Tào Tặc

Đúng vậy. Đại chiến đã mở đầu rồi, bây giờ làm sao có thể thu binh lại? Tào Tính cũng thừa nhận là Trần Cung nói rất có lý.

-Đánh một trận Khúc Dương này có thể nói là quyết chiến.

Trần Cung nói:

-Thúc Long, Hải Tây có bản lĩnh thế nào, vừa rồi ngươi cũng thấy. Một vòng đầu thạch đã lộ rõ thực lực. Đám quân ô hợp đó ngươi cần gì phải lo lắng? Không quá ba ngày, Khúc Dương nhất định sẽ phá được. Đến lúc đó chúng ta giành được Hải Tây, cũng có thể thắng trận lui về.

-Mong là như vậy!

Tào Tính bỗng dưng quay đầu:

-Nhưng mà tốt nhất ngươi nên trông nom Tử Thiện. Ta không hy vọng hắn gây rối khiến chúng ta bị thương vong.

-Ta hiểu rõ. Ta đã bảo hắn trấn thủ phía hậu quân, trông coi quân dụng lương thực.

-Như vậy rất tốt.

Tào Tính cảm thấy chuyện nên nói thì cũng đã nói rồi, tiếp tục ở lại cũng không có tác dụng gì nên cáo từ Trần Cung ra về.

Sau khi Tào Tính đi khỏi thì Trần Cung lại đi nằm. Hắn không xem cuốn "Công Dương truyện" nữa mà nhắm mắt lại suy nghĩ. Vừa rồi hắn nói chuyện với Tào Tính không phải là đe dọa. Trần Cung hiểu rõ, Lữ Bố và Tào Tháo với nhau một mất một còn, không thể nhân nhượng. Đương nhiên hắn cũng không muốn thay đổi với Tào Tháo. Nhưng bao giờ thì Tào Tháo mới xuất binh? Trần Cung có phần nghi ngờ.

Năm nay Hứa đô thu hoạch được mùa, Tào Tháo không thiếu lương thực nữa. Tào Tháo ngày hôm nay không phải là Tào Tháo ở Duyện Châu trước kia nữa. Nói hắn binh hùng tướng mạnh thật không quá đáng. Hơn nữa Tào Tháo lại nghênh phụng thiên tử, bên cạnhcòn có vô số nhân tài. Chẳng hạn như tên Đặng Tắc kia cũng không phải là người đơn giản. Ít nhất Trần Cung nhận thấy, Đặng Tắc có tài ở chỗ trong một năm ngắn ngủi đã dẹp yên hỗn loạn ở huyện Hải Tây, sắp xếp mọi việc chu toàn. Năng lực như vậy đủ để khiến hắn cảm thấy phải thán phục.

Dưới trướng của Lữ Bố còn thiếu nhân tài như vậy…

Trần Cung cũng hiểu rõ hắn không phải là người tài phụ chính. Hắn có thể tính mưu nhưng việc đối nội thì không am hiểu. Sau khi Lữ Bố đoạt Từ Châu thì tình hình của Từ Châu càng ngày càng xấu đi.

Lữ Bố dũng mãnh thiên hạ vô địch. Trần Cung bày mưu tính kế ở phía sau, xoay chuyển tình thế cũng không kém. Nhưng trong chuyện chiến tranh này cũng đòi hỏi phải có trợ giúp nội bộ. Chuyện lương thảo, nhân lực nếu không có người tài để ý, thật rất khó khăn. Hán Cao tổ giành được thiên hạ còn cần có Tiêu Hà trấn giữ hậu phương, huống chi là Lữ Bố? Hay là năm sau hắn sẽ lưu ý vấn đề này? Trần Trường Văn là người có tài cán, có thể tiến cử cho Quân Hầu. Hắn suy nghĩ miên man, không biết là đã qua giờ Dần. Trần Cung nằm ngủ mơ mơ màng màng trên giường.

Tào Bằng đu dây thừng từ trên tường thành xuống. Bọn hắn ra khỏi thành, nhân lúc trời tối lặng lẽ đi tới doanh trại quân Hạ Bì. Trên người tất cả đều trét bùn nhão, trên mặt cũng bôi nước bùn, nhìn qua ực kỳ quái dị. Đêm xuống nên trời trở lạnh.

Tào Bằng nằm rạp trên đất dõi mắt nhìn về phía xa. Hắn thấy quân đội Tào Tính canh phòng cẩn thận. Tuy rằng chúng vội vã dựng trại nhưng bảo vệ rất chặt chẽ. Các cửa doanh trại đều có tuần binh canh phòng. Trên gác canh cũng có vệ binh canh gác. Nếu tấn công trực diện thì rất nguy hiểm.

May là mấy ngày nay Tào Bằng đã sai người dò xét tuần tra bốn phía doanh trại địch. Hắn quay về phía Phan Chương khoát tay, ra hiệu phân công hành động. Trên mặt Phan Chương bôi đầy bùn đen, nhìn Tào Bằng gật đầu ra hiệu hiểu ý.

Tất cả mọi người chia làm hai nhóm.

Tào Bằng dẫn một nhóm người dọc theo bãi sông, ẩn trong bụi bông lau, thần không biết quỷ không hay tiến sát cửa hông doanh trại địch. Sau một ngày hành quân, quân Hạ Bì hình như rất mệt vì thế quân doanh tương đối lỏng lẻo. Nhưng trong lều của tướng lĩnh thỉnh thoảng sẽ có tuần binh ghé qua.

Tính tình của Tào Tính thế nào, tuy Tào Bằng không va chạm nhiều nhưng cũng đã hiểu qua. Trên thực tế, hắn sớm biết rằng Lữ Bố và Tào Tháo nhất định sẽ đánh một trận. Vì thế trong thời gian ở Hải Tây hắn đã bắt đầu thu nhặt tài liệu về tám mãnh tướng của Lữ Bố. Con người Tào Tính này trầm ổn chín chắn. Cá nhân có sức mạnh không tệ, nhất là tài bắn cung. Nhưng về binh pháp thì y không thành thạo. Đặc điểm lớn nhất của Tào Tính chính là một chữ "Ổn". Vì khi hắn cầm binh xung trận hết sức bình tĩnh. Có thể hắn chưa có đại công gì lớn, nhưng tuyệt đối không hề có một sai sót. Lữ Bố lệnh cho hắn đóng quân ở Hạ Tương chính là vì cái "Ổn" này. Còn cuộc chiến đánh Lưu Bị, Hạ Hầu Đôn thì không phải Tào Tính tham gia.

Bang bang bang bang bang. Tới canh năm. Lúc này trời đã khuya, khoảng chừng qua giờ Mão. Tại thời điểm canh năm và canh sáu là lúc con người ngủ sâu nhất.

Tuần binh dần dần thưa thớt. Tào Bằng cùng với Sở Qua tiến tới gần doanh trại hơn.

Ngoài cửa có hai vệ binh đang ôm trường thương ngủ gục. Tào Bằng lấy trong áo da ra một quả Thiết Lưu Tinh, thình lình giữa đám bông lau chạy ra ném về phía hai tên vệ binh. Mấy tên vệ binh đang buồn ngủ, chợt nghe tiếng động thì lập tức cảnh giác đứng thẳng dậy. Không chờ bọn hắn thấy rõ là chuyện gì thì Thiết Lưu Tinh đã từ trong tay Tào Bằng bay ra.

Một tiếng bùng vang lên.

Thiết Lưu Tinh rơi xuống trước mặt mấy tên vệ binh, khiến chúng tối tăm mặt mũi. Một vệ binh thét lên một tiếng, ngã lăn ra đất, nháy mắt đã thấy máu chảy đầy trên đất. Cùng lúc đó Tào Bằng chạy đến trước mặt tên vệ binh kia ôm cổ, vận sức ở tay.

Một tiếng "Rắc" vang lên, xương cổ của y đã bị bẻ gẫy. Tên vệ binh mềm nhũn ngã ra đất. Tào Bằng đưa tay đoạt lấy trường mâu.

Cùng lúc Tào Bằng giải quyết hai tên vệ binh thì hai người Địch Quýnh cùng Sở Qua đã dẫn người chạy vào trong.

Doanh trại tám nghìn người thực ra chia làm hai bên, ở giữa là đại doanh. Trướng của đại doanh được canh giữ nghiêm ngặt nhưng lều trại thì lại có phần lỏng lẻo.

-Châm lửa!

Tào Bằng ra lệnh một tiếng thì Sở Qua lấy ở bên hông ra một cái hồ lô, lôi từ bên trong ra một cây điểm hỏa. Sau đó Địch Quýnh chạy đến bên trướng ném vào. Lập tức ngọn lửa bốc cháy đã bao vậy bốn mặt quân trướng.

-Địch phục kích!

Quân Hạ Bì đang ngủ mơ thì kinh hãi thức dậy trong một biển lửa. Bọn chúng không kịp mặc y giáp đã vội chạy đến quân trướng, vừa chạy vừa kêu thét. Trong tình huống này, vấn đề không phải là chạy đi lấy nước, mà chắc chắn là có kẻ định cướp trại.

Tào Bằng cũng không muốn chạy đi dễ dàng như vậy. Có điều ngay từ đầu, bọn Tào Bằng cũng không nghĩ là sẽ lén lút rút lui.

Hà Nhất đại đao ra khỏi vỏ, Tào Bằng đón một tên quân tốt Hạ Bì, hai tay nắm đao mà vung tới. Hình dáng của Hà Nhất đại đao đã gần giống với mạch đao thời hậu thế. Lưỡi đao có thể cắt ngọt qua cơ thể tên quân tốt, trong nháy mắt chặt đứt đối phương.

Sở Qua cầm trong tay hai trường mâu, còn Địch Quýnh cầm một thanh đại đao.

Năm mươi người giống như năm mươi con hổ xuống núi, xông vào quân Hạ Bì.

Tào Bằng dẫn đầu, đại đao trong tay vung tới ào ào. Màu máu phun trong biển lửa vô cùng đẹp. Cùng lúc đó, bên kia doanh trại Hạ Bì cũng nổi lửa. Hai bên doanh trại đểu bùng cháy một lúc khiến cho toàn bộ doanh trại đều náo loạn.

Một tên tướng cưỡi ngựa cầm thương xông về phía Tào Bằng. Tào Bằng giậm chân vặn người, một đao lướt qua, cả người lẫn ngựa tứ phân ngũ liệt.

-Tối nay là lúc ta tính sổ với bọn cẩu tặc Hạ Bì.

Tào Bằng lớn tiếng hô, chạy quanh đám loạn quân, vung đao khiến máu chảy thành sông. Sau đó Tào Bằng hợp lại với Phan Chương lao về phía đại doanh trại. Lúc này trong toàn bộ doanh trại đã trở nên náo loạn, tiếng trống trận tiếng ngựa hý người hô, hầu như đều vang lên cùng một lúc. Trong lúc hỗn loạn, Tào Bằng và Phan Chương vọt tới cửa đại doanh trại.

Nhưng lực cản của cánh cửa bên trong rõ ràng là tăng lên nhiều. Quân Hạ Bì đã phán ứng lại, bắt đầu phản kích lại người của Tào Bằng. Mười mấy tên tướng dẫn binh lính xông lên, vây quanh đoàn người của Tào Bằng. Tào Bằng không hề run sợ. Hắn cùng Phan Chương, hai người một tả một hữu, hai thanh đại đao như hai lệnh bài tử của Diêm Vương. Tào Bằng ra đao trí mạng, Phan Chương xuất đao truy hồn. Phía sau, Sở Qua càng giống như liều mạng, điêm cuồng giết chóc trong đám người.

-Đừng vội tham chiến, rút lui! Rút!

Tào Bằng vừa hô hào vừa chạy xông ra ngoài trại. Lúc này Phan Chương cả người đẫm máu, trong ánh lửa lộ ra khuôn mặt trát bùn càng khiến hắn thêm dữ tợn. Đại đao trong tay hắn đúng là hung ác độc địa, đồng thời hắn còn không ngừng chửi bới bằng thổ ngữ Duyện Châu. Đoàn người sau đó chạy theo Tào Bằng, không dám ở lại, vội vàng chạy về phía Khúc Dương. mới nhất ở TruyenFull.vn

-Kẻ địch chạy trốn!

Quân đội Hạ Bì rốt cục cũng đã lấy lại tinh thần. Tiếng kèn vang lên, một đội kỵ binh lao ra từ đại doanh trại, bắt đầu tấn công đám người Tào Bằng.

Tào Bằng và Phan Chương chạy rút lui không quay đầu lại. Bọn họ không có chiến mã vì trước đó đều đã đưa cho Cam Ninh. Chuyện đánh úp doanh trại này hoàn toàn là liều mạng. Có thể liều mạng giết một người thì giết, giết hai người thì giết, có thể đánh thì đánh, tuyệt đối không được tham chiến. Nhưng có điều là chạy bằng chân thì làm sao bằng chiến mã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui