Tào Tặc

Không ai biết ai đã lén truyền tin rằng Hoàn phu nhân muốn mời Tào Bằng làm thầy cho Tào Xung.

Tuy vậy, Lý Nho nói với Tào Bằng rằng, người truyền ra thông tin này, tám chín phần mười là chính Hoàn phu nhân. Tào Tháo có rất đông thê thiếp, ngoài Đinh phu nhân đã ân đoạn nghĩa tuyệt ra, hiện giờ trong phủ Tư Không có hơn mười người có danh phận. Trong đó, có con cháu thế gia, cũng có người xuất thân từ xướng gia (gia đình bình thường, không có của cải), cao thấp sang hèn đều đủ cả. Như Biện phu nhân, mẹ của Tào Phi chính là đi ra từ xướng gia quận Lang Nha.

Đôi bên khúc mắc, lục đục với nhau là không thể tránh khỏi.

Quan trọng nhất là, thời gian Biện phu nhân đi theo Tào Tháo lâu nhất, hơn nữa bà sinh được ba người con trai, có địa vị cao nhất.

Tào Phi, Tào Chương, Tào Thực đều do Biện phu nhân sinh ra. Trong đó Tào Phi đã bắt đầu đến tuổi tự lập, Tào Thực bái Tuân Duyệt làm thầy, nổi danh vì tài sáng tạo và nhanh nhẹn. Tào Tháo mặc dù sủng ái Tào Xung, nhưng ngay từ đầu Hoàn phu nhân đã ở thế yếu hơn. May là còn có một Hạ Hầu Uyên, khiến cho Hoàn phu nhân ít nhiều vẫn đứng ở thế không thể bại. Ngoài điều này ra, nàng không còn ưu thế nào đáng nói.

-Hoàn phu nhân là muốn mượn tên tuổi của ngài để lôi kéo nhân tài cho Ngũ công tử.

-Tên tuổi của ta?

Lý Nho cười nói:

-Công tử đừng khinh thường tên tuổi của mình. Đừng thấy người hiện giờ chỉ là một bạch thân. Nhưng cái tên Tào Bát Bách không phải là hư danh. Công trạng và sự tài tình của người đã được rất nhiều người thừa nhận. Nếu không lần này người quyết đấu với Phục Hoàn, danh sĩ thanh lưu sao có thể thờ ơ? Khi ấy nếu lũ ngốc Khổng Dung kia đứng ra nói một câu cho Phục Hoàn thì tình huống của người chắc chắn sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.

Phạt tù bốn tháng ư?

Thế là nhẹ, thậm chí có thể tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội, ngay cả cha mẹ cũng bị liên lụy.

Tào Bằng nhảy dựng lên, người toát mồ hôi lạnh.

Nghĩ lại, hắn quả thật có chút may mắn.

Đám Khổng Dung khi đó rất trầm lặng, rõ ràng đã tạo ra lực tấn công mạnh mẽ với Hán Đế. Hán Đế kéo dài vụ án, chần chừ không chịu xử lý, thật ra cũng là chờ những danh sỹ thanh lưu đó đứng ra tạo dư luận, để hắn có thể nhẹ nhàng ra vẻ cao thượng, đứng ra giải quyết vấn đề.

Đâu ngờ, đám Khổng Dung lại giả câm điếc!

Rất nhiều sự sắp xếp tới cuối cùng lại không thể thực hiện suôn sẻ.

Tiếp tục trì hoãn chắc chắn không hề có lợi đối với Hán Đế, cuối cùng hắn đành phải nhượng bộ…

Nói thật, trước đây Tào Bằng không có cảm tình gì với đám Khổng Dung. Hắn luôn thấy đây là một lũ nói suông. Hắn kính trọng học thức của những người này nhưng không thích tính cách của bọn họ lắm. Tuy nhiên nghe Lý Nho phân tích, Tào Bằng lần đầu tiên nhận thức được tầm quan trọng của đám Khổng Dung! Ai, thứ mà những người như Khổng Dung này đại diện chẳng phải là hướng phát triển dư luận của hậu thế sao?

Thời đại này không có báo chí.

Cho nên hướng phát triển của dư luận hoàn toàn do các danh sĩ thanh lưu điều khiển.

Sau khi Tào Bằng nói chuyện với Lý Nho, hắn đã có cách nhìn nhận hoàn toàn mới đối với địa vị của Khổng Dung.

Trong lịch sử, những người này cũng vì đã đắc tội với Tào Tháo, cuối cùng bị y giết chết. Điều này cũng là điểm mấu chốt khiến Tào Tháo bị đả kích ở hậu thế.

Lý Nho cười nói:

-Nếu công tử có thể khống chế đám Khổng Dung, nhất định mã đáo thành công.

Khống chế sao?

Thật ra, cũng không phải không có khả năng.

Đám người này nếu ở hậu thế chính là những phần tử kích động.

Chỉ cần có thể khống chế ngôn luận của bọn họ trong phạm vi nhất định, chắc chắn sẽ có tác dụng to lớn.

Tuy nhiên, hiện tại điều kiện còn chưa chín muồi, đợi đến lúc thời cơ thuận lợi hãy hành động. Trước đó, chuyện tạo quan hệ tốt với đám Khổng Dung rõ ràng rất quan trọng. Sau khi Tào Bằng suy nghĩ hồi lâu, quyết định cuối cùng là đi tới phủ Khổng Dung thăm một chuyến.

Đương nhiên muốn thăm hỏi Khổng Dung không phải là dễ.

Khổng Dung thân là đại diện cho các danh sĩ thanh lưu nhưng không phải nói gặp là gặp được.

Chuyến đến thăm này phải có một chút lý do, hơn nữa phải hợp tình hợp lý. Tào Bằng ngồi trong thư phòng trầm tư hồi lâu, cuối cùng dừng ánh mắt trên bộ "Tam Tự Kinh" mà Khả Châu biên soạn. Tung gạch nhử ngọc cũng được, ném đá dò đường cũng được, hãy để bộ "Tam Tự Kinh" này giữ nhiệm vụ là nước cờ đầu đi.

Tam Tự Kinh qua một tháng đã được biên soạn hoàn chỉnh, phù hợp với nguyên văn.

Tuy nhiên nội dung chắc chắn sẽ có sự khác biệt, Tào Bằng căn cứ vào tình hình ở thời đại này để đưa ra một số thay đổi. Ví dụ như, "Đậu Yến Sơn, hữu nghĩa phương, giáo ngũ tử, danh câu dương" biến thành "Thục Thần Quân, vi tứ trường. Hữu bát tử, giai thành long... Người nói tới chính là tổ phụ của Tuân Úc, một trong Tứ trưởng của Dĩnh Xuyên khi ấy tên là Tuân Thục. Từ lâu Tuân Thục đã có mỹ danh là "Thần Quân", vì thế Thục Thần Quân là phù hợp.

Tuân Thục có tám người con trai, khi đó gọi là bát long.

So với "Đậu Yến Sơn" thì không hề thua kém.

Quan trọng hơn là, Tào Bằng hy vọng mượn cách này để thể hiện thiện ý với Tuân Úc.

Không thể phủ nhận, trong lần xung đột giữa Tào Bằng và Phục Hoàn, Tuân Úc nhìn thì có vẻ công bằng chấp pháp, nhưng vẫn hơi nghiêng về phía Phục Hoàn. Như vậy mối quan hệ với Tào gia tự nhiên trở nên xa lạ. Điểm này có thể nhìn ra một chút đầu mối từ vụ án Tào Bằng bị ám sát.

Theo đạo lý mà nói, Tào Bằng bị ám sát, Tuân Úc nên tới thăm hắn.

Quan hệ giữa Tuân Úc và Đặng Tắc rất tốt, trước đây cũng nhiều lần giúp đỡ Tào Bằng. Thế nhưng khi Tào Bằng gặp thích khách, ngay cả Hứa Huyện lệnh Tư Mã Lãng mới nhậm chức cũng tới thăm, còn Tuân Úc trước sau không hề lộ diện. Tào Bằng không mong mối quan hệ kinh doanh khó khăn mới gây dựng được lại bị phá vỡ vì chuyện Phục Hoàn. Dù sao, trong mười hai năm tới, Tuân Úc sẽ đảm đương vai trò quan trọng trong doanh trại Tào Ngụy, không thể tùy tiện đắc tội với y được.

-Người đâu, tìm Hồ Ban tới đây.

Một lát sau, Hồ Ban vội vàng đi vào thư phòng của Tào Bằng.

Tào Bằng đưa cuốn "Tam Tự kinh" đã bọc cẩn thận kèm theo một tấm danh thiếp và giao cho Hồ Ban.

-Đem vật này giao cho Khổng Dung - Khổng Dương Châu.

-Vâng!

Nhìn theo bóng Hồ Ban rời đi, Tào Bằng thầm nghĩ: "Chuyện có thànhhay không là ở hành động này."

Lần đầu đạo văn, Tào Bằng cảm thấy nhục nhã.

Lần thứ hai đạo văn, Tào Bằng vô cùng hổ thẹn.

Đợi đến lần thứ ba, Tào Bằng rất xấu hổ… lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu… sự hổ thẹn ấy cũng dần dần phai nhạt.

Thân là người xuyên việt, nếu không biết cách đạo văn, sao có thể được gọi là người xuyên việt.

Cuối cùng, Tào Bằng đã hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa. Khi ăn trộm đã trở thành một thói quen, hắn còn có thể có cảm giác gì đây? Ít nhất, Tào Bằng đã trơ lì rồi! Trộm một lần là đạo văn, trộm mười lần vẫn là đạo văn. Nhưng đến trăm lần, ngàn lần, đó gọi là bậc thầy!

Trong phủ Tư Không, ánh nắng tươi sáng.

Hương hoa quế phảng phất khắp vườn, đủ màu sắc lấp lánh.

Biện phu nhân đi dạo trong vườn hoa, thần thái cực kỳ thoải mái.

Mặc dù đã hơn ba mươi tuổi nhưng nàng vẫn thùy mị, thướt tha. Quá khứ xuất thân từ xướng gia đã không còn ai nhắc tới nữa. Thế nhưng kinh nghiệm xướng gia lại khiến cho Biện phu nhân có sự quyến rũ, phong tình khác với người thường. Tính cách của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, không thích phồn hoa, tương phản hẳn với Hoàn phu nhân.

Hoàn phu nhân tràn trề sức sống, còn Biện phu nhân thì có vẻ điềm tĩnh, phong thái khoan thai.

Hai người mỗi người một vẻ, không nói được ai tốt ai xấu, tóm lại đều rất được lòng Tào Tháo.

Cả hai trông thì hòa thuận, nhưng lại ngấm ngầm lục đục với nhau, không nể mặt nhau chút nào.

Biện phu nhân dừng chân, hạ giọng nói:

-Quả Quả, tin tức chính xác chứ?

-Phu nhân, quả thực có chuyện này.

Người trả lời là một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, có đôi mắt sáng và hàm răng trắng tinh, dáng vẻ cung kính.

Nàng tên là Hạ Quả Quả, vốn là nhân sĩ của quận Ngô. Từ nhỏ theo người nhà tới Đàm huyện, cha mẹ đều qua đời, sau đó được Biện phu nhân thu nhận và giúp đỡ, trở thành tỳ nữ thân cận nhất bên cạnh Biện phu nhân.

Biện phu nhân nói:

-Thương Thư thông minh, quả thực cần người dạy bảo.

Không phải ta nói Tào Bằng không thích hợp, hắn là con cháu của Tư Không, một lòng trung thành với ngài, hơn nữa đều có tài danh. Chẳng qua, hình như năm nay hắn mới mười bảy tuổi, tức là lớn hơn ba tuổi so với Tử Hành. Để hắn đến dạy bảo Thương Thư, liệu có gì đó không phù hợp lắm chăng?

Hạ Quả Quả nghe xong, sao có thể không hiểu ý tứ của Biện phu nhân.

-Theo tiểu tỳ thấy, chắc chắn là không phù hợp.

-Ừ, tuy nhiên Thương Thư là con trai của tiểu Hoàn, ta không tiện nói. Dù sao, thận trọng một chút vẫn hơn, chớ để làm lỡ dở Thương Thư.

-Tiểu tỳ hiểu!

Hạ Quả Quả đỡ Biện phu nhân, cung kính đáp lại.

-Trở về đi, ta mệt rồi!

Đây là một cuộc chiến không có khói thuốc súng nhưng lại tàn sát hơn cả đao thật súng thật.

Ý của Hoàn phu nhân rất rõ ràng, Tào Bằng có quan hệ rộng, hơn nữa tài cao học rộng, tương lai chắc chắn là trọng thần của Tào Tháo. Để Tào Xung theo Tào Bằng, tuy rằng chỉ là học vỡ lòng nhưng vẫn thiết lập mối quan hệ thầy trò. Có quan hệ này, tương lai tất sẽ mang đến nhiều thuận lợi cho Tào Xung.

Tuy nhiên, điều Hoàn phu nhân có thể nhìn thấy thì Biện phu nhâncũng nhìn được ra.

Quan hệ xã giao của Tào Bằng rất rộng!

Hắn là con cháu của Tào Tháo, lại là một trong những Tiểu Bát Nghĩa, có văn danh.

Hắn cứu Điển Vi, kết nghĩa huynh đệ với hai con trai của Điển Vi và Hứa Chử. Hắn có quan hệ mật thiết với sĩ tử ở Dĩnh Xuyên, đặc biệt là Trần Quần, nghe nói quan hệ rất tốt. Hắn là đệ tử của Hồ Chiêu, cũng đã có đủ nền tảng. Hắn có qua lại làm ăn với Hạ Hầu Uyên, Tào Hồng, Tào Nhân, ngấm ngầm trở thành quan hệ đồng minh. Danh tiếng của hắn ở Sỹ Lâm rất tốt, cũng có đi lại với rất nhiều tướng lĩnh ngoại tộc khác, hắn...

Nếu không ngẫm nghĩ kỹ, không ai cảm nhận được sức mạnh bên cạnh Tào Bằng.

Còn chưa nói tới phụ thân của Tào Bằng là Tào Cấp, hiện giờ đã là Chấp Kim Ngô Thừa nhận hai ngàn thạch bổng lộc, lại là thợ rèn đao nổi tiếng. Tỷ phu của hắn cũng có khả năng độc chiếm một phương, có tình đồng môn với Quách Gia. Trong bốn năm ngắn ngủi, Tào Bằng đã âm thầm phát triển và đạt được thành tựu nhất định.

Biện phu nhân bắt đầu thấy hối hận vì trước đây dường như đã bỏ qua sự tồn tại của Tào Bằng.

Nhưng hối hận cũng vô ích, đã như thế, ta quyết sẽ không để cho Tào Bằng và Thương Thư có dính líu đến nhau.

Tóm lại, Tào Bằng đang nằm trong tầm ngắm của các vị phu nhân.

Hàng ngày hắn ở nhà luyện tập Ngũ cầm hí mà Hoa Đà truyền thụ cho, đồng thời cũng không bỏ quên Bạch Hổ Thất Biến.

Khi rỗi rãi, hắn đọc sách, luyện chữ, ngày ngày trôi qua ung dung tự tại.

Nhưng ở bên ngoài đã cuộn dâng sóng to gió lớn.

Hứa Đô là đô thành của Hán thất, đương nhiên tụ tập anh tài trong thiên hạ, cũng có vô số đại nho nổi danh tập trung ở trong thành Hứa Đô.

Ngũ công tử muốn tìm thầythầy giáo?

Đây là một chuyện tốt!

Cái gì, bảo Tào Bằng làm thầy của Ngũ công tử ư?

Điều này sao có thể! Tên Tào Bằng đó chẳng qua là từng viết mấy bài văn, làm mấy bài thơ mà thôi. Không nghe nói hắn nổi danh với kinh điển gì, chứ chưa nói tới tác phẩm truyền đời. Hơn nữa, Tào Bằng năm nay mới mười bảy tuổi, hắn hiểu được cái gì? Hắn biết thế nào là đạo trị quốc, biết cái gì là thượng cổ chi phong? Đương nhiên rồi, không thể phủ nhận Tào Bằng cũng có tài năng, nhưng để làm thầy thì tuyệt đối không thể.

Kể cả Khổng Dung cũng bày tỏ sự phản đối mạnh mẽ.

Tào Tháo sắp trở về rồi!

Trận chiến Quan Độ đã đặt một dấu chấm hết trọn vẹn.

Viên Thiệu lui qua sông, tụ hợp lại với Viên Đàm, Viên Thượng và cháu ngoại Cao Can.

Trong trận chiến Quan Độ, Viên Thiệu gần như đã bị tiêu diệt toàn bộ hơn hai mươi vạn đại quân, tổn thất cực kỳ thê thảm, nguyên khí đại thương. Tuy nhiên, dân số Hà Bắc đông đúc, Viên Thiệu vẫn còn lực chiến đấu. Sau khi hắn lui về Hà Bắc liền ra lệnh chỉnh đốn binh mã, nghỉ ngơi lấy lại sức, chuẩn bị tiếp một trận tử chiến nữa với Tào Tháo.

Có điều, sau khi trận chiến Quan Độ kết thúc, Điền Phong đã bị Viên Thiệu ban cho cái chết.

Thư Thụ sau khi bị Tào Tháo bắt làm tù binh, thề chết không hàng, cuối cùng bị Tào Tháo chém giết ở Diên Tân.

Tào Tháo tuy toàn thắng, nhưng cũng đã không còn sức tiến công nữa. Y cần tiêu hóa trận đại thắng lần này, đồng thời cũng phải chỉnh đốn một chút binh mã của mình.

Tháng chín năm Kiến An thứ năm, đại chiến Quan Độ chấm dứt. Hai tháng sau, Tào Tháo khải hoàn trở về Hứa Đô.

-Tào Hữu Học có tài gì, đức gì, sao lại có thể làm thầy dạy người khác?

Khắp đầu đường cuối ngõ ở Hứa Đô, mọi người đều xôn xao bàn tán.

Trọng điểm của câu chuyện vẫn tập trung vào vấn đề Tào Bằng có tư cách để làm thầy cho Tào Xung không?

Hoàn phu nhân cũng không bảo người ngăn lại, mà thờ ơ, lạnh nhạt đứng nhìn. Sau khi tranh luận bắt đầu, nàng liền cảm thấy được sự bí ẩn trong đó.

Cuộc tranh luận này, tất nhiên là có người đang âm thầm xúi giục.

Vốn chỉ là nhập môn thôi mà, sao lại gây ra tranh luận lớn thế?

Nhập môn khác với dạy chính thức, tức là dạy một vài thứ đơn giản nhất, biết chữ, viết chữ, có thể đọc hiểu một số điển tích.

Ở vùng nông thôn, rất nhiều thầy dạy vỡ lòng không hề có tiếng tăm gì, đôi khi đọc thô mấy trăm chữ đã có thể đứng lớp dạy học. Còn thực sự tiếp thu giáo dục là phải từ "Thi", "Luận khai thủy", thường ở giai đoạn này đã phải có thực tài thực học mới được.

Nếu tiến thêm một bước nữa là các loại sách "Thượng Thư", "Xuân Thu", "Chu Dịch", "Sử ký", ngưỡng bậc của tiên sinh giảng bài càng phải cao hơn.

Hoàn phu nhân không cần Tào Bằng phải dạy Tào Xung những thứ cao siêu ấy, nói đơn giản một chút thì nàng thật ra vẫn hy vọng tìm được một trợ thủ cho Tào Xung.

Tuy nhiên, sự việc diễn biến đến bước này, đã không còn nằm dưới tầm kiểm soát của Hoàn phu nhân.

Nàng cũng chỉ có thể ở một bên, lẳng lặng quan sát, chờ đợi tình thế phát triển.

Tào Bằng có thể làm thầy cho Tào Xung hay không, cuối cùng vẫn phải xem thái độ của Tào Tháo. Còn trước đó, Hoàn phu nhân cũng chỉ có thể án binh bất động.

Sau khi Khổng Dung uống rượu ở nhà bằng hữu, lúc trời tối đen mới trở về.

Hôm nay, y nói chuyện rất vui vẻ ở nhà bằng hữu, khiến tâm trạng Khổng Dung cực kỳ tốt. Nếu như bình thường, chưa đến giờ hợi, y đã lên giường đi ngủ. Thế nhưng hôm nay y khá hưng phấn, trở về nhà y cũng không ngủ được liền đi thẳng tới thư phòng, muốn tìm sách đọc giết thời gian.

Trên bàn được đặt một bọc vải.

Khổng Dung nghi hoặc cầm lên, trầm giọng hỏi:

-Thứ này là ai đưa tới?

-Lão gia đã quên ư? Đây là thứ mà vài ngày trước Tào Bát Bách phái người đưa tới, lúc ấy lão gia không để ý, chỉ bảo tiểu nhân đặt sang một bên.

-Tào Bát Bách? Tào Bằng?

Khổng Dung hơi sửng sốt, dường như có chút ấn tượng.

Vài ngày trước, Tào Bằng quả thật sai người mang tới bọc vải này cho y, nhưng lúc ấy Khổng Dung cũng không để ý, liền tiện tay đặt trên án thư.

Mấy ngày sau, y vứt chuyện này ra sau, gần như đã sắp quên mất.

Nếu không phải hôm nay uống nhiều rượu không ngủ được, chắc rằng y cũng không để ý tới. Tuy nhiên, Khổng Dung lại không nhớ ra, mình và Tào Bằng có giao tình gì. Ấn tượng của y về Tào Bằng rất tốt, một mặt là vì cuốn "Bát Bách Tự Văn" của Tào Bằng, mặt khác là hai cuốn "Lậu Thất Minh" và "Ái Liên Thuyết" trước đây. Điểm quan trọng hơn là Hồ Chiêu chính là thầy dạy Tào Bằng, có tài học danh tiếng cũng không hề thua kém Khổng Dung.

Chỉ là, trước kia Tào Bằng đại náo phủ Phụ Quốc tướng quân...

Khổng Dung đột nhiên nhớ ra, chuyện gây xôn xao gần đây nhất liên quan tới việc Tào Bằng làm thầy dạy cho Tào Xung.

Hay là, Tào Bằng muốn ta hỗ trợ?

Y cười nhạt một tiếng, tiện tay vứt bọc vải đó lên án thư.

Tuổi còn nhỏ cũng dám làm thầy của người ta? Đúng là không biết trời cao đất dày.

Khổng Dung không có một chút hứng thú nào về việc làm thầy dạy nhập môn này. Y giống như một giảng viên đại học, ngươi bảo y đi dạy trẻ con trong nhà trẻ, sao y có thể thích thú? Ngồi xuống, Khổng Dung nhắm mắt lại trầm ngâm một lát, rồi sau đó trợn mắt nhìn chằm chằm bọc vải trên án thư.

-Được rồi, để ta xem xem, rốt cuộc ngươi mang tới cái gì? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Ánh mắt Khổng Dung lấp lánh, không nén nổi tò mò liền mở bọc vải ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui