Tào Tặc

Tính ra cũng đã ba năm không gặp Đặng Tắc

Ba năm không gặp, Đặng Tắc có vẻ già đi rất nhiều, tóc mai bây giờ đã xuất hiện vài cọng bạc. Nhưng mà như vậy lại càng khiến cho hắn càng thêm chín chắn, già giặn. Một đôi mắt sáng như sao nay lại càng toát lên một cảm giác thâm sâu khó đóan.

Cụt một tay, áo màu xanh.

Trên mặt nở một nụ cười thản nhiên

Nếu không tận mắt nhìn thấy, ai có thể nghĩ người đàn ông cụt tay đứng trước mặt mọi người này năm xưa chỉ là một Tiểu Lại huyện Cức Dương.

- A Phúc!

Đặng Tắc thấy Tào Bằng ở trên bậc cửa, lập tức mỉm cười.

Y đi lên đến, vươn cánh tay còn lại, dùng sức ôm Tào Bằng.

Tuy nhiên, Đặng Tắc thấp hơn so với Tào Bằng một cái đầu, hơn nữa lại có chút gầy yếu. Cho nên y muốn ôm Tào Bằng, lại bị Tào Bằng chặn ngang ôm lấy.

- Tỷ phu, đã lâu không gặp.

Đặng Tắc cười càng lớn.

Nhìn người thanh niên khôi ngô hùng dũng trước mặt này, y cũng không thể tin lại là cùng 1 người với cái gã thiếu niên nhìn có vẻ bệnh tật mười năm trước chạy nạn từ núi Trung Dương. Đúng là năm tháng cứ như thanh dao, chỉ trong chớp mắt, người thiếu niên năm đó theo y nhập ngũ ở thành Cửu Nữ, rồi sau đó liên tục chiến đấu ở các chiến trường Nam Dương, lại tròng trành đi nhậm chức ở Hải Tây. Người thiếu niên đã trải qua vô số phong ba và đau khổ, hiện giờ là "Tào Công tử" có tiếng tăm khắp thiên hạ, chiến công hiển hách.

Tuy nói, loại xưng hô "Công tử" này, những năm cuối ở Đông Hán đã phổ biến.

Nhưng mấy trăm năm của Xuân Thu Chiến quốc, không phải ai cũng có thể được nhận các xưng hô ‘Công tử’ này, hai chữ có hàm ý vô cùng đặc biệt.

"Công tử", khi ở Chiến quốc, là một cách xưng hô rất tôn quý.

Không phải là vương công quý tộc, hoặc là người có địa vị cực cao, cũng không thể đạt được.

Mà nay tuy nói không hiển hách như trước kia vậy, nhưng vẫn có ý nghĩa không tầm thường.

Có thể được gọi là "Công tử", cũng là một cách biểu thị là đã được xã hội thượng lưu công nhận. Cho nên, những con nối dòng của thân hào, thổ hào ở nông thôn, có lẽ ở địa phương có thể tự xưng "Công tử", nhưng tới thành thị rồi, lập tức phải im lặng. Không vì cái gì khác, nếu vẫn tự xưng "Công tử", chẳng những sẽ bị mọi người nhạo bán, thậm chí còn có thể sẽ dẫn đến họa sát thân. Đặc biệt trước mặt những nhân vật xã hội nổi tiếng, càng phải chú ý tiểu tiết.

Tào Bằng, nay đường đường đã là "Công tử".

Duyện Châu cũng là nơi có những thế tộc thực lực, hung hăng ngang ngược, năm đó Tào Tháo giết Biên Nhượng, khiến sĩ lâm Duyện Châu phẫn nộ, suýt nữa khiến Tào Tháo mất đi căn cơ. Nhưng dù vậy, vẫn khiến cho Trần Cung, Trương Mạc phản bội. Bởi vậy có thể thấy được, lực lượng sĩ lâm Duyện Châu rất lớn. Đặng Tắc ở Đông quận, cũng là ở Duyện Châu. Y đương nhiên hiểu rõ, giữa sĩ lâm Duyện Châu, đối đãi với Tào Bằng như thế nào.

Công tử Bằng!

Đây là cách gọi kính trọng của kẻ sĩ Đông quận đối với Tào Bằng.

Trong mắt của những kẻ sĩ Đông quận, Tào Bằng đã đủ tư cách để nhận hai chữ ‘công tử’.

Đây là người thiếu niên bất mãn năm đó sao?

Thậm chí Đặng Tắc cảm thấy có chút hoảng hốt.

- A Phúc, ta đến để giới thiệu cho ngươi một người.

Sau khi hàn huyên đơn giản, Đặng Tắc nghiêng người, để lộ người đằng sau.

Cũng là một thanh niên, nhìn vào thì có vẻ tuổi tác cũng ngang bằng Đặng Tắc. Trong ánh mắt lộ ra một chút cao ngạo, nhưng ở trước mặt Tào Bằng, lại thể hiện rất có lễ nghĩa. Tiến lên hai bước, thanh niên chắp tay vái chào, cung kính thi lễ với Tào Bằng.

- Đặng Bá Miêu ra mắt công tử.

Đặng Chi?

Tào Bằng mỉm cười!

- Bá Miêu huynh, đã lâu không gặp, bây giờ như thế nào?

Đặng Chi không dám chậm trễ, liền nói cảm tạ.

Từ lúc ban đầu đến tìm Đặng Tắc cậy nhờ, tên thanh niên kia kiêu ngạo luôn tỏ ra dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo kia, mà đến nay là một Tòng sự Đông quận trầm tĩnh giỏi giang, Đặng Chi mấy năm qua, có thể nói là gặp nhiều lần thăng trầm. Ngay từ đầu, gã đến tìm Đặng Tắc cậy nhờ, trong lòng kỳ thật có chút xem thường Đặng Tắc. Trong mắt gã, Đặng Tắc chỉ là một ngườimay mắn, cũng không biết làm, tại sao, lại biến thành Huyện lệnh một huyện ở Hải Tây.

Cho nên, lúc bắt đầu, Đặng Chi ngoài mặt là phụ tá, kỳ thật trong lòng có mưu đồ riêng.

Gã thậm chí muốn khống chế lực lượng của Tào Bằng lưu lại ở Hải Tây, tăng cường sự khống chế Đặng thị, đến cuối cùng có thể thay thế Đặng Tắc

Cũng chính vì vậy, Đặng Chi lúc ban đầu biểu hiện rất sôi nổi.

Lúc Tào Tháo có ý đồ điều Đặng Tắc rời khỏi Hải Tây, Đặng Chi cũng cực lực phản đối.

Nhưng cuối cùng, lại bị Bộc Dương Khải khuyên bảo, cuối cùng Đặng Tắc lựa chọn rời khỏi. Sau đó Bộ Chất tiếp chức Hải Tây, Đặng Chi muốn cùng Bộ Chất bắt tay. Nhưng không nghĩ lại bị Bộ Chất chèn ép gần như không thể sống yên ở Hải Tây, may mắn lúc này, Đặng Tắc ở đồn điền Diên Tân, điều Đặng Chi đi, mới xem như hoà hoãn một chút. Đặng Chi lúc này, đã mất đi sự cao ngạo, nhưng đối với Đặng Tắc, cũng là trong lòng cũng rất cảm kích.

Rồi sau đó lại đảm nhiệm cửa thành Tư Mã, để gã làm phụ tá cho Tào Cấp.

Lúc ấy Đặng Chi có chút xem thường Tào Cấp, cảm thấy đó là một người thô tục, một người nông cạn...

Cuối cùng, ngoại trừ lão gia thần của hắn, Thành môn Giáo úy trong nha môn, hắn cả một quân tốt cũng điều động không được. Tào Cấp nhìn có vẻ là không để ý không hỏi đến Giáo úy nha môn Thành môn, nhưng tám bộ binh mã ở cửa thành lại nắm rõ trong lòng bàn tay khiến Đặng Chi rất suy sụp và ủ rũ... Gã cảm thấy, chính mình cũng học nhiều năm, vậy mà ngay cả so với một tên bỉ phu xuất thân từ thợ rèn cũng không bằng, trong lòng gã cảm thấy buồn bực và uất ức.

Cũng là Đặng Tắc, từ Hứa Đô điều gã đi nhậm chức ở Bộc Dương.

Mà lúc này, Tào Bằng đã bắt đầu bắt tay vào làm kinh lược Hà Tây, Đặng Chi bắt đầu chú ý Hà Tây.

Gã vẫn không phục, Tào Bằng dựa vào cái gì có thể được đại thanh danh như thế? Nhưng mà sau khi chú ý, gãlại dần dần bị Tào Bằng thuyết phục.

Cũng không thể nói là Tào Bằng may mắn mà phải nói là nói Tào Bằng có tài học!

Dù sao, Hà Tây bị Tào Bằng nắm trong tay, rồi sau đó tài năng lộ rõ này, chấn động toàn bộ Lương Châu...

Ngửa tay thành mây, úp tay thành mưa!

Đại khái chính là loại tình hình này.

Sự nể trọng của Đặng Tắc đối với Đặng Chi không một chút vơi đi, đồng thời cũng ủy nhiệm gã làm tòng sự đông quận.

Việc này cũng khiến Đặng Chi càng thêm kính trọng Đặng Tắc. Đồng thời càng thêm khiếp sợ.đối với thực lực của Tào thị ở Hứa Đô.

Không tìm hiểu sâu vào trong, vĩnh viễn không biết thực lực của Tào Bằng.

Vốn tưởng rằng Tào Bằng bị đánh giá thấp, sẽ lặng im một thời gian. Nào ngờ người này trong nháy mắt, sự nghiệp đã phát triển như vậy … Sự xuất hiện của Phúc Chỉ Lâu khiến người Duyện Châu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Mà một tấm tấm oánh bạch như trang giấy ngọc kia, càng trở thành sự theo đuổi của mọi người, thậm chí là khoe khoang vốn liếng.Công đường Đông quận, lập tức trở nên huyên náo rất nhiều. cường hào quan các nơi Duyện Châu, đều tiến đến thăm hỏi Đặng Tắc.

Có người muốn từ bên Đặng Tắc này xin một ít giấy bạch lộc, có người thì hy vọng có thể hợp tác cùng Phúc Chỉ lâu, thiết lập cửa hàng ở Duyện Châu...

Uy vọng của Đặng Tắc, dường như được nâng cao rất nhiều.

Mà từ đầu tới đuôi, Tào Bằng thậm chí không có lộ diện, chỉ dùng một tấm giấy Bạch Lộc đã khiến cho Đặng Tắc thoát khỏi hai năm kinh doanh cực khổ, cũng làm xáo động đại môn thế tộc ở Duyện Châu.

Mãi đến lúc này, Đặng Chi mới hoàn toàn khâm phục!

Trước kia lúc ở Hải Tây, thậm chí sau này đi theo Đặng Tắc, luôn nghe người ta nói, Tào Bằng như thế nào như thế nào. Nhưng nói thật, dù sao chưa nhìn thấy qua, Đặng Chi không tin.Nhưng hiện giờ hắn đã tin! Tào Bằng luôn có thể bắt giữ chính xác mạch đập của mọi người, thậm chí cả một câu cũng không nói ra, đã có thể cho người trong thiên hạ điên cuồng. Đây là một sự thông minh, cũng là một tài năng! Tào Bằng nhìn như bị chê trách, nhưng thân phận địa vị của hắn, thậm chí sức ảnh hưởng, cũng không bởi vì hắn giết Vi Đoan mà yếu đi, ngược lại càng ngày hùng mạnh.

Vừa lúc, đến cuối năm!

Cha mẹ Đặng Chi chết sớm, cũng không có lập gia đình.

Vì thế Đặng Tắc liền mời gã cùng đến Huỳnh Dương, nói là lễ mừng năm mới đón giao thừa.

Còn Đặng Chi cũng không cự tuyệt mà hộ tống Đặng Tắc, cùng nhau đi tới Huỳnh Dương...

-------------------------------

Tào gia, dường như đã lâu không náo nhiệt qua như vậy.

Tuy nói Tào Cấp không ở đây, nhưng Tào Bằng lại ở chỗ này. Mà nay ở Tào gia, tầm quan trọng của Tào Bằng cũng đã sớm vượt qua Tào Cấp, trở thành một người quan trọng nhất. Trước đây gần ba năm, hắn chinh phạt Hà Tây, không thể trở về nhà, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy, thiếu chút cái gì.

Hiện tại, hắn đã trở lại!

- Nếu phụ thân ngươi cũng ở đây, nếu lão Vương ca còn sống, nếu đầu hổ và đại hùng đều ở đâu, một nhà chúng ta, mới xem như thật sự đoàn viên.

Trương thị chảy nước mắt, ở trong tiệc rượu nói thầm.

Tào Nam ôm mẫu thân nhẹ giọng khuyên giải an ủi,

- Mẫu thân, đừng buồn, phụ thân mặc dù đang Lương Châu, nhưng tâm tư lại ở cùng chúng ta.

Trước hai ngày a Phúc cho người đem thịt bò vừa mới kho xong đem đến Lâm Thao, nghĩ là phụ thân hiện nay cũng là đang ăn thịt, uống rượu, và cùng vui vẻ với Bá Đạo bọn họ.

- Đúng vậy đúng vậy... Con xem, ta đã lớn tuổi, chính là thích như vậy.

Thúc Tôn, a Phúc, còn có chị dâu lão Hồng, Đặng lão ca, chúng ta uống hết chén này, nguyện năm sau, tất cả đều thuận thuận lợi lợi, bình bình an an.

