Tào Tặc

Đêm muộn!

Lúc này là cuối năm.

Thấm thoắt đã đã tới ngày cuối cùng của năm Kiến An thứ chín,.

Có lẽ là vì vui vẻ đưa tiễn, có lẽ bởi vì nghênh đón ngày mới mà bên ngoài cửa sổ mưa lạnh rơi tí tách, lất phất, bao phủ một lớp sương mù vô cùng mông lung. Trong đình viện toát lên vẻ tịch liêu. Hồng mai ở trong góc dù trong thời tiết rét đậm nhưng nở rực ngạo nghễ, cũng không biết đã rụng xuống từ lúc nào, cánh hoa đọng lại trên mặt tuyết.

Trong phòng, sáng đèn.

Thái Diễm ngồi bên cửa sổ, xuất thần nhìn bên ngoài cửa sổ điêu tàn, trong ngực có chút trống rỗng.

- Đêm đó, ta còn tưởng rằng là Thái tỷ tỷ!

- Nếu Thái đại gia không giận xin hãy đi cùng ta...chúng ta vừa đi, một mình ngươi cô độc, chẳng bằng theo chúng ta cùng đến Cô Tang.

- Được rồi, vậy ta thu nhận Thái Địch!

- Thái tỷ tỷ, ta cũng đang muốn có người làm bạn, thật lòng muốn ngươi đến trong binh doanh..

-...

Chẳng hiểu vì sao, bên tai nàng không ngừng vang vọng giọng nói của Tào Bằng.

Từ lúc gặp nhau tại Thân Đồ Trạch, nháy mắt đã hai năm. Hai năm qua, Tào Bằng giống như người em tôn kính nàng, tôn trọng nàng, không bao giờ thất lễ. Nhưng một câu nói này hôm trước, lại lơ đãng kích thích lòng tin của Thái Diễm.

Nói thật, trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này.

Cũng không biết vì sao, hôm nay lại có chút mờ mịt.

Chân Mật gả cho Tào Bằng!

Tuy rằng chỉ là thân phận thiếp thất gả cho Tào Bằng, nhưng ít ra cũng có một danh phận.

Mặc kệ nói thế nào, Chân Mật đã có con với Tào Bằng, sau này coi như là có một chỗ dựa. Cho dù là thiếp thất cũng tốt hơn là một mình cơ khổ. Mặc dù nàng có một muội muội nhưng đã nhiều năm không liên lạc, cũng không biết hiện giờ muội ấy đang ở phương nào...

Thái Diễm ngồi đó ngẩn ngơ. Nàng cũng không rõ, ngay khoảnh khắc khi Chân Mật nói với nàng là Tào Bằng nói muốn kết hôn với nàng ta, rốt cuộc nàng có cảm giác như nào, là chua xót khổ sở, thê lương hay là có chút mất mát.

Đêm đó, nhìn Chân Mật tươi tắn kia, vẻ mặt thỏa mãn, thì Thái Diễm có chút đố kỵ.

Lúc trước, nàng cũng có niềm vui sướng như vậy.

Chỉ là số phận quá chớ trêu, khiến nàng sớm trở nên tê dại...Tuy rằng Chân Mật cũng là người hai chồng nhưng so với nàng còn hạnh phúc hơn nhiều! Chí ít, Tào Bằng là một người đàn ông hiểu tâm tư nữ nhân, đây cũng không phải là Tào Bằng phong lưu, mà là hắn biết quan tâm chăm sóc, chứ không giống như đám nam tử lỗ mãng kia, không hiểu thế nào là phong tình, không có chút thú vị gì.

Nếu thật sự gả cho hắn, ngược lại cũng là một chuyện tốt.

- Mẹ, mẹ thấy mệt sao?

A Mi Quải rụt rè mở miệng, khẽ hỏi.

Thái Diễm giật mình, quay lại cười nói:

- A Mi Quải, sao con lại hỏi vậy?

- Mẹ, mặt của mẹ rất đỏ, có chút nóng rực!

- Thật sao?

Thái Diễm giật mình, lúc này mới cảm nhận đúng là mặt mình nóng rực.

Tuy nhiên, đây cũng không phải là bệnh, mà là...Nàng vươn tay, kéo A Mi Quải vào lòng, khẽ thở dài.

- Mẹ không sao chứ?

A Mi Quải lo lắng hỏi.

- Trời đã không còn sớm nữa, mẹ đi ngủ sớm đi, ngày mai dậy sớm sẽ đẹp như Chân thẩm...Hì hì, Chân thẩm sắp trở thành tân nương tử rồi. Là với Tào thúc phải không ạ?

Không hiểu vì sao, ngực Thái Diễm đau xót:

- Đúng vậy...Được rồi được rồi, mau đi ngủ đi, không là không ngoan đấy.

A Mi Quải ngoan ngoãn gật đầu, lại chui vào ổ chăn ấm áp, nhưng không lập tức ngủ ngay mà vẫn len lén quan sát Thái Diễm, thấy mẫu thân ngồi ở trên kháng ( giường lò), từ khe cửa sổ ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài.

Đây là một chiếc lâu kháng.

Vì lo lắng cái lạnh khủng khiếp đến từ Tây Bắc, Tào Bằng đã đặc biệt thiết kế ra.

A Mi Quải rất thích cảm giác trên chiếc giường đất này, lúc ngủ vô cùng thoải mái.

Chỉ là, nàng có thể nhận ra mẫu thân có tâm sự..Ai Mi Quải đã chín tuổi, cũng dần dần bắt đầu hiểu chuyện. Nàng loáng thoáng có thể hiểu được tâm sự của mẹ chắc chắn là liên quan đến Chân thẩm lúc buổi chiều nay.

Tào thúc phụ cưới tân nương tử, sau đó có giống như trước đây chơi đùa với A Mi Quải không?

Thúc ấy có còn như trước đây để A Mi Quải cưỡi trên cổ thúc chạy trốn trong viện, cùng nhau chơi đùa với nàng không?

Bất giác, trong lòng A Mi Quải cũng có chút nặng nề.

- Hiện tại công tử cũng đang đối mặt với chút phiền phức.

Bên tai Thái Diễm lại vọng tới lời nói của Chân Mật chiều nay.

- Nghe Tiểu Hoàn và Tiểu Loan nói, công tử tại Lũng Tây gây ra họa lớn, giết chết Thứ Sử Lương Châu, đoán chừng sẽ có phiền phức. Đại tỷ, ta đồng ý gả ta cho công tử...ngươi nghĩ xem, công tử làm là đúng! Tên Thứ sử Lương Châu kia rõ ràng là có thể cứu được Vương đô úy, nhưng hết lần này tới lần khác vì tư lợi mà không chịu xuất binh, so với quốc tặc còn đáng hận hơn...

Dù sao Chân Mật xuất thân đại gia, cũng có chút kiến thức.

Muội ấy năm ngoài mới gia nhập Viên gia, đối với chuyện về triều đình cũng có chút hiểu biết.

Giết Vi Đoan?

Lá gan hắn thật lớn!

Thái Diễm khẽ thở dài, nhìn thoáng qua A Mi Quải đã ngủ, nàng vươn tay vén chăn cho con, sau đó khép cửa sổ lại, cũng nằm trên giường. Dưới người vô cùng ấm áp dễ chịu, khiến cho tâm trạng cũng theo đó mà thoải mái hơn...

Cửa phòng đột nhiên mở ra.

Tào Bằng từ ngoài phòng bước vào.

Thái Diễm kinh ngạc hỏi:

- Hữu Học, ngươi sao lại tới đây?

Ngày hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, không ở nhà làm bạn với Tiểu Mật, chạy đến chỗ ta làm gì?

- Thấy tỷ tỷ hôm nay có chút sa sút, vì vậy tới thăm.

Tào Bằng không nói hai lời, ngồi ở trên giường. Tim Thái Diễm run lên, nhìn kỹ Tào Bằng, thấy trong ánh mắt hắn sáng rực. Nàng định ngồi dậy nhưng chợt nhớ mình chỉ mặc chiếc áo lót, trong lòng lập tức xấu hổ, giận giữ nói:

- Hữu Học vô lễ, còn không đi ra ngoài, bộ dạng như vậy còn ra thể thống gì?

Vậy mà Tào Bằng cười hì fhi không để ý, vươn tay ra khẽ vuốt ve hai gò má của Thái DIễm.

- Ngươi làm gì vậy?

Không đợi Thái Diễm từ chối, bàn tay to lớn của Tào Bằng đã từ trên cổ nàng thò vào trong chăn, vuốt ve cơ thể nàng. Sau đó, hắn nằm xuống ép lên Thái Diễm, lòng bàn tay to lớn kia tiến vào trong áo nàng, ra sức vuốt ve bộ ngực tròn đầy của nàng. Một cảm giác vui sướng đã lâu không thấy bất chợt tuôn trào ra, khiến ham muốn của Thái Diễm trào dâng, cả người yếu ớt ngồi phịch trên sạp giường, yếm ngực đã được cởi ra từ lúc nào, Tào Bằng đặt nàng dưới cơ thể hắn, tiếng hít thở nặng nể, còn có mùi vị đặc biệt trên cơ thể đàn ông đều khiến cho Thái Diễm hoảng loạn, đồng thời càng...

- Mẹ, mẹ...

Bên tai vang lên giọng nói của A Mi Quải.

Thái Diễm giật mình bừng tỉnh, mở bừng mắt ra.

Thấy A Mi Quải đang ngồi bên nhìn nàng, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.

Tào Bằng, không có hình bóng!

Thì ra là giấc mộng Nam Kha...

Thái Diễm như trút được gánh nặng, thở phào một cái.

Nhưng khi nàng định ngồi dậy, lại phát hiện cơ thể mình lạnh ngắt, chẳng lẽ là...

Mặt Thái Diễm thoáng đỏ lên, đồng thời trong ngực lại có cảm giác trống rỗng khó hiểu. Nữ nhân nào khi tỉnh lại chẳng phải mong muốn được nằm trong lòng ái lang. Tâm tư này trước nay không có, nhưng một khi đã nảy sinh thì khó mà áp chế được. Cảm giác trống rỗng này, cảm giác tịch mịch này, cảm giác khó nói này, chứng tỏ tâm tình đầy phức tạp.

- A Mi Quải, mẹ không sao.

Trời đã sáng!

Ngày đầu tiên của năm Kiến An thứ mười, ánh nắng tươi đẹp.

A Mi Quải vui mừng nói:

- Mẹ, con đi tìm Chân thẩm để trêu chọc đây.

- Không nên phiền thẩm thẩm của con.

- Vâng.

A Mi Quải hứng khởi đi rồi, Thái Diễm lại ngây ngốc rất lâu mới đứng lên mặc y phục. Trong người luôn không thoải mái, vì vậy nàng gọi Quả Quả chuẩn bị nước cho nàng tại nhà bếp để chút nữa tắm rửa.

Nàng ngồi trên giường, hàng mi thanh tú khẽ chau lại.

Do dự một lúc, nàng tháo chăn đệm ra, chuẩn bị đi giặt rũ.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng có tiếng động.

Thái Diễm quay đầu nhìn lại, ngẩn ra.

- Hữu Học, sao ngươi lại tới đây?

Nàng vừa thốt ra, khuôn mặt lại đỏ bừng.

Chẳng phải những lời này chính là câu mà nàng ở trong mộng gặp Tào Bằng thì nói đấy sao?

Tào Bằng thấy phản ứng của Thái Diễm như vậy, cũng ngẩn ra, chợt nói:

- Thái tỷ tỷ, ta đến để từ biệt tỷ.

- Từ biệt?

- Ừ...ta phải đi một chuyến đến Nhật Lặc, khoảng chừng năm ba ngày mới về.

Lần này ta đi Nhật Lặc là muốn gặp mặt sứ giả Tây Vực. Cho nên ta định mang theo tiểu Địch, để nó tăng thêm kiến thức.

- Vậy..chuyện ngươi và Tiểu Mật?

- À, đợi ta về thì sẽ lấy người ta.

Tuy rằng sớm đã biết chuyện này, nhưng khi nghe chính Tào Bằng thừa nhận, trong lòng Thái Diễm cảm thấy có chút chua xót.

- Ngươi dẫn theo tiểu Địch đi thì cứ dẫn theo, cần gì nói với ta?

Trong lời nói chợt có chút trách móc, chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, Thái Diễm lại cảm thấy có chút không thích hợp, vội vã quay đầu đi.

Tào Bằng ngạc nhiên!

Hắn đứng ở ngoài cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy gương mặt động lòng người của Thái Diễm, dù chưa trang điểm, hơn nữa lại quá quen thuộc rồi nhưng lại toát lên vẻ mỹ lệ đầy quyến rũ.

Trong giây lát, Tào Bằng ngây dại!

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào gian phòng, chiếu lên kháng (giường đất), chiếu lên người Thái Diễm.

Cơ thể mỏng manh như có một quầng sáng mỏng chùm lên càng làm tăng thêm sự huyền ảo và thần bí. Trong lòng Tào Bằng trước sau vẫn luôn có những mộng tưởng đối với Thái Diễm, chỉ là hắn không nói ra lời, cũng không biết biểu đạt như nào.

Lần trước Thái Diễm chất vấn hắn, hắn buột miệng lỡ lời.

Từ đó về sau thì không gặp Thái Diễm nữa, thứ nhất là hắn quá bận công vụ, quả thật là không có thời gian, thứ hai, là Thái Diễm có ý tránh né hắn, cho nên mặc dù ở chung một phủ đệ, nhưng lại không hề gặp nhau. Việc này, Quách Hoàn đã từng khuyên nhủ hắn, nếu thật sự thích Thái Diễm, thì hãy nói rõ với nàng.

Dù cho Thái Diễm xuất thân danh môn, nhưng có câu tục ngữ nói: Phượng hoàng gặp rủi ro vẫn hơn con gà.

Thái Diễm trước sau đã lấy hai chồng, hơn nữa Thái Ung đã chết hơn mười năm, mặc dù danh tiếng vẫn còn nhưng nay đã không bằng xưa nữa.

Mà nay, người Trung Nguyên nhắc tới danh sĩ hầu hết là những người như Trịnh Huyền, Hồ Chiêu, Chung Diêu, Tư Mã Huy...

Thái Ung, đã trở thành quá khứ rồi!

Với thân phận hiện nay của Tào Bằng, lấy Thái Diễm thật quá dễ dàng, không hề khó khăn. Hơn nữa cũng sẽ không có ai chỉ trích gì cả. Quan trọng hơn là, nếu như cưới Thái Diễm, đối với danh tiếng của Tào Bằng cực kỳ có lợi, dù sao Thái Ung tuy là quá khứ nhưng danh tiếng vẫn còn, môn sinh của ông ta rất nhiều, bằng hữu cũng không ít. Nhất là tại Quan Trung rất có địa vị. Năm xưa Vương Doãn muốn giết chết Thái Ung, nói trắng ra là vì đố kỵ tài năng và danh tiếng của Thái Ung.

Tào Bằng cưới Thái Diễm, có thể giảm bớt quan hệ giữa hắn và hào môn Quan Trung.

Chí ít, không đến mức bị sĩ tộc Quan Trung từng bước xiết chặt...

Quách Hoàn là có ý tốt, muốn giúp Tào Bằng đem giảm nguy cơ xuống mức thấp nhất.

Nhưng Tào Bằng không muốn!

Hắn thật lòng thích Thái Diễm, nhưng không có nghĩa là hắn đi lợi dụng Thái Diễm. Đây vốn là một nữ nhân tài ba đã trải qua bao những đau thương trong tình cảm, nếu lợi dụng nữa, chẳng phải là quá không tình người sao? Hơn nữa, hắn biết rõ tình trạng của mình, theo như việc hắn giết Vi Đoan, Vi Khang, dù hắn đã lập nhiều công lao cho Tào Tháo, Tào Tháo quyết sẽ không giết hắn, cùng lắm thì bãi quan thôi chức, về nhà một hai năm, chờ mọi chuyện qua đi, lại một lần nữa khôi phục.

Loại việc này, không phải là hắn chưa từng trải qua, cho nên cũng không sợ hãi lắm.

Hôm nay những việc trong tay rất nhiều!

Một khi Tào Tháo trị tội, chắc chắn hắn phải quay về Hứa Đô, bất kể là ai tới thay chức vụ của hắn, hắn đều phải an bài cho thỏa đáng.

Đầu tiên, hắn tiến cử Triệu Ngang làm Thái Thú Lũng Tây.

Vừa hay Triệu Ngang là người Thiên Thủy, rất có danh vọng tại nơi đó, lại có quan hệ mật thiết với đám người Dương Phụ, là người lựa chọn thích hợp nhất.

Một mặt, tài năng của Triệu Ngang cũng đủ để đảm đương chức Thái Thú.

Hắn cũng chẳng kém Tào Bằng là bao!

Mặt khác, lại có tiếng nói chung. Đặc biệt là đối với việc mở thương lộ Tây Vực tăng cường liên hệ giữa Tây Vực và Quan Trung, ý kiến hai người hầu như nhất trí. Thương lộ giữa Quan Trung và Tây Vực chiếm một ví trí cực kỳ quan trọng với Lũng Tây. Thương lộ Tây liên kết với Kim Thành, đồng thời lại xuyên qua phía tây Hán Trung.

