Quá nửa đêm, trời trút mưa.
Hừng đông, mưa đã ngừng rơi, không gian trong hoa viên vô cùng trong lành. Lá cây xanh nhạt, nụ hoa đã hé nở, điểm xuyết vài hạt mưa trong suốt trong nắng sớm. Trong một góc hoa viên phía sau Tào phủ có một khoảng đất trống, diện tích khoảng chừng bảy, tám trăm mét vuông trồng liễu rủ. Liễu trong gió khẽ đung đưa, phá lệ thanh tịnh. Trên khoảng đất trống đó còn đặt hai thứ binh khí.
Ngoài ra, còn có dụng cụ tập tạ bằng đá.
Bãi đất trống phía bên ngoài, có xà đơn, xà kép và vài hình nhân bằng gỗ.
Nơi này là chỗ Tào Bằng luyện công. Tuy rằng hắn không ở trong phủ nhưng Trương thị vẫn để cho hắn một phần đất trống, dựa theo những thiết kế lúc trước ở Điển gia mà chế tạo lại toàn bộ dụng cụ này cho hắn. Chí ít, ở nơi này, bà cũng cảm nhận được hình bóng của nhi tử.
Tào Nam từng nói với Tào Bằng: mùa thu năm Kiến An thứ hai, Tào Bằng theo Đặng Tắc rời khỏi Hứa Đô.
Ban đầu, Trương thị vô cùng nhớ thương Tào Bằng, cả ngày đều ngơ ngẩn ở võ trường, có khi lại ngồi thơ thẩn cả ngày.
Săm soi từ mẫu lần kim,
Ướm vào du tử khó tìm dấu may.
Đối với tình cảm sâu nặng của mẹ, Tào Bằng luôn cảm thấy bản thân chưa đối đáp đủ.
Về mặt tinh thần, Trương thị không phải là mẫu thân của hắn, thế nhưng tình thân và huyết mạch lại là thứ cả đời hắn cũng không thể dứt bỏ. Chính vì thế, khi trở về Hứa Đô, Tào Bằng luôn ở nhà nói chuyện phiếm với mẫu thân hoặc theo Trương thị ra ngoài đi khắp phố chợ Hứa Đô.
Đồng thời, hắn vẫn kiên trì tập luyện theo thói quen lúc trước.
Bởi vì hắn gặp một chuyện phiền phức.
Kiếp trước, Tào Bằng từng đạt đến trình độ Dịch cân. Kiếp này, chẳng qua hắn đem mọi thứ đã từng thực hiện ở kiếp trước làm lại một lần mà thôi.
Thế nhưng, khi bắt đầu tập luyện cao hơn, những cơ duyên luyện võ ở kiếp trước của Tào Bằng không còn áp dụng được nữa.
Thế cho nên, hiện nay, khi hắn đã bước vào giai đoạn "Tẩy tủy", hắn không biết làm sao để tu luyện tiếp. Một người đã đạt đến cảnh giới đó dĩ nhiên có thể tùy úy biến hóa công pháp tương ứng. Ví như ban đầu, Tào Bằng bắt đầu nhập môn bằng Thái cực, sau này dùng kim cương bát thức của Bạch Viên Thông Bối quyền kết hợp với tu luyện chân ngôn mà đạt được hiệu quả. Đây là kinh nghiệm của hắn. Tào Bằng biết dùng biện pháp gì tu luyện mới đạt được hiệu quả tốt nhất.
Nhưng hiện tại lai khác!
Muốn thăng lên cấp võ tướng, cũng chính là giai đoạn sau Tẩy tủy, Tào Bằng không biết phải luyện tập như thế nào.
Thể chất càng tăng mạnh thì càng mạnh hơn, nhưng sức mạnh càng mạnh thì lực càng mạnh hơn nữa. Cái này rốt cuộc phải luyện thành như thế nào đây? Đánh nhau trên chiến trường, cùng người khác giao chiến đúng là có thể gia tăng võ công thật nhưng cái gia tăng chỉ là kinh nghiệm mà thôi.
Vậy nên làm thế nào đây?
Làm sao hắn có thể đánh ra một kích kinh thiên động địa như Lã Bố? Làm sao có thể đánh một đòn mạnh như sóng Trường Giang của Cam Ninh? Làm sao có được cuồng phong bạo vũ như của Trương Phi?
Tào Bằng không biết!
Chuyện này tùy thuộc vào khả năng lĩnh hội của hắn, chứ không thể được truyền dạy bằng lời.
Nếu như không thể nghiệm ra được, cả đời này hắn không thể đạt được cảnh giới nhất lưu.
Mặc dù Cam Ninh có kinh nghiệm nhưng tình hình mỗi người khác nhau. Bản thân Cam Ninh cũng không biết nên chỉ điểm như thế nào cho Tào Bằng.
Chính vì thế, đã nhiều ngày nay, Tào Bằng luôn có phần nôn nóng, sốt ruột.
Ra khỏi phòng, hắn đi qua hành lang, đến thẳng võ trường.
Từ rất xa, Tào Bằng đã chợt nghe thấy một tiếng như tiếng thú rống lên từ võ trường truyền đến. Trong lòng không khỏi kỳ quái, vì vậy hắn nhanh chân lao về phía bên võ trường. Trên khoảng đất trống, một thanh niên cởi trần đang luyện công ở võ trường. Từng giọt mồ hôi trong suốt đậu trên người gã chớp sáng trong nắng sớm. Thân hình người thanh niên chắc nịch, cơ bắp nổi rõ. Gã đang luyện tập một thứ quyền pháp nhìn rất đơn giản.
Từng chiêu gã xuất ra đều mạnh mẽ, mỗi chiêu mỗi thức lại tiến lên một chút, rồi lại dừng một chút. Miệng gã liên tục quát lên.
Là nghĩ thú quyền ư?
Tào Bằng cảm thấy thứ quyền pháp này hình như hắn đã từng gặp qua, có vẻ như đã thấy ở nơi nào đó.
Vì vậy hắn bèn đứng sát sân tập, lẳng lặng quan sát. Người thanh niên kia chính là Cam Ninh. Theo những âm thanh gã quát lên liên tục, động tác càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Cương khí phát ra ào ạt, chẳng khác nào nước sông cuồn cuộn bất tận. Truyện được tại
-Hùng Bác thuật!
Trong đầu Tào Bằng chợt hiện lên một cái tên.
Hắn nhận ra thứ quyền pháp này của Cam Ninh giống như của con mãnh thú nào. Đồng thời, hắn cũng nhớ ra từng thấy bộ quyền pháp này ở nơi nào.
Cam Ninh chợt dừng tay, quay đầu nhìn lại.
Trong mắt gã ánh lên hung quang khiến người khác cảm thấy sức uy hiếp khó hiểu.
Vừa thấy Tào Bằng, ánh mắt của Cam Ninh chợt dịu lại. Gã thu quyền cước, cười ha ha, chắp tay chào Tào Bằng. Theo động tác của gã, tiếng chuông chợt vang lên. Tào Bằng giật mình, trên tay Cam Ninh có đeo theo chuông, nhưng lúc vừa rồi khi luyện công, mặc dù động tác của gã hết sức cương mãnh nhưng lại không hề có tiếng chuông phát ra. Chuyện này có nghĩa là gì?
Sức mạnh của Cam Ninh đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, vượt qua cảnh giới thu phát như thường.
-A Phúc, sao công tử biết đây là Hùng Bác thuật của ta?
Cam Ninh gỡ một cái khăn từ trên xà đơn xuống, lau mồ hôi trên người. Gã vừa nói chuyện vừa bước tới, gương mặt lộ vẻ hiếu kỳ.
Tào Bằng do dự một chút, nhẹ giọng nói:
-Ta từng gặp người luyện qua bộ quyền pháp này.
Cam Ninh ngẩn ra, buột miệng thốt lên:
-Công tử từng gặp người luyện qua ư?
Gã chợt giải thích:
-Hùng Bác thuật này là quyền pháp của tổ tiên ta truyền lại. Sao công tử có thể gặp được người luyện quyền pháp này được?
Tào Bằng gõ gõ đầu:
-Hình như là ba năm trước đây thì phải? Không, là khoảng hai năm trước mới đúng. Khi đó, nhà của ta còn ở Cức Dương, bị Hoàng Xạ ở Giang Hạ hãm hại, gần như nhà tan cửa nát. Hình như ta cũng đã nói với ngươi rồi. Cũng chính lúc đó, ta nhận Điển Vi làm Điển thúc phụ, còn có Tử U nữa. Lúc đó, ta và tỷ phu của ta mới gặp lại nhau. Chúng ta cứu được Điển Vi xong, liền tìm cách chuyển đến Nhương thành, rồi trở về Niết Dương.
Tỷ phu của ta, còn có Đầu Hổ nữa được danh y ở Niết Dương, trước kia từng là thái thú Trường Sa họ Trương cứu.
Thủ hạ của Trương thái thú có một lão quản gia, từng sử dụng bộ quyền thuật này. Theo ta nhớ thì lão được gọi là Cam Mậu thì phải. Đúng, là Cam Mậu, tự là Ba Trung Mễ Hùng. Nhưng ta nghĩ Bác Hùng thuật của lão còn mạnh hơn của ngươi, cũng không trầm như của ngươi.
-Ba Trung Mễ Hùng?
-Sao vậy?
Cam Ninh nhìn Tào Bằng, hồi lâu sau chợt mỉm cười.
-Cam Mậu là thúc tổ của ta, cũng là người dạy ta Hùng Bác thuật.
Tào Bằng ngạc nhiên, há hốc mồm, vẻ không thể tin được.
-Ba Trung Mễ Hùng là tên hiệu của người. Thật ra, gia thúc tổ là Ngũ Đấu Mễ hộ pháp. Công tử hẳn là biết Ngũ Đấu Mễ giáo a?
Ngũ Đấu Mễ giáo?
Tào Bằng đương nhiên từng nghe nói đến.
Nhưng hắn nghĩ mãi không ra, không nhớ người đứng sau Ngũ Đấu Mễ giáo tên là gì, hình như người sáng lập giáo phái này tên là Trương Đạo Lăng. Đúng, người này chính là Trương Đạo Lăng.
Cam Ninh nói:
-Thúc tổ ta vốn là hộ pháp đại thiên sư của Ngũ Đấu Mễ giáo. Sau loạn Thái Bình, Ngũ Đấu Mễ giáo cũng bị ảnh hưởng. Sau này, Lưu Yên nhập vào đất Thục. Lúc đó, đại thiên sư của Ngũ Đấu Mễ giáo là Trương Lỗ có xung đột với Lưu Yên. Lưu Yên thậm chí còn giết cả nhà Trương Lỗ, còn giết sạch giáo chúng Ngũ Đấu Mễ giáo. Thúc tổ lúc đó vì phải chạy nạn mà tới Ba quận. Không ngờ rằng…Vậy giờ người ở nơi nào?
Tào Bằng gãi gãi đầu:
-Chắc vẫn còn đang ở Niết Dương.
Cam Ninh có vẻ hưng phấn!
Nhưng cũng khó trách, người thân thất lạc nhiều năm như thế vốn tưởng đã tạ thế, không ngờ lại biết được nơi người đó ở, Cam Ninh sao có thể không vui mừng được. Gã đứng trong võ trường lưỡng lự chốc lát, nhẹ giọng nói:
-Công tử, ta muốn đến Niết Dương xem thử thế nào.
-A?
Tào Bằng ngẩn ra, chợt bừng tỉnh.
Hắn do dự một chút, gật đầu:
-Hiện lệnh thúc tổ làm việc dưới trướng của Trương thái thú, hẳn là vẫn còn ở đó. Nhưng Niết Dương hiện tại do Lưu Biểu cai trị, ngươi liều lình đến đó, e rằng sẽ có nguy hiểm. Ta có một vị huynh trưởng, hiện đang ở quận Nam Dương, là tư mã của Nam Dương, đồn trú ở núi Thổ Phục. Ngươi có thể tìm y, nhờ y giúp đỡ, đưa ngươi tới Niết Dương. Ta cũng còn có vật này muốn ngươi giúp ta chuyển cho y.
Cam Ninh nói:
-Công tử yên tâm, lâu thì hơn tháng, chậm thì hai mươi ngày, Cam Ninh nhất định sẽ trở về Hứa Đô.
Tào Bằng chỉ cười cười:
-Hưng Bá, ngươi đi đường phải cẩn thận.
Chính ngọ, Cam Ninh cáo từ rời đi.
Gã cưỡi con ngựa Ô Chuy, vác theo song đao Hà Nhất, đi về hướng núi Thổ Phục.
Tào Bằng tiễn Cam Ninh xong liền trở về nhà, cùng nói chuyện với mẫu thân Trương thị một lúc, rồi cùng Hoàng Nguyệt Anh nghiên cứu về guồng nước.
Trận mưa qua đi, Tào Bằng ít nhiều cảm giác được nạn hạn hán đã dịu đi.
Nhưng dù vậy, Hoàng Nguyệt Anh vẫn không ngừng nghiên cứu guồng nước, ngược lại, nàng càng tích cực hơn.
Guồng nước đúng là một thứ tốt a!
Năm nay không hạn hán không có nghĩa sang năm không có hạn hán.
Biết đâu gặp một năm tai ương, guồng nước này sẽ có thể phát huy tác dụng thì sao?!
Bắt đầu từ năm nay làm guồng nước này, biết đâu sẽ mang lại lợi ích lớn lao cho mọi người thì sao? Tào Bằng hiện tại vẫn chưa nhận thức được tầm quan trọng của việc này.
-Công tử, Điển Mãn công tử tới.
Tào Bằng đang ngồi ở hành lang, im lặng đọc sách.
Chợt có hạ nhân đến báo, nói là Điển Mãn tới.
Từ sau chuyện không vui với Tào Chân, Tào Bằng không gặp mặt mấy người huynh đệ nữa, hầu hết thời gian đều bầu bạn với Trương thị.
Nhưng đó chỉ là mâu thuẫn của Tào Bằng và Tào Chân, không liên quan gì đến Điển Mãn.
Vừa nghe Điển Mãn tới, Tào Bằng vội vàng nói:
-Cho mời.
Chỉ chốc lát sau, dưới sự dẫn đường của gia nô, Điển Mãn đã cười ha hả, tiêu sái đi vào. Thấy Tào Bằng đang nhàn nhã thong dong, Điển Mãn chợt làm mặt giận.
-A Phúc, ngươi nhàn nhã nhỉ?
Tào Bằng cười nói:
-Tam ca, sao hôm nay huynh lại tới tìm ta thế này?
Điển Mãn không trả lời ngay, mà đi thẳng tới, đặt mông ngồi phịch xuống. Y cầm lấy một chén nước bên cạnh, uống ừng ực một hồi. Uống xong, lại đặt chén xuống, lấy tay quẹt chút nước bám trên hàm râu rồi thở dài một hơi, dựa vào cây cột trên hành lang.
-Ngươi thì thoải mái lắm rồi. Mấy ngày nay, ta làm nhiệm vụ mệt muốn chết rồi.
-Nhiệm vụ gì mà mệt vậy?
Tào Bằng chợt cười:
-Đừng tưởng ta không biết. Đám võ sĩ Hổ Bôn lang các huynh đâu có nhiệm vụ gì đâu, chẳng qua là tìm nơi chơi mạt chược thôi?!
-Phì, mấy ngày nay ta lúc nào cũng làm nhiệm vụ ở Hoàng thành, làm gì có thời gian chơi mạt chược.
Dứt lời, Điển Mãn đứng lên, kéo tay Tào Bằng:
-Mau chuẩn bị, chúng ta đi.
-Đi đâu?
-Cha ta tìm ngươi.
Tào Bằng nghi hoặc nói:
-Điển trung lang tìm ta? Ngài tìm ta làm gì? Chứ không phải muốn ta vào Hổ Bôn chứ? Ta không vào đâu.
Vốn dĩ, từ lúc còn ở Hạ Giao, Điển Vi đã muốn Tào Bằng gia nhập quân Hổ Bôn rồi.
Cũng bởi vì Tào Bằng hiện chưa có gì làm, gã lo lắng tâm tình hắn không tốt. Còn một nguyên nhân nữa là Điển Vi cũng mong muốn thêm Tào Bằng vào Hổ Bôn quân, bởi gã biết bản lĩnh của Tào Bằng, hơn nữa cũng cực kỳ yêu thích hắn. Chẳng qua, Tào Bằng lúc đó đã kiên quyết cự tuyệt mà thôi.
Nói đùa chứ, Hổ Bôn có gì lý thú?
Mặc dù nói là Hổ Bôn nghe thì rất uy phong nhưng hắn không muốn làm.
Dù Điển Vi đã từng hứa hẹn nếu như Tào Bằng gia nhập, chí ít cũng để hắn làm Hổ Bôn trung lang. Nhưng Tào Bằng vẫn kiên quyết không chịu.
Điển Mãn sầm mặt:
-Ta thật không rõ gia nhập Hổ Bôn có cái gì không tốt?
-Gia nhập vào Hổ Bôn khác gì huynh đi trông cửa cho người khác không?
-Ngươi…
Điển Mãn cười mắng:
-Để ta về nói lại với lão Hứa, bảo ngươi nói Hổ Bôn là chó trông cửa, để xem lúc đó y trừng trị ngươi thế nào.
-A, huynh học đâu thói vu oan hãm hại người thế?
Tào Bằng nhịn không được, cười nói:
-Ta chỉ nói trông cửa, không bảo là chó trông cửa nhé. Tam ca, bản lĩnh này của huynh thật… Đang yên đang lành tự mắng mình làm chi?
Điển Mãn lúc này mới ý thức được sai lầm trong lời nói của mình, nhất thời giận đến chửi bới ầm ĩ.
Hai người đùa giỡn một hồi xong, y mới kéo tay Tào Bằng, nói:
-Được rồi, giỡn thế đủ rồi. Chúng ta nhanh đi một chút. Cha ta đang chờ ngươi ở nhà đấy.
-Ta cũng đang muốn đến nhà huynh một chút.
-Muốn nói gì thì nói, nhanh lên một chút.
Điển Mãn không khỏi vội vã kéo Tào Bằng đi ra ngoài.
Tào Bằng không biết làm gì khác hơn, đành phải đi theo Điển Mãn. Hắn ra khỏi cửa, nói một tiếng với gia đình rồi cùng Điển Mãn lên chiến mã.
Nhưng con ngựa hắn cưỡi không phải là Chiếu Dạ Bạch, mà là một con chiến mã bình thường.
-A Phúc, ngươi và Tử Đan…
Trên đường đến Điển phủ, Điển Mãn nhẹ giọng hỏi.
Tào Bằng nói:
-Ta và đại ca không có chuyện gì, chỉ là có cách nhìn bất đồng một số chuyện, tranh luận một chút mà thôi.
-Ừ, ta cũng nghĩ như vậy.
Điển mãn thở hắt ra, thấp giọng nói:
-Nhớ khi xưa, tám người chúng ta cùng dập đầu bái lạy, thề trước mặt Khổng thánh nhân, cùng kết nghĩa huynh đệ. Ta và lão Hứa đều lo lắng, sợ hai người các ngươi có chuyện gì. Ngươi đã nói không có chuyện gì thì mai ta và lão Hứa sẽ mở tiệc rượu để ngươi và Tử Đan làm hòa. Ngươi cũng biết đại ca không chịu thua ai bao giờ mà.
Tào Bằng trầm mặc!
Hắn không thật lòng muốn xích mích với Tào Chân.
Nhưng bảo hắn phải nhận lỗi, chẳng phải bảo hắn thừa nhận bản thân thấy Lưu Bị gặp nguy khốn còn thừa cơ hãm hại hay sao?
Ta tuy cũng chẳng phải người tốt gì, nhưng cũng chẳng thèm chấp mấy chuyện này. Chung quy lại, tạm thời hắn cứ nhẫn nhịn đi là hơn.
Quên đi, coi như nhường trẻ con!
Lão tử tốt xấu gì sống ở cả hai thế giới cũng đã đến bốn mươi năm có dư, tội gì phải căng thẳng với huynh đệ nhà mình?
Sau này, gã tự nhiên sẽ biết được lời của ta nói có chính xác hay không.
Nghĩ tới đây, Tào Bằng gật đầu.
Điển Mãn tức thì cười rạng rỡ, cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa.
Chẳng mấy chốc hai người đã tới Hổ Bôn phủ. Điển Mãn dẫn Tào Bằng vào thẳng phòng khách. Điển Vi đang ngồi trong phòng khách, vừa thấy Tào Bằng đến liền ra nghênh đón.
-Viên Đức, con cứ xuống dưới trước đi. Ta có một số chuyện muốn nói với A Phúc.
-A?
-A cái gì mà a, nhanh xuống dưới đi.
Điển Vi như xua đuổi ruồi nhặng, đuổi thẳng Điển Mãn ra ngoài.
Điển Mãn vô cùng mất hứng: lúc sai ta, cha đối với ta tốt vậy. Thế mà người vừa đến, cha đã lập tức thay đổi thái độ ngay được? Thật đúng là qua cầu rút ván mà!
Nhưng thật ra y hiểu rất rõ Điển Vi làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.
Điển Mãn dù không cam lòng nhưng cũng đành phải rời đi. Tào Bằng nghi hoặc nhìn Điển Vi, nói:
-Thúc phụ, người làm gì vậy? Sao lại bắt Tam ca phải đi?
Điển Vi cười ha ha, xoa đầu Tào Bằng.
-A Phúc, đi!
-Đi đâu?
Điển Vi nói:
-Ta đưa con đi gặp một người.
-Thúc phụ, người muốn dẫn ta đi gặp ai vậy?
Dọc theo đường đến hậu viên phía sau phủ Hổ Bôn, Tào Bằng càng lúc càng cảm thấy nghi hoặc, không kìm được liền hỏi Điển Vi.
-Sắp tới rồi!
Điển Vi cười ha ha, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn.
Đi qua phía sau hoa viên, liền thấy một cổng vòm. Hai cánh cửa gỗ đóng chặt, Điển Vi bước lên trước, đẩy cánh cửa ra.
-A Phúc, đi theo ta.
Tào Bằng nhớ rất rõ rằng phía sau cánh cửa này chính là hoa viên của tư không Tào Tháo.
Trước đây, Điển Mãn đã từng nói với hắn đã từng thấy Hạ Hầu Chân chạy từ phía sau cánh cổng vòm này.
Điển Vi dẫn ta tới hoa viên của Tào Tháo là có ý gì? Lẽ nào là người y muốn đưa ta đi gặp chính là Tào Tháo hay sao?
Trong lòng Tào Bằng không khỏi thấp thỏm.
Nhưng hắn lại nghĩ gần đây hắn chẳng chuốc lấy chút tai họa gì, thế thì phải sợ cái gì?
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện trực tiếp giáp mặt với Tào Tháo, trong lòng Tào Bằng lại hồi hộp trở lại. Tuy rằng cả nhà hắn đều dốc sức vì Tào Tháo, hơn nữa, bản thân hắn cũng từng gặp Tào Tháo. Thế nhưng thực ra, hắn chưa từng được tiếp xúc trực diện mấy lần. Cảm giác này thật giống như ở kiếp trước, khi hắn đi làm phải gặp lãnh đạo vậy, vừa hồi hộp, vừa lo lắng, thấp thỏm, còn có chút nghi ngờ nữa: Đang yên đang lành, Tào Tháo vì sao lại muốn gặp ta?
Theo Điển Vi đi qua cổng vòm, Tào Bằng chợt nghe có tiếng đàn sáo và ca vũ vang lên từ trong vườn.
Tại lối vào, Tào Bằng liền thấy Hứa Chử.
-Điệt nhi bái kiến thúc phụ.
Tào Bằng tiến lên hành lễ.
Gương mặt Hứa Chử không có bất cứ biểu cảm nào, chỉ gật đầu với Tào Bằng.
-A Phúc, mau đi cùng ta. Chủ công đã chờ lâu rồi.
Quả nhiên là Tào Tháo!
Tào Bằng chỉ cảm thấy trong lòng chợt đánh bộp một tiếng.
Hắn hít sâu một hơi, cất bước đi tiếp. Điển Vi thấy hắn bước vào hoa viên rồi liền dừng chân, đứng canh giữ bên ngoài cùng Hứa Chử.
Tiếng ca vũ càng lúc càng gần.
Xa xa, Tào Bằng có thể thấy một ngôi đình. Tào Tháo đang ngồi trong đó, trước mặt có một cái bàn dài.
Trước đình, ca vũ đang múa hát thanh thoát.
Nhưng đối với thứ vũ đạo này, Tào Bằng xem không hiểu lắm.
-A Phúc, tới đây ngồi đi.
Tào Tháo vừa thấy Tào Bằng liền cười ha ha, vẫy vẫy tay, bảo hắn.
Tào Bằng vội vã bước nhanh chân hơn, đi tới sân đình. Nhưng trong đình hiện không phải chỉ có một mình Tào Tháo, mà còn có Tào Chân và một thiếu niên nữa đang ngồi bên cạnh.
Hạ Hầu Chân đang cầm một chiếc lư, chăm chú hâm nóng rượu.
Chiếc lư này là một dụng cụ dùng để hâm nóng rượu, rất phổ biến ở Lưỡng Hán. Các tửu quán đều có loại người trông lư. Những người trông lư, đa số đều là nữ nhân.
Bọn họ vừa có nhiệm vụ hâm nóng rượu, vừa có tác dụng thu hút khách nhân. Lúc đầu, các lư này đa phần đều có màu đen nhưng một số gia đình quyền quý, phú hào lại điểm tô thêm một chút cho chúng. Ví như lư ngoài đình này bên ngoài có khảm một lớp đá cuội và bạch sa, nhìn vừa lịch sự, lại thêm phần tao nhã.
Nói đến lư, đây vốn là vật trang trí được bày bán nơi phố chợ.
Nhưng sau điển tích Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như, rất nhiều gia đình quyền quý đều đặt lư trong nhà để tăng phần phong nhã cho gia đình.
Chính vì thế, một nghề nghiệp vốn từ đơn giản lại được biến thành phức tạp ra đời, gọi là lư nữ.
Khéo léo châm tửu cũng là một nghệ thuật. Rất nhiều nữ tử vừa tập luyện nữ hồng, vừa tập kỹ năng châm rượu này.