Tào Tặc

Bầu không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên nặng nề.

Dương Hàng không hiểu, tại sao Quách Gia đột nhiên lại đưa ra vấn đề này. Trên thực tế, loại vấn đề như thế này nếu không phải là cận thần tâm phúc, tuyệt đối không thể nhắc đến, huống hồ chi Tào Bằng là người đang mang tội, sao lại phải hỏi ý kiến hắn? Theo bản năng, y đưa mắt nhìn sang phía Tào Tháo, phát hiện thấy cặp lông mày rậm của Tào Tháo hơi nhướng lên, sắc mặt thay đổi có chút âm trầm. Lại quay đầu nhìn sang Tào Bằng, vẫn dáng điệu thoái mái như cũ, không hề có chút vẻ gì là áp lực.

Ta là tội nhân, bây giờ đang chịu tội, quan tâm nhiều việc lớn như vậy mà làm gì?

Hắn nhìn Tào Tháo một cách hết sức thờ ơ.

Một lúc sau, Tào Tháo mở miệng nói:

- Nay Châu Công Cẩn đốc quân, Thái sử Từ Lỗ Túc phụ trách hai cánh, đưa quân đến Nhu Tu Khẩu. Cục thế Giang Hoài đang vô cũng cấp bách, ngươi lại chỉ suốt ngày vùi đầu trong công xưởng, mê đắm trong cái đạo lý nhỏ bé của mình, chung quy lại là không thể làm nên chuyện lớn được! A Phúc, ngươi khiến ta rất thất vọng.

Lòng dạ Dương Hàng đột nhiên trở nên khẩn trương lạ.

Tuy nhiên, y nghĩ mãi không hiểu, tại sao Tào Tháo lại chạy đến nói những chuyện này với Tào Bằng.

Về phần Tào Bằng, dường như không hề có chút sợ hãi, lại còn bật cười ha hả…

- Cười cái gì?

Tào Tháo giận tím mặt.

Tào Bằng nói:

- Cái này gọi là không bàn chuyện không liên quan đến mình.

Hiện nay thân Bằng đang mang tội, làm việc nặng nhọc trong công xưởng, lẽ đương nhiên là phải lánh mặt dưỡng tâm, đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm. Cho nên, Bằng tới Huỳnh Dương nửa năm nay, rất ít liên hệ với người khác. Ngoại trừ thỉnh thoảng có thư từ qua lại với phụ thân, hoặc có một vài học giả lui tới, ngoài ra cũng không quan tâm tới những tranh chấp của thế giới bên ngoài.

- Về phần cái gọi là mối họa Giang Đông, chẳng qua là do có người cố tình phao tin giật gân vậy thôi. Từ xưa đến nay, chưa từng có chuyện khởi sự thành công từ bắc chí nam. Mặc dù nhân khẩu của Giang Đông thưa thớt, nhưng tài nguyên lại rất dồi dào, là một vùng đất cằn cỗi chưa từng được khai phá. Tôn Quyền được hưởng ân trạch hai đời của cha anh để lại, khó khăn lắm mới trụ được vững, nếu nói y có ý đối địch với chúa công, ta e rằng y chẳng có cái gan đó. Tôn Quyền xuất binh Nhu Tu Khẩu, nếu nói là y có ý nhòm ngó Giang Hoài, thì chẳng bằng nói y có ý nhắm về phương bắc, chúa công có gì phải sợ?

Tào Tháo bất giác ngẩn người!

Theo như lời Tào Bằng nói, thì việc khởi sự từ nam chí bắc và đạt được thành công đúng là chưa từng có qua.

Ngay cả như nước Sở năm xưa, thực lực hùng mạnh như vậy, nhưng đến cuối cùng vẫn bị nước Tần tiêu diệt.

Trên thực tế, không chỉ trước thời lưỡng Hán, mà nhìn khắp cả lịch sử năm ngàn năm của Trung Hoa, dường như chỉ có vào thời nhà Minh, Chu Nguyên Chương khởi sự từ Giang Nam, quét ngang Lục Hợp. Ngoài lần đó ra, không có sự việc nào tương tự. Tào Tháo nghe nói, không khỏi lập tức cảm thấy có hứng thú.

- Vậy theo như ý của A Phúc, khởi sự từ Giang Nam, lý gì lại không thành công?

Không chỉ có Tào Tháo hiếu kỳ, mà ngay cả Quách Gia cũng lộ vẻ nghiêng tai lắng nghe.

Dương Hàng rất hào hứng nhìn về phía Tào Bằng, chờ đợi câu trả lời của hắn. Quả thực, đối với đông Hán mà nói, luận điệu này của Tào Bằng là hết sức mới mẻ.

Lúc này, Thái Địch bưng một chậu nước trong đi vào, đặt bên cạnh chỗ Tào Bằng.

Tào Bằng đứng lên, rửa tay, lau mặt, vỗ nhẹ lên sau ót Thái Địch, ra hiệu cho hắn đi ra.

- Đứa trẻ đó là ai? Nhìn có vẻ không giống người Trung Nguyên.

- Ồ, đó là con trai của Thái đại gia.

- Người nói đến…

Tào Bằng cười cười:

- Năm xưa khi Thái đại gia mới trở về Hà Tây, luôn lo lắng về tương lai của con nối dõi. Ta thấy nàng ấy làm lụng vất vả, nên bèn thu nhận Tiểu Địch làm môn hạ, Thái đại gia mới tạm yên tâm. Đứa bé đó vốn tên là A Địch Quải, nay đổi thành Thái Địch, theo ta đã gần ba năm nay. Tuy rằng tư chất không thông minh lắm, nhưng là một đứa trẻ có thể chịu khó chịu khổ, lại còn rất hiểu chuyện.

Tào Bằng không để ý thấy thần thái của Quách Gia có chút khác lạ.

Còn Dương Hàng, lại dường như đang lo nghĩ điều gì, chầm chậm cúi đầu xuống.

Tào Tháo nhìn theo bóng dáng của Thái Địch với một ánh nhìn phức tạp, trong lòng khe khẽ thở dài.

- A Phúc, ngươi nói tiếp đi.

- Từ thời nhà Chu đến nay, Phượng hót Kỳ sơn. Đại thế thiên hạ, chẳng qua là chiến tranh đông tây mà thôi. Tám trăm năm hỗn chiến, nếu không phải là đông phong áp đảo tây phong, thì là tây phong áp đảo đông phong. Bất luận là thời Xuân Thu ngũ bá, hay thời Chiến Quốc thất hùng, tiêu điểm trước sau đều tập trung giữa đông và tây. Tuy có Sở quốc quật khởi, nhưng nếu đem ra so sánh, thì sức lực không đủ. Đến thời Tần quét ngang Lục Hợp, rồi Hán thất nổi lên, Trương Tử Phòng khuyên nên đặt đô ở Quan Trung, tạo sự ổn định cho đời sau, từ đó mới có cách nói “có được Quan Trung là có được thiên hạ”… Nhìn lại Giang Đông, chẳng qua chỉ là một vùng đất với sáu quận mà thôi, hoang vắng lạnh lẽo, lại có mối họa man di trên núi, còn bị hạn chế về mặt địa lý, nhân khẩu thưa thớt. Tôn Quyền yên phận ở Giang Đông, mượn sông lớn ngăn cách, may ra có thể kéo dài chút hơi tàn. Nhưng nếu nói để giúp hắn tranh giành Trung Nguyên, mà chỉ dựa vào một Giang Đông thì e là không đủ sức duy trì… Huống hồ chi, Giang Nam lại ít ngựa, phần nhiều là lính bộ binh. Thủ thành thì thừa sức, nhưng không đủ sức tiến công. Tôn Quyền chứ đâu phải là Tôn Bá Phù, là người có khả năng mở mang lãnh thổ. Người này chẳng qua chỉ là một con chó giữ nhà, chủ công hà tất phải để tâm… còn về mối hại Hợp Phì, lại càng không đáng lo. Chỉ cần phái một viên tướng ra trấn thủ, bổ xung thêm thủy quân, là đủ khiến binh mã Giang Đông nhượng bộ mấy phần.

Tào Bằng nói dứt lời, chăm chú nhìn Tào Tháo.

Hắn đã tiết lộ một tin tức thông qua những lời hắn nói.

Đó chính là “thủy quân”!

Đó cũng chính là thứ mà quân Tào hiện nay đang thiếu, thậm chí có thể nói là một đốt yếu kém nhất. Nhìn chung quân Tào từ cao đến thấp, đều không có nổi một cánh thủy quân nào có khả năng chinh chiến.

Tào Tháo lâm vào trầm tư.

Quách Gia vỗ tay cười, tỏ vẻ hết sức tán thưởng đối với những lời mà Tào Bằng vừa nói.

Y trầm ngâm một lát, đoạn hỏi:

- Vậy theo ý kiến của A Phúc, ai có thể trấn thủ Hợp Phì?

Tào Tháo lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tào Bằng.

Trong lịch sử, người trấn thủ Hợp Phì chính là Trương Liêu.

Trương Liêu với trận đại chiến ở bến Tiêu Dao, khiến cho Giang Đông không dám nhìn thẳng, chắc chắn là người thích hợp nhất. Chỉ có điều, hiện giờ Trương Liêu đang ở Bột Hải, đang vây khốn Viên Hi.

Mạo muội thay đổi, không khỏi có chút gấp gáp quá.

Tướng trấn thủ Hợp Phì nhất định phải có mấy điều kiện như: có khả năng và kinh nghiệm chinh chiến, tinh thông binh pháp, kiêu dũng cương liêt… chỉ có như vậy mới có trấn áp được đám mãnh tướng ở Giang Đông.

- Trương Liêu Trương Văn Viễn có thể trấn thủ Hợp Phì.

Tào Bằng dùng cách nói dò xét để đề xuất ứng viên.

Tào Tháo lắc đầu:

- Trương Liêu bây giờ đang ở Bột Hải, trọng trách lớn lao.

Viên Hi vẫn còn đó, còn cần có tướng giỏi phòng ngự. Nếu Trương Liêu đến Hợp Phì, thì ai có thể thay thế được? Huống chi, y ở Bột Hải cũng đã được hơn một năm, mới vừa ổn định được tình hình. Nếu phái người khác đến, tình thế ắt lại phải trải qua một cơn dao động… Văn Viễn tuy mạnh, nhưng lại không phải là ứng viên thích hợp nhất.

Quả nhiên, vẫn là bị gạt đi rồi!

Trong lòng Tào Bằng sớm đã có sự chuẩn bị, cho nên khi Tào Tháo vừa dứt lời, hắn lập tức nói:

- Nếu như đã không thể tùy tiện điều động Văn Viễn, thì ta tiến cứ Cam Ninh.

- Cam Ninh?

Tào Tháo nhìn Tào Bằng chằm chằm, ánh mắt sáng quắc, dường như muốn nhìn thấu tâm can hắn.

- A Phúc, vì sao lại muốn để Hưng Bá đi trấn thủ Hợp Phì? Dưới trướng ta vô số mãnh tướng, chẳng lẽ ngoài những người có mối giao hảo với ngươi ra, không còn ai khác có thể chọn sao?

Những lời này, quả có chút cay độc.

Ai cũng biết rằng Tào Bằng có mối giao hảo với Trương Liêu, còn Cam Ninh từng là gia tướng của Tào Bằng, trong trận chiến Quan Độ, mới đảm nhiệm chức quan.

Hay nói một cách khác, hai người mà Tào Bằng đề cử đều là người của hắn.

Trong tay Tào Tháo ta có bao nhiêu mãnh tướng như vậy, ngươi không chọn được một ai sao?

Dương Hàng không khỏi run sợ trong lòng, đột nhiên cảm thấy rất khẩn trương.

Tào Bằng lại như người vô can, cười nói:

- Trương Liêu, Cam Ninh ta hiểu quá rõ. Chủ công hỏi ta ai có thể trấn thủ Hợp Phì, ta đương nhiên sẽ chọn người mà ta hiểu rõ. Dưới trướng chủ công, những kẻ thiện chiến đúng là có rất nhiều, nhưng những người mà ta biết lại rất ít. Nếu phải đề cử một người mà ta không hiểu rõ, thì chẳng bằng đề cử một người mà ta hiểu rõ. Chủ công, ba năm trước khi ta đề cử Hám Trạch làm Hải Tây Lệnh, người lúc đó cũng hỏi ta câu này. Và nay, câu trả lời của ta cũng vẫn giống như ba năm trước.

Đề cử người hiền không tránh người thân!

Trong mắt ta, không nghi ngờ gì nữa, Hưng Bá chính là ứng viên thích hợp nhất. Những người khác ta không hiểu rõ, cho dù người có bảo ta đề cử người khác, thì ta cũng vẫn đề cử Trương Liêu và Cam Ninh. Nguyên nhân thì ta đã nói rồi, người mà ta không hiểu rõ, không quen thuộc, thì tất nhiên cũng không cách gì có thể đề cử lên cho chủ công.

Tào Tháo hỏi một câu gai góc, Tào Bằng cũng trả lời không chút khách khí.

Lòng bàn tay Dương Hàng rịn ướt mồ hôi, âm thầm cảm thấy thót tim…

Nói thật, y chưa từng gặp qua người nào nói chuyện với Tào Tháo như kiểu của Tào Bằng, nói khó nghe một chút, thì Tào Bằng đang chống đối ra mặt.

Tào Tháo đã nói rồi, ngươi đề cử người khác đi!

Kết quả là hắn vẫn chọn Trương Liêu và Cam Ninh, lại còn nói ra cả một đống đạo lý nữa.

Tào Tháo mặt lặng như nước, nhìn chằm chằm vào Tào Bằng, rất lâu không nói năng gì.

Trong khi đó Tào Chương và Quách Gia lại làm ra vẻ như không hề nghe thấy, chỉ lo nhấm nháp thưởng thức các loại trái cây từ đông bắc đưa tới, không có chút hình tượng nào.

Một lúc lâu sau, Tào Tháo đột nhiên bật cười lớn.

Y cười rất vui vẻ, và hết sức sảng khoái…

- A Phúc, cái tên tiểu tử này, theo ta thấy làm khổ công ba năm vẫn chưa đủ với ngươi. Chi bằng đưa ngươi lên biên giới phương bắc, đày người ở đó năm năm mới được.

Tào Bằng cũng cười:

- Nếu chủ công nhất định muốn đày ta năm năm, cũng chẳng có gì là không thể. Chỉ có điều nếu ta đi lên biên giới phương bắc, thì xin chủ công cho cả vợ con ta đi cùng. Nếu không ở nơi khổ sở lạnh lẽo đó, không có vợ con bầu bạn, quả thực sẽ rất chán nản.

Dương Hàng há mồm trợn mắt.

Những lời nói chuyện của hai người này, khiến y không khỏi cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên.

Tào Bằng chống đối Tào Tháo như thế, không ngờ Tào Tháo lại không giận, ngược lại còn trêu đùa bằng cách dọa lưu đày năm năm. Trái lại, Tào Bằng cũng không chút bận tâm, lại còn cò kè mặc cả với Tào Tháo. Mối quan hệ của hai người này, cũng thật là thú vị, tuyệt đối không chỉ đơn giản à mối quan hệ của chú cháu trong họ.

Dù sao Dương Hàng cũng chỉ mới có hơn mười hai tuổi, tuy tài học hơn người, nhưng dù sao nhận thức vẫn còn chưa đủ.

Tào Bằng có muốn chống đối Tào Tháo như vừa rồi, cũng phải chọn trường hợp và thời cơ. Trong chuyện lựa chọn tướng trấn thủ Hợp Phì lần này, sự kiên trì của Tào Bằng, ngược lại lại khiến Tào Tháo cảm thấy hài lòng. Tại sao ư? Chỉ vì một câu nói của Tào Bằng: những người khác ta không quen thuộc, nên không cách gì đề cử được.

Đúng vậy, dưới trướng Tào Tháo có rất nhiều võ tướng.

Lý Điền, Nhạc Tiến, Từ Hoảng, Vu Cấm, có người nào là không thiện chiến?

Còn có những người khác như Tào Hưu, Tào Thuần, Hạ Hầu Đôn, Tào Nhân… nhưng những lời này của Tào Bằng cũng bộc lộ tấm lòng của hắn: ta không kéo bè kéo cánh. Cam Ninh từng là gia tướng của ta, còn Trương Liêu là do đích thân ta chiêu hàng, hai người này ta hiểu rõ, cho nên mới đề cử.

Ngoài ra, ta không âm thầm tiếp xúc với những người khác.

- A Phúc, lúc nãy người có nói đến thủy quân?

- Đúng vậy.

Quách Gia dường như nghĩ đến điều gì, liếc qua Tào Bằng một cái, đột nhiên hỏi:

- Vậy ngươi cho rằng, ai có thể làm chủ tướng thủy quân, hiệp trợ với Hưng Bá?

- Chu Thương!

- Ngươi nói đến…

Tào Bằng gật đầu, hỏi ngược lại:

- Phụng Hiếu đại ca cho rằng, dưới trướng chủ công bây giờ có mấy nhánh thủy quân?

Quách Gia cười ngượng, ngậm miệng luôn.

Đúng vậy, trước mắt dưới trướng Tào Tháo chỉ có một nhánh thủy quân.

Hơn nữa, thuyền bè cũng không quá bốn năm mươi chiếc, nhân sự cũng chỉ có không quá ba bốn ngàn người mà thôi. Nói đúng ra, nhánh thủy quân này cũng là do một tay Tào Bằng gầy dựng cơ sở mà thành. Năm xưa, Tào Bằng thu được mấy chiếc chiến thuyền của bọn hải tặc, giao cho Chu Thương quản lý, đồn trú ở Úc Châu Sơn. Trách nhiệm của bọn họ cũng chỉ là tuần tra vùng duyên hải, bắt bọn buôn lậu mà thôi. Sau đó thông qua ba năm điều hành của Đặng Tắc, Bộ Chất, và cả Hám Trạch, mới có sự xuất hiện của Úc Châu Sơn Tĩnh hải Giáo úy Chu Thương như hiện nay. Đối với nhánh thủy quân này, bất luận là triều đình hay Tào Tháo cũng chẳng ai ngó ngàng đến mấy.

Nếu như nói, nhánh thủy quân này là tư binh của Tào Bằng, thì ngay cả Tào Tháo cũng không biện bạch gì được.

Nói thực ra, hắn chẳng qua cũng chỉ là cho Chu Thương một cái danh hiệu Tĩnh hải Giáo úy mà thôi, hơn nữa lại là thứ danh hiệu làng nhàng, lương bổng thì chẳng qua được ngàn thạch, ngay cả so với một viên Kiểm nghiệm Giáo úy bình thường cũng không bằng, chứ đừng nói gì đến những Giáo úy cầm quân chính thống. Cho nên, nói đến Úc Châu Sơn, Quách Gia cũng không biết nói gì hơn. Dù sao lão Tào cũng còn đang ngồi ở đây, nói nhiều quá chỉ sợ lão Tào cảm thấy không thoải mái.

- Chu Thương?

Tào Tháo gật gật đầu, đoạn lại chìm vào trầm tư.

Thực ra, trong lời nói của Tào Bằng lúc nãy, còn tiết lộ thêm một thông tin khác nữa.

Nếu người muốn dụng binh với Giang Đông, không có thủy quân chắc chắn là không thể được!

Phải biết rằng, Giang Đông đường thủy nhằng nhịt, lại có sông lớn ngăn cách. Kỵ binh đến Giang Đông, tất sẽ ít có đất dụng võ.

Ở Giang Đông, thủy quân mới là lực lượng chủ lực tuyệt đối.

Nhưng vấn đề là, hiện nay Tào Tháo làm gì có sức lực để đi xây dựng thủy quân?

Y trầm ngâm một lát, đoạn gật đầu nói:

- Lời A Phúc quả là có lý. Chỉ có điều là thủy quân sẽ đồn trú ở đâu?

Tào Bằng ngẫm nghĩ một lát, ngoắc tay qua Tào Chương, nói:

- Tử Văn, đến thư phòng của ta lấy bản đồ đến đây.

Một lát sau, Tào Chương cầm cuốn bản đồ đến đại sảnh, mở rat reo lên.

Tào Bằng đứng dậy nói:

- Đây là tấm bản đồ ta bảo Châu đại thúc vẽ, đại thúc hàng năm thường đi quanh vùng duyên hải Giang Bắc, cho nên hiểu rõ tình hình nhất. Còn nhớ khi dừng chân đóng quân ở Đông Lăng, thấy nơi này có một hòn đảo hoang, lại nằm đúng nơi sông lớn đổ ra cửa biển. Hòn đảo này, gần với Hải Lăng, tiến về phía tây có thể uy hiếp Đơn Đồ, xuống phía nam có thể áp sát Bì Lăng… Nếu đi dọc vùng duyên hải, thì có thể đổ bộ xuống Hoa Đình, áp sát Lâu huyện, đe dọa Ngô Hội. Chỉ có điều, khắp một vùng này đều nằm trong sự kiểm soát của Tôn Quyền, lại có Hạ Tề đóng quân ở Âm Sơn, không dễ tiến công. Nhưng đảo Đông Lăng này (ngày nay gọi là Như Lăng)… ồ, ta đã đặt cho nó một cái tên, hiện giờ bất luận là chủ công hay Tôn Quyền đều không để ý đến. Từ đây tiến có thể vào sông lớn, lui có thể tới Diêm Độc, là một địa điểm hết sức thuận tiện. Chủ công có thể giao cho Châu đại thúc đồn trú trấn thủ Đông Lăng đảo, là đủ khiến cho thủy quân Giang Đông phải e dè. Chỉ có điều, nếu muốn trụ vững ở đây, cái giá phải trả cũng không nhỏ, xin chủ công suy xét lỹ lưỡng.

Để tổ chức được một đạo thủy quân, còn liên quan đến nhiều vấn đề, tuyệt đối không thể có chuyện ngày một mà thành.

Tào Bằng, Đặng Tắc dùng mất tám năm mới gây dựng được một nhánh thủy quân loại nhỏ. Nhưng ở vùng duyên hải còn được, chứ muốn vào trong sông, thì còn rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết.

Tào Bằng cũng không hy vọng Tào Tháo sẽ lập tức hạ quyết tâm, chỉ là đưa ra một chủ trương vật thôi.

Còn về phần Tào Tháo có tiếp nhận hay không, không phải là việc mà hắn có thể quyết định được… Mấu chốt là ở chỗ, Tào Tháo có thể bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cho thủy quân?

Thủy quân! Thủy quân!

Hai chữ này không ngừng quanh quẩn trong đầu Tào Tháo.

Y đột nhiên hiểu ra, y đã phạm phải một sai lầm. Từ khi khởi binh đến nay, y luôn quên bẵng đi sự tồn tại của thủy quân… Tào Bằng nói rất phải, Giang Đông thủ thì dễ, chứ công thì khó. Nhưng đồng thời, nếu y muốn đạp bằng Giang Đông, mà không có một đạo thủy quân hùng mạnh thì tuyệt đối không thể được. Nhưng mà, để gây dựng một đạo thủy quân đâu phải là chuyện dễ. Giang Đông trải qua ba đời coi sóc, thủy quân đã rất lớn mạnh.

Còn mình thì sao?

Từ xưa đến nay, người phương bắc thiện cưỡi ngựa, người phương nam thiện dùng thuyền.

Muốn chinh phục Giang Đông, xem ra còn cần phải mất một phen công sức mới xong…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui