Sắp tới học sinh khối 10 và 11 trường Lam Kha sẽ có một tuần nghỉ ngơi. Winh đang định tận hưởng những ngày nghỉ đó kiếm việc làm thêm, nó muốn tự mình kiếm ra tiền. Nhiều lúc, chi tiêu cho những khoản vặt vãnh, xin tiền ba mẹ hoài nó cũng thấy thương ba mẹ lắm. Nghĩ mà xem, vất vả biết bao nhiêu, một tháng lương phải dành nuôi ba đứa con, học hành rồi ăn uống, vậy mà chưa bao giờ nghe ba mẹ than vãn gì. Dạo này thấy mẹ toàn mặc mấy bộ đồ đã cũ mèm, tự nhiên thấy trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi. Haizzz, học hành…nó giống như là “ba chìm bảy nỗi”, lúc được lúc không, cà tưng cà tưng. May là, có Rain bên cạnh kiểm soát nó hằng ngày nên cũng đã đỡ hơn một chút.
Dạo gần đây, Rain hay hành hạ nó lắm cơ. Giặt giũ nè, nấu nướng nè, lau nhà, rửa chén…cậu bắt nó làm hết, chẳng còn giành làm như hồi trước nữa. Rain bảo làm như vậy để giúp nó sau này trở thành một người vợ đảm đang thay vì cứ đánh nhau bên ngoài mãi. Hứ, ai bảo là nó sẽ làm vợ của Rain =3=. Ngoài ra, dạo này Rain còn rất biến thái nữa chứ, chỉ toàn làm những điều khiến nó muốn sượng tím cả mặt. Cái gì mà “Phục vụ chồng là nhiệm vụ của một người vợ” chứ, là kiếm cớ trêu nó thì có. Híc. Càng lúc, Rain càng lộ rõ bản chất là một con sói rồi. Hu hu…còn tệ hơn trước kia nữa. Thiệt là hối hận mà…
Quạc…quạc…quạc…
Tiếng con vịt của nó lại kêu, màn hình hiện lên chữ “Hớn-nỳ”. Wind vội bắt máy, híc, vì ai kia nói rằng, nếu gọi mà không thấy bắt máy liền thì…chắc chắn ai kia sẽ về nhà “làm thịt” nó cho xem.
-Wảy?
-Tao đang trên đường về. Bữa tối hôm nay giao ày. Để xem bao lâu nay tập nấu ăn mày có học được gì không!
Cụp.
Wind dọn dẹp lại đống sách vở trên bàn rồi buộc hết tóc lên cao, xắn tay áo lao vào chuẩn bị bữa tối. Một bữa ăn không là vấn đề gì với nó, dạo này nó đã tập nấu nướng với Rain mỗi cuối tuần rồi mà, tình hình theo như Rain nói là có cải thiện thêm được…một tí xíu. Wind hăng hái cầm con dao lên, nó bắt đầu nhập vai là một đầu bếp tài năng.
Xoet. Bụp. Bốp. Binh. Chát Chát Chát. Choang. Tạch Tạch Tạch. (Nấu ân kiểu gì thế không biết =”=).
Sau một hồi vật vã với mấy cái nồi và vài thứ gia vị, nó cuối cùng cũng đã hoàn thành xong bữa tối. Đang nhìn thành quả của mình, nó nghe có tiếng cửa mở. Là Rain đã về. Như một người “vợ”, nó chạy ra, miệng toe toét.
-Mừng mày đã về.
-… - Rain đứng im lặng nhìn nó, coi kìa, đầu bù tóc rối, mồ hôi mồ kê ướt trán, trông có vẻ như rất là vất vả. Cơ mà, nhìn đáng yêu đó chứ. Rain cười nhẹ, rồi đặt lên môi nó một nụ hôn, thì thầm bằng cái giọng nói quyến rũ đáng ghét. – Phải nói là “Mừng anh đã về, anh yêu!” chứ…
Wind bất ngờ, giật lùi ra phía sau, mặt đỏ tía tai. Đấy, thấy chưa, vừa về là trêu ghẹo người ta liền. Wind bỏ chạy vào trong phòng tắm, giấu cái khuôn mặt đỏ ửng kia trong làn nước mát.
-À…cho tao hỏi cái này được không…”vợ”? – Rain ái ngại nhìn đống “đen thui” trên bàn,hơi cau mày.
-Hử?
-Mấy cái này…là gì vậy?
-Thì…bữa tối. – Wind lí nhí trả lời, hai tay đan vào nhau.
-Tao chỉ thấy…giống như mày đang muốn ếm bùa ai vậy đó.
-Hả?
Thực sự thì trông “bữa tối” của nó khủng khiếp thật. Mấy cái món này nhìn rất là kì lạ, vừa đen vừa khét, mùi thì…lần đầu tiên mới ngửi thấy. Cái nồi mà Rain nghĩ “chắc là canh” đang nổi bọt lên ùng ục, trông như nồi pha chế thuốc phù thủy ấy. Mỗi dĩa mỗi mùi, tạo thành một ám khí bao quanh bàn ăn. Thật khủng khiếp. Có thực sự là nấu cho người ăn không vậy trời? Rain cứ nghĩ là đã cải thiện được một chút cái “tài” nấu ăn của nó chứ…
Rain quay sang nhìn Wind. Hai con mắt nó cụp xuống, tay đan vào nhau, vẻ mặt hơi buồn buồn. Dù gì bữa tối này cũng là công sức của Wind, sao có thể không ăn chứ. Cậu thở dài, cầm đũa lên, gắp đại một món nào đó cho vào miệng.
-A…
-Sao vậy? – Wind hoảng hốt khi thấy Rain gục đầu xuống, tay che miệng, sắc mặt trông không được ổn lắm. Rain xua tay tỏ vẻ không sao, cậu nuốt ực miếng thức ăn kia xuống bụng, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
-Đ…Được rồi. Không sao.
-…
Wind vừa lo vừa buồn, nó xịu mặt. Cái thành quả sau bao nhiêu ngày luyện tập với Rain cuối cùng lại chẳng có kết quả gì. Haizzz, có lẽ nó không hợp với cái nghề nấu nướng rồi. Wind vừa rửa chén vửa thở dài. Vậy mà, Rain cũng chịu ăn hết mấy cái món kinh khủng đó, bây giờ thì…nằm liệt giường với một vỉ thuốc tiêu luôn rồi. Híc. Nó đúng là vô dụng mà. Wind tự cốc vào đầu mình mấy cái. Lại thở dài.
Cạch.
Cánh cửa mở ra, Wind ló cái mặt hối lỗi, bước vào. Nó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Rain, đưa mắt nhìn ly nước cùng vĩ thuốc trên bàn, ỉu xìu. Rain cười nhẹ,nằm ra hiệu cho nó xích lại gần. Wind cũng chầm chậm đưa mặt lại gần và nó ngay lập tức bị kéo xuống nằm gục ngay trên ngực Rain. A, nó nhớ cái cảm giác này, ấm áp, yên bình, còn nghe cả tiếng tim cậu ấy đập nữa.
Thình thịch…
-Đừng làm cái mặt như vậy nữa, trông xấu xí lắm! – Rain trêu.
-Kệ tao! – Nó ngang bướng cãi lại. Rain cười khì. Người gì đâu mà đáng ghét ghê!
-Tao không ngờ lại có cách phá hủy mùi vị của thức ăn một cách tàn bạo như vậy đấy. Mày cũng hay thiệt!
-Mày…!!! – Nó bị quê, tức giận bật dậy, không ngờ lúc đó, Rain cũng đang cúi xuống nhìn nó, thế là, hai khuôn mặt chỉ cách nhau vài cm. Wind đỏ mặt, lại nằm gục xuống ngực Rain. – Nếu vậy thì tại sao phải ăn hết làm gì…!!!
-Vì đó là do mày nấu mà. – Câu nói đó làm cho Wind bất ngờ, trong lòng nhen nhói chút niềm vui, nó cười khẽ. Không gian lại trở về sự im ắng, Rain vuốt ve mái tóc dài của nó, còn nó vẫn cứ nằm lắng nghe nhịp tim của Rain, hai người cứ giữ cái vị trí như thế cho đến khi Rain lên tiếng phá hủy sự im lặng đó.
-Thế này chán quá! Mình chơi trò chơi đi.
Tới rồi đó. Cái cảm giác không ổn này khuyên Wind nên ngồi dậy và bước ra khỏi phòng. Nhưng làm sao đây, Rain đâu có dễ dàng buông tha cho nó. Cậu xoay người đè ngược nó xuống giường.
-Ta…Tao không chơi đâu!!!!!
-Mày thích đánh lộn mà, thế thì đánh nào!!!
Thật ra là vật lộn thì đúng hơn. Wind dùng hết sức vùng vẫy, nhưng cuối cùng vẫn là bị Rain đè xuống. Cứ mỗi lần vùng lên là lại bị đè xuống. Chẳng cách nào mà thoát được. Thế là, thua trận, nó đành phải để Rain hôn mấy cái rồi cậu mới chịu buông tha cho. Híc, con người này bị gì vậy, nghiện hôn rồi à?????!!!
***
Sáng sớm, mới bước vào lớp là biết bao cặp mắt đổ dồn vào nó. Wind chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, mà chuyện gì thì nó cũng mặc kệ, hai con mắt của nó lúc này đang bạo động, không hơi đâu mà để ý mấy chuyện tầm phào. Đang định gục đầu xuống bàn nằm ngủ thì…
-Trời ơi, mày nghe thấy chuyện gì chưa…con Tuyết nó…nó đi giựt bạn trai của người ta đó!!!!
-Cài gì, con nhỏ bạo lực lớp mình đó hả?
-Nó chứ ai!
-Nhìn mặt mũi ngơ ngáo vậy mà ghê ha…
Ơ đìu…đâu ra mấy cái tinh đồn nhảm nhí vậy cà. Nghe mà muốn đấm vào mặt của cái đứa tung tin ghê không! Chậc…cái cuộc đời của nó sao mà hẩm hiu thế không biết, cứ bị người ta hãm hại không à!!!
-Tao còn nghe một chuyện ghê gớm hơn nữa kìa…
-Chuyện gì?
-Nó…là đứa có kinh nghiệm từng trãi đó. Nó ngủ với thằng khác nên bạn trai nó mới chia tay…
-Trời ơi, không ngờ luôn đó!!!
Rầm.
Tiếng động mạnh làm ai cũng giật mình. Nhưng mà không phải là Wind làm đâu nhe >. -Ê, ăn nói cho cẩn thận! – Vy lớn giọng, cố ý muốn để cả lớp nghe thấy – Mấy cái tin đồn nhảm nhí, nghe ở đâu rồi bây giờ đi nói bậy bạ. Nè, mấy người có lòng tự trọng không hả? Nói về người khác một cách không thật như thế mà cũng nói được, hay thật đấy!
Wind nhìn Vy chằm chằm. Ghê chưa, ghê chưa, bạn của nó chọn đúng là chỉ có chuẩn thôi. Nhìn cái điệu bộ tức giận, hai tay vòng lại, mặt hếch lên của Vy mà nó thấy tự hào ghê gớm. Híhí, chơi với nhau riết rồi nhiễm tính nhau luôn. Đột nhiên Vy quắc mắt nhìn nó.
-Gì…mậy?
-Mày á, chỉ biết cười! Sao không nói gì hết? Tụi nó nói mày vậy mà để yên à?
-Èo, mấy cái chuyện tầm phào, để ý làm gì? Toàn nói sai sự thật không à, ai tin tao thì tin, không thì thôi. Phiến! – Nó nhún vai. Cũng phải thôi, mấy chuyện không phải do mình làm, mình không sai thì tại sao phải xoắn nhỉ?
Vy thở dài, ngồi vào chỗ. Những ánh mắt ái ngại lại tập trung vào nó và Vy, ai thấy khó chịu chứ nó thì quen rồi, lần nào mang “vết tích” đanh nhau về lớp mà không bị thế này đâu. Nhìn đi, nhìn cho thõa con mắt, bọn tò mò, tọc mạch! Wind lại gục đầu xuống ngủ, suốt hai tiết đầu, nó chỉ ngủ và ngủ. Giáo viên dạy hai tiết đó không phải thầy Khoa hắc ám nên nó chẳng sợ, thoải mái chìm sâu vào giấc mơ đẹp thiệt đẹp.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dưa, tình trạng của nó lúc này hoàn toàn chính xác khi dùng câu nói đó. Vừa mới bước chân ra khỏi lớp là bao nhiêu cặp mắt tìm kiếm, ngó cho bằng được cái đứa “từng trải” và “giựt bạn trai” của người khác. Trời ơi, bộ chúng nó không có việc gì để làm hở trời? Wind gãi đầu, nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, rồi cũng mặc kệ bước đi, chẳng thèm để ý. Cơ mà có vài ánh mắt “khinh thường” đang liếc xéo nó kìa, hừ…hot girl khối 11 à, tin nó đập cho “hot” luôn không?