. Kiếm được càng nhiều tiền, là có chữ tín với Hải Tây. Nói tóm lại, đây là một cái vòng tuần hoàn tốt lành. Mọi người có thể nhìn về tương lai một chút. Một ngày kia huyện Hải Tây thậm chí có thể trở thành khu chợ thương nghiệp lớn nhất phía Đông.

Kiếp trước Tào Bằng là một hình cảnh. Nhưng một người sống trong một xã hội có nền kinh tế phát triển, mưa dầm thấm lâu nên hiểu biết rất nhiều thuật ngữ kinh tế.

Mà vụ án bị hắn phá lúc đó có liên quan rất rộng khiến cho trong quá trình phá án giúp Tào Bằng tăng thêm rất nhiều kiến thức.

Những lời nói của hắn giống như một giọt nước rơi vào trong nôi nóng mà sôi lên. Hoạt động thương nghiệp những năm cuối thời Đông Hán phần lớn vẫn còn có mô hình thu nhỏ. Hai chữ "thành tín" của thương nhân nhất định phải học. Nhưng nói đến lý thuyết đầy đủ, Tào Bằng chỉ là một kẻ gà mờ. Trong thực tế phải tạo cho mọi người một chương trình học sinh động. Quy tắc chợ, tạo dựng chữ tín, làm cho toàn bộ nền thương nghiệp Hải Tây phát triển, từ đó mà sản sinh lợi ích…

Quy tắc hành nghiệp, quy tắc thị trường. Một khái niệm mới đi vào tai mọi ngườiđúng là những điều quá to tát với người thường.

Nói thật, ban đầu Tào Bằng mở tiệc chiêu đãi, những thương nhân này cũng không để Tào Bằng vào trong mắt. Một tên tiểu tử mười bốn tuổi thì có bản lĩnh gì? Nếu không có anh rể tốt của hắn, phỏng chừng bây giờ là gì cũng không biết. Nhưng mà việc thay đổi thiết kế của Phi Dương các đã bắt đầu khiến bọn họ có ý tán thành. Sau đó Tào Bằng đối xử với việc của Diệp Bội, càng thể hiện ra sự tàn nhẫn vượt quá khi xưa. Chỉ một câu nói khiến Diệp gia tan cửa nát nhà. Loại người này không thể đắc tội!

Vì thế trong lòng mọi người đều kính Mà bây giờ, Tào Bằng lại vì bọn họ mà lập ra một cái kế hoạch tốt Hoàng Chỉnh hỏi:

-Tư cách gia nhập kia…

-Tư cách gia nhập, nhất định phải tiến hành kiểm tra hàng năm. Mỗi lần kiểm tra, nhất định phải do nghiệp đoàn cùng quan phủ thông qua. Mỗi một thương nhân gia nhập vào chợ phía Bắc, phải đến quan phủ nộp phí quản lý, căn cứ vào giao dịch mua bán mà định mức thuế, đóng cho ngân khố của quan Đồng thời, mỗi ba tháng nghiệp đoàn phải đi gặp quan phủ để giap nộp thuế quản lý. Mấy cái thứ chi phí này, chắc ta không cần phải giải thích rõ cho mấy người

Thuế má của nhà Hán rất nặng. Thế nhưng mà Tào Bằng nói trưng thu như vậy, thật chưa từng Ông chủ Mã lắp bắp hỏi:

-Việc thuế quản lý là thế nào?

-Chính là duy trì an ninh trật tự cho chợ phía Bắc, bảo đảm quyền lợi thuế cho chư công. Ở đây ta còn có một cuốn sách, nói với mọi người một câu. Thực ra, trong lòng mọi người bí mật làm những chuyện gì, chúng ta đều biết rõ. Ví dụ như ông chủ Hoàng, hai tháng trước ngươi đi bán một ít gấm hoa Van Nam cho Chu gia. Vậy chỗ gấm hoa đó là từ đâu mà có? Text được lấy tại

Sắc mặt Hoàng Chỉnh tái nhợt, lắp bắp không biết trả lời thế nào.

-Thực ra, chúng ta đều hiểu rõ. Ta cũng không muốn truy cứu. Chẳng qua chỉ mượn việc đó để minh chứng cho việc buôn bán phức tạp ở chợ phía Bắc. Khách thương nhân ở chợ thành Bắc vàng thau lẫn lộn, rất khó nắm rõ lai lịch. Nếu có được lý do minh bạch thì còn có thể nói được. Nếu gặp phải người không chịu nghe đạo lý, khó tránh khỏi phải mua đắt bán rẻ, thậm chí tạo thành xung đột. Việc bị ảnh hưởng bởi những chuyện như vậy, ta cũng không muốn thấy. Thuế quản lý chính là để ngăn chặn những người gây sự như vậy, ảnh hưởng đến việc làm ăn của mọi người. Ông chủ Mã hỏi thật hay! Thế quản lý thế nào chứ? Ta cũng muốn có biện pháp rõ ràng. Bắt đầu từ ngày mai, tại chợ phía Bắc sẽ lập ra Tào duyệt thự. Tào duyệt thự sẽ tuyển chọn một vài nhân thủ phụ trách tuần tra khu chợ. Chỉ cần phát hiện ra thương nhân nào vi phạm quy tắc điều lệ, hoặc có người gây sự tại chợ thì tào duyện thự sẽ phụ trách xử lý. Đối với Tào duyện thự thì ban đầu ta định chiêu nạp một trăm người, ngày đêm dò xét chợ phía Bắc. Hễ gặp cản trở hoặc là nảy sinh vấn đề đều có thể thông qua tào duyện thự, báo cho quan phủ hoặc nghiệp đoàn. Nói chung, thuế quản lý là để dùng cho việc thành lập tào duyện thự. Những người chưa nộp thuế quản lý sẽ bị ảnh hưởng. đó cũng coi như là vì dân mà thôi.

Sau khi Tào Bằng giải thích một hồi, mọi người đều nhao nhao gật đầu. Không sai, vì người ở chợ phía Bắc rất phức tạp, thường xuyên gặp phải sự cố. Nếu như thương gia có thế lực một chút, ví dụ như Trần Thăng trước kia, có thể còn tự mình xử lý được, nhưng không tránh khỏi có phần ngang ngược. Nếu thương gia nhỏ không có thế lực sẽ tương đối rủi ro, cũng không có ai giải quyết cho bọn họ, chỉ có thể tự mình giải quyết vấn đề. Vận khí tốt thì rủi ro biến Nếu như vận khí không tốt thì sẽ không thể giải quyết vấn đề.

Trong tình huống này, mọi người tham dự đều cảm thấy cảm động.

Tào Bằng uống một ngụm nước, hai tay mở ra, đặt trên bàn ăn.

-Tình hình sự việc là như vậy. Nếu đồng ý thì ký tên chấp thuận trên giấy, không đồng ý thì bây giờ có thể đi. Nhưng có điều, ta sẽ cho thời gian ba ngày. Trong vòng ba ngày hắn phải đi khỏi Hải Tây. Bằng không thì sẽ đi theo vết xe đổ của Diệp Bội. Ta cảm thấy Hải Tây rất Bây giờ ta muốn mọi người cùng ta làm xong chuyện này, có tiền cùng nhau kiếm. Được rồi, tình hình ta cũng đã nói rõ Bây giờ ta chỉ có một câu nói. Ai tán thành, ai phản đối?

Trong tửu lâu, lập tức lặng ngắt như tờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui