Tạo Thần

Một đạo sát khí linh hoạt, sắc bén, điên cuồng từ trên người Doanh Thừa Phong phát ra.

Cỗ khí tức này vừa được phóng thích ra ngoài thì đã bị Doanh Thừa Phong ngay lập tức thu trở lại. Chỉ có điều, trong khoảng thời gian ngắn ngủn vậy cũng đủ để cho Doanh Thừa Phong mừng như điên.

Hắn có cảm giác, sát khí do mình phóng thích ra so với trước kia rõ ràng đã được đề cao lên.

Tuy rằng chút đề cao này cũng không nhiều, còn xa mới đạt đến mức khi hắn ở trong Bức Huyệt và Lang Cốc làm tu vi chân khí lục tầng kéo lên tới trạng thái đỉnh phong.

Con đường tu luyện vô cùng gian khổ, người bình thường khi bước đi trên con đường này không lúc nào là không nơm nớp lo sợ, không dám chậm trễ dù chỉ một ngày.

Nhưng mỗi một lần tu luyện có thể đạt được bước tiến thì cũng rất có hạn, vô luận là tu luyện chân khí hay tinh thần lực lượng cũng đều như thế.

Chỉ có trải qua một thời gian dài khổ tu, mới có thể cảm ứng được bước tiến bộ nhảy vọt.

Còn mỗi một lần tu luyện căn bản là không thể cảm nhận được cảm giác tiến bộ nào.

Nhưng lần này thì khác, sau khi hấp thu xong sát khí trong Huyết Bức Phong Linh Thạch, Doanh Thừa Phong liền giống như lần đầu tiên sử dụng trung phẩm Dưỡng Sinh Đan, hắn rõ ràng cảm ứng được lực lượng tinh thần của mình đã gia tăng lên một khoảng.

Bất kể biên độ nâng cao lớn hay nhỏ, chỉ cần hắn có thể cảm thấy lực lượng tinh thần của mình nâng cao, như vậy thì tiến bộ đã không hề nhỏ rồi.

Ánh mắt chuyển về phía viên Phong Linh Thạch trong lòng bàn tay, sau khi toàn bộ lực lượng của nó bị Doanh Thừa Phong hấp thu. Viên Phong Linh Thạch lập tức biến thành bột phấn, bay đi khắp nơi trong phòng.

Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, ánh mắt không hề che dấu sự tiếc nuối.

Thứ tốt a. Thứ tốt.

Huyết Bức Phong Linh Thạch đối với hắn mà nói thì tuyệt đối giống như linh đan diệu dược trên thế giới này có thể làm cho tinh thần lực lượng của hắn tấn chức một cách nhanh nhất.

Nếu như có thể có nhiều hơn một chút, như vậy thực lực của hắn chẳng phải là sẽ tiến như bay sao?

Phải biết rằng, đan dược có thể gia tăng chân khí tuy rằng quý báu, nhưng tuyệt đối không hề ít. Tuy nhiên, vật có thể làm gia tăng tinh thần lực lượng thì lại cực kỳ trân quý.

Ngay cả bản thân Phong Huống cũng không có loại đan dược nghịch thiên như vậy, Doanh Thừa Phong không thể trông cậy được vào lão.

Dựa theo suy nghĩ ban đầu của hắn, trước tiên thì tận lực gia tăng tu vi chân khí, sau đó lợi dụng khả năng đặc biệt của Trí Linh dùng chân khí chuyển hóa thành tinh thần lực lượng. sau khi không ngừng chuyển hóa, rèn luyện, rồi lợi dụng phương thức này vận chuyển chúng về não vực, làm lực lượng tinh thần được đề cao lên rất nhanh.

Tốc độ như vậy so với linh sư bình thường phải nhanh hơn mấy lần, nhưng nếu giờ phút này so sánh với hiệu quả hấp thu Huyết Bức Phong Linh Thạch thì lại giống như một cái trên trời, một cái dưới đất.

Khi đã nếm qua quả ngọt thì dù Doanh Thừa Phong đã sống hai kiếp người cũng cảm thấy tim đập thình thịch.

Bỗng nhiên, hắn mơ hồ cảm ứng được một đạo khí tức quen thuộc đang kéo đến.

Trong đầu Doanh Thừa Phong lập tức hiện ra thân ảnh hai vị trưởng lão Lục Mặc và Trình Tân, hắn vội vàng đứng dậy, lấy ra một chiếc túi vải, đem đống bột phấn của Huyết Bức Phong Linh Thạch thu hết vào bên trong.

Vất vả một lúc để thu dọn xong, chợt từ bên ngoài truyền tới thanh âm của Lục Mặc trưởng lão.

- Doanh tiểu huynh đệ! Ta đây.

Doanh Thừa Phong đi ra mở cửa phòng, hắn thi lễ, nói:

- Vãn bối phụng mệnh Phong sư tổ đến Chấp Pháp Đường bái kiến Lục trưởng lão.

Lục Mặc đỡ hắn dậy, cười nói:

- Tiểu huynh đệ khách khí rồi. Phong sư thúc đã sớm thông báo cho ta, sau khi ngươi gia nhập Chấp Pháp Đường thì cứ an tâm đi thí luyện.

Doanh Thừa Phong mặc dù không chính thức bái Phong Huống làm sư phụ, nhưng quan hệ giữa hai người tất cả mọi người đều biết. Vô luận là Lục Mặc hay Trình Tân cũng không dám ở trước mặt hắn bày ra tác phong trưởng bối.

Gật đầu, Doanh Thừa Phong nói:

- Đa tạ Lục trưởng lão.

Lục mặc cười ha hả, nói:

- Lão phu ở Chấp Pháp Đường để cho ngươi lựa chọn ba đồng bạn, bọn họ sẽ cùng ngươi tiến vào nơi thí luyện. - Dừng lại một chút, hắn thâm ý nhìn Doanh Thừa Phong nói:

- Những người ở đây đều có tu vi thập tầng chân khí, tu vi vũ kỹ ở trong đồng cấp bậc cũng thuộc dạng nổi bật, đều có khả năng tấn chức sư cấp vũ giả. Hơn nữa bọn chúng lịch lãm thiên hạ, kiến thức rộng rãi, ngươi trong lúc thí luyện phải chọn lựa kỹ càng một chút.

Doanh Thừa Phong lập tức hiểu được, sợ rằng Lục Mặc đã an bài một cách tỉ mỉ rồi.

Nếu hắn không có tiếp xúc với Huyết Bức Phong Linh Thạch thì đúng là sẽ làm theo lời đối phương an bài, nhưng giờ phút này trong lòng hắn lại có một ngọn lửa thiêu đốt, không cách nào dập tắt được.

- Lục trưởng lão! Vãn bối muốn thỉnh giáo ngài một việc.

Lục Mặc khẽ phất tay, nói:

- Nói đi.

- Vãn bối muốn hỏi, loại dị thú Huyết Bức thường xuất hiện ở nơi nào nhiều nhất?

- Huyết Bức? - Lục Mặc kinh ngạc hỏi:

- Ngươi hỏi cái này làm gì?

Trình Tân cũng hơi giật mình, nói:

- Doanh tiểu huynh đệ! Chẳng lẽ ngươi đã nghiên cứu được cái gì rồi sao?

Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:

- Thời gian ngắn như vây, vãn bối cũng chưa tìm hiểu được cái gì, chỉ có điều cảm thấy vật này khá kỳ lạ, cho nên muốn tìm nhiều một ít mà thôi.

Trương Tân bán tín bán nghi, nhưng Huyết Bức Phong Linh Thạch chính là vật dụng của Linh Sư, hắn đối với cái này cũng không hiểu gì, cũng vô pháp biết được Doanh Thừa Phong nói thật hay giả.

Ánh mắt Lục Mặc quét qua hai người bọn họ, trong lòng cảm thấy nghi ngờ.

Trình Tân khẽ lắc đầu, nói:

- Lục huynh! Vừa rồi Doanh tiểu huynh đệ chiếm được một viên Huyết Bức Phong Linh Thạch, trước khi huynh tới đây thì hắn ở chỗ này để nghiên cứu vật đó.

Hắn đem sự tình kể lại ngắn gọn, chỉ có điều hắn không muốn chuyện này quá phức tạp cho nên bỏ qua cái tên Trương Học Lâm.

Lục Mặc lúc này mới hiểu ra, hắn tuy rằng không phải là Linh Sư, nhưng lại biết Linh Sư phần lớn là cổ quái, đừng nói Doanh Thừa Phong đột nhiên có hứng thú với Huyết Bức, cho dù có làm nhiều chuyện ngạc nhiên cổ quái thì hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên nhiều lắm.

Cười nhẹ một tiếng, Lục Mặc nói:

- Nơi sinh sản Huyết Bức có không hề ít, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là Bức Huyệt trong Long Đầu Nham của Kỳ Liên Sơn Mạch.

- Bức Huyệt? - Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:

- Nhưng theo hiểu biết của vãn bối, Bức Huyệt cũng không có bao nhiêu Huyết Bức a.

Nếu như là địa phương khác hắn có lẽ còn không hiểu gì, nhưng Bức Huyệt trong Kỳ Liên sơn mạch là nơi hắn tạo nhiều sát nghiệt nhất, cho nên không cảm thấy có gì xa lạ.

Lục Mặc khẽ lắc đầu, nói:

- Huyết Bức ở Bức Huyệt số lượng không hề ít, nhưng tuyệt đại đa số đều ẩn giấu ở Cửu Khúc Thập Bát Loan, chẳng người bình thường nào dám xâm nhập vào trong đó, chứ đừng nói là nhìn thấy.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, thầm nghĩ: "Chẳng trách mình chém giết nhiều Biên Bức như vậy mà lại không nhìn thấy một con Huyết Bức nào."

Cửu Khúc Thập Bát Loan chính là một nơi truyền thuyết ở trong Bức Huyệt.

Nghe nói nơi đó giống như một tòa mê cung, bên trong đó vô số thông đạo nối liền với nhau, nếu có người xâm nhập vào bên trong khẳng định sẽ bị hoa cả mắt, hơn nữa còn đánh mất phương hướng.

Một khi mất phương hướng, như vậy ở trong đó mười phần thì tới chín là sẽ mãi mãi ở lại trong ấy, không bao giờ tìm thấy được ra.

Doanh Thừa Phong tuy rằng giết chết vô số Biên Bức, nhưng đều là ở bên ngoài cửa động, hắn chưa bao giờ chân chính xâm nhập vào sâu bên trong.

Đó cũng không phải là vì lá gan của hắn quá nhỏ, mà bởi vì trong tay hắn cầm thanh Phách Vương Thương dài tới một trượng hai, ở trước động khẩu đánh nhau với đàn Biên Bức còn có thể phóng tay thi triển. Nhưng một khi xâm nhập vào sâu bên trong, gặp chỗ nhỏ hẹp, tình huống sẽ hoàn toàn bất đồng.

Đến lúc đó uy lực trường thương không thể phát huy ra, thực lực giảm mạnh, do đó chuyện đặt bản thân vào trong hiểm cảnh như thế này hắn chưa bao giờ làm.

Chẳng qua, trước khác, nay khác, khi cảm nhận tác dụng của Huyết Bức đối với mình xong, hắn đã hạ quyết tâm nhất định phải quay trở lại Bức Huyệt để săn giết Huyết Bức.

Hắn hơi trầm ngâm một lúc không nói gì, Lục mặc cũng thoáng rùng mình trong lòng, nói:

- Doanh tiêu huynh đệ! Ngươi không phải là muốn tới Bức Huyệt trong Kỳ Liên sơn mạch để thí luyện chứ?

Doanh Thừa Phong ngơ ngác một chút, nói:

- Lục trưởng lão! Nếu là thí luyện như vậy đi địa phương nào cũng đều có thể, vì sao lại không thể tới Bức Huyệt?

Lục Mặc cười khổ một tiếng, hắn đánh mắt nhìn Trình Tân, Trình Tân khẽ chau mày lại, nói:

- Bên trong Bức Huyệt đại đa số đều là đàn Biên Bức bình thường, những loại này tuy không có gì nguy hại, nhưng lại có chút phiền toái. Nếu như chỉ đi dạo ở bên ngoài, có ba người khác trợ giúp thì ngươi cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Trong lòng Doanh Thừa Phong thầm nghĩ: "Trình Tân trưởng lão! Ngài quá coi thường người rồi. Nếu chỉ đi dạo ở bên ngoài, như vậy bản thân ta bằng vào Phách Vương Thương là đủ, cần gì phải người khác trợ giúp."

Lục Mặc khẽ lắc đầu, nói:

- Trình huynh! Ta sợ mục tiêu của Doanh tiểu huynh đệ không chỉ đơn giản như vậy.

Doanh Thừa Phong giơ ngón tay cái lên tán thưởng, nói:

- Tuệ nhãn Lục trưởng lão như đuốc, vãn bối thật ra là muốn đi vào Cửu Khúc Thập Bát Loan.

Lục Mặc trầm giọng, nói:

- Doanh tiểu huynh đệ! Huyết Bức Phong Linh Thạch mặc dù là một vật đặc thù, nhưng cũng không phải là thứ khó kiếm, ngươi vì sao lại phải chấp nhất như thế? Không bằng nghe sự an bài của ta, đi tới địa phương khác đi dạo đi.

Hắn nói những lời này mặc dù có chút uyển chuyển, nhưng lời nói lại chân thật đáng tin.

Khóe miệng Doanh Thừa Phong hơi giật giật, chỉ có điều nhìn vẻ kiên định của Lục Mặc, trong lòng hắn không khỏi hơi trầm xuống.

Lục Mặc thở dài một tiếng, kỳ thật hắn cũng không muốn làm trái tâm ý của Doanh Thừa Phong, nhưng Huyết Bức Phong Linh Thạch sử dụng cũng không nhiều, cho nên giá trị cũng không cao lắm. Tuy nhiên, muốn săn bắt chúng thì phải xâm nhập vào trong Cửu Khúc Thập Bát Loan, nhưng dù bán chúng đi thì giá cả cũng hơi kém, hơn nữa còn gặp phải nguy hiểm nhất định.

Doanh Thừa Phong là hậu bối mà Phong Huống coi trọng, hơn nữa còn phó thác cho lão, Lục Mặc tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện gì bất ngờ phát sinh.

Đừng nói là hiểm địa như Cửu Khúc Thập Bát Loan, cho dù là nơi ít nguy hiểm nhất hắn cũng sẽ không để cho Doanh Thừa Phong tiến vào.

Linh Sư thí luyện không phải là muốn tích lũy sát khí, nâng cao sát khí bản thân sao?

Cho dù là ở nơi bình thường cũng có thể làm được điều này, cần gì phải đem tính mạng mình đặt ở nơi nguy hiểm.

Hai người trừng mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu lùi bước.

Một lúc lâu sau, Trình Tân thở dài một tiếng, nói:

- Hai vị! Không bằng đem việc này báo cáo cho Phong sư thúc biết, để lão nhân gia tự mình quyết định.

Trong lòng Doanh Thừa Phong và Lục Mặc thoáng bừng tỉnh, cả hai không hẹn mà cùng gật đầu, lúc này hai người bọn họ đều có tâm tư không thể để người khác biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui