Tào Tặc

Lưu Hổ dưới sự bảo vệ của Hoàng Trung, thu gom các tàn binh bại tướng.

Tiếp đó, y ra lệnh rút lui mười lăm dặm, đóng quân ở doanh trại, ổn định đầu trận tuyến, giờ mới gọi Hoàng Trung đến, để tỏ lòng biết ơn ông.

Nhìn thấy Hoàng Trung, trong lòng Lưu Hổ vẫn không thoải mái.

Y thật sự không ngờ, Hồ Dương nho nhỏ, không ngờ lại phiền toái như vậy. Vốn dĩ muốn ép Hoàng Trung một chút, cuối cùng lại phải nhờ Hoàng Trung, mới ổn định tình hình trận chiến. Một mặt thì âm thầm tán thưởng, mặt khác thì lại có chút căm tức. Lưu Hổ căm tức chính là sự thất bại của mình, cũng tức giận Hoàng Trung đã giành phần nổi trội… Đương nhiên, y biết rõ, nếu không có Hoàng Trung, nói không chừng dưới thành Hồ Dương, y đã bị mất mạng.

- Hán Thăng, lần này ít nhiều lão đã đến kịp lúc, nên mới không bị đánh bại.

Hoàng Trung vội nói:

- Tướng quân Cự Nham đừng có khách sáo, Trung chỉ là gặp đúng lúc mà thôi. Tuy nhiên, hôm nay Tiểu tặc Tào gia dẫn binh đến Hồ Dương viện trợ, tiếp theo phải ứng phó như thế nào, xin Tướng quân sớm đưa ra quyết định. Dưới thành Hồ Dương Trung đã giao phong với tên tiểu tặc kia. Người này không phải là kẻ tầm thường, xin Tường quân phải đề phòng nhiều hơn.

Xem ra, Hoàng Trung có lòng tốt.

Ông ta chỉ muốn nhắc nhở Lưu Hổ, không nên xem thường.

Vốn dĩ câu này rất bình thường nhưng khi Lưu Hổ nghe được, lại hoàn toàn khác.

Trong lòng rất khó chịu, Lưu Hổ liếc Hoàng Trung một cái, bên ngoài tươi cười nhưng bên trong không cười nói:

- Cám ơn lão Tướng quân đã nhắc nhở, ta biết rồi… Lão Tướng quân từ Đường Tử Hương hộ tống lương thảo đến đây, chắc cũng đã mệt tồi. Trước tiên đi nghỉ ngơi chút, để ngày mai còn theo quân xuất trận, vậy được không?

Vốn dĩ Hoàng Trung muốn nói mình không mệt, nhưng thấy Lưu Hổ không muốn nói chuyện với ông ta, nên đã nuốt trở vào.

- Như vậy, Tướng quân Cự Nham cũng nghỉ ngơi sớm đi, mạt tướng cáo từ.

Hoàng Trung nói xong, chắp tay cáo lui, bước ra khỏi lều trại.

Chờ Hoàng Trung rời khỏi, sắc mặt của Lưu Hổ lập tức thay đổi cực kỳ khó coi, y nhổ một ngụm nước miếng, thấp giọng mắng:

- Một ông lão thất phu đầu bạc lại dám xem thường ta? Để ngày mai ta chém thủ cấp của tên Tào Bằng kia, xem lão thất phu nhục nhã này, còn dám đắc ý không.

Đúng lúc này, màn lều mở ra.

Một gã văn sĩ từ ngoài bước vào, đến chắp tay vái chào Lưu Hổ.

- Thiếu tướng quân vì ai mà nổi giận vậy?

Lưu Hổ nhìn thấy rõ người đến, lập tức lộ ra nét cười, y ra hiệu cho người mới đến ngồi xuống, cười ha hả nói:

- Còn có thể tức giận ai, không phải là ông già Hoàng Hán Thăng sao? Bá Phục, các tướng sĩ đều đã ổn định rồi chứ? Hôm nay thương vong ra sao rồi? Còn có khả năng để chiến đấu nữa không?

Người đến là tên Hàn Huyền, tự là Bá Phục là người Nam Quận.

Người này là thuộc hạ cấp dưới của Lưu Biểu, tuy là người Kinh Tương, nhưng cũng không quá thân mật với tập đoàn Kinh Tương ngược lại lại rất thân với Lưu Hổ. Hiện tại y là thuộc hạ của Lưu Hổ, đảm nhận chức Chủ bộ, phụ trách đồ quân nhu trong quân và các công việc khác. Nghe thấy Lưu Hổ hỏi Hàn Huyền vội lấy hồ sơ ra, hai tay trình lên Lưu Hổ.

- Tướng quân, các loại tổn thất đều đã được ghi vào hồ sơ.

Hôm nay Hồ Dương lui binh, tử thương khoảng năm trăm người, nhưng gây ra thương tổn cho quân Tào càng nhiều… Hàn Huyền từng nghe người ta nói, quân Tào trong thành có một loại thần khí, tên là Bát ngưu nỏ, uy lực khủng khiếp. Tuân Kham mưu chủ của Lưu Huyền Đức chính là bị cái Bát ngưu nỏ này bắn chết. Căn cứ tình hình chiến đấu trong hai ngày nay, thấy Hồ Dương không có trang bị loại vũ khí này… Tuy nhiên hôm nay Tào Bằng dẫn binh lính viện trợ đến, chắc sẽ mang theo Bát ngưu nỏ. Nếu đúng là vậy, lần sau tái chiến với quân Tào, xin Tướng quân để ý nhiều hơn, tránh bị quân Tào đánh lén.

Những lời Hàn Huyền nói, rất được lòng Lưu Hổ.

Chúng ta đã chết hơn một nghìn binh lính, sự tổn thất của Hồ Dương chắc chắn sẽ nhiều hơn.

Tuy rằng anh ta nhắc nhở Lưu Hổ cẩn thận, nhưng với cách thức nhắc nhở Hoàng Trung, rõ ràng không giống nhau.

Hoàng Trung là nhắc nhở Lưu Hổ cẩn thận Tào Bằng; còn Hàn Huyền, lại kêu Lưu Hổ cẩn thận đồ bỏ đi Bát ngưu nỏ. Đều có có ý tốt muốn nhắc nhở, kết quả thì hoàn toàn không giống nhau. Lưu Hổ đang trong lúc tuổi trẻ sung sức, lại vừa mới bị thiệt hại nặng, đương nhiên trong lòng không thoải mái. Y thua, nhưng Hoàng Trung lại thắng, đó không phải biểu hiện châm biếm y bất lực sao? Nếu như chỉ lưu ý đến quân giới, thì lại là một khái niệm khác.

Bởi vì quân giới do Tào Bằng mang đến, đương nhiên phải mang đến nơi quan trọng của Tào Bằng.

Những lời nói này của Hàn Huyền, chính là khuyên giải an ủi Lưu Hổ:

- Ngươi thua rồi, nhưng không phải bại bởi Tào Bằng. Tào Bằng chỉ dựa vào một ít vật dụng kỳ lạ, mới đạt được thắng lợi, không phải dựa vào bản lĩnh thực sự.

Kể từ đó, trong lòng Lưu Hổ, có thể thoải mái hơn…

- Tình hình bên Hồ Dương, ra sao?

Lưu Hổ chuyển đề tài, không hề quan tâm đến sự tổn thất của ta, mà hỏi tình hình bên quân Tào.

Hàn Huyền nói:

- Tào Bằng vẫn chưa vào thành, mà hạ lệnh đóng quân ngoài thành. Hắn cùng Lý Nghiêm, một người thì đóng quân ở thành Tây, xây dựng dựa vào đường núi, ngăn cản quan đạo, còn người kia thì doanh trại dựa vào đường sông, hai bên phối hợp chặt chẽ. Nhưng dựa theo tin tức thám báo truyền về, binh lính của quân Tào không nhiều, giống như không có đến vài ngàn người. Bọn họ chia doanh trại ra hai bên trái phải, chính là tranh thủ thời gian cho Hồ Dương xây dựng lại trường thành… Cho nên Huyền đoán, binh lính Tào quân không đủ lực lượng, tất nhiên Tào Bằng sẽ thủ chết ở Hồ Dương, chờ viện binh tới.

Cho nên, Thiếu tướng quân không nên cho hắn có thời gian, thỉnh cầu lập tức tăng binh, liên tục tạo áp lực cho Hồ Dương… Nếu Lý Văn Đức khuyên bảo công tử, không ngừng kêu y tăng binh, thế được không?

Lưu Hổ nghe thấy, liên tục gật đầu.

Hàn Huyên nói phải cẩn thận, khiến y rất hài lòng.

Y suy nghĩ một lát, trầm giọng nói:

- Bá Phục nói có lý, vậy phiền ngươi vất vả một chuyến, đi thâu đêm, xin Lý Văn Đức tăng binh hỗ trợ.

Trong vòng ba ngày, phải lấy được Hồ Dương. Như thế, cho dù là thúc phụ có trách tội xuống cũng sẽ không làm khó dễ ta và ngươi.

- Vậy ty chức lập tức đi.

Hàn Huyền tỏ thái độ như một người mưu sĩ, vội đứng dậy tuân mệnh.

Sau khi tiễn Hàn Huyền, tâm trạng của Lưu Hổ có chiều hướng tốt hơn nhiều. Y bước ra lều, mang theo người hầu đi tuần tra trong quân doanh …

- Hôm nay, nếu không có Tướng quân Hán Thăng, suýt nữa là mất mạng rồi.

- Đúng vậy đúng vậy…

- Nhưng ta vẫn không hiểu, sao Lưu Tướng quân không dùng Hán Thăng Tướng quân? Hán Thăng Tướng quân rất dũng mãnh, đủ làm cho quân địch sợ hãi, lại để ông ta ở Đường Tử Hương, vứt bỏ đi, thật là đáng tiếc.

- Ngươi biết cái gì!

Đột nhiên Lưu Hổ dừng lại, đứng trước một cái lều trại, lắng tai nghe.

- Còn không phải Thiếu tướng quân tâm tính hẹp hòi, lo lắng Hán Thăng Tướng quân nổi bật hơn y… Kết quả là, cũng phải dựa vào Hán Thăng Tướng quân mới có thể đứng vững đầu trận tuyến. Đáng tiếc quá!

- Nếu là Cự Thạch Tướng quân cầm binh, sẽ không có tình trạng như vậy.

Sắc mặt của Lưu Hổ, lập tức trở nên xanh mét.

Y đứng ngoài doanh trại, không nói được lời nào. Hơn nửa ngày, đột nhiên xoay người, đi thẳng vào doanh trại tướng quân.

Ngay cả quân tốt đều thấy mình không bằng Lưu Bàn, thậm chí không thể so sánh với thuộc hạ của Lưu Bàn chỉ là một con chó? Cơn giận này, sao Lưu Hổ có thể nuốt trôi chứ?

Không được, không thể để Hoàng Trung tiếp tục ra chiến đấu, nếu không càng không có ai xem trọng y.

- Tướng quân, đám người đó không biết phân biệt đúng sai, đừng để ý đến?

Nếu không, ty chức sẽ dẫn người qua đó, bắt bọn họ lại, trừng phạt thật mạnh… Xem bọn họ còn dám xuyên tạc sau lưng nữa không.

- Vậy chẳng phải là nói lòng ta hẹp hòi sao?

Lưu Hổ giận tím mặt, lớn tiếng quát mắng:

- Các huynh đệ nói gì, sao lại so đo? Còn nữa, hôm nay đúng là lão Tướng quân đã lập công. Chuyện này không cần nhắc lại, ta tự khác có tính toán.

Lưu Hổ đuổi người hầu cận ra khỏi doanh trại, một mình ngồi trong chiếc lều lớn.

Y càng nghĩ, càng thấy tức.

Trong lòng nghẹn lại một trận tức giận, nếu không thể giải phóng ra, chắc chắn y sẽ tức chết. Nhưng, y không thừa nhận cũng không được, hôm nay đúng là may mà có Hoàng Trung. Không được, chuyện này không thể bỏ qua như vậy! Nếu ta không thể lấy lại mặt mũi, về sau làm sao có thể Thống soái binh mã, sao có thể phục chúng? Càng không cần phải nói, tương lai sẽ không thể sống yên với thúc phụ… Nếu ta dùng Hoàng Trung mà thắng thì người khác sẽ nóilà Lưu Cư Sĩ biết cách nhìn người, biết cách dùng người, nhưng nếu ta không dùng Hoàng Trung, muốn thắng Tào Bằng, đúng là rất khó.

Nên làm gì đây? Làm sao mới tốt?

Ở trên tháp Lưu Hổ lăn qua lăn lại ngủ không được, cho đến năm canh gà gáy, mới mơ mơ màng màng ngủ.

Cho dù là vậy, lúc y ngủ, cũng không được ngon giấc…

Ngày thứ hai, Lưu Hổ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp.

Nhưng không ngờ, không đợi đến lúc y xuất binh khiêu chiến, đột nhiên binh lính của quân Tào đã ở trước doanh trại.

Lưu Hổ sợ quá, vội vàng khởi binh, cho người giết ra ngoài doanh. Ánh sáng mặt trời mới lên, chỉ thấy một đám binh mã xa xa, bày xong trận thế.

Dưới kỳ môn, một viên đại tướng bước xuống ngựa, cầm Hoạ Can Kích, đang cưỡi ngựa xoay quanh.

Lưu Hổ vừa nhìn cái đã nhận ra, viên đại tướng kia chính là người hôm nay suýt chút nữa là lấy mạng y… Dựa theo lời Hoàng Trung nói, người này chắc là Thái Thú Quận Nam Dương Tào Bằng. Nhìn bộ dạng của hắn, người như mãnh hổ, ngựa như giao long, rất là linh lợi. Tuy số lượng quân Tào không nhiều, nhưng sĩ khí của mỗi người đều tràn đầy, tinh thần phấn chấn. Lưu Hổ nhìn Tào Bằng, ánh mắt liền đỏ lên, lập tức phóng ngựa lao ra ngoài trận…

- Tào Bằng, đặc biệt đến đây nộp mạng hả?

Ngươi muốn tìm cái chết sao?

Tào Bằng ghìm ngựa đứng trước toàn quân, nhìn thoáng qua Lưu Hổ, tỏ vẻ khinh miệt.

- Bại tướng dưới tay, còn dám khiêu chiến sao?

Tào Bằng cười lạnh, cho ngựa trở về.

Bộ dạng kia, rõ ràng không xem Lưu Hổ ra gì, Lưu Hổ chỉ biết tức giận, đến nỗi thân mình run rẩy.

Y thét một tiếng, giục ngựa xông lên, đại chiến với Tào Bằng ba trăm hợp. Nào ngờ, không đợi Tào Bằng ra tay, từ dưới kỳ môn lao ra một viên đại tướng, cưỡi ngựa,tay cầm thương, lập tức ngăn cản Lưu Hổ,

- Nhảy nhót như thằng hề, sao để công tử nhà ta ra tay? Lý Nghiêm ở đây, cung kính chờ đợi đã lâu!

Lý Nghiêm!

Lưu Hổ giận dữ, cầm thương thúc ngựa, đánh vào Lý Nghiêm cái.

Nói thật lòng, võ nghệ của Lý Nghiêm không kém, đã bước qua cánh cửa hạng nhất của Võ tướng, khó khắn lắm mới có thể đấu ngang tay với Lưu Hổ. Tào Bằng đứng dưới cửa thành, cũng không để ý đến Lý Nghiêm và Lưu Hổ. Hắn để ý đến động tĩnh binh lính ở Kinh Châu, nhưng không nhìn thấy, bóng dáng của Hoàng Trung.

Điều này chứng minh lời Khoái Chính nói không sai.

Giữa Lưu Hổ và Hoàng Trung, nhất định có mâu thuẫn nào đó không cho người ta biết, hay là xung đột.

Nếu không, hôm qua Hoàng Trung lập được công lao lớn như vậy, hôm nay Lưu Hổ ra trận, sao có thể không dẫn theo Hoàng Trung? Ánh mắt Tào Bằng, không khỏi nheo lại thành một kẽ hở.

Lý Nghiêm nói:

- Hoàng Trung không thể địch lại!

Tào Bằng đành chấp nhận.

Lý Nghiêm hiến kế,

- Nếu giữa Lưu Hổ và Hoàng Trung không hợp nhau, mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ cần gây ra xích mích giữa hai người, làm bọn họ hiểu lầm, Hoàng Trung đó cũng sẽ không thể gây cho ta sợ hãi nữa. Mạt tướng cảm thấy, sao không dùng kế ly gián, làm cho hai người đó mâu thuẫn càng nhiều?

Kế ly gián sao?

Trong đầu Tào Bằng vang lên lời nói hôm qua của Lý Nghiêm, bất giác trên khuôn mặt hiện lên nụ cười quỷ dị.

Xem ra kế sách này của Lý Nghiêm, có thể sẽ thành công…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui