Những nam sinh ùa đến mua cơm chiên là sinh viên năm nhất Đại học Bắc Kinh, vì là sinh viên năm nhất nên vẫn đang trong giai đoạn khám phá những món ăn ngon xung quanh trường học, không giống các học trưởng học tỷ lười ra cửa, chỉ thích giam mình trong ký túc xá gọi thức ăn giao đến tận nơi.Bên này là làng đại học với các trường đại học nổi tiếng được xây dựng liền kề nhau, bao gồm cả trường cũ của Trương Khấu Khấu.
Dòng người đông đúc càng làm tăng thêm nhân khí cho chợ đêm.Quầy cơm chiên không có chỗ ngồi nên mấy người bọn họ phải ra roi thúc ngựa mang cơm chiên về ký túc xá.Dọc đường đi, mùi thơm mê người của món cơm chiên không kiêng nể gì tỏa ra bốn phía, mùi thơm lan tỏa khiến những người qua đường không ngừng quay đầu lại.Trước khi đến chợ đêm, Triệu Kiệt đã ăn một ít đồ ăn vặt, nên vốn dĩ cũng không cảm thấy quá đói bụng, nhưng mùi thơm của món cơm chiên như ma thuật kích thích cơn đói, khiến dạ dày của hắn liên tục kêu lộc cộc lộc cộc, thơm đến mức miệng không ngừng tiết ra nước bọt.Triệu Kiệt vội vàng chạy về ký túc xá, mở laptop tìm kiếm trang web phát sóng trực tiếp trận game.
Mắt hắn dán chặt vào màn hình xem chủ bá phát sóng trực tiếp chơi game, tay thì múc một thìa cơm chiên cho vào miệng.Nguyên liệu phong phú hòa quyện với những hạt cơm mềm mại, ăn một ngụm lớn liền cảm nhận được cảm giác thỏa mãn tràn ngập toàn bộ thể xác và tinh thần.Ôi???Lực chú ý của Triệu Kiệt từ trò chơi chuyển về món cơm chiên, Triệu Kiệt nhai mấy miếng rồi chậm rãi mở to mắt, món này ngon quá đi mất!!! Nói thật thì hắn cũng chỉ hùa theo nên mới quyết định mua món cơm chiên, không ngờ lại tìm được bảo bối?Bạn cùng phòng Chu Hiển Dương sau khi nói chuyện điện thoại liền từ ban công đi vào, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm mê người.Chu Hiển Dương không nhịn được hỏi: “Món gì mà thơm thế?”Triệu Kiệt: “Cơm hộp của tớ.”“Cơm hộp à?” Chu Hiển Dương trêu ghẹo:“Khó trách cậu không cùng bọn tớ đến nhà ăn, thì ra cậu lén lút ra ngoài ăn một mình.
Bạn học Triệu, tác phong cất giấu đồ tốt của cậu rất nguy hiểm đấy nhé.”“Không có!” Triệu Kiệt kêu oan: “Hôm nay tớ vô tình đến chợ đêm mua cơm chiên, cậu có muốn nếm thử một miếng không, cực kỳ ngon!”“Cơm chiên à, tớ không ăn.”Vừa nghe là cơm chiên, Chu Hiển Dương liền mất hứng.
Cơm chiên thì có gì ngon, còn không phải là món chính à, ngoài việc có thể lấp đầy bụng thì không thể xem là mỹ thực.
Gia đình hắn kinh doanh nhà hàng, có sơn trân hải vị nào mà hắn chưa từng ăn qua.“Thật sự ăn rất ngon.” Triệu Kiệt lại mời thêm lần nữa.Tuy rằng rất thơm, nhưng Chu Hiển Dương vẫn lễ phép lắc đầu cự tuyệt.***Sau khi dọn hàng, Trương Khấu Khấu tính toán thì phát hiện hôm nay cô bán được chưa đến 20 đơn hàng, kiếm được vài trăm tệ.
Tuy nhiên, cô vẫn rất vui vẻ, kiếm được vài trăm tệ vẫn tốt hơn không kiếm được đồng nào.Bà chủ Trương cao hứng ngồi ở quầy hàng đếm tiền, trong lòng rất vui vẻ.
Sau khi đếm tiền, Trương Khấu Khấu bắt đầu xem xét:“Tớ nghĩ vẫn còn nhiều vấn đề cần cải thiện.”Phạm Kỳ Kỳ suy nghĩ, sau đó đưa ra kiến nghị: “Có lẽ nên dán mã QR WeChat của cậu lên quầy hàng để có thể kích hoạt dịch vụ đặt hàng trực tuyến.
Nguyên nhân chủ yếu là vì hiện tại thời tiết lạnh lẽo nên nhóm sinh viên không thích ra ngoài.
Nếu có WeChat, cậu cũng có thể quảng bá quầy hàng trên vòng bạn bè.”Đôi mắt Trương Khấu Khấu sáng lên: “Ý kiến hay, Kỳ Kỳ thật là thông minh!”Phạm Kỳ Kỳ ngượng ngùng sờ mũi, nói: “Không phải trước đây tớ từng thực tập ở một công ty truyền thông mới thành lập hay sao? Tớ thấy bọn họ cũng làm tương tự như vậy.”Trương Khấu Khấu gật đầu, đầu óc lâm vào suy tư: “Ngoài giảm giá nhân dịp khai trương, cậu nghĩ có nên tặng đồ ăn kèm hay không?”“Tớ cảm thấy được đấy.”.