Tạo Thần

- Doanh huynh, Linh Binh này thật là ngươi tự tay rót linh sao? 

Bên ngoài sân nhỏ, Đổng Hồi Kỳ trầm giọng hỏi. 

Lúc này, thái độ y đối với Doanh Thừa Phong đã có biến chuyển cực lớn, không
còn địch ý và coi rẻ chút nào như ban đầu rồi. 

Có lẽ trong lòng của y vẫn còn một loại tiếc nuối và một chút bi ai, nhưng y
không phải loại người oán trời trách đất, sau khi xác định được, hắn cũng bắt đầu
chủ động nói chuyện cùng Doanh Thừa Phong. 

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói: - Đổng huynh, thương này mặc dù là tiểu đệ
tự tay rót linh, nhưng có thể trở thành siêu phẩm linh khí, thật sự vận may cho
phép đó. 

Đổng Hồi Kỳ gật đầu nói: - Doanh huynh nói không sai, mỗi một lần siêu phẩm
linh khí sinh ra, đều là vật trời phù hộ. Cũng không phải Linh Sư muốn rèn là
có thể tạo nên bảo vật. 

Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, nói: - Không sai không sai, Đổng huynh cao
kiến. 

Nhưng mà, trong lòng hắn cũng có chút đắc chí, chuyện người khác làm không được,
cũng không có nghĩa chính mình làm không được. 

Đương nhiên, lời này bất kể thế nào đều không thể nói ra miệng, nếu không mang
đến phiền toái vô cùng vô tận cho hắn rồi.
Hai người sóng vai mà đi, ly khai đại viện, đi tới đại sảnh Chấp Pháp đường. 

Dọc theo đường đi, bọn họ gặp không ít môn hạ Chấp Pháp đường, thậm chí có chút
trưởng lão cấp Võ sư. Những người này nhìn đến hai người bọn họ một bộ trò chuyện
với nhau thật nhau, một đám không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, rất là khó hiểu. 

Bởi vì trên dưới Chấp Pháp đường đều biết rõ một việc, Doanh Thừa Phong muốn cướp
đoạt danh ngạch thí luyện Tháp Truyền Thừa trong tay Đổng Hồi Kỳ, bởi vậy hai
người ở sau hậu viện luận võ tranh tài. 

Nếu không phải có lão tổ tông Đoàn Thuỵ Tín tự mình trấn giữ, người vây xem sớm
đã bu chật kín hậu viện rồi. 

Dựa theo ý nghĩ của mọi người, hai người bọn họ chưa tính là thù địch đến sống
chết, nhưng tuyệt không có khả năng khoác tay nói chuyện vui đùa. Nhưng xem
tình huống hai người bọn họ ở chung lúc này, dường như không có oán thù ở giữa.
Tuy rằng không thể nói như thân huynh đệ, nhưng thế nào không nhìn ra thái độ
thù hận lẫn nhau. 

Thẳng đến khi Đổng Hồi Kỳ đưa Doanh Thừa Phong ra sau Chấp Pháp đường, mới có
người quen tiến lên dò hỏi bóng gió. 

Đổng Hồi Kỳ tự nhiên tâm tư trong lòng mọi người, y than nhẹ một tiếng, vô cùng
thẳng thừng nói: - Doanh Thừa Phong là thiên tài võ đạo chân chính, tư cách tiến
vào Tháp Truyền Thừa chính là hắn. Sau khi nói những lời này, bất kể người bên
ngoài hỏi như thế nào, y cũng chưa từng nói thêm nửa câu nào.


Doanh Thừa Phong một đường chạy chầm chậm, về tới bên trong Phong phủ. 

Nơi này mặc dù là phủ đệ của Phong Huống, nhưng cũng không khác gì nhà của hắn, 

Cho dù là mấy điểm Linh Binh trọng địa thủ vệ nghiêm khắc, hắn cũng không kiêng
nể gì mà ra vào. Trong toàn bộ phủ đệ, đối với hắn mà nói không có bất kỳ cấm địa
cùng bí mật. 

Về tới phòng, Doanh Thừa Phong lập tức khoanh chân ngồi xuống, uống một viên
trung phẩm dưỡng sinh đan.
Trận đấu cùng Đổng Hồi Kỳ uy phong nhìn như cực kỳ uy phong, nhưng ngọt đắng
trong đó cũng chỉ có tự biết. 

Một trận trước đó dựa vào Bá Vương thương thắng lợi còn khá tốt, nhưng trận
tranh tài tay không thứ hai, chân khí hắn đổ ra như nước. 

Sau khi kết hợp thần thông liệt diệm và quyền pháp hoả diệm uy năng quả thật
không phải nhỏ, nếu người luyện võ cấp bậc võ sĩ không có linh khí thích hợp thủ
hộ, kháng cự lại rất khó. 

Nhưng, muốn thi triển môn kỹ xảo này cũng không đơn giản. 

Ngoại trừ phải tiêu hao một lượng chân khí lớn ngưng tụ hoả tơ và hoá thành trứng
lửa bên ngoài, đồng dạng Trí Linh cũng cần hấp thu một số chân khí thật lớn để
bắt đầu khéo léo khống chế. 

Có thể nói, hắn làm như vậy tương đương trực tiếp tiêu hao gấp hai lần chân khí
mới có thể thi triển được thần thông liệt diệm. 

Tuy nói chân khí Doanh Thừa Phong là xưa đâu bằng nay, tám tầng chân khí đủ để
hắn chống đỡ một hồi, nhưng nếu không phải tốc chiến tốc thắng mà nói, ngã xuống
trước nhất định là hắn rồi. 

Đổng Hồi Kỳ sau khi bại trận thứ nhất, trong lòng đã mất đi cân bằng, cho nên
lúc trận thứ hai tranh tài tay không, một một lòng một dạ nghĩ phải nhanh đánh
bại Doanh Thừa Phong một chút. 

Nếu y vẫn là ổn định đánh ổn định vây, vòng vo mà kéo Doanh Thừa Phong, như vậy
kết quả sau cùng của trận chiến này thật sự không ai đoán trước được. 

Hít một hơi thật dài, nhiệt lưu cuồn cuộn trong bụng hoá thánh chân khí tinh
tuý nhất đánh vào trong đan điền, đem chân khí tiêu hao thật lớn bù đắp lại
theo thời gian. 

Ngày trước Thẩm Ngọc Kỳ đã từng nói, thứ phẩm dưỡng sinh đan chính là đan dược
bổ sung chân khí. Nhưng hiện giờ ở trên người Doanh Thừa Phong, trung phẩm dưỡng
sinh đan đã trở thành đan dược bổ sung tiêu hao chân khí. 

Một lúc lâu sau, trong đan điền chân khí lại lần nữa tràn đầy. 

Hai mắt Doanh Thừa Phong nhắm lại chưa từng mở, hắn là đang tiến hành tổng kết
hai trận đấu ngày hôm nay. Kết luận được đưa ra chính là, chính mình phải từng
bước tu luyện nhanh hơn, tốt nhất là trước khi tiến vào thí luyện Tháp Truyền
Thừa tăng cảnh giới chân khí lên tầng thứ mười. 

Kể từ đó, hắn có thể tương đối yên tâm mà thi triển thần thông liệt diệm. 

Đương nhiên, muốn hắn không kiêng nể gì mà thi triển, sợ là phải đợi hắn thăng
tiến đến Võ sư mới được. 

Bởi vì kỹ xảo môn thần thông này vốn chính là để bậc cao thủ cấp Võ sư sử dụng,
hắn chỉ là võ sĩ mà có thể phóng thích, nguyên nhân là bởi vì có được Trí Linh
mà thôi. 

Mở miệng phun ra một hơi thật dài, dường như phun hết ra trọc khí giữa ngực và
bụng ra ngoài.
Sau đó, hắn mở ra hai mắt, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, tinh lực dồi dào,
nếu là giờ phút này có thể để hắn cùng Đổng Hồi Kỳ giao thủ thêm một lần, hắn
tuyệt đối có thể đánh bại trong thời gian ngắn nhất. 

Nhưng mà, tươi cười trên mặt Doanh Thừa Phong chưa hoàn toàn mở rộng, cũng là
lúc ngưng đọng lại. 

Bởi vì bên trong mắt hắn, hiện ra hình dáng một lão nhân. 

Không ngờ vị lão nhân này dưới tình huống bất tri bất giấc này mà đi tới trước
mặt hắn, cùng hắn ngồi đối diện. 

Có thể dễ dàng làm được như thế này, nếu muốn lấy tính mệnh hắn mà nói, chỉ sợ
cũng không phải việc khó rồi.
Yết hầu giật giật, Doanh Thừa Phong miễn cưỡng cố nặn ra nụ cười, nói: - Võ
lão, lão nhân ngài như thế nào đột nhiên giá lâm. 

Võ lão vuốt râu mỉm cười, nói: - Như thế nào, lão phu không thể tới sao? 

- Đâu có. Doanh Thừa Phong liên tục xua tay, nói: - Vãn bối nhớ rõ không phải
tông chủ cùng ngài đi dàn xếp nhã cư sao 

Võ lão cười ha hả, nói: - Đi nhã cư nhất định phải bày trí ổn thoả, không thể tới
tìm ngươi rồi. 

Doanh Thừa Phong xấu hổ lắc đầu, nhưng trong lòng thì âm thầm kinh hãi.
Võ lão tiến vào Khí Đạo tông, đối với mọi người mà nói đều là đại sự. Điểm này
chỉ cần nhìn người ra mặt nghênh đón liền có thể tưởng tượng được một phần lai
lịch rồi. 

Đối đãi với khách quan trọng như vậy, không người nào dám khinh thường sơ suất. 

Nếu đã đưa lão đến nhã cư, khẳng định xung quanh có bố trí vô số số cơ sở ngầm.
Nhưng vẫn để cho lão nhân gia này vô thanh vô tức rời đi, và đi tới trước mặt của
mình. 

Bởi vậy có thể thấy được, thực lực lão nhân này vượt xa hơn cả mọi người suy
đoán, thậm chí còn coi trọn lực lượng thủ hộ tông môn như không có gì.
Trong lòng của hắn giật mình, nhưng trên mặt cũng là bất động thanh sắc dò hỏi:
- Võ lão, ngài tìm vãn bối có gì chỉ bảo. 

Võ lão hừ nhẹ một tiếng, nói: - Ngươi hôm nay biểu hiện quả thật không tệ, còn
trên cả dự đoán của lão phu. Ha hả, thí luyện Tháp Truyền Thừa lần này, có lẽ
ngươi có cơ hội lấy được truyền thừa chung cực. 

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, , ánh mắt của hắn chợt trợn tròn, nói: - Ngài
Ngài thấy trận quyết đấu hôm nay của ta? 

Võ lão tức giận: - Các ngươi đánh đến náo nhiệt như vậy, lão phu không muốn đến
xem cũng rất khó.
Doanh Thừa Phong nói không rõ ràng: - Nhưng, ngài cứ thế mà giấu diếm được Tông
chủ và hai vị sư tổ sao? 

Võ lão không kìm nổi cười, nói: - Vậy thì có sao, vậy thì sao đáng giá kiêu ngạo,
hừ, nhớ năm đó lúc lão phu hoành hoành thiên hạ, ba tên tiểu bối kia còn chưa
sinh ra đâu. 

Lời của lão tuy rằng bình thản, nhưng ẩn giấu trong đó là khí phách và kiêu ngạo,
đập vào mặt khiến cho Doanh Thừa Phong gần như thở không nổi. 

Hôm nay ba vị đại lão tụ tập ở Chấp Pháp đường, tuyệt đối là cao thủ số một
trong Khí Đạo tông. 

Linh đạo đệ nhất nhân và võ đạo đệ nhất nhân đều ở đây, nhưng ngay cả như thế,
cũng không ai có thể phát hiện lão đang theo dõi. Lão nhân gia một thân bản
lĩnh ẩn nấp hành tung, tuyệt đối được xung tụng là quỷ thần. 

Trong lòng đột ngột dâng lên một quỷ dị ý niệm trong đầu, nếu là lão nhân gia đổi
nghề đi làm tên trộm mà nói..., tuyệt đối có thể đặc biệt phát đạt rồi, biết
đâu thậm chí còn thành phú tài đệ nhất thiên hạ thì sao. 

Võ lão nếu biết tên tiểu tử trước mắt đang đăm chiêu nghĩ gì trong lòng, khẳng
định không chút lưu tình đánh hắn thành đầu heo. Nhưng nếu không biết, lại thấy
vẻ mặt hắn rung động, vì thế tâm tình vui vẻ mà nói: - Thừa Phong, tiểu tử
ngươi không có phụ lòng kỳ vọng của lão phu, có thể kích phát khí linh Bá Vương
thương, không tệ, rất tốt. 

Ho nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong thu liễm tâm thần, nói:
- Võ lão, ngài sớm đã biết bên trong Bá Vương thương có khí linh tồn tại à? 

Võ lão cười ha hả, nói: - Lão phu chẳng qua là cảm ứng được bên trong trường
thương của ngươi có chút cổ quái, nếu có thể đem tiềm lực trong thương kích
phát, có lẽ liền trở thành Linh Vũ thần binh của ngươi, cho nên mới lắm mồm nói
một câu. Trong miệng lão mô tả sơ lược, nhưng trong lòng cũng là thầm kêu may mắn. 

Kỳ thực, cầm giữ bảo vật có tiềm lực trở thành siêu phẩm linh khí cả đời lão gặp
qua không ít, nhưng chân chính cuối cùng có thể kích phát ra tiềm lực linh khí,
do đó mà sinh ra khí linh, cũng là trong trăm không có một. 

Ngày trước lúc lão chỉ điểm Doanh Thừa Phong, trong đầu cũng chỉ tồn tại ý niệm
thử một chút.
Nhưng không nghĩ tới lúc Doanh Thừa Phong tiến hành sử dụng khống chế sức mạnh
tinh thần, thật sự không ngờ là kích phát tiềm năng trong thương, khiến kiện
Linh Binh này biến thành siêu phẩm bảo vật đẳng cấp cao nhất. 

Dưới tình huống không biết Trí Linh tồn tại, mà ngay cả lão cũng đem chuyện này
quy tội cho vận khí, mà không có đoán được ý tứ trong người Doanh Thừa Phong. 

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói: - Bất kể như thế nào, vãn bối đều phải đa tạ
ngài chỉ điểm. 

Võ lão tùy ý vung tay lên, nói: - Thừa Phong, qua nửa năm nữa ngươi liền phải
tiến vào Tháp Truyền Thừa, bây giờ có tính toán gì sao?
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói: - Vãn bối muốn toàn lực khổ tu trong
nửa năm này, ít nhất khiến chân khí tấn thăng đến tầng chín hoặc tầng thứ mười
đỉnh phong, như vậy sẽ nắm chắc lớn hơn một chút. 

Võ lão nhẹ nhàng gật đầu, nói: - Đúng vậy, là có chút kế hoạch. Chẳng qua, chỉ
bằng một ít cố gắng này cũng không đủ. Lão dừng một chút, nói: - Trong Tháp
Truyền Thừa, có vô số cạm bẫy và nguy cơ, mặc dù đều không nguy hiểm đến tính mạng
thật lớn, nhưng nếu bị vây khốn ở trong đó, vậy thì đánh mất cơ hội nhận kế thừa. 

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn biết lai lịch Võ lão thần bí khó lường, còn
hiểu rõ quen thuộc đối với Tháp Truyền Thừa hơn nhiều so với đám người Phong Huống. 

Cho nên hắn cúi người thật sâu, nghiêm nghị nói: - Xin Võ lão chỉ điểm. 

Võ lão cười tủm tỉm lấy ra một tấm danh sách, nói: - Đem những gì trên đó chuẩn
bị tốt, nhất định đều phải mang theo hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui