Tào Tặc

Khương Hồ liên tiếp chiến thắng thực sự đã kích thích Mã Thiết.

Y không ngừng hạ lệnh, thúc giục tốc độ đại quân nhanh chóng tiến lên. Nhưng vì đủ mọi nguyên nhân, tốc độ hành quân vẫn chưa nhanh được.

Nếu đổi lại là Mã Siêu, gã chỉ cần mệnh lệnh một tiếng, tốc độ ba quân sẽ lập tức nhanh hơn.

Mã Thiết dù sao tuổi vẫn còn trẻ, thêm vào đó trước đây cũng chưa có chiến tích trên chiến trường. Mặc dù là có đám người Mã Thành giúp đỡ, nhưng quyền hành nắm giữ quân đội vẫn chưa đủ. Dù sao, quân sĩ họ nhìn thấy cái uy phong cái công lao của tướng là chính, Mã Siêu có thể dễ dàng nắm trong tay gia quân Mã gia, đó là do từng đợt từng đợt thắng lợi mà có. Còn Mã Thiết tuy có được sự quý trọng của Mã Đằng, nhưng ở trong quân sĩ uy phong vẫn chưa cao. Muốn nắm chắc trong tay thì cũng cần những chiến tích khiến người khác khâm phục.

Có lẽ, do Mã Đằng quá vội vàng không thể chờ được nên mới để Mã Thiết xuất chiến.

Cùng với danh vọng của Mã Siêu càng ngày càng cao, Mã Thiết nếu không thể lập lên chiến tích gì, thì mãi mãi cũng không thể vượt mặt Mã Siêu.

Mã Thiết trong lòng sốt ruột nhưng gã hiểu được, những việc này không thể gấp được.

Bao vất vả, quân Mã gia mới đến mục nguyên của Lý gia, lại nghe được tin Đường Đề thất bại thảm hại.

- Ngươi nói cái gì?

Ánh mắt Mã Thiết đỏ rực:

- Toàn quân Đường Đề đều bị diệt?

- Đúng vậy.

- Điều này sao có thể xảy ra, lúc trước chẳng phải y luôn tiến triển thuận lợi, liên tiếp đánh bại quân Hán, sao chỉ trong nháy mắt mà đã thua trận rồi?

-Điều này…

Thám báo vẻ mặt đau buồn, đem toàn bộ tin tức tìm hiểu được nói hết cho Mã Thiết.

Mã Thiết ngẩn người như khúc gỗ, ngồi phịch xuống trên sạp, mãi không nói ra được lời nào…

- Tại sao có thể như vậy?

Mã Thiết hứng trí xuất phát từ Võ Uy, những tưởng sẽ có thể lập được công lớn. Nào ngờ, lại bị tạt vào đầu một chậu nước lạnh, khiến gã lạnh tới thấu tâm can. Đường Đề thua…Nói cách khác, quân Hán bất cứ lúc nào cũng có khả năng xuất binh, tấn công Mã Thiết.

- Thành thúc, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Mã Thành khẽ thở dài một tiếng, thầm nhủ: Thọ Thành, chung quy cũng tại ngươi làm việc quá nóng vội!

Mã Thiết thực ra cũng là một người rất thông minh, lại có năng lực, bản thân võ nghệ cũng tốt

Nhưng Mã Đằng lại quá cưng chiều Mã Thiết, cho nên Mã Thiết giống như đóa hoa trong lồng kính, chịu không nổi gió to bão quật.

Mã Siêu mười hai tuổi đã lên ngựa, chinh chiến Tây Lương.

Còn Mã Thiết thì sao?

Mười tám tuổi mới ra trận đã được quản lí binh quyền, căn bản là chưa từng trải qua những khổ luyện.

Đương nhiên, điều này cũng liên quan tới việc trước đây mọi người lạc quan. Tất cả mọi người đều cho rằng, với sự liên kết binh lực giữa quân Mã gia với Khương Hồ, đám người Hồng Trạch căn bản không thể chống đỡ. Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ mọi người đã quá coi thường quân Hán, coi thường Tào Bằng.

Mã Siêu trước khi xuất phát đã từng hỏi Mã Thành.

- Tào Bằng người này xảo quyệt, năm đó Đạo Chi cũng hết mực khen ngợi hắn.

Người này, thật sự có bản lĩnh, là người không phải chỉ có hư danh. Người Hồng Trạch, không đáng phải lo nghĩ. Nhưng Khương Hồ chưa chắc đã là đối thủ của Tào Bằng. Nếu trong trận chiến này, Khương Hồ không xuất, không đối đầu với quân Hán, thì còn có cơ hội thắng. Nhưng Đường Đề công kích mục nguyên Tây Bắc, chẳng khác nào tạo cớ cho Tào Bằng. Trận chiến này, thắng bại cũng chưa rõ.

Mã Thành những tưởng những lời Mã Siêu nói chỉ là đe dọa thôi.

Nhưng hiện giờ xem ra, Mã Siêu đúng là am hiểu đôi chút về Tào Bằng.

Dù sao, Hồng Thủy Tập thất bại cũng là do Tào Bằng đột nhiên can dự vào. Cho dù Đậu Lan có ý giấu diếm, thì cũng không gạt được người của Mã gia. Thêm việc Hổ Bạch chết trận, càng khiến cho Mã Siêu càng lưu tâm, chú ý tới Tào Bằng nhiều hơn nữa.

Mã Thành nhìn thoáng qua Mã Thiết, hạ giọng nói:

- Công tử, tình thế hiện giờ rõ ràng là không thể tự tiện xuất chiến ở mục nguyên Tây Bắc nữa. Mục nguyên Lý gia, không cần vội vàng, theo ta quan sát, nên rút lui ra sau ba mươi dặm, yên lặng xem sự biến đổi của nó.

Mã Thiết không cam lòng, nhưng cũng biết, hiện tại không phải lúc hành động theo cảm tính.

Nếu Đường Đề đã thất bại thảm hại, như vậy Hồng Trạch sẽ tụ hợp tất cả lực lượng tử thủ tại đồng cỏ Lý gia. Đến lúc đó nhất định phảitấn công mãnh liệt mới có thể có phần thắng trong tay. Cho dù dẹp xong đồng cỏ Lý gia, còn phải đối diện với sự giáp công của quân Hán ở mục nguyên Tây Bắc, đúng là không nên động binh.

Nghĩ đến đây, Mã Thiết chỉ có thể nín lặng gật đầu:

- Vậy cứ làm theo như lời Mã Thành nói, chúng ta rút về sau ba mươi dặm hạ doanh trại.

Đây đúng là uất hận mà!

Mới đến mục nguyên Lý gia, thậm chí cả kẻ thù còn chưa thấy đâu, đã phải rút lui về sau…

Bất cứ kẻ nào cũng phải cảm thấy uất ức!

Nhưng hiện tại lại không còn cách nào khác, ai bắt Đường Đề thất bại thảm hại chứ?

Mã Thiết nhìn hình dáng mục nguyên Lý gia ở phía xa xa, một lúc lâu mới cắn răng, quay đầu ngựa, dẫn đại quân từ từ rút về phía sau.

Cùng lúc đó, Lý Kỳ ở đài quan sát trên mục nguyên Lý gia nhìn đám quân Mã gia đang chậm rãi lui đi, ông như trút được gánh nặng, thở phào một tiếng.

***

Đại thắng bãi Phượng Minh đều nằm ngoài sự dự đoán của mọi người.

Ai cũng không nghĩ được rằng, quân Hán trước bại sau thắng, sẽ đánh một cách hung hãn như thế, thống khổ như thế, không kiêng nể như thế.

- Ba mươi nghìn quân Khương Hồ, năm nghìn quân Hán!

Lý Kỳ lắc đầu, nói với Lý Đinh:

- Gấp tới sáu lần, không hề có chút náo loạn, địch xâm nhập, quân địch kiêu căng, sau đó đã phân định thắng bại. Chủ soái quân Hán phải nói là năng lực quỷ thần khó lường, dự liệu như thần, quả thật quá phi thường.

Nhân vật như vậy lại nghe lệnh Tào Bằng, nguyện dốc sức cho Tào Bằng.

Lý Đinh, đổi lại là cháu, cháu có giống như quân Hán ở mục nguyên Tây Bắc, thắng được một trận vui sướng như thế không?

Lý Đinh đỏ mặt, mãi mà không nói được lời nào.

Lúc trước, quân Hán chiến đấu liên tiếp thì cũng thất bại liên tiếp, y cũng không nói được một lời tốt đẹp nào.

Không ngờ mới chỉ một chốc lát, thắng bại đột nhiên biến đổi. Ba mươi nghìn quân Khương Hồ, gần như toàn bộ bị tiêu diệt. Quân Hán đại thắng, chiếm được toàn bộ Hồng Trạch, thậm chí làm chấn động cả Hà Tây…ngay cả Đậu Hổ ngang ngược kiêu ngạo kia nửa ngày vẫn không nói được lời nào. Tất cả mọi người đều đang suy xét một vấn đề, nếu quân Hán dụng binh ở Hồng Trạch, thì có thể ngăn cản được hay không?

Gia gia nói không sai!

Hồng Trạch lần này đúng là sẽ thay đổi…

- Gia gia, người nói Tào Bằng… À không, Tào tướng quân thật sự sẽ xuống tay với Hồng Trạch sao?

Lý Kỳ khẽ nhíu mặt, vươn vai.

- Sớm muộn cũng thế mà thôi.

Tay ông vịn vào thành đài quan sát, nhìn ra phương xa, hạ giọng nói:

- Cho dù là bất cứ kẻ nào, cũng không tình nguyện ngồi nhìn sự tồn tại của Hồng Trạch. Tào tướng quân phụng mệnh trấn giữvà bảo hộ Hà Tây, sửa đổi quyết sách của triều đình năm đó, đem xây dựng trụ sở ở Hồng Trạch…Cái gọi là một núi không thể có hai hổ, Hồng Trạch chỉ có thể tồn tại một tiếng nói, hắn sao có thể dễ dàng để người khác ra lệnh được? Trước kia hắn có thể nhượng bộ, hắn có thể khoan dung, hắn có thể không lên tiếng. Nhưng hiện tại, hắn không cần như thế.

Nếu như Đậu gia thúc phụ cháu không hiểu được mức độ nặng nhẹ, Tào Bằng sẽ không nhân từ nương tay lần nữa.

Ta nghe nói, ba nghìn hộ dân đã di chuyển tới đại doanh Hồng Thủy, quan viên đi theo khá đông. Hơn nữa, thái thú Trương Ký quận An Định cũng đã đích thân qua sông thăm hỏi, ngươi có biết như thế có ý gì không? Điều đó chứng tỏ triều đình nhất định không thể ngồi xem Tào Bằng một tay điều hành Hà Tây. Tào Hữu Học hiện tại đang cần một cái cớ, cái cớ để thuần phục Hồng Trạch…

Lý Đinh trầm mặc, không biết nên nói thế nào.

Đúng vậy, một núi sao có thể có hai hổ.

Hồng Trạch này, thậm chí cả Hà Tây cũng chỉ cần một tiếng nói là đủ rồi.

Hồng Trạch tuy rằng tồn tại ở Hà Tây trăm năm, kiên cố và vững chắc. Nhưng dù sao cũng không thể so với triều đình chính thống.

- Gia gia, giờ chúng ta phải làm sao?

Ngón tay Lý Kỳ nhẹ nhàng đánh vào lan can đài quan sát.

Trên đài quan sát, chỉ có hai người họ, cũng không cần lo lắng tai vách mạch rừng.

Ông hướng về giữa mục nguyên, nhìn thoáng qua đại doanh liên quân Hồng Trạch. Thấy bên trong đại doanh liên quân đầy vẻ vắng lặng…

Chắc hẳn, đám người Cảnh Khánh cũng giống như bên mình, đang suy nghĩ con đường ra đi sau này. Tào Bằng này đúng là quá mạnh. Không xuất một đám binh nào, chỉ cần dựa vào năm nghìn quân Hán ở mục nguyên Tây Bắc (trong đó có gần ba nghìn hầu binh Hưu Chư), không ngờ lại đại thắng đại quân Khương Hồ đông gấp sáu lần, thắng lợi như vậy, làm chấn động không nhỏ.

Hai ngày trước, những người trong bộ lạc đó còn hô vang “quân Hán không tài cán”, cần phải thu hồi mục nguyên Tây Bắc.

Nhưng hiện tại, ai còn dám nói như vậy?

Phỏng đoán, bên kia Hồng Thủy Tập, tình hình cũng không khác gì so với trong đại doanh liên quân bên này. Có câu nói“vợ chồng là chim cùng rừng, tai vạ đến thì mỗi người tự bay đi một nơi”. Tuy rằng thời đại này không có câu tục ngữ này, nhưng Lý Kỳ từ sự yên lặng của đại doanh liên quân kia mà cảm nhận được dấu hiệu sụp đổ của Hồng Trạch…Hồng Trạch, chỉ sợ không còn chống đỡ được lâu.

- Lý Đinh, đêm nay cháu hãy dẫn người đến bãi Phượng Minh.

- Bãi Phượng Minh?

Tuy rằng quân Hán gọi nơi dừng chân của bọn họ là bãi Phượng Minh, nhưng đại bộ phận người Hồng Trạch đều không tán thành với cái tên này.

Chẳng qua tới hiện tại, đoán rằng cũng chẳng ai dám phản đối.

Bãi Phượng Minh, quân Hán quả nhiên là “nhất minh kinh nhân”

(ý nói: bình thường không có biểu hiện xuất sắc gì nhưng đột nhiên lại làm ra thành tích kinh người)

- Sau khi cháu tới bãi Phượng Minh, không được một chút kiêu ngạo ngang ngược, hãy nhún nhường, hỏi thăm những cực nhọc của ủy lạo quân Hán. Chủ tướng bãi Phượng Minh là huynh trưởng kết nghĩa với Tào tướng quân, hai người có giao tình thân thiết. Nếu có khả năng, cháu hãy ở lại bên đó, trợ thủ cho Đặng giáo úy. Trước hết cháu không được nói gì, nếutriều đình muốn tiếp nhận Hồng Trạch, hãy đi trộm tiên cơ đã.

- Nhưng đi tìm Tào tướng quân không phải tốt hơn sao?

Lý Kỳ không khỏi mỉm cười.

- Chúng ta và Tào tướng quân dù có chút giao tình, nhưng cũng không đủ để Tào tướng quân coi trọng.

Hắn hiện giờ vừa mới tiếp nhận tám nghìn hộ dân, sao có để tĩnh tâm nghe cháu hàn huyên…Trước khác, bây giờ khác! Lúc trước khi chúng ta tới đại doanh Hồng Thủy, Tào tướng quân chưa đủ lông cánh, cònhiện tại, đại thế hắn đã thành, bay đi là lựa chọn tốt nhất. Ngược lại bãi Phượng Minh lại vừa trải qua trận đại thắng, cũng rất cần có trợ thủ giúp sức. Cháu bây giờ qua đó, có thể sẽ được coi trọng một chút…Mà Đặng giáo úy là huynh trưởng của Tào tướng quân, giúp y chẳng phải cũng là giúp Tào tướng quân sao?

Hơn nữa, cháu tới đại doanh Hồng Trạch, tất yếu phải đi qua Hồng Trạch, kinh động tới người khác.

Chi bằng đi tìm Đặng giáo úy ngay gần đây, chỉ cần y tiếp nhận ngươi, cũng chẳng khác gì Tào Bằng đã tiếp nhận ngươi!

Trước khác, bây giờ khác!

Lời ấy quả thực không sai.

Nhớ ngày đó, khi Tào Bằng lần đầu tiếp xúc với Lý gia, Lý gia chiếm thế thượng phong.

Trong nháy mắt, cũng chỉ có hai ba tháng, tình hình đã thay đổi ngược lại…Lý Đinh từ đầu là Tam thiếu gia Hồng Trạch, giờ lại thành kẻ địa vị yếu kém. Sớm biết như vậy, chẳng bằng ngay từ đầu tìm tới Tào Bằng mà nương tựa.

Nhìn bộ dạng uất ức của Lý Đinh, Lý Kỳ mỉm cười.

Cái gọi là sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên (ngoài núi này có núi khác, sau trời này có trời khác, ý chỉ: người này giỏi còn có người khác giỏi hơn)

Lý Đinh sau khi trải qua sự việc lần này, tính tình kiêu căng trên người có lẽ cũng bị mất đi phân nửa.

Hồng Trạch, chung quy rất nhỏ!

Hà Tây cũng chật hẹp nhỏ bé!

So sánh với những tuấn kiệt trung nguyên như Tào Bằng, đứa cháu này của ông chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng.

Hiện tại, đã tới lúc để nó tới Hà Tây…

Lý Kỳ hít sâu một tiếng, ánh mắt hướng về phía Hồng Thủy Tập ở nơi xa.

Chắc hẳn giờ khắc này, toàn bộ Hồng Trạch đều sợ hãi, đều bất an.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui