Một nhà hàng Pháp sang trọng…
Tầng 4…
Cánh cửa thang máy mở, Rain bước ra ngoài với bộ vest trên người, tóc gọn gàng, trông phong độ vô cùng nhưng nét mặt lại không được vui cho lắm. Đây là lần thứ 5 sau khi về nước, cậu phải ép mình đi gặp người phụ nữ đó rồi. Nếu không phải vì nể mặt ba mẹ nuôi, cậu cũng chẳng mất công đến đây làm gì. Bực thật, sao lần nào cũng phải đến nghe người đàn bà ấy nói nhảm chứ. Chẳng phải cậu đã nói lần thứ n là cậu không chấp nhận lời đề nghị đó rồi sao?
Nhà hàng sang trọng với những ánh đèn vàng, kiến trúc khá tinh tế, mang lại cảm gác ấm cúng cho thực khách. Rain sải bước trên nền gạch sáng loáng, sạch sẽ. Quả thực đúng chất là một nhà hàng Pháp, nơi đây khá yên tĩnh, thực khách cũng tế nhị và lịch sự.
Rain tiến đến chiếc bàn có một người phụ nữ mặc bộ đầm xanh lấp lánh đang ngồi chờ, mặt cậu càng thể hiện rõ sự khó chịu hơn. Cậu nhìn người phụ nữ đó, rồi kéo ghế ngồi xuống, xung quanh yên tĩnh, chỗ này ngoài cậu và người đó ra thì chẳng còn ai nữa cả.
-Cuối cùng cũng đến nhỉ? Con thật sự rất ngoan đấy! – Người phụ nữ lên tiếng, hai tay bà đan lai, chống lên tay ghế, nhìn cậu con trai.
-Tôi đến đây không phải vì bà. Có gì thì nói nhanh đi, tôi còn bận nhiều việc lắm! – Rain lạnh lùng, đáp lại lời khen “ngoan” của người phụ nữ đó bằng ánh mắt khó chịu. Người phụ nữ cười, đôi môi son đỏ nhếch lên.
-Hừm, bận việc với đứa con gái đó à?
-…
Rain nhíu mày tỏ vẻ không hiểu. Người phụ nữ đó mỉm cười, rồi lấy từ trong chiếc túi xách Gucci màu vàng ra một xấp ảnh, vứt lên bàn. Bà vòng hai tay lại, dựa lưng vào ghế nhìn Rain cầm từng tấm ảnh lên xem. Rain hơi ngạc nhiên, trong ảnh là Rain và Wind trong bữa tiệc sinh nhật của Vy lần trước. Rain trong bộ tuxedo đang cùng người con gái kia khiêu vũ, nụ cười và ánh mắt của Wind thật đẹp làm sao…! Nhưng, làm thế nào mà bà ta có được những tấm ảnh này nhỉ, hôm ấy, tập đoàn Kasel không đến cơ mà? Sau một vài giây suy nghĩ, Rain cũng không còn cảm thấy lạ nữa. Phải thôi mà, không có Kasel thỳ có Lâm Phương Hòa, con gái ông ta tuy không tới nhưng ông ta thì có. Hừ, cái lão già nhiều chuyện đó, Rain đâu có nói sẽ làm con rể của lão bao giờ, sao cứ thích theo dõi cậu nhỉ? Nghĩ đến đây, tự nhiên cậu lại thấy lo…
-Các người có sở thích này à? Theo dõi người khác mà không được phép? – Rain cười nhạt, người phụ nữ kia cũng nở nụ cười. Bà ta vuốt mái tóc cong cong, nhún vai.
-Cứ cho bọn ta là những kẻ tò mò, vì con giấu kín nhiều chuyện quá mà! – Bà ta nói, rồi đưa tay cầm một tấm hình lên. Đó là Wind, với chiếc đầm dạ hội trắng, trên tay cầm một ly rượu nhẹ. – Con bé này là ai thế? Trông nó quen quen...
-Có liên quan gì đến bà không? – Rain đáp lại bằng một câu hỏi. Trước sau gì, rồi bọn họ cũng sẽ điều tra về Wind, sau đó thì…hàng tá chuyện rắc rối sẽ xảy ra cho xem.
-Hừm, có hay không con tự biết mà. – Người phụ nữ cười ẩn ý, rồi đặt tấm ảnh xuống. Bà hắng giọng – Dù con đã nghe rất nhiều lần điều này rồi, nhưng mẹ vẫn muốn nhắc lại cho con nhớ. Hãy suy nghĩ về điều mẹ đã nói : Theo mẹ về Kasel, từ bỏ tất cả những thứ con đang có để sống một cuộc sống giàu có, dư thừa hơn. Con rồi sẽ trở thành con trao ông chủ tập đoàn Kasel, quyền lực, tiền bạc…con không muốn sao?
Đúng. Đã biết bao nhiêu lần Rain nghe thấy lời đề nghị này từ người phụ nữ ấy. Tiền bạc, quyền lực,…ai mà không ham cơ chứ? Nhưng, từ bỏ tất cả – bao gồm cả việc bên cạnh người con gái cậu yêu thương, cậu không đồng ý. Rain biết, theo người phụ nữ này, chẳng khác nào nói cậu đồng ý đính hôn với Lâm Kiều Như. Nhắc đến người con gái này, cậu lại thấy không thích. Cô ta, đã theo cậu từ Mỹ về đây, khoảng thời gian bên Mỹ đeo bám cậu chưa đủ sao? Đành rằng cô ta có điều kiện tốt, lại biết suy nghĩ, so về mọi thứ thì cô ta hơn hẳn Wind, nhưng…dã tâm của cô ta, lòng chiếm hữu của cô ta, tham vọng, sự đố kị…quá lớn! Thậm chí, cô ta từng suýt gián tiếp phá hủy tương lai của những người con gái muốn làm thân với cậu, chỉ là làm thân thôi đấy! Và Rain càng không thể đính hôn với Kiều Như, bởi vì trong trái tim cậu, đã in sâu hình bóng người con gái khác rồi. Tình cảm đó khiến cho những tình cảm của những cô gái khác trở nên mờ nhạt. Nhắc đến Wind, không biết Kiều Như đã ra tay với nó chưa nhỉ?
-Mẹ biết con vì đứa con gái đó và lòng hận thù đối với mẹ nên đã từ chối lời đề nghị này. Nhưng, từ từ rồi con sẽ biết cái gì là tốt cho con. Đứa con gái đó, sẽ không thể cho con những thứ như thế đâu. – Bà ta dụ dỗ – Theo mẹ đến Kasel, rồi nhanh chóng đính hôn với Kiều Như, chúng ta sẽ lại là một gia đình, con sẽ có cuộc sống sung túc, hạnh phúc đến già.
Rầm. Tiếng đập bàn như muốn phá tan cả không gian tĩnh lặng. Rain chua chát nhìn người phụ nữ đang ngồi trước mặt, giương đôi mắt thoáng bất ngờ trước hành động của cậu, nhưng vài giây sau lại trở về bộ mặt kênh kiệu như trước. Rain nhếch mép.
-Hạnh phúc? Bà nói đó là hạnh phúc sao? Tôi không cần. Lê Thái My, bà hãy để tôi yên!
-Hừm, để mày yên? – Thái My đổi giọng, vì nơi này chẳng có ai nên hình tượng quý phái cũng chẳng cần phải giữ làm gì. Với thằng con sấc sược này, bà phải dùng biện pháp mạnh thôi – Mày tồn tại trên đời đã khiến tao nhục nhã thế nào có biết không? Bị chà đạp, sỉ vả như thế cuối cùng cũng được đền bù bằng tình thương của lão già ngu ngốc này. Thật buồn cười là người sáng suốt như hắn cũng có ngày bị mù mắt trước tình yêu, trước sắc đẹp của tao. Sở hữu cả một tập đoàn, lại đi yêu thương, cưu mang một con đàn bà như tao, không phải là tao quá may mắn hay sao? Nhưng tao không chỉ muốn dừng lại ở sự thương yêu đó, tao muốn quyền lực, muốn mọi thứ.
-…
-Hừ, nếu không phải vì cái ý nghĩ điên rồ kia, có lẽ kế hoạch của tao đã thành công. Kiều Như là đứa bé ngoan, nó có thể giúp tao hoàn thành tham vọng nhanh hơn, nhưng nó lại thích mày. Khốn kiếp, nếu không thì tao đã có thể vớt đại một đứa nào đó trong cô nhi viện rồi!
-Tôi sẽ không theo bà đâu. – Rain quay lưng – Tôi về đây!
-Rồi mày sẽ hối hận khi không nghe lời tao. – Thái My đe dọa, nụ cười mưu mô khiến Rain khó có thể không đề phòng – Để xem, mày còn bướng bỉnh được bao lâu.
Rain hơi khựng vài giây, nhưng rồi cậu cũng bước đi, ra khỏi nơi có người phụ nữ xấu xa đó. Khi ra ngoài rồi, Rain ngước nhìn lên tầng 4, ánh mắt sắc của bà ta vẫn dõi theo cậu, nhìn chằm chằm. Rain nhíu mày. “Mẹ ư? Bà ta không xứng đáng!”. Rain khẽ lắc đầu, tiếp tục bước đi, trong đầu suy nghĩ đủ điều, nhưng nhiều nhất là lo cho Wind. Rồi sau này, nó sẽ gặp nhiều chuyện rắc rối lắm đây…! Đính hôn với Kiều Như? Một chuyện không tưởng…
Gió đêm thổi, lạnh đến rùng mình…
Cạch.
Rain khóa cửa rồi uể oải bước vào nhà, ánh mắt cậu dừng lại ở ghế sopha, nơi mà có một người đang vừa ngồi ôm gối vừa coi tivi. Rain khẽ cười, tiến lại gần.
-Này…
Vốn định hỏi “Giờ này chưa ngủ sao?” nhưng thay vào đó, cậu lại muốn hôn chúc nó ngủ ngon hơn. Rain cầm rờ-mốt tắt tivi – đang chiếu chương trình ca nhạc mà nó yêu thích. Rồi cậu ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Wind – mắt nhắm nhưng tay vẫn ôm chặt gối. Rain phì cười, không ngờ nó có thể ngủ ngon trong cái tư thể ngồi co hai chân lên như thế này, mà lại ngủ rất ngon nữa cơ. Rain vén những sợi tóc lòa xòa làm nó khó chịu, cứ phải nhăn mũi lại, rồi nhẹ nhàng kéo cái gối nó đang ôm trong tay ra, cẩn thận bế nó lên phòng. Xong xuôi, cậu nán lại, hôn nhẹ lên trán nó. Nhìn khuôn mặt bình yên của nó lúc này, tự nhiên bao nhiều điều bực mình, mệt mỏi lúc nãy chợt tan biến hết.
Rain lại mỉm cười.
Trời gió lạnh, mà lòng người sao ấm áp…!
***
Binh, bốp…
Tiếng ầm ĩ làm náo loạn cả một khu đất trống. Kẻ trầy, người bầm tím, thằng nằm trên đất, đứa thở hổn hển, thế nhưng xem ra, cuộc chiến này vẫn còn gay cấn lắm. Những ánh mắt nhìn nhau tóe ra lửa, không biết giữa họ đã xảy ra thù oán gì, nhưng trông có vẻ như, họ chưa muốn dừng lại. Lại nói đến một nam, một nữ ở giữa vòng vây của những tên mặt mũi hầm hầm, trên tay và ngực đủ các loại hình xăm rùng rợn, đang cùng nhau phối hợp chống trả. Chàng trai cao ráo, để mái xéo, trông khá đẹp trai, với chiếc áo thun đen và chiếc quần kaki trông nam tính vô cùng. Còn cô gái, vẫn còn mặc trên mình bộ đồng phục học sinh – váy sọc caro đỏ, áo tay dài trắng được xắn lên, tóc buộc cao, thoạt nhìn trông cô có vẻ yêu đuối nhưng thực sự lại rất mạnh mẽ. Màu đất làm cho chiếc áo trắng kia trở nên nhem nhuốc.
-Tấn công!!!! – Một trong những tên kia hét lên, tiếp sau đó như một trận vũ bão lao đến, bọn côn đồ như điên như dại ùa vào. Mặt chúng không có chút gì gọi là nhân tính cả, chúng không định tha cho hai người họ. Nhưng đối thủ của chúng không phải là người dễ chơi, dễ ức hiếp. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ 20 tên côn đồ đã nằm dưới đất, không thể đứng dậy nổi. Vài tên ôm bụng rên rì, không ai trong chúng là không bị thương, bọn này chắc phải lát nữa mới đứng dậy được.
-Ta đánh, ta đánh..!!! Chết nè! – Cô gái vẫn còn sung sức, liên tục tát vào mặt một tên nào đó. Thật tội nghiệp cho hắn ta, đã ngất đi rồi mà vẫn không được yên (dã man =”=). Chàng trai cau mày, khẽ lắc đầu, kéo cô gái ra.
-Được rồi mà. Em tha cho nó đi!
-Hừ… - Cô gái cuối cùng cũng dừng lại, đứng dậy chống hông, hậm hực nói – Dám láo với bố à? Bố đập cho không còn răng ăn cháo nhá!!!!
-Trời…con gái gì mà… - Chàng trai cũng bó tay, chịu thua. Anh đưa mắt đến cùi chỏ của cô gái, một vết sưng đỏ. Anh nhẹ nhàng nâng cánh tay cô lên, hôn nhẹ. Chát. Một cái tát bất ngờ vào mặt, anh trợn mắt nhìn cô gái. – Sao em tát anh?
-Ai…ai bảo anh làm cái hành động biến thái đó? - Cô gái hơi bối rối. – Giật cả mình.
-Biến thái? Khì… - Chàng trai bật cười – Hahah, ừ ừ, là anh biến thái. Mà sao em lại đỏ mặt thế kia? Có phải là vì em thích anh rồi không?
-Vớ vẩn! – Cô gái nhíu mày, nhăn nhó nói như khẳng định lần thứ n cho chàng trai kia – Tôi có người yêu rồi.
Chàng trai cười gian, tiến lại gần, kéo cô gái vào trong lòng mình, cánh tay anh ôm lấy eo cô. Anh thì thầm, giọng nói ngọt ngào khiến cho khá nhiều cô gái đã phải mềm nhũn ra.
-Anh mặc kệ. Gái có bồ như hoa có chủ, chẳng phải kẻ giết chủ cướp hoa mới chính là cao thủ sao?
-…
-Wind... – Anh kêu tên nó, rồi từ từ đưa đôi môi lại gần đôi môi nó, cả không gian chợt yên lặng. (Bọn côn đồ: Hai người đó quên mất là có chúng ta ở đây rồi hả? – Tác giả: Chịu! =”=)
Chát. Lại thêm một, à không hai cái tát cùng lúc (nó dùng cả hai tay) vào mặt chàng trai. Hai bên má anh đỏ ửng, nhìn ngộ ngộ. Anh nhăn nhó, xuýt xoa.
-Đau…
Đáp lại anh là ánh mắt lạnh lùng, nó hếch mặt lên, chỉ vào anh.
-Này, đã bảo có người yêu rồi nhá! Lạng quạng là bầm dập với tôi , ok?
-Híc…Sao em lại lạnh lùng với anh như thế? Thằng nhóc đó có gì hơn Andy này đâu? – Andy nói, tay xoa hai bên má, nhìn nó ấm ức. Trông anh ta như một đứa trẻ bị mất đồ chơi yêu thích nhất ấy! – Sao lại là nó mà không phải anh? Anh cũng yêu em…
-Nhưng tôi không yêu anh. – Nó đáp, phủi phủi chiếc áo trắng bị dình đầy đất, trong lòng thầm thở dài, thế nào về cũng bị Rain la cho coi, phải tìm lý do gì đó để giải thích cho chuyện áo bẩn mới được. Wind không để ý đến ánh mắt thoáng chút buồn của Andy. Anh ta cười, rồi nói.
-Ừm. Được rồi, mà em gây chuyện à? Để tụi nó đến tìm em đánh nhau thế này, không sợ hả?
-Không. Em chưa gặp tụi này bao giờ. – Nó thản nhiên trả lời.
-Hở? Vậy sao tụi nó lại…
Nó nhún vai, ý nói “Ai biết được”. Wind chỉ cần thấy ai đánh nó là nó đánh lại thôi à, những chuyện sau đó…tính sau. Phản ứng này là phản ứng vô điều kiện =)). Chả là hôm nay đang đi trên đường thì bị chặn đầu, khích khích, nên nó thấy mình phải ra tay thông não bọn này thôi. Cản đường nó đi học là một tội lớn lắm! Rồi vô tình gặp Andy, anh ta nhào vô giúp, thế cũng vui. Nó nắm đầu một thằng đang ngáp ngáp, lết lết.
-Nhóc, cho chị hỏi cái em! (Láo >3