Trong một phòng họp lớn với đầy đủ các công nhân viên chức của tập đoàn Kasel, ai nấy đều im lặng, hồi hộp chờ đợi những gì mình sắp được nghe. Hôm nay, tổng giám đốc vừa được xuất viện, ông ngay lập tức triệu tập mọi người lại để nói về việc thừa kế. Tất nhiên, ai cũng biết về chuyện giao ước kia, nhưng có mấy ai đồng ý đâu, chủ yếu là phản đối và số còn lại là trung lập. Cũng đúng, giao nơi này cho cậu con trai thì cũng chẳng sao, cậu ta tài giỏi, nhưng vấn đề là người phụ nữ kia, bà ta không hề có thiện ý gì. Âm mưu của Thái My, hầu như ai cũng biết nhưng chẳng ai dám làm gì, vì họ đâu có bằng chứng?
Cạch.
Tiếng cửa lớn mở ra, ông Shen bước vào với bộ vest đắt tiền trên người, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, sắc mặt đã có phần hồng hào hơn. Chậm rãi bước đến chỗ ngồi, ông nhìn một lượt các cấp dưới.
-Có lẽ, ai cũng biết chút ít về bệnh tình của tôi. Và việc tôi cũng không còn sống được bao lâu nữa. – Bằng một giọng ồm ồm, ông nói – Tử Thần sẽ đến thăm cái thân già này bất cứ lúc nào. Cho nên, tôi muốn nhắc lại việc này một lần nữa trước khi quá trễ. – Dừng lại lấy hơi, ông tiếp – Kasel, sau khi tôi ra đi, sẽ giao lại cho Vĩ và đứa em trai. Thời gian gần đây, khi Vĩ học tập bên nước ngoài, những người quen biết của tập đoàn chúng ta đều rất hài lòng với biểu hiện của nó. Tôi rất tin tưởng cậu con trai này. Còn cậu em trai, trước mắt vẫn chưa sẵn sàng, việc gọi cậu bé về đây Thái My sẽ đảm trách, càng sớm càng tốt. Vì tôi không còn nhiều thời gian – Đoạn, ông liếc nhìn Thái My. Ông nhấn mạnh – Ba tháng, ba tháng nữa cả hai đứa chắc chắn sẽ phải đính hôn. Luật sư của tôi, ông David – Chỉ người đàn ông đang đứng phía sau, cầm một cuốn sổ to – sẽ đảm bảo điều đó. Nếu những yêu cầu trong đây không thỏa được thì, Kasel sẽ trả về cho người khác. Tôi không muốn nghe bất cứ ý kiến nào nữa, chuyện này tôi đã quyết rồi. Xin hãy tôn trọng ý kiến của tôi. Đến đây thôi, cảm ơn đã lắng nghe!
Không gian im lặng bao trùm cả căn phòng rộng lớn.
Thái My mỉm cười. Vậy là, chỉ cần một bước nữa thôi, cả tập đoàn Kasel này sẽ thuộc về tay bà. Bước cuối cùng này, phải thật dứt khoát và nhanh gọn. Cho dù phải làm bất cứ cách nào đi nữa, tàn nhẫn cũng được, dã man cũng được, nhất định, bước cuối cùng phải thành công. Cầm điện thoại áp lên tai, Thái My chờ đợi đầu dây bên kia bắt máy.
-Nè, không sao chứ? Đã hết bệnh chưa? – Vy lo lắng sờ trán nó.
-À khỏe rồi mà, đừng lo. Hehe. – Nó cười ngây ngô.
-Thiệt tình, sao dạo này mày hay gặp mấy chuyện gì đâu không vậy? – Vy cau mày – Tao có cảm giác như có người muốn hại mày ấy!
-Chắc không có gì đâu mà. – Nó xua tay – Mày đừng nghĩ nhiều nữa.
Vy khẽ gật đầu.
Hôm nay hai tiết đầu là tiết thể dục. Wind ngửa cổ nhìn bầu trời trong xanh, có đám mây trắng nom giống hình một cây kem. Mùi kem ngọt chợt khơi gợi lại những kỉ niệm ngày nào. Cũng ngọt ngào như một cây kem.
-Là lá la…mẹ mua cho con heo đất, mẹ mua cho con heo đất, ế ô ê ồ…
Vừa tan lớp, một cô bé tầm 7 tuổi vừa nhày chân sáo trên đường vừa vu vơ hát mấy câu. Tóc cột hai bên, thêm cái kẹp màu đỏ hình cục kẹo mà cô bé yêu thích, trong bộ đồng phục là chiếc đầm với phần váy màu xanh đen và phần áo màu trắng, trên cổ áo là một cái nơ be bé, cô bé trong thật dễ thương. Cái nắng chiều hơi chói chang làm cây kem sôcôla trên tay cô bé muốn tan chảy.
-Nhỏ kia! – Có giọng nói của một đứa con gái. Cô bé quay lại nhìn, là Mỹ Thanh, một người bạn gái cùng lớp theo sau là hai bạn khác nữa. Cô bạn ấy tiến đến gần, bất ngờ hất cây kem trên tay cô bé xuống. Phịch. Cây kem sôcôla nhoe nhoét trên nền đất.
-Á, bạn làm dì dạ? “Gớt” hết dồi. – Cô bé tiếc nuối. Một cây kem ngon cũng hai nghìn đồng chứ đâu có ít.
-Đồ xấu xí. – Mỹ Thanh bĩu môi, chê bai.
-… - Cô bé không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống, nhìn cây kem đang tan chảy dưới ánh mặt trời. Có vài chú kiến đánh hơi được vị ngọt, đang kêu gọi bạn bè kìa. Kì ghê, cô bé đâu có mua kem cho kiến ăn đâu.
-Có nghe tao nói dì hông? Đồ xấu xí! – Mỹ Thanh hét lên – Cả bạn của mày cũng xấu xí nữa, thằng Phong vừa xấu vừa khùng.
Ây cha, chọc cô bé thì được chứ đụng đến cậu bạn thân của cô bé lại không nên tí nào. Người được phép chê bai, chọc ghẹo, quậy phá cậu bạn đó chỉ có mỗi mình cô bé thôi. Vả lại, Rain đâu có khùng, cậu ấy chỉ ít nói và không thích chơi siêu nhân như mấy bạn nam khác thôi mà.
-Bạn ấy hông có khùng. – Cô bé cãi lại.
-Có.
-Hông mà!!!! – Cô bé tức giận đẩy ngã Mỹ Thanh. Cô bạn bị xô té, đau quá khóc thét lên. Vừa lúc ấy, có một cô hàng xóm của cô bé đi qua, thấy vậy, chạy lại đỡ Mỹ Thanh, mắng cho cô bé một trận. Cô bé ấm ức, hét lên.
-Tại nó chọc con trước mà!!!
Chạy một mạch về nhà, cô bé mặc cho cái người phía sau cứ tiếp tục mắng mỏ.
-…
-Nhìn dì mà nhìn. Đi chỗ khác chơi. – Cô bé nhăn nhó nói với cậu bạn. Hai tay khoanh lại, đầu gối muốn nhũn cả ra, cô bé bặm môi cố chịu đựng. Chỉ tại vì đẩy ngã bạn mà bị mẹ phạt quỳ gối ngoài sân. Trời hôm nay nóng ghê, muốn được ăn kem quá. Nhớ lại cây kem hồi chiều, cô bé liếm mép tiếc rẻ.
-…
-Đã nói là đi chỗ khác chơi mà. – Cô bé bực tức xua đuổi cậu bạn, người vẫn đang đứng đó nhìn không chớp mắt. Đáng ghét, lại còn cầm cả đống sách trên tay. Hứ, đi đâu cũng cầm sách, chả trách bị nói khùng. Thấy bạn cứ ngoan cố, cô bé đe dọa – Hông đi tao quánh đó!
Cậu bé quay lưng bỏ đi, không nói tiếng nào, để lại cô bé một mình ở đó, vẫn quỳ gối chịu phạt.
Lát sau…
-Dì đây, đã nói đi đi mà…
-Nè. – Cậu bạn nhỏ chìa ra một cây kem ngon lành trước mặt cô bé. Là kem sôcôla.
-Hông thèm. – Cô bé quay mặt đi.
-Hông ăn tao ăn đó. – Cậu bé đưa cây kem đến gần hơn, ngồi xổm xuống, nói.
-Hông ăn.
-Vậy thôi.
-Khoan. Đưa đây – Cô bé mạnh bạo giựt cây kem trên tay bạn, ăn lấy ăn để. Cái lạnh làm buốt óc, khiến mặt cô bé trông hơi kì dị. Cậu bạn bật cười, nụ cười trong sáng, đáng yêu. Cô bé phụng phịu – Mày cười đẹp dậy, mà nó dám nói mày xấu! Còn dám nói mày khùng nữa cơ. Mày đâu có khùng đâu…kì cục…!
-Vậy nên mày đẩy ngã Mỹ Thanh?
-…
-Mai mốt đừng vậy nữa. – Cậu bạn thở dài – Tao không muốn thấy mày lại bị phạt nữa đâu.
-Nhưng…nhưng tụi nó cứ nói xấu mày…Tao hông thích!
-Không sao. – Cậu bé mỉm cười, nụ cười trìu mến, đầy yêu thương. – Mặc kệ tụi nó. Chỉ cần mày không nghĩ xấu cho tao là được rồi.
-Ừm… - Cô bé lí nhí, ngước đôi mắt to tròn, ngây ngô hỏi – Hông có bạn, mày có buồn hông?
-… - Cậu bé khẽ lắc đầu, bẹo má cô bé. Cái mặt tuy có hơi biến dạng nhưng lại rất dễ thương – Chỉ cần có mày là đủ rồi, mấy đứa khác, không cần.
Cô bé chỉ khẽ gật đầu. Bàn tay nhỏ nhắn kia xoa đầu cô bé, một cái hôn nhẹ phớt qua trên má hồng. Cây kem lạnh trong tay lại tan chảy…
***
-Khôngggggg…!!!!
-Không cái mông, dậy ngay! – Rain kéo tung cái mền ra, trước mắt cậu lúc này là người con gái trong chiếc đầm ngủ satin hai dây màu trắng với những họa tiết trái tim trông rất dễ thương, nữ tính. Wind ngồi dậy, dụi mắt. Một vai áo hơi trễ xuống, ánh nắng tinh nghịch nhảy múa trên bờ vai nhỏ nhắn trắng ngần, đôi chân dài thon gọn làm tư thế của nó lúc này rất quyến rũ. Rain bất giác đỏ mặt, quăng lại cái mền lên người nó. – Nhanh tỉnh ngủ đi, rồi thay đồ. Tao chờ mày dưới nhà.
Cánh cửa đóng sầm lại. Wind uể oải, đẩy cái mền sang một bên, vươn vai ngáp một hơi dài. Nó lê lết cái cơ thể ngái ngủ vào phòng tắm.
-Xuất phát!
Khoác trên mình chiếc áo thun dài đơn giản, quần skinny đen, ngồi trên xe của Rain, nó nói to. Rain phì cười, rồ ga. Chả là hôm nay ba mẹ Wind gọi nó về ăn giỗ ông ngoại. Nói đến ông ngoại thì nó chẳng nhớ bao nhiêu, vì lúc nó mới 5 tuổi ông đã lên thiên đường mất rồi. Chỉ biết ngày xưa ông hay cho nó ăn kẹo lắm.
Chiếc xe dừng trước ngôi nhà có cánh cổng màu trắng, sân trước là chiếc ghế đá thân quen, a, chậu mười giờ vẫn còn đó kìa. Wind tung tăng chạy vào nhà, lướt qua hai ông anh, nó bay đến ôm lấy mẹ từ phía sau.
-Mẹ ơiiiii…!!!! I miss youuuuu!
Mẹ nó không mấy bất ngờ, gỡ tay nó ra, quay lại gõ nhẹ vào đầu nó. Mẹ trách nó con gái gì mà vô ý vô tứ, vừa vào tới nhà là la oai oái lên. Wind nhìn mẹ rồi nhìn ba, dạo này nó ít khi về nhà.
-Chết mày nè con, “heo” của mày tao chặt hết!!!
-Thằng quần, mày chơi ăn gian phải không?
-Ăn gian cái mặt mo mày chứ ăn gian, 2k của tao đây mày!
-Nè! Đệt! Mày đợi đi, tao lấy lại cả vốn lẫn lời.
-Hơ, ngon thì lấy!
-Chú đừng láo với anh!
Hừ, hai ông anh lại đánh bài rồi, lần nào cũng vậy hết trơn. Ăn có 1k, 2k mà cứ la cho to làm như tiền nhiều lắm ý. Nghèo mà cứ bày đặt tỏ vẻ đại gia. Nó bĩu môi, mặc kệ hai anh, chạy lại ôm ba, làm nũng. Ba trong chiếc áo sơmi sọc, buông tờ báo xuống, đáp lại cái ôm của nó bằng vòng tay siết chặt.
-Sao chỉ có mình con, Phong đâu rồi? – Ba hỏi.
-Ờ ha, con quên, ba đợi con tí! – Nó đứng dậy, lại tung tăng chạy ra ngoài, lần này đi cùng với nó vào là Rain. Cậu lễ phép cúi chào hai người lớn. Ba mẹ nó tấm tắc khen Rain, từ cách cư xử cho đến quần áo, khuôn mặt,…tự nhiên nó thấy vui lạ, xen lẫn chút tự hào. Ừ thì, Rain là người yêu của nó mà. Huých nhẹ Rain một cái, nó mỉm cười tinh nghịch.
Bữa ăn khá là vui vẻ vì có cái giọng oang oang của nó, thêm hai cái miệng chọc ngoáy đến tận ruột gan của hai ông anh. Nhưng mà, nó thấy Rain cứ sao sao ấy, dù iệng đang cười nhưng đôi mắt lại ánh lên nỗi buồn khôn tả. Tự nhiên, nó thấy trong lòng cũng khó chịu theo.
Tàn tiệc, nó lon ton theo mẹ xuống rửa chén, hai ông anh thì không đánh bài nữa mà chuyển sang hứng thú với “đồ chơi” mới, ý nó là…Rain. Trông tội nghiệp chưa kìa, cái đầu gọn gàng cứ bị nghịch rối cả lên, hai bên vai chắc đang mỏi nhừ vì ông hai cứ vừa choàng vừa đè xuống, chả biết nói chuyện gì mà hai ổng cứ hố hố, còn Rain thì mặt mũi nhăn nhó đến buồn cười. Wind tay cầm cái chén bẩn, cố gồng mình nhịn cười.
-Ây cha, mẹ gửi giỏ trái cây ở bên tiệm cô Bảy (cô bán trái cây) rồi, làm sao đây? – Mẹ bất chợt lên tiếng.
-Sao ạ?
-Mẹ có mua vài trái táo, vài trái lê, nhưng gửi ở chỗ cô Bảy, lẽ ra là lúc đi chợ về lấy luôn, nhưng lại quên mất. Sợ lát nữa không có tráng miệng ấy đứa.
-Để con đi lấy cho. – Nó xung phong, rồi rửa tay, chạy ngay ra phòng khách. Nhất định phải đòi Rain trả ơn mới được. Bụm miệng, cố nén cười, nó hắng giọng. – À, Rain. Mày đi lấy đồ với tao chút.
Đúng như nó đoán, Rain mừng ra mặt, thoát ra khỏi vòng tay của anh hai, gật đầu lia lịa. Anh hai nhăn nhó.
-Sao mày không đi lấy một mình đi? Anh em tụi tao đang nói chuyện mà!
-Không thích. Làm gì em! – Nó lè lưỡi, nắm tay kéo Rain lại gần, khẽ thì thầm. – Lần này là tao cứu mày đó, nhớ trả ơn tao à nha! Hehe.
Nói rồi, hai người nhanh chóng chạy ra khỏi nhà.
-Cảm ơn cô. Cháu về ạ!
-Ừ. Về cẩn thận.
Nó cầm bịch trái cây bên tay, ngâm nga bài hát nào đó mà nó chẳng nhớ tên, chỉ biết cái giai điệu hay hay. Cái nắng chiều nay không gay gắt, mây gợn nhẹ trên nền trời xanh. Nhìn sang bên đường, nó thấy Rain đang đứng đợi, ánh mắt nhìn xa xăm, chắc trong đầu lại suy nghĩ vớ vẩn gì đấy, nó vẫy tay mấy lần mà không để ý. Giữa dòng người tấp nấp, vội vã bước chân trên đường, màu áo xanh, vàng, đủ loại sặc sỡ làm người ta muốn loạn cả mắt, chỉ có một chàng trai với chiếc áo thun sọc xanh trắng, quần jean xanh phong cách đứng trước cửa một quán ăn nhỏ làm nó chú ý. Chốc chốc chàng trai đó lại nhìn đồng hồ, đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm người con gái của mình, dù cho cô ấy ở ngay trong tầm mất. Nụ cười trên môi Wind như thoáng qua trong vài giây. Ngốc thật, người ta mới rời xa chưa được 5 phút đã lo rồi. Ừ cũng khó trách, tại vì dạo gần đây, nó hay xảy ra chuyện quá mà.
Có một người quan tâm đến mình nhiều như vậy, đúng là rất vui. Nhưng, nó tự hỏi, không biết Rain có thấy mệt với một đứa suốt ngày gặp rắc rối như nó không nhỉ?
Đèn đỏ sáng lên, nó vội vàng bước ngay xuống đường. Đúng lúc đó, một chiếc xe màu đen lao đến với tốc độ chóng mặt, nhanh như chớp đâm sầm vào Wind. Sau một tiếng rầm, nó lăn mấy vòng, bịch trái cây rớt xuống đất, mấy trái táo lăn long lóc trên đường. Mọi người xung quanh bắt đầu la hét, người thì sợ quá ngất xỉu. Đầu bê bết máu, tự nhiên nó thấy buồn cười. Người bị đâm là nó, mà nó còn chưa ngất cơ mà. Có chút đau, thì ra cảm giác bị đụng xe là như thế này đây, cũng đâu đến nỗi tệ?
-Tránh ra! Làm ơn tránh ra!
Giọng ai mà nghe quen thế nhỉ?
Giữa vòng người đang lao xao, có ai đó đang cố chen chúc chui vào bên trong. Nó cố mở mắt nhìn. Là cái dáng người quen thuộc đó, khuôn mặt quen thân quen đó. Là Rain. Cậu ấy đến rồi.
Rain nâng đầu nó lên, áp vào lòng, cánh tay cậu cũng dính màu máu của nó, đỏ tươi.
-Mày có sao không? – Ngốc thật, hỏi câu này quá thừa rồi.
-Đ…a…u…qu…á… hức…! - Nó nhăn mặt, rên rỉ. Không phải nó làm nũng đâu, là tự nhiên vết thương nó nhức nhói ấy chứ. Đau thật đấy, đau muốn banh não luôn rồi. Cảm giác như ai đó đang cầm dao, đâm hàng vạn lần vào đầu nó vậy. Đau quá!
-Có tao đây rồi! Ai đó làm ơn gọi cấp cứu đi!!! – Rain vừa thở hồng hộc vừa nói to, chắc là cậu đang lo lắm, nó nghe thấy tiếng tim đập rất nhanh khi áp tai lồng ngực cậu mà. A, tự nhiên nó thấy buồn ngủ. Không lẽ đây là cái cách mà nó sẽ lên thiên đường sao? Hay là xuống địa ngục nhỉ? Làm vợ Diêm Vương cũng không phải là một ý kiến tồi.
-…
-Mày sẽ không sao đâu, cố gắng lên! – Rain đang run ư? Giọng nói run run này, nó chưa từng nghe bao giờ. – Ai đó làm ơn gọi cấp cứu đi! Chết tiệt! Mày không được chết đâu, tao chưa cho phép mà! Mở mắt ra đi…!
-Xin lỗi…nhưng…t…tao…th..ấy…buồn…n…gủ…quá… - Nó chớp mắt một cách chậm chạp, hai mi mắt nặng trĩu. Mờ quá, mọi thứ xung quanh mờ quá. Ánh mắt của mọi người, đang đổ dồn vào nó, kì lạ quá…
-Mày không được ngủ., mày không được nhắm mắt! – Rain cứ tiếp tục gào lên. A, nó thấy thật ngộ, không giống cậu chút nào. Một Rain lúc nào cũng bình tĩnh, trầm tính và biến thái đây sao?
-Chắc…t…ao…sắp…gặp…ôn…g r…ồi… - Nó nói một cách khó khăn. Cơn đau đầu càng dữ dội hơn. – Nế…u…mà…ta…o…không…tỉnh được…nữa…nói…với…ba mẹ, hai…anh với…ư…Vy là…tao…yêu mọi người…
-Mày đừng nói nữa! Ai đó gọi cấp cứu giúp tôi!!!
Có tiếng ai đó nói to “Họ sắp đến rồi, hãy nói cô bé cố gắng một chút nữa thôi!”
-Ta…o cũng…muốn nói…với…mày…là… - Wind từng thấy mấy tình huống này trong phim rồi, nó không muốn lỡ có ra đi, lại tiếc nuối vì những gì chưa nói đâu.
-Tao không muốn nghe lúc này! – Rain lắc đầu.
-Ng…ốc! Đề tao…nói..ư hức…Tao…muốn…nói là…Ta…Tao…yêu…m..
Chưa kịp nói hết câu, nó đã ngất đi, hai mi mắt nặng trĩu cuối cùng cũng khép lại. Máu tứ đầu vẫn không ngừng chảy, một màu đỏ tươi, loang xuống mặt đường. Trong tiềm thức, nó nghe thấy giọng nói của Rain, liên tục và liên tục gọi tên nó. Giọng nói chất chứa nỗi buồn, đau đớn và như sắp khóc thét lên.
Không sao đâu mà.
Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Đừng khóc….em yêu anh!