Tạo Thần

Khí Đạo Tông hơn trăm năm qua là môn phái mạnh nhất trong phạm vi trăm dặm, thế lực của bọn họ trải rộng khắp mọi nơi, khu vực tổng đàn tông môn thì đề phòng nghiêm mật, toàn là cao thủ.

Chẳng qua, đại hạp cốc này cũng không tiến hành phong bế, mà chỉ cần là môn hạ đệ tử Khí Đạo Tông thì có thể tự do ra vào, thậm chí ngay cả người ngoài cũng có thể dễ dàng lẩn vào bên trong.

Nhưng mà, nếu những người này muốn khiêu khích, gây chuyện như vậy sẽ phải nghênh đón sự trả thù mạnh mẽ của Khí Đạo Tông.

Doanh Thừa Phong đi tới bên ngoài địa hạp cốc, hắn đảo ánh mắt một vòng, đem quần áo trên người làm cho hơi bẩn, nhàu nát một chút, khiến cho bản thân nhìn qua thì hơi có phần chật vật.

Theo đó, hắn nhanh chóng tiếp tục đi vào bên trong đại hạp cốc.

Dọc đường đi hắn gặp một ít người, nhìn Doanh Thừa Phong vội vàng chạy đi vài người không khỏi trợn tròn mắt, sắc mặt khẽ thay đổi, trên mặt vừa lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi. Sau một thoáng do dự, có người mau chóng chạy về phía một tòa nhà lớn ở trong hạp cốc chạy đi.

Doanh Thừa Phong mặc dù đang cấp tốc di chuyển, nhưng hắn vẫn đem tinh thần lực lượng phóng thích ra ngoài.

Người nọ là một tên hộ vệ của phủ đệ Phong Huống, Doanh Thừa Phong sớm đã phát hiện ra hành tung của hắn, cho nên lúc đi đã cố ý di chuyển qua trước mặt hắn. Hiện giờ thấy hắn rời đi, lúc này mới nhanh chóng đi thẳng về phía Chấp Pháp Đường.

Sau một lát, hắn đã đi tới Chấp Pháp Đường.

Phía trước cửa, bốn nam tử mặc áo đen với bộ mặc thâm trầm đứng yên, ánh mắt bọn họ như chim ưng, hiếm có người nào dám nhìn thẳng vào mắt bốn người. Cho dù là tu vi chân khí hơn xa bọn họ đi nữa, thì lúc đi vào Chấp Pháp Đường cũng không tránh được phải bước nhanh hơn để vượt qua bọn họ.

Bước chân Doanh Thừa Phong tuy rằng cũng rất vội vàng, nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi tiến vào trong cửa Chấp Pháp Đường.

Một nam tử mặt đen thoáng ngạc nhiên, hắn đưa tay cản lại, trầm giọng nói:

- Kẻ nào mà dám tự tiện xông vào Chấp Pháp Đường?

Doanh Thừa Phong dừng bước, hắn cười khổ một tiếng nói:

- Vị sư huynh này! Tại hạ là đệ tử Chấp Pháp Đường Doanh Thừa Phong, muốn cầu kiến Lục Mặc trưởng lão.

- Doanh Thừa Phong.... - Nam tử mặc áo đen cả kinh nói:

- Ngươi thật sự là Doanh Thừa Phong?

Doanh Thừa Phong gật đầu, nói:

- Không sai. Mong sư huynh bẩm báo cho tiểu đệ mộ tiếng.

Bốn nam tử áo đen đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đồng thời hiện lên một nụ cười mỉm, tuy rằng vẻ mặt tươi cười của bọn họ trông có phần miễn cưỡng, nhưng dù sao cũng còn hơn là vẻ trang nghiêm kia.

- Ha ha... Hóa ra là Doanh sư đệ tới, mời sư đệ vào trong ngồi tạm, ta lập tức đi thông tri cho Lục Mặc trưởng lão.

Doanh Thừa Phong theo bọn họ tiến vào trong đại sảnh quen thuộc, trong lòng hắn thầm than một tiếng. Ngay cả cơ cấu cường đại như Chấp Pháp Đường thì khi nghe của hắn cũng phải thay đổi cách nói chuyện. Nhưng đáng tiếc chính là: Đây không phải do năng lực của hắn được mọi người công nhận, mà là nhờ vào danh nghĩa của Phong Huống thái thượng trưởng lão.

Nếu có một ngày, hắn bằng vào danh tiếng của mình mà được người khác công nhận, đây mới thực sự là đứng vững chân trong tông môn.

Thời gian uống một chén trà trôi qua, khí tức của Lục Mặc quen thuộc từ đằng xa đang tới gần.

Đứng lên chờ Lục Mặc đi tới, nói:

- Đệ tử Doanh Thừa Phong bái kiến Lục sư thúc.

Lục Mặc trầm mặt, đánh giá cẩn thận hắn nửa ngày mới hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi còn biết trở về à?

Hắn ở trong Chấp Pháp Đường là một trưởng lão có tiếng tăm lừng lẫy, nể mặt Phong Huống sư thúc mà chuẩn bị cho Doanh Thừa Phong ba tên vệ sĩ thập tu vi tầng chân khí.

Nhưng không nghĩ tới tiểu tử này lại to gan lớn mật, dám một mình tự hành tẩu.

Lần này, Doanh Thừa Phong làm như vậy không chỉ phá hủy kế hoạch của hắn, hơn nữa còn làm cho hắn mất mặt trước Phong sư thúc. Mặc dù bây giờ Doanh Thừa Phong bình an trở về, khiến cho hắn có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng muốn hắn có sắc mặt tốt để gặp Doanh Thừa Phong thì mới là có quỷ.

Doanh Thừa Phong cười gượng một tiếng, nói:

- Lục trưởng lão! Đệ tử không cáo từ mà đã đi, mong ngài trừng phạt thật mạnh.

- Hừ! - Lục Mặc lạnh lùng nói:

- Ngươi đi ra ngoài trải qua những việc gì? Hãy nói cho lão phu nghe một chút.

Hắn thầm nghĩ trong lòng, lão phu đúng là rất muốn trừng phạt ngươi thật nặng, nhưng lão phu nếu thật sự làm như vậy lúc Phong Huống sư thúc quay trở về nhất định sẽ gây phiền toái cho hắn.

Vừa nghĩ tới Phong Huống sư thúc nổi tiếng bởi sát khí mà Lục Mặc phải đau đầu một trận. Tiểu tử này có ông ta làm chỗ dựa vững chắc, quả thực là có thể hoành hành trong tông môn không cần sợ hãi.

Doanh Thừa Phong ứng tiếng, bắt đầu kể lại.

Hắn tự nhiên không ngốc tới mức đem tất cả mọi chuyện nói ra, chỉ nói là bản thân mình dựa theo bản đồ Cửu Khúc Thập Bát Loan tìm kiếm chỗ có Huyết Bức, hơn nữa còn may mắn giết chết hai con...

Cuối cùng, hắn nói:

- Sau đó đệ tử gặp được một tổ đội của tông môn, từ đó biết được Lục Mặc trưởng lão ban thiết lệnh, để tất cả các đệ tử ở Long Đầu Nham tiến vào trong Cửu Khúc Thập Bát Loan tìm kiếm đệ tử. Cho nên đệ tử không dám chậm trễ, lập tức trở về.

Lục Mặc chậm rãi gật đầu, nói:

- Hừ! Coi như ngươi biết điều, nếu như sau khi ngươi biết ta ban ra thiết lệnh mà còn không chịu trở về, như vậy để tới khi ta phải tự mình ra tay bắt ngươi trở về, lúc đó nhất định sẽ trừng phạt ngươi thật nặng.

Hắn nói tới câu cuối cùng gần như quát lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc.

Doanh Thừa Phong cung kính nói:

- Vâng! Lục trưởng lão dạy rất phải.

Ánh mắt Lục Mặc thoáng dịu lại, nói:

- Ra ngoài thí luyện là một việc rất cực khổ, ngươi biến thành bộ dạng này cũng coi như là một loại giáo huấn, ngày sau phải nhớ kỹ trong lòng, không được quên.

Doanh Thừa Phong trước khi tiến vào tông môn đã cố ý vò đầu tóc và quần áo để cho bản thân trông có vẻ vô cùng chật vật.

Lục Mặc nói như vậy đã là để cho hắn mặt mũi rất nhiều rồi.

Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi hồng lên, nói:

- Lục trưởng lão! Đệ tử lần này vận may thật không tốt, ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan gặp phải bầy dơi bạo động, nếu không cũng không trở nên chật vật như thế này.

- Cái gì? Dơi bạo động? - Lục Mặc không hiểu gì hỏi lại.

- Vâng! - Doanh Thừa Phong tùy tiện nói:

- Sau khi đệ tử và một ít đồng môn gặp mặt, thương lượng quay trở về tông môn thì lại gặp phải vô số con dơi phát cuồng lao tới, chúng nó coi đám đệ tử giống như có thâm cừu đại hận, bất kể mọi giá tấn công bọn đệ tử.

Vẻ mặt Lục Mặc trở nên âm trầm, hắn lạnh giọng nói:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó.... - Doanh Thừa Phong phảng phất như không chú ý vẻ mặt dị thường của Lục Mặc, hắn phối hợp nói:

- Sau đó bọn đệ tử đồng tâm hiệp lực, ở trong vòng vây bầy dơi mở một đường máu, thật vất vả mới thoát ra ngoài được. - Hắn thở dài một hơi, vẻ mặt có phần sợ hãi nói:

- Lục trưởng lão nói rất đúng, trong Cửu Khúc Thập Bát Loan đúng là nguy cơ trùng điệp, cho dù không có Huyết Bức thì gặp phải đàn dơi bình thường quấn lấy cũng không phải là chuyện tốt.

Lục Mặc yên lặng nhìn hắn, nửa ngày sau mới chậm rãi nói:

- Ở trong đám dơi tập kích ngươi không ngờ lại không có Huyết Bức sao?

- Không có. - Doanh Thừa Phong nói như chém đinh chặt sắt, nói:

- Đệ tử lần này đi vào Cửu Khúc Thập Bát Loan là vì săn bắt Huyết Bức, nếu như thật sự có một con lẫn vào trong đó thì tuyệt đối không thể thoát được cảm ứng của đệ tử.

Lục Mặc nhíu hàng lông mày lại, nhìn bộ dạng như thề với trời đất của Doanh Thừa Phong mà nói:

- Thừa Phong! Lúc về đây ngươi đã gặp qua Phong sư thúc chưa?

Doanh Thừa Phong lắc đầu liên tục, nói:

- Đệ tử biết được ngà ban thiết lệnh thì khi trở về tông môn lập tức tức tới Chấp Pháp Đường chịu tội, vẫn chưa trở về gặp Phong thái thượng trưởng lão.

Lục Mặc chậm rãi gật đầu, đột nhiên giọng điệu có chút nhẹ nhàng:

- Doanh Thừa Phong! Lục mỗ có một chuyện muốn thương lượng với ngươi.

Doanh Thừa Phong như được sủng ái mà sợ hãi, nói:

- Lục trưởng lão có việc gì xin cứ phân phó.

Lục Mặc chậm rãi gật đầu, nói:

- Việc ngươi ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan bị tập kích tạm thời không cần nói cho người khác biết, đặc biệt là Phong Huống sư thúc càng không thể nói....

- Hừ? Tại sao lại không thể nói cho lão phu?

Bỗng nhiên, một tiếng câu nói tràn ngập mùi vị tức giận cắt đứt lời của Lục Mặc, chẳng biết từ lúc nào Phong Huống đã đi vào trong đại sảnh, lão đưa ánh mắt bất thiện nhìn Lục Mặc.

Lục Mặc không ngừng kêu khổ, âm thầm hối hận, đồng thời trong lòng cũng chửi ầm lên, đến tột cùng là tên hỗn đản nào lắm miệng đem tin tức Doanh Thừa Phong trở về thông báo cho lão nhân gia này a.

Chẳng qua, nếu như đã gặp mặt Phong Huống, tính toán ban đầu của hắn tự nhiên không thể dùng tới nữa.

Bước nhanh ra ngoài, vẻ mặt Lục Mặc cố gắng lộ ra nụ cười nói:

- Phong sư thúc! Ngài sao lại tự mình tới đây, nếu có chỉ thị gì chỉ cần sai người nói một tiếng, tiểu chất tự mình đến cửa nghe ngài dạy dỗ a.

Phong Huống tức giận hừ một tiếng, nói:

- Gọi ngươi? Nếu thật sự gọi ngươi tới, lão phu còn có thể nghe được những lời nói thật sao?

Lục Mặc cười khổ một tiếng, nhưng bị lão nhân túm được sai lầm của mình, cho nên không dám phản bác lại.

Phong Huống xoay người, mắt nhìn Doanh Thừa Phong có chút chật vật, trong ánh mắt hiện lên một tia tức giận, nói:

- Thừa Phong! Là người nào đang âm thầm tính kế ngươi, nói ra đi, lão phu tuyệt đối sẽ làm chủ cho ngươi.

Doanh Thừa Phong âm thầm cảm kích, hắn biết, ở trong Khí Đạo Tông có lẽ cũng chỉ có duy nhất vị lão nhân này mới bất kể trả giá, không hỏi nguyên do này đối sử rất tốt với hắn.

Tuy rằng mục đích của ông ta cuối cùng cũng chỉ là mong muốn đem trường phái Sát Khí linh đạo truyền lại hậu thế, nhưng phần tâm ý này cũng không đáng nhắc tới.

Chỉ có điều....

Lúc này muốn để lão nhân gia đến đây làm chủ cho hắn.

Gãi gãi đầu, Doanh Thừa Phong nói:

- Phong sư tổ! Cũng không có người nào ám toán đệ tử a. Đệ tử chỉ là vận may không tốt, ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan gặp phải đàn dơi phát cuồng mà thôi.

- Hừ! Vận may không tốt? - Phong Huống cười lạnh một tiếng, nói:

- Những con dơi này sớm không phát cuồng, muộn không phát cuồng, lại đợi đến khi gặp ngươi mới phát cuồng. Ha ha... Lục Mặc! Lão phu ở chỗ này xem ngươi xử trí thế nào.

Lục Mặc thầm kêu khổ trong lòng không ngừng, hắn vẻ mặt đau khổ nói:

- Thừa Phong! Những đồng môn ở cùng với ngươi còn có ai? Ngươi còn nhớ được không?

Doanh Thừa Phong nói:

- Đương nhiên nhớ rõ, trong đám bọn họ còn có đường huynh của đệ tử.

- A... Thật vô cùng trùng hợp. - Lục Mặc thuận lợi nói một câu, lại hỏi:

- Dẫn đội là ai?

Doanh Thừa Phong nghĩ một chút nói:

- Là một người tên là Đặng Hạ.

- Đặng Hạ? - Vẻ mặt Lục Mặc khẽ động, nói:

- Là Liệt Hỏa Đường Đặng Hạ?

Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, nói:

- Không sai. Đường huynh của đệ tử mấy tháng trước tiến vào tông môn, hơn nữa còn gia nhập Liệt Hỏa Đường, lần này lại theo sư huynh trong Liệt Hỏa Đường tiến vào Long Đầu Nham săn bắt Linh Hồ.

Lục Mặc còn chưa nói tiếp, Phong Huống lại cười ha hả, nói:

- Hóa ra tiểu tử Đặng gia cũng ở đó. Ha ha... Việc này có phải ngẫu nhiên hay không thì cứ hỏi tiểu tử đó một chút là biết.

Lục Mặc nhẹ nhàng đáp tiếng, nhưng trong lòng thì thầm than một tiếng, xem ra việc này nói nhỏ cũng không phải nhỏ, nếu là vô ý sợ là sẽ trở thành một trận phong ba không thể khống chế a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui