Tạo Thần

Ánh
tà dương chiếu rọi, bao phủ trên núi một lớp màu đỏ mỹ lệ nhàn nhạt.

Trong bầu trời trên đỉnh núi đó đột nhiên lóe động, giống như gợn sóng trong
nước khuếch rộng ra, sau đó khoảng không gian này vỡ ra, mấy bóng người trong
đó lóe hiện.

Doanh Thừa Phong trấn định tinh thần, lúc này mới nhìn thấy cảnh tượng xung
quanh.

Hắn bỗng nhiên gật đầu, nói:
- Võ lão, ông…

Nếu vừa nãy hắn không có tính sai, Võ lão dẫn theo bọn họ cũng không phải vội
chạy tới đây, mà là trực tiếp xé rách không gian, sải một bước trong phủ đệ của
Phong Huống tới chỗ này.

Xé rách không gian, đây là chuyện không thể nào tin nổi.

Trước đó Doanh Thừa Phong chỉ thấy qua một lần, đó chính là lão A Nhĩ Pháp Đặc
mượn dùng lực lượng định vị đá, từ không gian dị độ trong truyền thuyết nào đó
trở về.

Kể từ sau đó, hắn cũng không còn nhìn thấy có người thi triển loại lực lượng
này.

Mà lúc này Võ lão không những thi triển ra năng lực này, mà nhìn động tác cử
trọng nhược khinh của lão, còn thư thái hơn A Nhĩ Pháp Đặc ngày xưa mấy phần.

- Võ lão, đây, đây là…

Ánh mắt của Phong Huống ngưng tụ, chính là giống như mới vừa tỉnh lại trong
giấc mộng, kinh hô.

Xé vỡ không gian, đây quả thật là kỹ năng trong truyền thuyết. Nếu bọn họ không
phải lạc vào cảnh giới kỳ lạ, làm thế nào cũng không dám tin.

Võ lão vung tay, lực lượng trói buộc ba người họ nhất thời biến mất.

Lực lượng trói buộc trên người khí linh Lang Vương một khi biến mất, nó lập tức
nhào tới Doanh Thừa Phong, oạch một tiếng trốn sau lưng hắn, cũng không dám
xông ra nữa.

Võ lão vừa bực bội vừa tức cười nói:
- Tiểu tử không biết tốt xấu, nếu không phải vì ngươi, lão phu cũng sẽ không
dùng tới thủ đoạn khoa trương như vậy.

Trong lòng của Doanh Thừa Phong khẽ động, nói:
- Lực không gian.


- Đúng vậy. Võ lão khẽ gật đầu nói:
- Trên người của tiểu tử này có một chút lực không gian. Ha ha, nguồn sức lực
này có lẽ là lực từ tính trên người nó biến dị mà có.

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, gật đầu nói:
- Quả thật có liên quan với lực lượng từ tính.

Kỳ thật, lực không gian trên thân Lang Vương là lực lượng được sinh ra sau khi
lực lượng từ tính cùng với đá định vị sản sinh ra một loại cộng hưởng nào đó.
Nhưng truyền thuyết này quá phức tạp, cũng không thể một lời nói hết.

Võ lão giơ tay đánh một chiêu lên hư không, cơ thể của con cự lang đó nhất thời
như bay rơi vào trong tay lão.

Nhìn thấy con khí linh Hoàng Kim Cảnh không có chút sức kháng cự rơi vào trong
tay của Võ lão, Doanh Thừa Phong và Phong Huống liếc nhìn nhau đều không kìm
được kinh hãi trong lòng.

Cường giả Tử Kim Cảnh tựa hồ cũng không có khoa trương như vậy.

Võ lão chăm chú nhìn cự lang trong tay, nói:
- Thôi được, nếu đã gặp nhau, chính là có duyên, lão phu cho ngươi chút ưu đãi
vậy.

Khí linh Lang Vương trong tay của Võ lão vốn là giả chết bất động, sau khi nghe
câu nói này, đôi mắt đó nhất thời mở trừng ra. Nó thè lưỡi ra, hồng hộc thở phì
phò, giống như đang lấy lòng Võ lão.

Doanh Thừa Phong ồ một tiếng, hắn một tay vịn trán, cười khổ không thôi.

Ranh con này từ khi nào trở nên bộ dạng như vậy, thật là mất mặt.

Võ lão đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ha ha cười to. Lão cổ tay vừa vung lên ném
khí linh Lang Vương lên đất, sau đó mò ra từ người nó một vật ném qua.

Đây là một viên đá hình tròn. Lúc ném món đồ ra, không gian xung quanh nhất
thời gợn lên một chút năng lượng dao động. Sự dao động này cực kỳ mãnh liệt,
hơn nữa có một lực hút kinh khủng nào đó khó mà hình dung được.

- Đây là tinh thạch từ tính? Doanh Thừa Phong kinh hỉ kêu lên.

Từ sau khi Thuẫn Lang Vương có lực lượng từ tính, Doanh Thừa Phong dốc lòng sưu
tầm tinh thạch từ tính. Nhưng loại đá này khá quý hiếm, nếu không có cơ duyên,
căn bản hắn không thể tìm được một khối.

Lúc này tinh thạch từ tính mà Võ lão lấy ra rõ ràng không phải phàm phẩm. Từ
ảnh hưởng của nó đối với không gian xung quanh thì biết vật này nhất định là
giá trị không thấp.


Thứ này tuyệt đối là tinh thạch có sức mạnh từ tính cường đại nhất mà Doanh
Thừa Phong bình sinh hiếm thấy.

- Ngao…

Đôi mắt của khí linh Lang Vương nhất thời sáng lên. Nó kích động kêu gào, vây
quanh tinh thạch liều mạng đánh vòng, đồng thời ngoe nguẩy đuôi với Doanh Thừa
Phong.

Doanh Thừa Phong tức giận trừng mắt nhìn nó, mắng”
- Ranh con nhà ngươi, có chút kiêu ngạo, được lắm.

Nhưng đối với khí linh Lang Vương mà nói, kiêu ngạo gì đều là phù du. Từ lúc
Doanh Thừa Phong lấy thuẫn Lang Vương ra khỏi túi không gian, nó vội vàng nhào
ra, dùng hai móng vuốt nhấc tấm thuẫn lên, dùng lực đập lên khối tinh thạch từ
tính.

- Ầm…

Một tiếng động nhỏ vang lên, tinh thạch từ tính thoạt nhìn không thể phá vỡ lại
bị một cái đập đánh vỡ thành bột phấn.

Nhưng những bột phấn này cũng không có rơi tán loạn trên đất, mà bay lên, toàn
bộ bám vào trên tấm thuẫn. Tấm thuẫn và bột phấn tinh thạch từ tính giống như
có lực hấp dẫn lẫn nhau, nhanh chóng hòa thành một thể.

Khí linh Lang Vương hưng phấn gầm một tiếng, nó dùng lực nhảy lên, nhất thời
nhảy vào trong tấm thuẫn.

Trên tấm thuẫn sáng rực lên, giống như hai trăm bóng đèn xoay xung quanh, chiếu
khu vực lân cận sáng như ban ngày

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:
- Võ lão, vãn bối thay khí linh Lang Vương đa tạ ông.

Võ lão nhẹ nhàng vung tay lên, nói:
- Vật này ở trong tay lão phu cũng không có tác dụng lớn, cho tiểu tử đó cũng
xem là xài cho có tác dụng, tiện lợi cho nó. Doanh Thừa Phong tất nhiên hiểu rõ
tấm lòng thành toàn của Võ lão, khối đá từ tính đó tuyệt không phải phàm phẩm,
Võ lão có thể lấy nó ra, là một tấm nhân tình thiên đại.

Khí linh Lang Vương có thể vui vẻ dung nạp không nói gì, nhưng Doanh Thừa Phong
lại tuyệt đối sẽ không quên.

Mục quang của Võ lão quét lên người của hai người, chậm giọng nói:
- Lão phu rời khỏi chỉ một năm, Khí Đạo Tông có thêm hai cường giả Hoàng Kim
Cảnh, rất tốt, rất tốt.


Phong Huống rùng mình, nói:
- Võ lão, vãn bối vừa nãy tiến cấp Hoàng Kim Cảnh. Còn khí linh Lang Vương đó
tuy cũng là Hoàng Kim Cảnh, nhưng cũng không thể xem là cường giả của tông môn.

Võ lão khẽ hừ một tiếng, nói:
- Lão phu nói không phải con đó, mà là Thừa Phong.

Phong Huống hơi sửng sốt, sau đó quay đầu lại nói:
- Cái gì?

Doanh Thừa Phong gãy đầu, bất đắc dĩ nói:
- Võ lão, lão nhân gia ông vừa về thì tiết lộ bí mật của con, cái này không
được rồi.

Thân phận địa vị của Võ lão có lẽ đương thời hiếm có người có thể sánh. Nhưng
lúc Doanh Thừa Phong quen biết với lão lại quen thoái lỗ mãng, trước mặt lão
tất nhiên cũng sẽ không tất cung tất kính.

Phong Huống sững sờ nhìn Doanh Thừa Phong, khó có thể tin nói:
- Thừa Phong, con… đã tấn thăng Hoàng Kim Cảnh rồi?

Doanh Thừa Phong xoay người, xin lỗi lão:
- Phong sư tổ, chân khí của đệ tử vẫn chưa đột phá, chỉ là lực lượng tinh thần
có chỗ đột phá mà thôi.

Miệng của Phong Huống khẽ động mấy cái, cuối cùng thở dài một hơi, nói:
- Thiên tài… ây, lão phu lo lắng vô ích rồi.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong đỏ lên:
- Sư tổ, đệ tử cũng không có ý che giấu. Mà là trong Cổ Chiến Trường xảy ra một
số việc, cho nên không tin một số người trong Khí Đạo Tông, lúc này mới che giấu
một chút thực lực.

Kỳ thật, thực lực mà hắn giấu diếm đâu chỉ một chút.

Thực lực phơi bày bây giờ chỉ có thể nói là một bộ phận cực nhỏ mà thôi. Nhưng
trước mặt Võ lão và Phong Huống, hắn lại chỉ có thể nói như vậy.

Sắc mặt của Phong Huống hơi buồn bã. Lão nhớ tới Trương Vạn Niên, vị thái
thượng trưởng lão đỉnh đỉnh Bạch Ngân Cảnh của Khí Đạo Tông, nhưng một lòng
muốn dồn Doanh Thừa Phong vào chỗ chết.

Doanh Thừa Phong làm như vậy tất nhiên cũng không có gì đáng trách.

Khẽ than một tiếng, Phong Huống giơ tay vỗ vỗ lên vây của Doanh Thừa Phong,
nói:
- Thừa Phong, có lẽ là ngươi đúng.

- Hừ, hắn đương nhiên là đúng. Võ lão khinh thường cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngày xưa Thừa Phong ở trong không gian tháp Truyền Thừa chưa từng trở về,
những ngươi các ngươi là làm sao ăn nói với thúc phụ hắn.

- Ha ha, nếu không phải tiểu tử ngươi còn có chút lương tâm và trách nhiệm, lão
phu sao có thể để Khí Đạo Tông được lợi.

Trong lòng của Phong Huống khẽ rung. Lão tất nhiên biết Doanh Thừa Phong được

Võ lão xem trọng. Nhưng lại chưa từng nghĩ qua, Võ lão sẽ vô điều kiện ủng hộ
Thừa Phong như vậy.

Dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, Võ lão chậm giọng nói:
- Lão phu dừng lại ở Tử Kim Cảnh nhiều năm, bây giờ có thể có thể đột phá, đều
là công lao của Thừa Phong. Hừ, nếu không phải vì hắn không muốn phản bội tông
môn, lão phu vẫn muốn thu hắn làm đệ tử, truyền y bát cho hắn.

Doanh Thừa Phong đột nhiên ngẩng đầu, nói:
- Võ lão, ông… ông đột phát rồi?

Trong giọng nói của hắn có cuồng hỉ không che dấu được. Đồng thời, hắn cũng xem
như là hiểu tại sao Võ lão có thể nhẹ nhàng như vậy thì xé rách không gian,
đồng thời không tổn hao mất mác gì dẫn mấy người bọn họ tới chỗ này.

Đó là vì lão nhân gia ông đã đột phá Tử Kim Cảnh. Từ này về sau tiến vào một
thế giới thần diệu vô song.

Tề Thiên lão tổ từng nói, Tử Kim Cảnh muốn đột phá, nhất định phải am hiểu tinh
thông lực không gian. Mà biểu hiện hôm nay của Võ lão chắc chắn chứng tỏ câu
nói này rất rõ ràng.

Phong Huống càng là trợn tròn hai mắt, nhìn Võ lão với ánh mắt tràn đầy tôn
sùng.

Tử Cảnh Kim, đã là cảnh giới mạnh nhất trong linh vực. Nhưng Võ lão lúc này
không ngờ vượt qua bậc này, đạt tới một loại cảnh giới mà trong truyền thuyết
mới có. Đây là chuyện trăm ngàn năm chưa từng thấy trong linh vực.

Nhân vật như vậy, sao có thể không làm người ta cảm động quỳ bái.

Võ lão khẽ gật đầu, thần tình trên mặt càng trở nên hiền lành.

- Sau khi nói chuyện với tiểu tử ngươi trong linh tháp, làm lão phu nhất thời
hiểu ra. Ha ha, vốn muốn thu nạp ngươi làm đồ đệ sau đó đi phá cảnh. Nhưng
không ngờ tiểu tử ngươi vào không gian tháp Truyền Thừa tham chơi không chịu
ra, cho nên lão phu phải đi trước.

Doanh Thừa Phong ngẩn ra, hắn liên tục cười khổ, nói:
- Đệ tử là bị nhốt trong không gian tháp Truyền Thừa, cũng không có tham chơi.

Võ lão chẳng biết có được không, cười nói:
- Thừa Phong, tiềm lực của ngươi mạnh, kỳ thật hơn xa lão phu rất nhiều. Lão
dừng lại một lát, nói:
- Ha ha, chuyện lúc này lão phu muốn biết nhất chính là xem cực hạn sau này của
ngươi ở đâu.

Doanh Thừa Phong gãy đầu, nói:
- Vãn bối nhất định nỗ lực, không phụ kỳ vọng của ông.

Võ lão mỉm cười gật đầu, nói:
- Được, nếu ngươi muốn nỗ lực, vậy lão phu cho ngươi cơ hội.

- Cơ hội gì? Doanh Thừa Phong đôi mắt sáng ngời, dò hỏi.

Võ lão khẽ vuốt chòm râu dài, nói:
- Lão phu muốn để ngươi tham gia cuộc chiến Bách Vực, ngươi có gan lượng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận