Tao Yêu Mày, Thằng Điên À


Rain hay còn có cái tên là Vương Hoàng Phong, là một người bạn rất thân với Wind. Bố mẹ của cả hai biết nhau từ khi con bé và theo đó là cả hai đứa cũng biết nhau từ lúc đang hình thành trong bụng mẹ. Rain lúc nhỏ gầy, đen thui, và ít nói lắm, suốt ngày vùi đâu nghiên cứu những thứ mà cho đến tận giờ, nó vẫn không thể hiểu nổi. Còn Wind, vốn hiếu động, thích quậy phá và thường xuyên tìm cách kéo Rain ra khỏi thế giới riêng của mình. Chỉ với Wind, Rain mới chịu mở lòng. Wind luôn bảo vệ Rain trước những đứa hay bắt nạt, trêu ghẹo cậu, còn Rain có nhiệm vụ làm cho những thứ phức tạp trở nên đơn giản để Wind có thể…tiếp thu. Cả ba (con Vy nữa) thân nhau mãi đến năm lớp 8, Rain cùng bố mẹ sang Mỹ, để lại Wind một mình. Thời gian trôi qua, không biết người lớn có còn liên lạc với nhau không chứ Wind đã dần quên mất Rain (cái tính nó vốn vậy mà, mau quên lắm, ai bảo không liên lạc với nó). Giờ Rain về, mang cả sự thay đổi 180 độ về, làm Wind chợt thấy hoang mang. Bề ngoài thay đổi nhiều như thế, vậy còn tính cách, suy nghĩ thì sao?
-Hê, uống nước đi! – Rain chìa chai Sting dâu trước mặt nó.
-Ừm. Mày vẫn nhớ tao thích uống Sting à? – Wind cười, vặn nắp chai Sting, nhưng không được. Nó nghiến răng, nghiến lợi, thậm chí gồng minh lên mà cái nắp chai vẫn không nhúc nhích.
-Chỉ hôm nay thôi, hôm nay tao vui nên tao mới ày uống, chứ không là mày lo mà uống nước lọc. Uống mấy cái này không tốt cho sức khoẻ đâu! – Rain giựt chai Sting, mở nắp một cách nhẹ nhàng, đưa cho nó. Wind nhăn mặt, cảm ơn, uống một ngụm rồi nói.
-Mày cấm tao chứ tao uống là tao uống à. Như hồi xưa đó, mày chả làm gì được tao đâu nhóc!
-Ừm, mày cứ nghĩ vậy đi. Nhưng tao bây giờ và tao ngày xưa khác nhau rồi. – Rain ngồi xuống cạnh nó, mở nắp lon bia tu một hơi trước ánh mắt chữ O của nó. Rain quay sang nhìn nó, cười cười – Thấy chưa, tao khác xưa rồi, mày nên làm quen dần đi, nhóc!
Tư nhiên Wind lại thấy ngượng ngùng, hay là tại nụ cười lúc nãy…đầy mê hoặc? Wind lén nhìn sang Rain. Mái tóc hơi rối, nhưng rối một cách trật tự. Đôi mắt đen huyền, làm nó hơi sợ. Có phải chăng nó sợ đôi mắt ấy sẽ nhìn thấu tâm can nó?
Mà, không biết Wind đang ở đâu đây? Rain về rồi, còn bác trai bác gái thì sao? Lúc nãy vào trong mà thấy toàn là thùng với thùng chất đầy cả phòng khách, nên phải chuyển vào phòng này ngồi. Chỉ có mỗi cái ghế bành bụi bặm này, và cái bàn con khá là nhỏ. Wind nhìn quanh, ngôi nhà này đối với một người ở thì…có rộng quá không?
Mãi miết quan sát xung quanh, nó không biết là Rain đang nhìn nó. Cũng đã 3 năm rồi mới gặp lại, cô bé nhỏ nhắn hiếu động ngày nào thoáng chốc đã biến thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi. Da trắng này, tóc dài này, mắt to này, hai hàng mi cong vút, cả đôi môi nhỏ nhắn kia…trông đáng yêu vô cùng, mỗi tội vẫn cộc cằn như xưa. Tự nhiên Rain muốn ôm chầm lấy nó quá! Cơ mà, chẳng phải cậu vừa thơm được một cái vào đôi môi nhỏ xinh ấy sao? Ừm, mùi vị ngọt lịm, và mềm mại như kẹo bông gòn, làm người ta cứ muốn dính chặt vào mãi thôi. Ba năm ở Mỹ, không phải cậu không tiếp xúc với con gái, nhưng có điều gì đó ở Wind mà Rain không tìm thấy được ở những người con gái đó. Ba năm ở Mỹ, cậu cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn, nhưng phần kí ức về Wind vẫn không thay đổi, vẫn ấm áp và mới mẻ như ngày hôm qua. Tại khí hậu ở Việt Nam, hay là do Rain trở nên háo sắc hơn mà từ lúc đưa Wind về đây, cậu không thể ngừng nghĩ đến nụ hôn bất ngờ khi nãy rồi thấy hơi nóng nóng trong người? Rain mỉm cười, nhích lại gần Wind, khẽ đặt một nụ hôn lên má làm nó giật mình, mặt đỏ như say.
-Ơ…mày, mày làm gì vậy, thằng này! Tao quánh giờ đó. Hun hoài.
Rain không nói gì, chỉ thấy buồn cười. Có đứa con gái nào được hun mà đập kẻ hun mình dã man như vậy không cơ chứ? Thậm chí bị hun cũng không làm vậy nữa là…Cô gái này mạnh đến mức nào cơ chứ, cú đấm đó quả là không tồi, đến cả người khoẻ mạnh, cao to như Rain còn thấy đau nữa mà. Ba năm không có cậu ở đây, Wind đã làm gì? Cậu chắc chẳng dám hi vọng nó nhớ đến cậu đâu, cô gái này vốn mau quên lắm, Rain hiểu rõ mà! Có gắn bó cả đời cũng không biết có được Wind nhớ đến không hay chỉ xa vài ba tháng là đã quên bẵng.
-Mày…vẫn như thế. Côn đồ.
-Thì thế tao mới tự bảo vệ được mình.
-Mày như vậy ai mà dám yêu? – Rain lắc đầu, chịu thua.
-Xì, tao ế cũng được. – Nó nhăn mặt, lè lưỡi.
-Tao cắt lưỡi giờ. – Rain húp một ngụm bia, thở hắt ra rồi nói – Haizzz, thôi, đừng lo, ế thì tao vớt mày.
-Hể???? Mày nói gì đó thằng điên kia? – Wind hỏi như không tin vào tai mình. Thằng này ba năm không gặp mà hoá điên rồi, từ lúc gặp tới giờ toàn nói và làm mấy chuyện…không bình thường. – Tao với mày á? Có mà cưới về rồi đập nhau mỗi ngày. Á!
-Mày đó, cứ đập đập hoài, con gái gì mà… - Rain cốc nhẹ vào đầu nó, trách móc.
-Xì…kệ tao! – Wind chun mũi. Khuôn mặt trông ngộ nghĩnh, đáng yêu vô cùng. Rain hắng giọng, rồi hơi ngượng ngùng nói.
-Tao nói thiệt.
-Thiệt cái what? – Wind nghịch nghịch sợi chỉ trên chiếc ghế cũ kĩ.
-Nếu mày ế, tao sẽ cưới mày làm vợ. Mày phải lấy chồng trước tao, không thì tao sẽ không lấy vợ đâu.
Không khí thoáng chốc trở nên ngượng ngùng. Wind bỗng thấy mặt nóng ran, chắc hai má nó giờ đỏ lắm! Nó liếc nhìn Rain – vẫn giữ cái vẻ bình thản đó, chân bắt chéo, đang nhìn mông lung. Wind tự hỏi, liệu nói ra câu đó Rain có ngượng không?
-Thằng đó…
Rain bỗng lên tiếng phá tan sự ngượng ngùng, giọng cậu hơi khàn.
-…
-Mày với thằng đó, có chuyện gì? – Chắc là Rain muốn hỏi về Khang đây mà.
-Người yêu cũ. Muốn quay lại. – Wind thành thật khai báo.
-Tại sao lại chia tay?
-Nó tin lời con bé kia, cho rằng tao đã ngủ với thằng khác, phản bội nó. Thực chất, nó chỉ cố tình vu cho tao một cái tội nào đó để dễ chia tay mà đến với con bé kia. – Nó nói, giọng buồn buồn. Ừ thì nó ghét cay ghét dắng Khang, nhưng…đó cũng là người nó từng yêu thương mà. Đâu phải nói quên là quên ngay được. Khang có lẽ không đẹp trai, nhưng dễ nhìn. Khang tốt, từng rất tốt. Con người mà, thay đổi trong thoáng chốc thôi, đâu ai ngờ? Trên đời này, không có gì khó đoán hơn lòng người, điều đó đâu có sai?
-Vậy sao còn đòi quay lại?
-Vì bị con bé kia đối xử tệ. Nó nhận ra chỉ có tao là tốt với nó nhất, yêu thương nó thật lòng. Còn con bé kia…hoàn toàn chỉ xem nó như một thứ đồ chơi. Cũ thì vứt. – Wind thở dài.
-…
Cuộc đối thoại tựa như một màn lấy khẩu cung. Wind thấy vậy.
-Ba năm không có tao bên cạnh, mày vẫn sống tốt mà, phải không?
-Tao…ừ, chắc vậy…!
-Vậy có bao giờ, mày nhớ đến tao không?
-Tao…ừm…cũng có chút chút…
-Chỉ chút chút thôi sao? Hàzzz – Giọng nói trầm ấm bỗng trở nên buồn rười rượi.
-Tao xin lỗi.
-Sao mày phải xin lỗi? Mày đâu có lỗi gì. Chỉ tại tao, ai bảo cắt liên lạc với mày. Tao biết tính mày mau quên mà.
- … - Sao tự nhiên không khí lại lạ lùng vậy nè? Rain về, lẽ ra phải tiệc tùng vui vẻ chứ. Ừ thì, ít ra đó là những gì nó tưởng tượng. Nhưng nó không bao giờ nghĩ, Rain lại…nói những chuyện thế này. Wind vốn vô tư, vô tình, lại mau quên như vậy, nhưng như nó nói đó, không phải là chưa bao giờ Wind nghĩ về Rain. Đôi lúc, có những thứ khơi gợi nó về Rain – bất chợt bắt gặp loại bút chì Rain hay dùng ở đâu đó, những viên kẹo dẻo đủ màu, chú ếch nhỏ màu xanh, những lời cằn nhằn, chai Sting…Kỷ niệm mà, đâu dễ dàng quên được.
-Ừm…- Thấy không ổn, Wind quyết định chuyển chủ đề – Bác trai và bác gái đâu?
-Ở bển. Chỉ có mình tao về thôi.
-Ồh. Rồi mày sẽ ở đây một mình hả Rain? – Nó hỏi. Rain ậm ừ. Đột nhiên nó buông một câu nói đùa. – Vậy buồn lắm! Thôi để tao qua ở với mày nha?
-Ok. – Rain đồng ý ngay. Đôi mắt đen huyền nhìn sang nó, không một chút ngại ngùng. Wind hơi bất ngờ, nó chỉ định đùa một chút cho bớt căng thẳng thôi mà.
-Ờ,mày…mày biết tao giỡn phải không?
-Tao biết. Mày có thể giỡn, nhưng tao là nói thật. Nếu mày chịu, tao sẽ gọi cho hai bác sắp xếp ày sang đây ngay. – Rain nhìn nó, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc. Cậu trông không có vẻ gì là giỡn cả. Điều đó khiến nó thấy hơi sợ. Cái con người này còn có thể thay đổi đến mức nào nữa? Thật sự nó không chắc là mình sẽ quen với Rain mới này.
-…
-Mày về suy nghĩ đi. Tao chờ câu trả lời của mày. Bây giờ tao dọn đồ đã. – Nói rồi, Rain đứng dậy, vươn vai, quay lưng bước đi, không thèm liếc nhìn nó đang hoang mang đến độ nào. Cậu nhóc trầm tín, ít nói ngày nào giờ trở nên táo bạo và đầy bất ngờ. Lời nói và hành động của cậu dường như chẳng thể đoán trước được. Wind nhìn theo Rain, tấm lưng rộng và bờ vai rắn chắc. Thực sự, Rain đã thay đổi rồi…
***
Trả Lời Với Trích Dẫn Trích Dẫn
07-08-2012, 22:55 #15
kittycat_5697's Avatar
kittycat_5697
kittycat_5697 hiện đang offline Mới Biết Zing
Tham gia: 09-07-2012
Bài gởi: 11
Mặc định
Gắng post típ đi pẹn. Hay lém!!!
Trả Lời Với Trích Dẫn Trích Dẫn
08-08-2012, 11:26 #16
misachan.love's Avatar
misachan.love
misachan.love hiện đang offline Tìm Hiểu Zing
Tham gia: 06-08-2012
Bài gởi: 107
Mặc định
Chương 2 (tiếp)
Đau đầu, đau đầu…
Ồn ào quá!
Im đi, im hết đi….!
-Im coi!!!!!!! – Wind hét lên, xung quanh lập tức không còn một tiếng xì xầm. Hàng chục con mắt đổ dồn nhìn nó. Wind đâu có sợ, nó liếc nhìn lại. Sát khí tuôn ra từ nó làm ai cũng hơi hoảng. Khuôn mặt tối sầm, đôi lông mày chau lại, đôi môi cong cong, lộ rõ vẻ khó chịu. Thấy chưa, quay mặt đi hết rồi kìa. Đừng có đùa với đầu gấu nhé!
Bốp.
-Đau…!
-Mày lại điên nữa hả? Thôi cái thói côn đồ ấy giùm tao! – Vy vỗ mạnh quyển sách Toán vào đầu nó. Bình sinh nó ghét nhất môn Toán, vậy mà lúc nào bị vỗ vào đầu cũng là quyển sách Toán. Hừ!
-Sao mày không dùng quyển sách khác? Mày có đập mạnh cỡ nào thì chữ cũng không vào đầu tao được đâu. – Nó bĩu môi, tay xé xé thành những vụn giấy phủ khắp bàn. Vy vả mạnh vào tay Wind – lại đang làm cái trò ngớ ngẩn gây ô nhiễm môi trường.
-Mày đừng có xả rác, hốt lại gọn đi. – Riết rồi thấy Vy cứ như mẹ của Wind ghê. Nó trề môi, biểu lộ vẻ ngang bướng. Vy trừng mắt nhìn, còn nó thì quyết sẽ ngang bướng đến cùng. Nhưng rồi, con bé ấy cũng nghe lời, làm theo răm rắp, không cãi lại một câu. Wind không muốn Vy giận, nhỏ mà giận thì…khủng khiếp lắm! :-ss. Rồi Vy hỏi chuyện, nó thành thật kể, không sót một chi tiết. Vy không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, hình như chuyện này với nhỏ đâu có lạ mấy.
-Mày biết trước rồi phải không? – Nó hỏi.
-Ừ thì, trước khi về, Rain có liên lạc cho tao. Hắn hỏi tình hình mày, rồi tao kể ra, thế thôi. – Vy nhún vai.
-Sao mày không nói tao?
-Hắn bắt tao giữ bí mật mà. Sao tao dám nói? – Vy nhai chóp chép tép sin-gum rồi chìa ra cho nó một tép – Ăn không?
-Thôi. Mà, mày nghĩ sao? Chuyện sống chung ý.
-Ai biết, mày nghĩ sao? – Vy chống cằm nhìn nó, đưa tay vuốt mái tóc đang loà xoà trước mặt. Thì đó, ý kiến của Vy là một chuyện, còn nó, nó nghĩ sao mới là vấn đề.
-Tao…ưm, vậy chẳng khác nào…mấy cặp sống thử trước hôn nhân… - Nó gãi gãi đầu.
-Ừm, sống thử…Phụt...- Vy bị sốc, nó phun cục sin-gum ra ngoài luôn (eoooo) – Gì mậy?
-Tao nghĩ…giống vậy mà…! – Nó ngây ngô nhìn Vy, tay đan vào nhau.
-Mày…mày…fu….hahahaha… - Vy đột nhiên cười phá lên – Mày đúng là buồn cười quá Wind ơi…!!! Mày nghĩ sao vậy? Mày…Mày với hắn có là bồ bịch đâu, rồi cái gì mà sống thử trước hôn nhân….đầu óc đen tối thế?????? Mày…hahahaha, tao sợ mày luôn.
-Hứ…! K..kệ tao…! – Nò xấu hổ, bĩu môi nói. Thì nó nghĩ sao nói vậy thôi, có gì mà buồn cười đâu.
-Thiệt là…cái đơn giản thì mày nghĩ cho phức tạp, cái phức tạp mày nghĩ quá đơn giản. Tao bó tay. Sống chung, đơn giản là chung một nhà thôi. Nếu thật sự là có vấn đề, thì…hắn – tao nghĩ, không phải là vấn đề. Chính mày mới là vấn đề! – Vy cười gian, huých vai nó. Cái mặt đầy ẩn ý nhìn thấy ghét – Nè, hắn đẹp trai lên rồi, thấy thế nào?
-Gì…thế nào là thế nào? Tao thấy…cha…chả sao hết! – Đột nhiên nhớ tới hai nụ hôn kia, nó lại thấy nóng mặt. Cái tên này…Hun hít hoài. Nó chưa tính sổ cái vụ hun nó trước mặt người ta đấy. Thiệt tình là lúc đó, không biết phải giấu cái mặt ngu ngu ấy ở đâu nữa.
-Héhé, nhìn mặt mày tao biết ngay có chuyện rồi. Bị hun hả? – Nói trúng tim đen rồi, tóc tai Wind muốn dựng đứng lên hết hà, xấu hổ quá đi – Ơ, vậy là…hehe. Sướng quá còn gì. Mày là mày lo mà kiềm chế đi nhá, sống cùng trai đẹp đừng có mà cướp đời người ta.
-Gì, tao mới phải sợ chứ sao lại là Rain. Tao mới là nạn nhân mà. Với lại, ai bảo là tao sẽ…sang ở chung với nó? – Wind nhíu mày.
-Nhưng tao biết thằng Rain, nó có thể kiềm chế để không đi đến những việc xa hơn. Còn mày, cái chỉ số háo sắc cao nhưng khả năng kiềm chế kém lắm. – Vy trêu, làm nó đỏ cả mặt. Đành rằng nó mê trai đẹp thật, nhưng nó có một nguyên tắc mà: “Trai đẹp chỉ để ngắm chứ không để yêu.” Wind mặc kệ con bạn đang suy nghĩ gì trong đầu, vẫn cứ tiếp tục trêu chọc nó. Wind mơ màng nhìn qua khung cửa sổ, trời bồng bềnh mây, đẹp quá! Ơ kìa, có phải đám mây kia có hình trái tim không nhỉ?
***
-Tụi bây chuẩn bị xong hết chưa? – Một giọng nói đáng sợ vang lên trong con hẻm tối. Mùi chuột chết bốc lên, những vũng nước động đầy muỗi, tiếng mèo như tiếng kêu thảm thiết của một cô gái. Gió thổi vù vù, mạnh bạo làm những sợi dây phơi đồ ở khu ổ chuột đung đưa.
-Rồi đại ca. Giờ chỉ còn chờ lệnh anh. – Tiếng nói khác vang lên. Theo sau đó là tiếng sắt leng keng, mài vào nhau nghe ken két.
-Tốt, chúng ta sẽ tiến hành theo đúng kế hoạch. Chăm sóc kĩ càng cho thằng đó. Đã nhận tiền của người ta rồi còn gì. – Tên thanh niên mặt mũi bặm trợn, đầu trọc, xăm trổ trên mình những hình ảnh méo mó, dị hợm hà khói thuốc lá ra, nói. Mùi thuốc thật khó chịu!
-Vâng.
Màn đêm buông xuống với những nguy hiểm rình rập. Sẽ không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy đến với mình nếu ở bên ngoài một mình vào giờ này. Những đám mây đen, bao phủ cả một bầu trời, tiếng gió bỗng rít lên nghe như những tiếng kêu ai oán, những tiếng nói bí ẩn trong đêm, những kế hoạch được chuẩn bị sẵn dự báo những chuyện không lành sắp tới…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui