31. Bọn họ chưa đi tới thành Bắc đã ngửi thấy mùi tanh của máu.
Sắc mặt của Vương Thành lại càng thêm khó coi, mí mắt cụp xuống.
Còn Hoảng Chỉnh và Phan Dũng lúc này cũng vươn thẳng người dậy,
Bọn họ tin rằng sau tối hôm nay bản thân sẽ trở thành một trong những nhân vật hết sức quan trọng của huyện Hải Tây.
Trực giác của thương nhân khiến cho họ lựa chọn Đặng Tắc. Nhưng không ngờ sự hồi báo lại tới nhanh và dầy như vậy.
Có điều mặc dù đắc ý nhưng họ cũng thầm nhắc nhở mình.
Đám hải tặc mạnh như vậy vẫn càn quét Quảng Lăng nhiều năm vậy mà không ngờ lại bị đắm trong một đêm. Nguồn tại http://
Bản lĩnh của Đặng Tắc khiến cho họ vô cùng kính trọng.
Đặc biệt khi đoàn người đi tới đường phố gần cổng Bắc thì cảnh tượng máu me cùng với chân tay vương vãi khiến cho họ hết hồn.
- A!
Một lão nhân đột nhiên kêu lên một tiếng, suýt nữa thì ngồi xuống đất.
Bởi vì lão vô tình dẫm phải vật gì đó. Khi cúi đầu xuống thì lão thấy đó là một bàn tay bị đứt vẫn còn đang chảy máu. Một người ngày thường vẫn sống an nhàn như lão, nhìn thấy cảnh tượng đó thì làm sao mà không sợ?
Mấy chục người trong đội chấp pháp đang dọn dẹp đường phố.
Mỗi nhát chổi của họ khiến cho những hạt đậu ngâm trong máu tương liền chui xuống cống. Còn một vài người thì đang bận rộn thu dọn đám thi thể. Một đống thi thể được chất đống ở bãi đất trống bên cổng thành Bắc. Máu tươi từ đó vẫn liên tục chảy ra. Toàn bộ mặt đất nơi thành Bắc vào lúc này đã biến thành màu nâu. Dưới ánh sáng của ngọn đuốc khiến cho người ta phải giật mình.
- Hữu Học! Đã xong chưa?
Đặng Tắc đứng dưới cửa thành ngửa đầu quát to. Trên cửa thành, Bộc Dương Khải lộ mặt nhìn xuống.
- Huyện lệnh yên tâm. Trời đông hơi lạnh... Hữu Học hơi buồn ngủ nên nằm ngủ rồi. Vì chuyện tối nay mà hắn nhiều ngày không nghỉ, để cho hắn ngủ một giấc đi. Sáng ngày mai còn có nhiều chuyện phải làm.
Người khởi xuống cái chuyện này chẳng lẽ là Tào Bằng? Người nói không cố ý nhưng người nghe lại có tâm.
Hoàng Chỉnh và Phan Dũng đã từng gặp Tào Bằng, nghe Bộc Dương Khải nói vậy, cả hai quay sang quan sát nét mặt của Đặng Tắc.
Nhớ ngày đó khi thành lập hành hội, Tào Bằng ở trên Phi Dương các hết sức bình thản, nhẹ nhàng mà khiến cho chín vị thương nhân phải cúi đầu.
Hoàng Chỉnh và Phan Dũng nhìn nhau rồi nở nụ cười.
Có lẽ trong cái huyện thành Hải Tây này, người đáng sợ nhất không phải là Đặng Tắc mà là người có danh xưng Tào Hữu Học kia. Bọn họ đã cảm thấy đó không phải là một đứa nhỏ tầm thường. Hiện giờ mới nhìn thì hắn không chỉ là người bình thường mà còn là một người kín đáo có lòng lang dạ sói.
Người như vậy chỉ có thể kết giao chứ nên không đắc tội.
Kinh doanh nhiều năm như vậy, người nào ra làm sao thì Hoảng Chỉnh và Phan Dũng cũng đều có thể nhận ra. Mặc dù hiện tại Tào Bằng chỉ là một nhân vật phụ tá, ở bên cạnh Đặng Tắc mà giúp sức nhưng tương lai của Tào Bằng chắc chắn so với Đặng Tắc còn mạnh hơn nhiều.
Cải hai người nhìn nhau đều thấy trong ánh mắt của người kia nội dung giống với mình.
Khi trời sáng...
Dân chúng Hải Tây đi ra khỏi nhà.
Đêm qua tiếng hò hét ở thành Bắc làm cho họ sợ hết hồn. Vốn tất cả đều tưởng rằng Hải tặc dồn qua thành. Nhưng chưa được bao lâu thì có tiếng người của đội chấp pháp hét bảo dân chúng không được ra khỏi nhà, nếu không sống chết không cần biết.
"Chẳng lẽ hải tặc thua?"
Đám dân chúng mang theo thắc mắc, cùng với sự hưng phấn mà từ từ vượt qua một đêm dài. Nhưng khi họ bước ra khỏi cửa nhà thì thành Hải Tây đã thay đổi hình dạng.
Dưới cửa thành Bắc chồng chất gần ngàn cái thi thể. Hơn một ngàn tên hải tặc ngồi xổm dưới tường thành, bị dây thừng trói lại với nhau.
Trước mặt họ còn có những đốm lửa cháy. Dưới ánh mắt soi mói của một trăm tên binh lính, hơn một ngàn tên hải tặc không hè nhúc nhích.
Dưới cửa thành còn dựng thẳng một cây cột cờ cao.
Trên cột cờ có treo một cái thi thể. Những người có ánh mắt sắc bén liền nhận ra cái thi thể đó là ai.
- Là Tiết Châu?
- Sai! Đấy không phải là Tiết Châu mà là một vị soái của Khăn Vàng Úc châu sơn - Quản Hợi.
- Quản Hợi?
Người đứng trông cột cờ nói:
- Tiết Châu là một người hoàn toàn khác. Quản Hợi vốn là Khăn Vàng ở Thanh Châu, từng suất binh tấn công Băc Hải. Nhưng sau đó bị thất bị liền mất tích, không ngờ lại tới nương tựa vào Tiết Châu. Có điều tất cả cứ yên tâm. Hiện giờ Tiết Châu cũng đã bị bắt đang giam trong đại lao của huyện nha.
Trong lúc nhất thời, bách tích Hải Tây ngơ ngẩn. Đột nhiên có người quát to:
- Đặng huyện lệnh uy vũ.
- Đặng huyện lệnh uy vũ....
Những âm thanh đó nhanh chóng vang vọng trên bầu trời.
Chuyện này diễn ra đã bao nhiêu năm?
Từ khi đám hải tặc xuất hiện ở Úc Châu sơn tới nay, huyện Hải Tây vốn không có lấy được một ngày yên bình. Người Hải Tây chẳng lẽ không hận chúng sao? Hận! Hận nhưng vẫn phải cắn chặt răng.
Khi đám hải tặc vừa mới xuất hiện, bọn họ cũng từng nghĩ phải tiêu diệt chúng.
Nhưng trong chớp mắt, bao nhiêu năm đi qua.
Đám hải tặc vẫn còn như trước còn huyện lệnh Hải Tây thì đã thay đổi không biết bao nhiêu người.
Càng về sau, Hải Tây liền biến thành một nơi không có người để ý. Giặc cướp tàn sát khắp nơi, cường hào ác bá hoành hành, luật pháp dần biến mất, còn quan phủ thì biến thành một thứ trò cười. Không người nào còn tin vào quan phủ nữa. Những thất vọng nối tiếp nhau khiến cho người Hải Tây tê liệt, chẳng thèm quan tâm tới những chuyện xung quanh mình. Khi đoàn người Đặng Tắc tới Hải Tây thậm chí có nhiều người còn chế giễu....
Nhưng không ngờ Đặng Tắc lại có thể yên lặng diệt trừ hải tặc được như vậy.
Một thứ cảm giác kỳ diệu đánh mất đã lâu lại xuất hiện trong lòng mọi người.
Tất cả lập tức hò hét. Cả trăm ngàn người cùng đồng thanh hô to vang dội những tiếng hoan hô.
Ngồi trong huyện nha, nét mặt Đặng Tắc cũng nở nụ cười xán lạn.
- A Phúc! Đệ làm sao vậy?
Đặng Tắc phát hiện trong lúc mọi người đang vui vẻ thì chỉ có Tào Bằng thì nghiến răng nghiến lợi như đang phân cao thấp với mình.
- Đệ không sao!
Tào Bằng vừa thở phì phì vừa trả lời. Trong lòng hắn lại một lần nữa không kiềm chế nổi là nguyền rủa: "La lừa dối! La lừa dối! Con mẹ ngươi! Đúng là hại người khác a...
Khi hắn biết được tên đầu lĩnh hải tặc bị Phùng Siêu bắt chết không ngờ tên là Quản Hợi thì ngây người.
Quản Hợi cũng là một nhân vật khó lường.
Trong Tam quốc diễn nghĩa, y từng dẫn quân Khăn Vàng tấn công Bắc Hải làm cho Thái Sử Từ phải phá vây mà cầu viện Lưu Bị.
Có điều trong diễn nghĩa thì Quản Hợi từng đại chiến với Quan nhị gia mười hiệp, rồi sau đó bị Quan nhị gia chém một đao mà ngã ngựa.
Quan nhị gia là ai?
Đó chính là Vũ thánh nối danh đời sau.
Nghe nói trong cục cảnh sát Hongkong còn thờ pho tượng của y.
Mà người giao thủ với Quan nhị gia, ngoại trừ Hoàng Trung và một số ít người ra thì hầu như đều bị một đao của y mà ngã ngựa.
Vậy mà Quản Hợi không ngờ lại có thể đấu với Quan nhị gia mấy chục hiệp.
Cho dù thế nào thì cũng có thể cho là một con trâu. Không ngờ người này không chết mà còn chạy trốn tới Úc Châu sơn.
Trên thực tế, thì khi Vương Thành ở Hải Tây, cơ bản Úc Châu sơn chính là do Quản Hợi phụ trách.
Một con trâu như vậy không ngờ lại chết dưới một kẻ không có tiếng tăm như Phùng Siêu. Nếu biết sớm tên đó là Quản Hợi, lão tử sẽ bắt sống. Ít nhất thì có thể thử xem chiêu mộ được không. Nếu như có thể thì cũng là một sự lựa chọn không tồi.
Nghĩ tới đây, Tào Bằng không nhịn được thở dài một tiếng mà lắc đầu.
Đặng Tắc thấy vậy liền nở nụ cười.
Đối với người em vợ, Đặng Tắc gần như không thể nói được gì.
Có đôi khi nhìn hắn rất thơ ngây những có thời điểm lại hết sức đa mưu túc trí, thậm chí còn hơn cả đám mưu sĩ trong phủ Tào công.
Chẳng lẽ Tào Bằng thật sự được trời ban cho?
Đặng Tắc vẫn không tin chuyện đạo sĩ dậy cho Tào Bằng.
Nhưng hiện tại thì y dường như hơi tin một chút. Nếu không phải là thuật thần tiên thì làm sao có được mưu lược xuất chúng như vậy?
Mặc dù y từng nghe nói đám người Quách Gia tính toán như thần, nhưng dù sao cũng chưa được lĩnh giáo. Đám người Quách Gia đứng ở vị trí trên cao, nên hiện tại Đặng Tắc chưa thể nào hiểu được. Nhưng còn Tào Bằng thì lại ở ngay bên cạnh khiến cho Đặng Tắc cảm thấy rung động.
- A Phúc! Sao đệ đoán được?
- Thật ra đệ vẫn hoài nghi đối với Vương Thanh.
- A!
- Tỷ phu! Lúc trước đệ đã nói biểu hiện của hắn quá nhiệt tình. Núi Trung Dương có một câu nói rằng: Biểu hiện bất thường tất có sự khác lạ. Cái sơ hở lớn nhất của Vương Thành đó là y quá nhiệt tình khiến cho đệ cảm thấy lạ. Theo lý mà nói thì y và hải tặc không có hận thù gì lớn, tại sao mà ba, bốn lần phải thúc giục chúng ta? Ngày đó đệ và Phùng Siêu gặp y ở ao sen. Y nói một loạt những điều cảm khái khiến cho đệ chú ý... Bởi vì lúc trong tình huống lúc ấy y cũng không cần phải nói với đệ những lời như vậy. Mỗi người một vẻ, yêu thích khác nhau, tại sao y phải giải thích với đệ nguyên nhân tới đó? Vì vậy mà đệ ra lệnh cho Phùng Siêu để ý tới y.