Ngoài ra, Triệu Ngang cũng được coi là do Tào Bằng đề bạt, có thể coi như người một nhà!

Tào Bằng lại tiến cử Công Anh làm Thái Thú quận Kim Thành, tiến cử Diêm Hành làm Đô Úy Nam Bộ, đóng quân ở Lâm Thao. Hai người được chọn kia cũng có chút then chốt. Công Anh tại quận Võ Uy cũng có biểu hiện thành ý, gã tại quận Kim Thành danh tiếng lớn như vậy, để gã đến quận Kim Thành, nhanh chóng được người quận Kim Thành tiếp nhận và ủng hộ.

Về phần Diêm Hành, có thể chinh chiến, cũng là một viên tướng.

Giữa y và Mã thị cừu hận rất lớn, cho nên cũng không cần lo lắng y sẽ thay đổi.

Có Triệu Ngang kiềm chế y, lại có Tào Hồng tại Trường An giám thị, Diêm Hành dù có năng lực lớn đến mấy cũng không thể bày trò được.

Sau đó, Tào Bằng lại thượng tấu triều đình, để Thạch Thao làm Thái Thú quận Trương Dịch.

Quận Trương Dịch là một quận thấp chịu sự quản lý của tám huyện, đa số là người Khương Hán ở chung, cực kỳ phức tạp. Nếu như một mình y đóng ở đó, rất dễ tạo thành hỗn loạn. Mà Thạch Thao từng đảm nhiệm huyện lệnh Lâm Thao, chiến tích trác tuyệt. Trong trận chiến tại Bình Mã đã lập được quân công, cũng không có ai phản đối. Y ở Hứa Đô khá lâu rồi, cũng coi như có nhiều kinh nghiệm và tư cách. Hơn nữa lại là người Toánh Xuyên, xuất thân Thủy Kinh sơn trang, cho nên phía bên Thượng Thư phủ không hề làm khó dễ. Đối với việc này, Tào Bằng cũng rất tự tin.

Mạnh Kiến, sẽ rời khỏi Hà tây, đảm nhiệm chức Phó Thủ Thạch Thao, đảm nhiệm quận Thừa quận Trương Dịch.

Hai người này một thô một tỉ mỉ, lại cùng là đồng môn, phối hợp rất dễ dàng.

Lần này Tào Bằng đi Nhật Lặc, chính là muốn dẫn Thạch Thao Mạnh Kiến đến cùng thương lượng với Tô Tắc. Dù sao, hai người này sau này còn phải qua lại với Tô Tắc, cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Tổng thể mà nói, Tào Bằng đã thiết lập Lương Châu hoàn tất, vậy thì dù hắn có rời khỏi Lương Châu, cũng có thể đảm bảo cơ cấu tổ chức của Lương Châu sẽ tự động vận chuyển. Mặc dù Thứ Sử Lương Châu Tâm Hoài vừa mới nhậm chức chưa đi theo được quỹ đạo, nhưng cũng không có khả năng xâm phạm vào lợi ích, kế hoạch quy hoạch và thay đổi của Tào Bằng tại Lương Châu.

- Còn đứng ngốc ở đó làm gì?

- Hả?

Tào Bằng bừng tỉnh, xấu hổ cười, gãi gãi đầu.

- Ngươi ngồi đây trước đi, ta đi rửa mặt...Mới sáng sớm đã chạy tới đây, rồi lại đờ người ra, thật không biết ngươi đang suy nghĩ gì.

Trong lời nói của Thái Diễm có tia oán trách.

Nghe như lời cô gái trẻ hờn dỗi.

Tào Bằng ngẩn ngơ đi vào trong phòng. Mà Thái Diễm lại ôm chăn đệm ra ngoài, lướt qua người hắn.

- Thái tỷ tỷ, ta giúp tỷ.

- Đừng vội thêm phiền, đồ của phụ nữ, không cho nam nhân thối các ngươi động vào.

Thái Diễm vừa hồi phục tâm tình, bỗng dưng lại rối loạn.

Mặt đỏ bừng, nàng nói một câu nặng lời, bước chân có chút loạng choạng chạy ra ngoài.

Mùng một tháng giêng, là ngày đầu tiên của năm mới.

Trong đình viện, sau một đêm đã hiện ra chồi non xanh, tỏa sáng bừng bừng sức sống.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người cảm giác rất thoải mái, vô cùng dễ chịu...Thái Diễm nhắm mắt lại, chìm đắm trong nắng sớm, hít một hơi làn không khí mới mẻ, tâm trang đột nhiên chuyển biến tốt lên rất nhiều, nét mặt hiện lên nụ cười.

Kỳ thật, trong nhà có nam nhân, cảm giác thật tốt.

Nàng đi tới bên cạnh giếng, lấy nước giếng ngâm chăn đệm.

Sau đó nàng vào nhà bếp tắm rửa cơ thể, tâm trạng tốt lên rất nhiều, cả người sảng khoái.

Dưới sự hầu hạ của Quả Quả, nàng quay nhìn mình ở trong gương đồng, trang điểm tỉ mỉ, thay y phục mới rồi về phòng.

Trong phòng vắng lạnh.

Tào Bằng, đã không còn trong phòng.

- Tào công tử đâu?

Nàng hỏi tỳ nữ đang quét trong phòng.

- Tào tướng quân ngồi ở đây một lúc, nhưng có người vừa đến tìm hắn, cho nên đã vội đi rồi.

Đi rồi?

Thái Diễm ngỡ ngàng, lộ ra vẻ tiếc nuối.

Nàng bước lên thấy tỳ nữ đang dọn dẹp giấy tờ trên án thư.

Nàng đảo mắt qua, phát hiện trên tờ giấy như có chữ viết, vội ngẩn ra, gọi tỳ nữ lại:

- Đây là cái gì

- Vừa rồi Tào tướng quân ngồi ở đây viết, lúc đi thì vội vàng, cho nên ta không thu dọn.

Tỳ nữ biết, Thái Diễm rất quan tâm những đồ vật này. Nói chung, trừ phi nàng đồng ý còn không thì không cho phép ai dùng bút viết lung tung. Dù là A Mi Quải đến bây giờ cũng chỉ lấy giấy ở sa bàn luyện chữ. Cho nên khi Thái Diễm hỏi, nữ tỳ cũng có chút sợ, thần sắc khẩn trương trả lời. Nhưng nàng ta không còn cách nào khác, ai dám ngăn cản Tào Bằng chứ.

Thái Diễm cũng không truy cứu, mà đi tới khẽ tự đọc:

Mỹ nhân quyển châu liêm, thâm tọa túc nga mi.

Đã kiến lệ ngân thấp, bất tri tâm hận thùy

Dịch:

Người xinh cuốn bức rèm châu

Ngồi im thăm thẳm nhăn chau đôi mày

Chỉ hay giọt lệ vơi đầy

Đố ai biết được lòng này giận ai

(Dịch: Tản Đà)

Trong lòng nàng đột nhiên trào lên một tình cảm kỳ diệu, Thái Diễm cười, nhưng trong đôi mắt lại lóng lánh, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Người này...

Nàng hít một hơi thật sâu, trầm ngâm giây lát, đột nhiên gọi:

- Quả Quả.

- Có nô tỳ.

- Thu dọn một chút, chúng ta chuẩn bị xa nhà một chuyến.

- Hả?

Quả Quả nghi hoặc hỏi:

- Phu nhân, chúng ta đi đâu?

- Trước thì đi Triêu Ná, sau đó đi Trường An, rồi đi Hoằng Nông!

Triêu Ná, thuộc quận An Định, ở hậu thế là phía đông nam huyện Ninh Hạ Cố Nguyên.

Vốn đây là một thị trấn không có danh tiếng, nhưng bởi vì một gia tộc tại Quan Trung mà được hưởng danh tiếng. Đó chính là quê của Đô Hương Hầu, Phiêu Kỵ đại tướng quân Hoàng Phủ Tung. Hoàng Phủ Tung mặc dù đã mất mười năm, nhưng vẫn có ảnh hưởng cực lớn. Con trai ông là Hoàng Phủ Kiên Thọ từng được phong làm Thị Trung. Sau khi Thiên Tử quy đông, Hoàng Phủ Kiên Thọ lấy cớ bị bệnh mà không đi theo, hiện này nghỉ dưỡng tại quê nhà. Tào Tháo nhiều lần cho mời nhưng Hoàng Phủ Kiên Thọ cương quyết từ chối, vẫn luôn ở tại quê nhà.

Trong lòng hận ai?

Kỳ thật, từ lâu ta đã không còn hận...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui