Không ngờ rằng đến cách phía nam Hạ Tương năm mươi dặm, Tào Bằng bắt được sứ giả của Cam Ninh.
Vừa biết được Cam Ninh đã phá được Hạ Tương, Tào Bằng nhanh chóng quyết định.
Chiến dịch Khúc Dương kéo dài hai ngày giúp tầm mắt và tâm lý của Tào Bằng nâng cao cực độ. Hắn lờ mờ cảm nhận được thời cơ chiến đấu đang nằm trong tay hắn. Chiếm được Hạ Tương chẳng khác nào đã mở được cánh cửa đại môn phía nam tới Hạ Bì. Thành Hạ Tương tuyệt đối không thể buông bỏ.
Vì vậy, Tào Bằng tức thì sai người báo cho Từ Tuyên, rồi tự mình dẫn tám trăm kỵ quân tới Hạ Tương.
Cam Ninh biết được tin tức nhất thời mừng rỡ. Gã dẫn người ra Hạ Tương, bái kiến Tào Bằng rồi trở về phủ nha thành Hạ Tương.
Lúc này, nhờ có sự xuất hiện của Tào Bằng, thành Hạ Tương đã có hơn nghìn binh mã.
Hơn nữa, một nghìn ba trăm bộ tốt của Từ Tuyên đang đến, đủ để ổn định thế cục của Hạ Tương…
-Công tử, bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?
Cam Ninh không đợi Tào Bằng kịp ngồi xuống, thở dốc một hơi, vội vàng hỏi.
Tào Bằng cười cười, trầm giọng nói:
-Nếu đã chiếm được Hạ Tương, vậy thì kế tiếp chúng ta cần phải để Trương Liêu trở về Từ huyện!
Lã Bố nhìn Trần Cung bại trận trở về, hồi lâu không nói nổi một câu.
Còn Trần Cung với đôi má gầy gò càng lộ vẻ mệt mỏi, rã rời. Trên nha đường, tên tiểu giáo lạnh run, phủ phục trên mặt đất, đến thở cũng không dám thở mạnh. Bọn Ngụy Tục, Hầu Thành và Lã Cát ở một bên như tượng đá, nhắm mắt không nói lời nào.
Hao binh tổn tướng, đã không đoạt được Khúc Dương, đánh bại Hải Tây, ngược lại còn đánh mất Hạ Tương.
Lã Bố nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi vì sao cục diện lại thành như vậy. Một Hải Tây nhỏ bé vì sao sau một đêm lại trở nên cường đại như thế?
-Kẻ nào muốn cùng ta đoạt lại Hạ Tương?
Hơn nửa ngày sau, Lã Bố mới gầm lên.
Trước đây, để chiếm lĩnh Khúc Dương, bọn Ngụy Tục đều hăng hái tranh phần trước.
Nhưng giờ Lã Bố gầm lên một hồi vẫn không có kẻ nào đứng ra.
Chuyện này càng làm Lã Bố thêm tức giận, chỉ vào mọi người trên nha đường, đã định nổi cơn thịnh nộ…
-Chủ công, mạt tướng xin đi…
Viên đại tướng ngồi ở cuối phòng đứng dậy, chắp tay, nói:
-Mạt tướng nguyện dẫn binh xuất kích, đoạt lại Hạ Tương…
Lã Bố ngẩng đầu nhìn, sắc mặt không khỏi tươi tắn lên vài phần.
-Nếu Đức Tuần dẫn binh, tên tiểu tử họ Tào hẳn không thể làm càn…
-Khoan đã.
Ngay lúc Lã Bố chuẩn bị hạ lệnh, Trần Cung đã ngăn lại.
-Quân Hầu, thế cục như ngày hôm nay thiết nghĩ ta không nên manh động.
Chủ công giờ có muốn tìm địch thủ, không phải tìm tên tiểu tử họ Tào, mà là Trần Nguyên Long ở Quảng Lăng. Càng không nên để Đức Tuần đi. Nếu xét về bày binh bố trận và hành quân, quyết chiến nơi chiến trường, Đức Tuần dẫn theo tám trăm binh lính xông vào trận địa là có thể đánh tan Trần Đăng. Nhưng cục diện như hiện tại, Trần Nguyên Long đã chiếm được Hạ Tương, định dựa vào đó đọ sức với chúng ta. Xông vào trận địa dã chiến mà không tấn công thành, mạo muội xuất kích như thế không phải là thượng sách.
Huống hồ, Trần Nguyên Long này cũng không phải là người mà tiểu tử họ Tào kia có thể sánh bằng.
Người này khéo mưu lược, mưu ma chước quỷ. Đức Tuần mặc dù điềm tĩnh, đức độ nhưng muốn thắng được Trần Đăng e rằng không phải chuyện dễ…
Lã Bố nổi giận:
-Trần Công Đài định làm loạn lòng quân ta sao?
Trần Cung bước lên trước, khom người nói: Truyện được tại
-Không biết được chí khí của người sẽ hủy diệt uy phong của quân ta. Trần Đăng cơ mưu, Trần Hán Du lại càng đa mưu túc trí. Bọn họ xuất binh cũng không tùy tiện hành động. Đức Tuần thiện chiến, có mưu lược nhưng so với phụ tử Trần gia lại không bằng. Quân hầu, chúng ta đã thua hai trận. Nếu như thua tiếp một trận nữa, chỉ sợ rằng trong thành Hạ Bì, lòng dân bất an, sẽ không hay mà thôi.
Dứt lời, Trần Cung lại nhìn về phía Cao Thuận tỏ ý tạ lỗi.
Cao Thuận vốn không để tâm, chẳng qua mới rồi Lã Bố nổi giận nhưng không kẻ nào đứng ra, buộc lòng y phải ra mặt mà thôi.
Phụ tử Trần Đăng, Cao Thuận không phải không biết. Y hiểu rõ ưu thế của bản thân, lại càng hiểu rõ chỗ lợi hại của phụ tử Trần Đăng. Nếu như trên chiến trường, hai quân quyết chiến, chỉ huy thích hợp, tùy cơ ứng biến, có mười người Trần Đăng y cũng không sợ. Nhưng vấn đề là Trần Đăng không phải là một võ tướng mà là một mưu sĩ, một nhà mưu lược. Nếu như so về mưu lược, trong mắt của bất cứ kẻ nào khác, Cao Thuận cũng không phải là đối thủ của Trần Đăng.
Chính vì thế, khi Trần Cung tạ lỗi, Cao Thuận cũng chỉ mỉm cười.
Lã Bố hiện cũng bình tĩnh hơn nhiều.
-Vậy nên làm thế nào mới phải?
-Việc cấp bách là phải đẩy lùi Tào Tháo đã.
Phụ tử Trần Đăng, còn có huynh đệ Đặng Tắc, Tào Bằng ở Hải Tây chẳng qua cũng chỉ là những kẻ ở dưới. Người thực sự uy hiếp đến Quân hầu chính là Tào Mạnh Đức. Nếu như đẩy lùi được Tào Tháo, uy danh của Quân hầu tất sẽ nhanh chóng vang xa, trong vòng một năm ở khắp Từ châu sẽ không còn thảm họa chiến tranh nữa. Đến lúc đó, Quân hầu có thể đích thân dẫn binh bắt gọn huynh đệ Đặng Tắc ở Hải Tây và phụ tử Trần Đăng ở Quảng Lăng. Khi đó, Quân hầu có thể thống nhất Từ châu…
Lã Bố chậm rãi ngồi xuống, chăm chú suy xét từng lời của Trần Cung.
Quả thực, lời Trần Cung nói hoàn toàn có lý!
So với Tào Tháo, phụ tử Trần Đăng cũng tốt, huynh đệ Đặng Tắc cũng được, chẳng qua chỉ là một con tôm trên dòng sông nhỏ mà thôi. Kẻ thực sự uy hiếp đến Lã Bố chỉ có Tào Tháo. Một ngày Tào Tháo không lùi bước, phụ tử Trần Đăng và huynh đệ Đặng Tắc sẽ không ngồi yên. Mặc dù gã có thể đẩy lùi bọn họ, đoạt lại Hạ Tương và Khúc Dương, nhưng bọn họ vẫn có thể tập hợp lại, ngóc đầu dậy. Nhưng nếu Tào Tháo bị đánh bại, toàn bộ Quảng Lăng tất sẽ hỗn loạn. Đến lúc đó, bất kể là Trần Đăng hay Đặng Tắc không phải đều sẽ là món ngon trên bàn mặc cho gã xử lý sao?
Không sai, đối mặt với kẻ địch mạnh trước tiên cần phải dồn sức, giải quyết y trước đã.
-Thế nhưng, Văn Viễn hiện bị cầm chân ở Hoài Thủy, không thể phối hợp với ta được.
Trần Cung cười nói:
-Văn Viễn tuy trên đường bị Trần Đăng mai phục, bị ép lui về Từ huyện, nhưng thực ra vẫn chưa hề bị hao tổn sức lực, binh mã trong tay vẫn còn cả nghìn. Y có thể vượt qua Hoài Thủy, tập kích Quảng Lăng, buộc phụ tử Trần Đăng không thể toàn lực xuất binh, thậm chí còn có thể đánh Hạ Tương, cắt đứt mối liên hệ giữa Hạ Tương và Khúc Dương, ép huynh đệ Đặng Tắc hai mặt giáp địch. Một mình Trương Văn Viễn đủ sức giải tỏa mối ưu tư phía nam của Quân hầu, để người toàn lực ứng chiến với Tào Mạnh Đức.
Lã Bố mừng rỡ, gương mặt khuôn cạnh của gã không khỏi tươi tắn hơn.
Mưu sĩ quả là mưu sĩ, cách suy nghĩ của bọn họ quả nhiên không giống với người thường. Một chuyện xấu trong mắt bọn họ cũng có thể biến thành chuyện tốt.
Trương Liêu vừa nhận được tin tức liền cấp tốc dẫn quân quay về Hạ Bì.
Nào ngờ cách phía nam thành Hạ Tương ba mươi lăm dặm lại gặp phải Trần Đăng và Tào Bằng cùng liên thủ chặn đánh.
Song phương ác chiến một hồi, Trương Liêu vội vã rời khỏi chiến trường, dẫn quân lui về Từ huyện.
Trần Đăng dẫn binh tiến về Từ huyện, để lại ba nghìn binh mã giao cho Từ Tuyên thống lĩnh. Tào Bằng dẫn binh cùng Từ Tuyên trấn giữ Hạ Tương, gây áp lực với Hạ Bì. Đây vốn không phải chuyện tốt thế nhưng nhờ có sự tùy cơ ứng biến của Trần Cung, Trương Liêu có quyền tự quyết. Kể từ đó, Trương Liêu không nhất định phải dẫn binh trở về Hạ Bì, mà khắp ba hướng nam, hướng đông, hướng bắc Hoài Thủy đều trở thành chiến trường của y. Không bị kìm kẹp, không có nhiệm vụ cụ thể, chẳng khác nào giải thoát cho Trương Liêu, nhưng lại giống như vứt cái khó cho Trần Đăng. Ngươi tấn công Từ huyện mạnh thì ta vượt sông tấn công Quảng Lăng; ngươi đóng quân phòng ngự, ta có thể tự do tiến hành công kích…
Sự khác biệt giữa mưu sĩ bậc nhất và mưu sĩ bậc hai đại khái là như thế.
Lúc này, Tào Bằng không có bất cứ hành động nào, chỉ quan sát trận đấu trí giữa Trần Cung và Trần Đăng.
Một ngày Trần Đăng còn chưa giải quyết Trương Liêu, hắn còn chưa thể toàn lực tấn công Hạ Bì. Cứ như thế, Lã Bố vẫn có thể dốc toàn lực đối phó với Tào Phong Đạo.
-Vậy nên làm thế nào để đẩy lùi Tào Mạnh Đức?
Trần Cung nói:
-Tào Tặc phân binh sĩ làm ba lộ, nhìn thì cường đại, nhưng thực chất lại rất yếu ớt. Từ Hoảng ở quận Thái Sơn mặc dù thắng Thịnh Tuyên Cao nhưng vẫn chưa hoàn toàn tiêu diệt được gã. Quân Thái Sơn dưới trướng Thịnh Phách vẫn còn rất mạnh. Sau khi trốn vào Thái Sơn, gã liền lợi dụng địa hình, kìm chân Từ Hoảng. Kể từ đó, Từ Hoảng phải khổ chiến ở quận Thái Sơn, không thể dứt ra được. Mà Lưu Bị chẳng khác nào con chó có chủ chết cả. Người này có chí lớn, kiên quyết sẽ không dốc toàn lực ra hỗ trợ Tào Tháo. Như vậy, con đường Phái quốc nhìn thì hung hiểm, thật ra cũng không cần phải lo ngại. Nguy hiểm thực sự chính là Hạ Hầu Nguyên với một lộ binh mã kia. Chẳng qua Tào Tháo khởi binh thảo phạt, đường xá xa xôi. Y dù có đánh tới Bành thành, cũng đã mệt mỏi. Quân hầu đem quân đến chủ động đón đánh, rồi đóng quân ở Bành thành. Đợi Tào quân từ xa đến kịp thì Quân hầu sẽ dĩ dật đãi lao (lấy nhàn thắng mệt), đón đầu tấn công. Như thế, vừa không mệt mỏi lại vừa thắng lợi…
Trần Cung nói một hồi khiến Lã Bố chợt động lòng.
Mưu kế Trần Cung bày ra nghe thật hoàn hảo, Tào quân cường thịnh qua lời nói của y chợt nhỏ bé, không đỡ nổi một đòn.
Nghe ra thì đại thể những lời Trần Cung nói cũng không sai.
Từ Hoảng, Triệu Thứ và Lý Trâu hiện đang chiếm cứ quận Thái Sơn. Nhưng thực tế, Thịnh Phách là người quận Thái Sơn, có uy vọng cực cao ở nơi này. Quân Thái Sơn dưới trướng gã ban đầu vốn chỉ là một đám sơn tặc, sau này đã quy phục Lã Bố.
Đánh chính diện không được, gã liền tập kích, kìm chân Từ Hoảng, khiến y khổ không sao kể xiết. Còn Lưu Bị, tình hình cũng không tốt đẹp cho lắm. Như Trần Cung nói, bản thân Lưu Bị là một người có dã tâm, hầu hết binh mã trong tay gã là những kẻ đã từng bị Lã Bố đánh bại, đối với Lã Bố có chút e sợ.
Gã biết giữ gìn thực lực, cũng biết làm sao để sinh tồn qua những khe hở.
Chính vì thế, đừng thấy gã đã từng đánh nhau với Lã Bố, cũng từng đánh nhau với Viên Thuật, thậm chí còn tỏ ý đối địch với Tào Tháo, thực ra mọi chuyện gã làm đều giữ lại vài phần thực lực. Muốn Lưu Bị toàn lực đánh nhau với Lã Bố chắc chắn là không thể. Lã Bố còn, Lưu Bị còn cơ hội để rảnh rang; nếu Lã Bố thực sự chết, Lưu Bị cũng mất đi đất sống, hoặc là phải làm địch của Tào Tháo, hoặc phải ở dưới trướng Tào Tháo. Xét tình hình của Lưu Bị hiện tại, bất luận là thế nào cũng không phải là kết quả gã thực sự mong muốn…
Bành thành là quê hương của bậc đế vương.
Cũng có thể nói là địa điểm then chốt của miền Bắc, là cửa ngõ của miền Nam.
Địa hình phức tạp, sông hồ chằng chịt, là nơi dễ thủ khó công.
Trần Cung muốn Lã Bố chủ động xuất kích, lợi dụng Bành thành để ngăn chặn Tào quân. Hơn nữa, nếu như Lã Bố đóng quân ở Bành thành, lưng dựa Hạ Bì, đông tiếp Thái Sơn cùng bọn Thịnh Phách hô ứng, đạt được mục đích kiềm chế Tào Tháo. Có thể nói, đây là một chủ ý cực kỳ tuyệt diệu. Nhìn thì rất đơn giản, nhưng kết hợp đủ các nhân tố lại thì có thể đánh một đòn thật mạnh, thật ác liệt lên Tào quân.
Nhưng một kế sạch vẹn toàn như thế cũng không được Lã Bố tán thành cho lắm.
Lã Bố kỵ chiến, thiên hạ vô song.
Không chỉ bởi sức mạnh của gã hơn người, mà quan trọng là khi gã lâm chiến có thể nhạy bén uy hiếp được đối phương, giáng một đòn nặng nề xuống.
Nếu đóng quân ở Bành thành, chẳng khác nào vứt bỏ chiến thuật kỵ chiến Lã Bố am hiểu nhất.
Chuyện này với Lã Bố mà nói quả thực có chút khó chấp nhận.
-Chỉ dựa vào Bành thành khó có thể ngăn cản Tào Tháo được.
Lã Bố trầm ngâm một lát, rồi nói với Trần Cung:
-Chi bằng để Thịnh Phách áp sát Bành thành, dụ Tào quân xông vào. Đến lúc đó, Thịnh Phách có thể mượn Bành thành cắt đứt đường lương thực của Tào tặc. Mỗ đích thân dẫn binh mã, ngăn cản y. Công Đài, không phải mỗ tự đại, nếu quyết chiến trên chiến trường, kẻ Tào quân không dám địch lại trong thiên hạ này ngoài ta ra còn có ai đây?
Trần Cung nghe thấy thế, nhất thời kinh hãi.
-Quân hầu…
Y vừa định mở miệng khuyên can đã bị Lã Bố khoát tay chặn lại. Gã đứng dậy, hô lên.
-Cứ y kế ấy mà làm. Ta thật muốn xem Tào Mạnh Đức làm sao là đối thủ của ta đây.
Trần Cung không biết nói gì nữa.
Y hiểu quá rõ tính cách tự cao tự đại của Lã Bố.
Một khi gã đã quyết định, rất khó khuyên giải, càng khó thay đổi ý định.
Nhưng vấn đề là nếu để Tào quân xông vào thì có lợi cho Lã Bố kỵ chiến, nhưng tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí lòng quân.
-Quân hầu nếu đã quyết, Trần Cung cũng không nhiều lời nữa. Nhưng Trần Cung có một kế này, mong rằng Quân hầu sẽ suy xét. Trước đây, Viên Thuật đi sứ Quân hầu đánh Lưu Bị từng nói sẽ cùng kết hợp chặt chẽ với nhau. Hôm nay, Từ Châu đứng trước thảm họa chiến tranh, không không để Viên Thuật xuất binh từ Hoài nam đánh Nhữ Nam? Như vậy, Quân hầu cũng có thể giảm bớt chút áp lực.
Đôi mắt Lã Bố sáng rực lên:
-Kế này của Công Đài rất hay. Ta sẽ phái người đến Thọ Xuân trước, thỉnh Viên Công Lộ xuất binh tương trợ.
Trần Cung đi ra khỏi phủ Ôn hầu, thầm cảm thấy mất hết ý chí.
Lã Bố sao mà ngây thơ đến thế?
-Quân sư, quân sư…
Phía sau có người gọi, Trần Cung liền dừng chân, quay đầu nhìn lại.
-Đức Tuần có việc gì sao?
Cao Thuận vội vàng nhẹ giọng hỏi:
-Quân sư, Viên Công Lộ quả thực sẽ xuất binh sao?
Trần Cung cười khổ một tiếng, nhìn Cao Thuận một chút, rồi lại ngẩng đầu nhìn trời, dường như mỗi lời nói đều là tự trả lời vậy:
-Chỉ có trời mới biết…
Hạ Tương.
Tào Bằng thiết yến rượu tại phòng khách, sai người áp giải Tào Tính lên.
Tào Tính bị dùng dây thừng trói chặt, dẫn vào phòng khách, trợn mắt nhìn Tào Bằng như hai kẻ thù nhìn nhau.
Tào Bằng cười khổ, nói:
-Tướng quân Thúc Long, ngươi việc gì phải làm khổ mình như thế? Ngươi không ăn không uống như thế, không những chẳng được việc gì, lại còn vô duyên vô cớ hủy hoại cơ thể mình nữa.
Tào Tính cả giận nói:
-Ta không nói chuyện với đồ vong ân phụ nghĩa.
Tào Bằng thở dài, bước lên cởi dây trói cho Tào Tính.
-Tôn đại ca, ngươi nói xem, sao ta lại là người vong ân phụ nghĩa?
Tào Tính cả giận nói:
-Khi xưa Ôn hầu đối đãi với ngươi không tệ, lại còn tặng ngươi binh mã, giúp ngươi có chỗ đặt chân ở Hải Tây.
Thế mà nay, ngươi câu kết với Tào Tháo, muốn lấy mạng Ôn hầu, cướp đoạt lãnh địa của Ôn hầu, không phải là vong ân phụ nghĩa thì gọi là gì?
Ba!
Tào Bằng đập mạnh chén rượu lên bàn, lạnh lùng nói:
-Tào tướng quân, ngươi chớ quên, phụ thân là thiếu phủ giam, huynh ta là mệnh quan triều đình.
Ngươi nói ta cấu kết Tào Công, thế nhưng ngay từ đầu, cả gia đình ta đã ăn bổng lộc triều đình, dĩ nhiên phải dốc sức vì triều đình. Tào Công là tư không đương triều, phụ tá trọng thần của Hán thất. Ta dĩ nhiên phải nghe lệnh của Tào Công, chẳng nhẽ lại đi nghe lệnh của người cấu kết với phản tặc sao?
Ngươi nói xem?
Là kẻ nào đã dấy binh đao trước?
Tào tướng quân, làm người phải có lương tâm.
Tào Bằng vỗ ngực nói:
-Nếu như không phải Ôn hầu thèm muốn mấy trăm vạn lương thảo của Hải Tây, dấy binh mã đòi dẹp yên Hải Tây thì sao ta có thể thành địch của Ôn hầu được? Chẳng lẽ các ngươi xuất binh đánh ta, ta cũng chỉ biết thúc thủ chịu trói sao?
Tào Tính hừ một tiếng không còn lời nào để nói.
Trong phòng khách nhất thời yên lặng.
Hồi lâu sau, Tào Bằng thở dài, nhẹ giọng nói:
-Hôm nay, Tư không xuất binh chinh phạt, Ôn hầu sắp bị tiêu diệt tới nơi rồi. Tuy có Trương Văn Viễn đóng quân ở Từ huyện, chừng như muốn giam chân ta, nhưng thực ra, đừng nói là ta, còn có Trần thái thú vốn cũng không hề sợ hãi binh mã của Trương tướng quân.
Từ Châu cáo phá, Trương tướng quân dù có tài năng bằng trời đi nữa cũng khó tránh khỏi cái chết.
Hôm nay, ta mời Tào đại ca ngươi đến là muốn nói cho ngươi nghe một chuyện. Ôn hầu là người thành nhờ cái dũng, bại cũng do cái dũng mà ra. Gã cho dù có thân thể sắt thép, thì tưởng có thể chém đinh chặt sắt sao? Cái vũ dũng u mê ấy cuối cùng cũng sẽ khiến gã phải chết mà thôi. Khi xưa, Ôn hầu đúng là có ân nghĩa với ta. Tào Bằng vẫn nhớ kỹ, chưa từng quên. Nhưng chuyện trở thành như thế này, e rằng không ai có thể cứu nổi mạng của Ôn hầu. Ở đây chỉ có hai người ngươi và ta, ta cũng không ngại nói thật với Tào đại ca. Ta muốn toàn bộ huyết mạch của Ôn hầu…
Tào Tính ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Tào Bằng.
-Chỉ là chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn nữa.
Nếu thành Hạ Bì bị phá, vợ con Ôn hầu sẽ phải đi đâu đây? Ta kính Ôn hầu là dũng tướng thời nay, mới liều chết thương lượng với ngươi, không biết Tào đại ca có nguyện giúp ta một tay hay không?
Tào Tính trầm mặc hồi lâu, một lúc sau mới trầm giọng nói:
-Tào Hữu Học, ngươi muốn thế nào?