“Bắn pháo bông, tối nay 9 giờ…”
Wind lẩm bẩm đọc dòng chữ trên bảng thông báo. Nó quay sang Rain, lay lay tay cậu.
-Tối nay có bắn pháo bông kìa! Mình đi ngắm nhá?
-… - Rain khẽ gật đầu. Cậu nói không đi thì có được đâu, cho dù có không đi, thì Wind cũng tìm mọi cách “ăn vạ” cho bằng được mà. Wind thích pháo bông lắm! Dịp nào có pháo bông bắn gần nhà, là nó lại đi cho bằng được. Rain không hiểu nó thích gì ở những đốm sáng đó nữa. Chỉ là…pháo bông thôi mà!
-Hìhì…
Mà thôi, thấy được cái nụ cười ngớ ngẩn mà đáng yêu của nó thì hi sinh một chút cũng được. Hmm, lẽ ra là tối nay định coi đá banh, đành bỏ trận này vậy…!
Wind khoái chí tung tăng đi, vừa đi vừa hát, sợi dây chuyền trên cổ như lấp lánh trong ánh nắng sớm. Chiếc đầm voan cổ chữ V đơn giản có màu trắng tinh khiết khẽ bay bay. Ngày trong xanh, làn mây đùa bay trắng bầu trời. Làn gió mơn man, mát dịu. Hôm nay, trong lòng Wind vui lạ, nó muốn đi dạo dọc bờ biển.
Rì rào…
Sóng vỗ từng cơn, va vào những tảng đá nhiều hình dạng rải rác dọc bờ biển, tung bọt trắng xóa. Wind nhìn ra xa phía chân trời, nó nhíu mày nhìn những con thuyền bé xíu. Có làn gió mang mùi vị biển khơi…Lúc này, bãi biển khá vắng. Chỉ có lác đác vài người đang tranh thủ tắm sớm, tận hưởng sự trong lành của bầu không khí biển. Cũng có vài người đang vừa đi dạo vừa trò chuyện, và vài đứa bé đang nhặt vỏ sò, vỏ ốc…niềm vui xuất hiện trên môi chúng khi vô tình có được một chiếc vỏ đẹp.
Wind và Rain đi một quãng khá xa, hoàn toàn chỉ có nó và cậu ở đó. Wind bước đi chầm chậm, Rain bước theo sau. Không gian yên tĩnh đến lạ. Đôi khi đi dạo cùng nhau, không có ai quấy rầy, chen ngang, giữa hai con người lại xuất hiện một khoảng lặng. Là khoảng lặng, chứ không phải khoảng cách. Chỉ đơn giản, không biết nên nói gì, hoặc có thể trong lòng có quá nhiều điều muốn giãi bày nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu mới phải. Mỗi người đều đang theo đuổi một ý nghĩ riêng…
Tiếng sóng rì rào, tiếng gió nhẹ vi vu như tiếng sáo, tiếng hàng cây bị gió làm lao xao…
Soạt.
Wind bất chợt dừng lại. Dưới chân nó là một vỏ sò. Có lẽ, nó sẽ chẳng để ý đâu nếu chiếc vỏ ấy bình thường như bao chiếc vỏ khác. Wind cúi xuống nhặt chiếc vỏ đó lên, ngắm nghía. Một chiếc vỏ đẹp, nó có màu thật lạ, một màu hồng nhạt lấp lánh dưới ánh mặt trời.
-Xem này… - Nó khoe.
-Như con nít! – Rain cười, nói rồi tiếp tục bước đi. Wind bĩu môi, mặc kệ, cầm vỏ sò kia theo bên mình, rồi đuổi theo Rain. Lần này, cả hai đi ngang hàng với nhau. Rain khẽ liếc nhìn Wind. Người thiếu nữ trong chiếc đầm trắng tinh khiết, để lộ bờ vai thon, trắng ngần, trông nhỏ bé và dường như rất cần được bảo vệ. Khuôn mặt lộ rõ niềm vui thích khi săm soi vỏ sò vừa nhặt được, hai má ưng ửng hồng, đôi mắt khẽ long lanh cười. Tự nhiên cậu muốn ôm chầm lấy nó vào lòng, hôn lên đôi môi đó, giữ thật chặt, thật chặt để không một ai, bất cứ ai hay điều gì kéo nó rời xa cậu. Kể cả…
Như vậy…có tham lam quá không?
Ào…
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên một làn nước mát từ đâu tạt vào mặt Rain, làm cậu giật mình. Nước biển, lạnh và mặn, nhỏ giọt từ mái tóc của cậu, ướt rồi.
-Ahahahaha…
Rain nhìn sang Wind, nó đang cười rất hả hê, một tay cầm đôi dép, tay kia ôm bụng. Nụ cười đẹp đẽ trước ánh mặt trời. Rain cũng bật cười, chạy đến, cùng đùa vui. Cả hai liên tục nghịch nước, tạt vào nhau cho đến khi ướt sũng. Rain ôm lấy eo nó, cù lét làm nó cười đau cả bụng. Rồi cậu bế nó lên, xoay vòng vòng làm nó chóng mặt muốn chết. Để kết thúc màn “vật lộn” trong nước, Rain bế Wind theo kiểu công chúa, cười gian.
-M…Mày đừng nói với tao là…
-Hehe…đúng vậy!
-Á, đừng mà. – Nó ôm chầm lấy cổ Rain, thật chặt, hét lên khe khẽ. Wind còn đe dọa – Mày mà quăng tao xuống là…là tao kéo mày theo luôn…!!! Té đau lắm đó..
-… - Rain đứng yên giây lát, rồi buông một câu làm nó mừng rỡ, nhất thời sơ hở, buông hai cánh tay đang bám víu lấy cổ cậu ra – Vậy thì không chơi nữa…
Đúng lúc đó, Rain lập tức quăng nó xuống nước. Cả người nó thả lỏng giữa không trung, rồi ùm một cái, nửa thân hình nhỏ bé của nó chìm trong nước. Wind ngơ ngác ngồi nhìn Rain, cậu đang cười nó. A, hiếm khi thấy nụ cười sảng khoái này. Đúng là cái gì càng hiếm càng đẹp nhỉ? Wind vuốt những sợi tóc ướt sũng, kéo ra sau, bây giờ khắp người nó toàn là nước, mát thật! Đột nhiên, nó co hai chân lại, úp mặt xuống giữa hai đầu gối.
-Sao vậy? – Rain thấy vậy, bỗng lo lắng. Có lẽ là cậu giỡn quá lố chăng? Hay là lỡ quăng nó mạnh quá, làm cái bàn tọa đập trúng cái gì đó rồi?
-…
Wind vẫn im lặng không nói, giữ cái tư thế gục giữa hai đầu gối, chốc chốc vai bỗng run lên khe khẽ. Rain thấy thế, vội bước lại gần, cúi người xuống.
-Có chuyện gì vậy? Đứng lên đi rồi nói, không sẽ cảm lạnh mất.
-…
Wind xòe tay ra trước mặt Rain, dường như nó muốn cậu nắm lấy tay nó. Lần đầu tiên trong đời, Rain ngây thơ làm theo để rồi sau đó cậu lại hối hận. Không chút đề phòng nên cả người cậu theo lực kéo của tay nó mà ngã nhào xuống bên cạnh nó, người cậu cũng ướt sũng. Rain trơ mắt ra nhìn, và người cười lần này là nó. Đáng đời, cười người hôm trước, hôm sau người cười nhé!
-Lừa nhau à? – Rain nói, lắc lắc mái tóc đầy nước làm nước bắn tung tóe vào mặt nó. Nó lè lưỡi.
-Đã nói rồi mà, tao té là tao kéo mày theo mà. Thế nào? Nước biển có ngon không? – Nó hỏi vậy là bởi vì Rain lúc té nhào, là chúi mặt xuống trước mà, nên có lẽ, cậu đã phải uống một ngụm nước biển rồi.
-Sao mày không thử rồi nhận xét nhỉ? – Rain cười ẩn ý.
-Hả?
-Lại đây. – Rain ngoắc ngoắc ra hiệu cho nó lại gần rồi nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi nó. Nụ hôn không quá nhanh, cũng không quá sâu, đủ để nó nếm được vị mặn chát trên đầu môi. Nụ hôn mang mùi biển. Rain liếm mép – Thế nào? Ngon không?
-Kh…Không ngon tí nào hết! – Nó xấu hổ quay mặt đi. Rain mỉm cười, ánh mắt vô tình dừng lại ở chiếc đầm voan ướt sũng, tuy không mỏng manh đến nỗi nhìn thấy bên trong nhưng lại ôm sát vào người. Một thằng con trai, không thể nói là không cảm thấy rạo rực. Nhưng, chỉ có những kẻ tầm thường mới không kiềm chế được cảm xúc đó, mà đi đến mức không thể cứu vãn được nữa thôi.
-Đáng ghét…! Nhìn gì vậy hả? – Nó co người lại, lấy tay che người lại, nhăn nhó. – Đừng có mà làm trò biến thái ở đây, tao sẽ la lên đó.
-Ở đây có ai đâu mà la?
-Thì…mày làm gì tao thử đi, tao sẽ ày thấy “Võ Tòng đánh sói” liền. – Nó giơ nắm đấm ra. Rain bật cười.
-Xưa nay chưa thấy “Võ Tòng đánh sói” bao giờ. Chỉ có “Võ Tòng đánh hổ” thôi!
-Mày là sói, chứ không phải hổ! – Wind cãi lại.
Đến chịu thua với cô gái này, Rain lắc đầu thở dài.
-Được rồi. Tao cũng muốn thấy “Võ Tòng đánh sói”. – Cậu cười ranh mãnh (lại tính làm trò gì đây mà) – Để xem, đánh được hổ thì có đánh được sói không?
-Hê?...Mày muốn gì hả? – Wind hơi lùi người lại, nhưng lùi đến đâu thì Rain lại tiến đến đó. Đang trong tư thế ngồi, mà lại bị khóa chân rồi, chẳng thể chạy được, Wind bèn dùng hai cánh tay đẩy cả thân hình to lớn đang tiến lại kia.
-Tr…Tránh raaaaa…!!!
Hối hận thật, sao lại ra chỗ vắng người như thế này hả trời?????
Hai cánh tay với lực đẩy yếu xìu của nó bị Rain giữ chặt, kéo ra hai bên. Nụ cười đầy ma quái làm nó sợ, Wind nhắm tịt mắt, thôi tiu rồi!
Một giây….hai giây…ba giây…
Không phải là một nụ hôn ư
Mà sao có cái gì nhột nhột nơi cổ.
A…
Làn môi ấm nóng của Rain chạm lên cổ nó làm nhiệt độ cơ thể tăng cao, trong cái lành lạnh này mà nó lại nóng khắp người như sắp nổ tung vậy. Đến khi hài lòng với “thành quả” của mình rồi, Rain mới chịu buông ra.
-“Võ Tòng” chịu thua rồi à? – Cậu trêu.
-Ơ…! – Nó xấu hổ đỏ mặt, đưa tay che vết đỏ như vết muỗi cắn – Làm…làm cái gì vậy hả?
-Đánh dấu… – Rain nháy mắt –…những gì là của mình!
Mặt Wind đỏ như trái cà chua chín, nó vùng dậy khỏi làn nước mát, không quên nhặt lấy vỏ sò nó vừa để nhờ trên bãi cát khi nãy, bước nhanh về khách sạn, ở lại đây không biết chừng sẽ còn nhiều chuyện khác xảy ra nữa. Mà nhiệt độ lúc này đã lên cao lắm rồi, nó thực sự không chịu được nữa đâu. Híc…
***
8 giờ 30 tối…
-Chà chà…đã đến mức này rồi cơ à? – Vy nhìn chòng chọc vào vết hôn trên cổ nó, trêu. – Hai anh chị thiệt là lợi hại quá đê!
Wind xấu hổ bỏ chạy vào phòng tắm, mặc Vy ở ngoài cười khúc khích. Hứ, có gì vui đâu chứ! Ngượng muốn chết đi! Sao lại hôn ở cái chỗ oái oăm như vậy nhỉ? Đồi trụy. Nhưng mà dù gì nó cũng phải đi ngắm pháo bông, Wind liếc nhìn bộ quần áo. Ừm không sao, tóc dài sẽ che vết hôn đó đi.
-Bên này… - Hoàng vẫy tay. Wind và Vy kéo nhau lại chỗ hai chàng trai đang đứng. Rain liếc nhìn nó, nó quay mặt đi tỏ vẻ giận dỗi, Vy chỉ biết cười khì.
Bãi biển đông người, ai cũng chờ đợi màn pháo bông đặc sắc.
9 giờ đúng…
Bùm…
Pháo bông sáng lấp lánh trên bầu trời. Mọi người hướng mắt nhìn lên, những ánh sáng rực rỡ đủ màu, đủ hình dạng. Khi thì hình con mèo, khi thì hình con cún, khi thì hình con bướm, khi bông hoa to…Wind thích thú ngắm nhìn rồi tấm tắc khen. Rain đứng bên cạnh phì cười, trông nó giống như một đứa con nít ý. Một trái tim đầy màu sắc được bắn lên, rực rỡ trên nền trời. Đồng loạt, những cặp đôi xung quanh ôm lấy nhau, nhìn nhau mỉm cười. Trông họ thật hạnh phúc…! Wind không để ý rằng có một bàn tay, đang khẽ đưa ra, rồi chầm chậm, nắm lấy bàn tay nó.
Một cái nắm tay, không ngọt ngào như một chiếc hôn,
Nhưng trong sáng và đáng yêu hơn thế.
Một cái nắm tay, không ấm áp như một cái ôm,
Nhưng đẹp đẽ và nhẹ nhàng hơn thế.
Wind liếc nhìn Rain. A…cậu ấy đang ngượng. Trông đáng yêu ghê! Hìhì…
Có cảm giác vui vui len lỏi trong tim.
Hạnh phúc, đôi lúc chỉ là như thế.
Đơn giản và nhỏ nhoi.
Wind lại hướng mắt lên bầu trời.
Đêm nay, trời thật đẹp…
Dẫu biết, hạnh phúc đôi khi nhẹ như gió bay, nhưng hạnh phúc ơi, xin đừng rời xa nó nhé…! Nó không muốn, phải buông bàn tay này ra đâu…
Cho dù có như thế nào đi nữa, chắc chắn, nó sẽ không buông tay ra đâu…!!!