- Mời phu nhân uống rượu!

- Mời phu nhân uống rượu!

- Mời mẫu thân uống rượu!

Đám người Tào Bằng cùng nhau nâng chén, cùng Trương phu nhân uống hết ly rượu

-----------------------------

Tiệc rượu giao thừa qua đi, lão phu nhân uống vào chút rượu, có chút mệt mỏi, cho nên trở về phòng nghỉ tạm.

Đám người Hoàng Nguyệt Anh thì tụ cùng một chỗ, thì thầm nói với nhau về chuyện con gái. Còn đám người Tào Bằng Đặng Tắc, Đặng Chi Bàng Đức thì lại vây quanh ở một chỗ, uống rượu, nói chuyện trời đất. tán gẫu chuyện trời nam biển bắc, dần dần đề tài dẫn tới chuyện chinh chiến năm sau ở Tịnh Châu.

- Tỷ phu, đối với cuộc chiến Tịnh Châu, thấy thế nào?

Tào Bằng rót đầy một cốc cho Đặng Tắc.

Đặng Tắc trầm ngâm một lát sau mở miệng:

- Năm sau ta đi Hứa Đô, đang muốn cùng chủ công đàm luận việc này.

Tịnh Châu Cao Canchỉ là một thằng hề nhảy nhót. Muốn diệt trừ không cần tốn nhiều sức. Tuy nhiên, ta lại nghĩ đến, lúc này không dễ dụng binh đối với Cao Can.

- Ồ

Tào Bằng không khỏi ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Đặng Tắc.

Đặng Tắc cười, nhìn thoáng qua, trầm mặc nhìn Đặng Chi,

- Kỳ thật, chuyện này cũng là Bá Miêu nhắc tới, chúng ta trao đổi qua vài lần, mới cho ra kết luận. Ta nghĩ đến, trước mắt việc cấp bách của chủ công, là mau chóng tiêu diệt Viên Hi, mà không phải là Cao Can. Viên Hi, kẻ tặc của kẻ nước. U Châu tuy là nơi lạnh khủng khiếp, nhưng không thể khinh thường. Viên Thiệu kinh doanh ở phương bắc lâu rồi, thế quá mạnh. Mặc dù Viên Thiệu đã chết, nhưng vẫn lưu lại rất nhiều thuộc hạ. Mà những người đó sau Viên Đàm Viên Thượng bị giết, phần lớn tìm Viên Hi nương tựa. Viên Hi nắm trong tay một châu ngoài liên kết với hồ lỗ, trong thu nạp tàn quân. Nếu thêm thời gian, ắt sẽ có thế lực. Còn muốn phải tiêu diệt, lại gặp nhiều trắc trở, ngược lại là mất nhiều hơn được.

Cho nên, ta cho rằng phải nhanh chóng tiêu diệt Viên Hi, mới là việc quan trọng trong những việc quan trọng..

Đây là nguyên nhân thứ nhất.

Tào Bằng dùng ánh mắt kinh ngạc, nhìn Đặng Tắc.

Hắn có thể trăm phần trăm khẳng định, ở trong trí nhớ hắn, tuyệt không người Đặng Tắc này.

Mà xem hắn hiện giờ chỉ vẽ cho quốc gia một cách hăng hái, không có chút xíu gì của tên tiểu lại suy sụp năm đó? Cho nên nói, cuộc đời là người bạn tôi luyện tốt nhất. Hoạn nạn, càng làm cho người ta trưởng thành nhanh chóng. Đặng Tắc mất một tay, hắn thế nào cũng không có cách nào trèo lên nơi cao nhất của triều đình. Nhưng có thể khiến cho bình tâm, suy nghĩ về học vấn, tầm mắt và kiến thức, so với lúc trước, đã trưởng thành rất nhiều, cái nhìn về đại cục cũng đã tăng rất nhiều.

- Nguyện nghe ý thứ hai.

- Ý thứ hai... Vẫn là để Bá Miêu mà nói đi.

Đặng Chi gật gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Công tử cũng biết, Tịnh Châu có bao nhiêu người? Người Hán ở bao nhiêu? Hồ Lỗ chiếm bao nhiêu?

- Cái này …

- Tịnh Châu, có tám quận, đất đai rộng lớn, vả lại đa số là bình nguyên thảo nguyên... Nhân khẩu Tịnh Châu, ước tám trăm ngàn, nếu không dựa vào sổ sách thì ít nhất có khoảng một triệu năm trăm ngàn. Trong đó, người Hán chỉ có bốn phần, Hồ Lỗ chiếm sáu phần. Càng không cần nói, chiếm lấy ngũ nguyên và Sóc Phương nam Hung Nô, có hơn trăm ngàn nhân khẩu, cung thủ nhiều không kể xiết. Vả lại mấy năm liên tục chinh chiến, thổ địa cằn cỗi... Chủ công diệt Cao Can, dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu lấy Tịnh Châu, thì sẽ gặp phiền toái lớn. Đầu tiên, sau khi thu nạp Tịnh Châu, ít nhất nội trong ba năm không thể tự cấp tự túc. Cho nên chủ công phải phải chuẩn bị sẵn sàng, hàng năm đưa vào khoảng hai triệu lương thảo đến Tịnh Châu, mới có thể ổn định cục diện.

Ý thứ hai này, Tịnh Châu rộng lớn, quan ải tản mác.

Sau khi chủ công lấy Tịnh Châu, phải bổ khuyết binh lực ở Tịnh Châu, phòng ngừa Hồ hại. Nhưng vấn đề là, theo Thượng Đảng tây hà, đến Nhạn Môn vân trung, ngàn dặm biên giới, phòng ngự như thế nào. Nghĩ năm đó, sức mạnh hung bạo của Tần, nuốt Hà Nam, đuổi Hồ Lỗ đi, lại nhanh chóng bị Hung Nô phục đoạt. Chỗ khó ở đó, biên giới quá dài... Nếu lấy Tịnh Châu, ít nhất phải có hai trăm ngàn binh mã trú ở đó, tiêu hao mỗi ngày, kinh người như thế nào?

Đặng Chi nói xong, nhìn thoáng qua Tào Bằng.

Cảm giác lúc này đó là Đặng Tắc, Đặng Chi hai người đối với Tịnh Châu quả thật là hao phí rất nhiều tâm tư và lao lực.

Trong binh thư có nói qua: Nguyên tắc chung khi dụng binh tác chiến là khi phải huy động chiến xa nghìn chiếc, xe tải nặng nghìn chiếc, quân đội mười vạn, vận lương đi xa nghìn dặm, thì tình huống đó, chi phí ở tiền phương và hậu phương, chi phí đãi khách khứa sứ thần, bảo dưỡng và bổ sung tiêu phí nghìn vàng thì mới có thể cho mười vạn quân xuất chinh được.

Đây là chi phí khi dùng binh của thời Xuân Thu Chiến quốc.

Bây giờ, chỉ sợ nay càng kinh người hơn!

Tiêu hao hai trăm ngàn đại quân, Đặng Chi tuy rằng không nói gì, nhưng có thể đánh giá ra một cái đại khái.

Tào Bằng không khỏi liên tục gật đầu,

- Có cái thứ ba?

- Thứ ba...

Đặng Chi hít sâu một hơi,

- Hồ lỗ tham lam, không thể nắm bắt. Mà nay, nam Hung Nô liên kết Cao Can, các phương khó mà sống yên. Mà Tiên Ti nhìn như kết minh với chủ công, Kha Bỉ Năng lại không thể tin. Có Nam Hung Nô, bọn họ gây sức ép không gây ra đại họa. Nhưng nếu không có nam Hung Nô, chủ công sẽ trực diện đối mặt toàn bộ Tiên Ti. Công tử nghĩ đến, với khả năng trước mắt của chủ công, có thể chống đỡ Tiên Ti đại quân sao?

Tào Bằng cau mày, sau một lúc lâu lắc lắc đầu.

Xem ra lập tức thu hồi Tịnh Châu không phải một chuyện tốt.

Hắn nhìn thoáng qua Đặng Tắc, một lát sau hỏi:

- Mà nếu Cao Can tập kích quấy rối, chung quy là một chuyện phiền toái, làm như thế nào mới có thể giải quyết được?

Đặng Tắc khẽ mỉm cười,

- Chuyện đó có đáng gì?

- Nguyện nghe ý kiến

- Chủ công chỉ cần một tướng giỏi, tử thủ Hồ quan, thì mấy vạn binh mã Cao Can tất không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Có Hồ quan, thì Cao Can gây sức ép cũng không gây ra sóng gió gì. Tịnh Châu giống như một cái hồ lô, nhét miện bình lại, nước ở trong hồ lô sẽ ở trong không chảy ra ngoài. Ba nghìn binh mã, một viên tướng giỏi, hơn nữa có Tào Thái Thú và Lý tướng quân, Cao Can như cá trong chậu, sớm muộn gì hẳn phải chết.

Ba năm, chỉ cần ba năm.

Chỉ đợi Thanh Châu Duyện Châu và Ký Châu khôi phục nguyên khí, Tịnh Châu không tấn công cũng tự sẽ sụp đổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui