-Thế nào rồi? Mày ổn chứ? – Vy vừa uống xong một ngụm nước, hỏi.
-Cũng tàm tạm. – Nó hờ hững trả lời.
-Tạm? – Vy nhíu mày, nhỏ vòng tay lại, dựa vào lưng ghế. Căn tin ồn ào thật. – Nói cho tao nghe, mày thực sự hạnh phúc chứ?
-Tao á? – Nó mỉm cười, nụ cười gượng gạo mà nó không mong Vy sẽ nhận ra – Đương nhiên là…hạnh phúc rồi. Anh Vĩ rất tốt với tao mà, anh ấy yêu thương tao lắm.
-Còn mày? – Vy hỏi tiếp.
-Tao cũng…vậy.
-Cũng vậy là sao?
-Tao cũng…mày biết đó. Cũng vậy. – Nó cố né tránh đôi mắt dò xét của Vy.
-Mày nói rõ ràng hơn đi, hay là chữ “yêu” đó mày không thốt ra được. – Vy cau mày. – Wind à, mày đâu có yêu Vĩ như cái cách anh ấy yêu mày? Tao biết rõ mày mà. đừng tự lừa dối bản thân nữa.
-Thì từ từ rồi cũng yêu thôi. – Nó nhún vai.
-Nếu không thì sao? Nếu ở bên cạnh nhau 5 năm, 10 năm nữa mà vẫn chưa yêu được thì sao? Mày định cưới một người mà mày không có tí tình cảm nào như thế hả? – Vy mắng. Cái bầu không khí ồn ào này khiến nó nghe lúc được lúc mất, rất khó chịu. Nhưng thôi kệ, dù sao nó cũng sợ sự yên lặng lắm.
-Có lẽ.
-Có lẽ? – Vy nhếch môi – Mày đúng là điên rồi!
-Chứ tao phải làm gì đây? Còn cách nào khác sao? – Nó bực dọc lớn tiếng cãi lại.
-Mày có thể chọn cách khác để đến ơn người ta mà. Cùng lắm thì để tao giúp mày! Bạn thân để làm gì chứ?
-…
Nó im lặng. Bởi vì Vĩ rất tốt, luôn an ủi nó, động viên, quan tâm đến nó, thậm chí cả tiếng mổ tim cũng là anh thuyết phục, đòi đứng ra giúp đỡ. Nếu không có tình cảm, thì ít nhất nó cũng muốn dùng cách này mà đền đáp anh. Biết đâu một ngày nào đó, Wind sẽ yêu anh thì sao? Với lại…
-Tao…muốn đối mặt với Rain. Tao không tin là mình không thể quên được. Không làm người yêu thì là bạn. Chỉ cần là bạn như trước thôi. Hay chí ít, khiến tao có thể đau đớn mà hoàn toàn quên đi.
-Ôi trời. Mày đùa với tao hả Wind? Rốt cuộc mày đang suy nghĩ gì vậy?
-Tao điên nhỉ?
-Quá điên ấy chứ. – Vy lại uống một ngụm nước – Có ai lại dùng cách đó để quên một người không? Không khéo lại phản tác dụng chứ chẳng chơi.
-Haha…
-Thế rồi sao? Kế hoạch “khùng điên” của mày đến đâu rồi?
-…
Đến đâu ư? Có thể nói cho Vy biết là nó vẫn tim đập chân run, mặt đỏ khi đứng trước Rain được không? Ha, thế nào cũng bị cười nhạo cho coi.
Nghĩ cũng thật buồn cười. Ngày trước, khi đứng đối diện người đó, con tim loạn lên những nhịp đập hạnh phúc. Bây giờ, cũng là người đó, cũng đứng đối diện, tim cũng đập loạn lên, nhưng…mỗi nhịp đập lại là một nhịp đau. Đơn giản bởi vì những yêu thương kia chỉ còn là kỷ niệm, thuộc về quá khứ với muôn vàn chắp vá mất rồi. Người ta bên cạnh đã có một bàn tay khác, và bản thân mình…cũng thế.
Yêu nhau, bên nhau rồi bây giờ lại phải ép bản thân phải lãng quên nhau. Cái gọi là tình yêu thật kì lạ.
Wind thấy mình thật xấu xa, lúc đồng ý đính hôn với anh Vĩ, đã có lúc trong đầu nó chợt lóe lên một ý nghĩ rằng nó sẽ được nhìn thấy Rain mỗi ngày. Thật ngớ ngẩn phải không? Nhưng dù gì thì, nó cũng không thể làm chuyện có lỗi với anh Vĩ đươc, nó phải toàn tâm toàn ý ở bên anh, quên đi tình cảm với Rain. Sẽ được thôi mà, bởi vì…Rain chẳng còn yêu nó nữa, chỉ cần cậu ấy chắc chắn không còn yêu nó nữa. Thấy Rain hạnh phúc, vui vẻ bên người con gái khác, những tình cảm còn sót lại sẽ tự biến mất thôi mà. Đau, tự khắc sẽ buông, đúng không?
Hy vọng là vậy.
Wind thở dài. Cái nắng nóng làm mồ hôi cứ rịn ra, thấm đẫm lưng áo.
Tàn nhẫn đi, ác hơn nữa đi, làm nó đau thật đau, để nó có thể hận cậu, thù cậu, rồi bỏ cuộc, rồi lãng quên. Làm ơn đi, nó không muốn cứ thường xuyên bị cái cảm giác nhói đau âm ỉ kia quậy phá nữa.
***
Cạch.
-Chào cô chủ.
-Oái. Hơ…chào. – Vừa bước vào nhà là có một đoàn tiếp đón rồi, nhưng cùng đồng thanh như thế thì…Wind thở phào, có ngày mất hồn như chơi.
Căn nhà hôm nay vắng lặng hơn bình thường, hình như không nghe thấy tiếng của Kiều Như, anh Vĩ cũng không thấy đứng đợi nó như mọi khi nữa. Lạ nhỉ? Mọi người đâu hết cả rồi.
-Cô ơi. – Nó hỏi một cô giúp việc gần đó – Nhà không có ai hết hả cô?
-Dạ, cậu Vĩ thì bận việc ở công ty, cô Kiều Như hôm nay về nhà với bố, chỉ có mình cậu Phong là đang ở trên phòng làm việc riêng thôi ạ.
-Cảm ơn cô.
Cô giúp việc cúi đầu rồi nhanh chóng đi xuống bếp.
-Chỉ hai người ở nhà thôi ư?
Wind tặc lưỡi rồi chạy ngay lên phòng mình. Nó phải tắm táp đã, khắp người chỉ toàn mùi mồ hôi thôi.
-Hu woa…đã quá đi!
Bồn tắm to to, nước ấm ơi là ấm, lại thêm xà phòng thơm ơi là thơm, tạo bọt rất đã nữa chứ, khà khà, thật khiến người ta muốn nằm ngủ trong đó luôn hà. Wind lấy chiếc khăn lông lau mái tóc vẫn còn ướt, bộ short kate với chiếc áo hai dây màu hồng, quần xanh có hai chiếc túi nơ hai bên khiến nó trông thật nữ tính. Wind nằm phịch trên giường, với tay lấy rờ-một chuẩn bị bật TV thì chợt nghe thấy tiếng mèo cào. Nhà này có mèo à? Wind tò mò mở cửa ra, nhìn xuống dưới chân.
-Là…mèo thật? – Hơi ngạc nhiên, nó ngồi xuống bế xốc chú mèo lên, ngắm nghía. – Mày trông quen quen, hình như chúng ta có gặp nhau rồi phải không? Bộ lông trắng và đôi mắt tròn này không lẫn vào đâu được.
-Meo… - Chú mèo kêu lên như đồng ý.
-Này, làm sao mà mày theo tao về đây được hả? – Wind vuốt nhẹ bộ lông trắng mềm mượt, khẽ mỉm cười. Không biết làm sao mà chú mèo này lại ở đây nhỉ? Bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên, thu hút ánh nhìn của Wind.
-Tiểu Bạch, mày đâu rồi?
Một người con trai với khuôn mặt lo lắng, hàng chân mày chau lại, đang vội vã đi tìm kiếm thứ gì đó tên “Tiểu Bạch”.
-Meo…
Chú mèo con bất chợt kêu lên, chàng trai nghe thấy liền dừng lại trước dãy hành lang rộng, đưa mắt hướng về phía tiếng kêu vừa phát ra.
-Tiểu Bạch…
Cậu tiến đến gần, mắt khẽ liếc nhìn Wind, rồi bế chú mèo con lên, mắng.
-Con mèo ngốc, đã bảo đừng chạy lung tung mà. Bây giờ thì đi về phòng nào. A…
Tiểu Bạch ương bướng, vẫn còn muốn chơi, bèn cào một phát vào tay Rain, nhảy phốc xuống núp phía sau lưng Wind. Nó hơi ngạc nhiên, hết nhìn chú mèo rồi lại nhìn Rain, cậu đang xuýt xoa bàn tay có một vết xước dài.
-Mèo…là…ừm…của anh à? – Bất giác nó không biết nên xưng hô thế nào cho phải. Nếu là chị dâu thì phải gọi cậu ấy là em đúng không, nhưng như vậy thì thật kỳ lạ. “Cậu” thì hơi ngượng miệng, thế thì gọi “anh” là ổn nhất.
-Ừm. – Rain ậm ừ đáp.
-Ừm.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên lặng. A, thật khó xử. Nên nói gì đây nhỉ? Thình thịch, không được, phải nói gì đó, nếu không sự yên lặng này sẽ tố cáo con tim đang loạn nhịp của nó mất.
-Bên anh ta, hạnh phúc chứ?
-Ơ…
Chưa biết phải mở lời như thế nào thì Rain đã lên tiếng trước. Wind ngạc nhiên nhìn cậu, đôi mắt kia đượm buồn. Nó hơi bối rối, không biết phải trả lời làm sao.
-Tôi…cũng hạnh phúc. Còn anh thì sao? Bên cô ấy…hạnh phúc chứ?
-…
Lại im lặng nữa rồi. Nó nên hiểu là “có” hay là “không” đây?
Về phần Rain, cậu đang thấy hối hận khi hỏi cậu vừa rồi. Nếu không hỏi thì không nghe được câu trả lời, như vậy có lẽ tốt hơn. Đã thế còn bị hỏi ngược lại, nói “có” thì không thật lòng mình, mà nói không thì mâu thuẫn quá. Đành im lặng vậy. Con Tiểu Bạch quậy phá này, về phòng nhất định sẽ mắng ột trận mới được.
Đang miên man với những suy nghĩ trong đầu, Rain bị giật mình khi nghe thấy tiếng la oai oái của Wind.
-Tiểu Bạch, buông ra, không được cắn. Đó là quyển vở Sinh của tao mà, ngày mai tao có bài kiểm tra đó! – Vừa giằng co với chú mèo nhỏ, Wind vừa nói. Híc, nó chưa học chữ nào đâu, lỡ Tiểu Bạch cắn nát tập thì nguy mất. Sao lại chạy vào phòng nó mà quậy chứ? – Ê, này…đừng chạy.
Sầm. Cánh cửa phòng đóng lại. Tiểu Bạch ngước đôi mắt to tròn lên nhìn, có một ánh mắt đánh sợ đang chiếu thẳng vào chú mèo nhỏ, nụ cười kia đầy đe doạ.
-Mèo ngoan, buông quyển vở ấy ra rồi cùng tao về phòng nào! – Rain gằng giọng, bóp tay vào nghe rôm rốp, đến Wind cũng còn sợ nữa là.
Tiểu Bạch run run, dùng cái óc nhỏ mà suy nghĩ. Nếu bây giờ không chạy cũng chết, mà chạy thì biết đâu lại thoát được. Và chú mèo trắng nhìn Rain với đôi mắt thách thức, bốn chân thoăn thoắt, quay đầu chạy.
-Con mèo chết tiệt, đứng lại đó!
Và cuộc đuổi bắt bắt đầu. Thật buồn cười khi nhìn cảnh tượng lúc này, một nam, một nữ đuổi theo một chú mèo con. Chú mèo lông trắng tinh nghịch vừa chạy vừa ngậm quyển tập trong miệng, kéo lê đi, cô gái khuôn mặt đau khổ tiếc thương cho quyển tập xấu số, chàng trai thì hận một nỗi không thể giết chết chú mèo nhỏ. Cuộc rượt đuổi kéo dài chừng 15 phút, Wind mệt lừ, đầu óc quay cuồng bởi vì phải chạy vòng vòng trong căn phòng để bắt Tiểu Bạch.
-Hừ, nếu mày đã trốn trong đó thì trốn luôn đi, lò đầu ra là chết với tao! – Rain đe doạ.
-Hazzz…nó chui vào trong gầm tủ rồi ư? Đồ con mèo khôn lỏi. – Wind thở dài. Nó đã gây thù oán gì với con mèo này đâu chứ. – Ôi, vở của tôi.
-Xin lỗi. – Rain hơi cúi đầu nói.
-A…không….không sao. – Nó bối rối đáp. Nó có trách gì cậu ấy đâu chứ.
Lợi dụng lúc hai người không để ý, chú mèo nhỏ lém lỉnh chạy vụt ra ngoài.
-Á, con mèo! – Wind lên tiếng, nó toan đứng dậy. Cơn chóng mặt bất ngờ đến, Wind loạng choạng ngã xuống.
-Này…nguy hiểm. Hơ…
Rain nhanh chóng đỡ lấy Wind, nhưng không biết thế nào lại trượt chân, cả người đổ xuống theo xuống đất. Rầm. Một tiếng động lớn vang lên làm chú mèo con cũng giật mình mà quay lại.
-Au…
-Híc…
Tiểu Bạch mỉm cười, kế hoạch thành công mĩ mãn, bây giờ thì tìm một chỗ tốt để xem phim thôi.
-Xin…lỗi… - Wind luống cuống. – Không…không sao chứ?
-Không sao. – Rain cũng bị đau không kém, bởi vì cậu đã dùng cả người mình mà đỡ cho Wind không đập mặt xuống mà. Lưng cậu nhức quá đi mất! – …
-Sao thế? – Tự dưng lại bị Rain nhìn chằm chằm, nó tự hỏi không biết có phải là do mặt mình có dính gì đó không?
-À, không có gì. Chỉ là…cái tư thế này…
Phải một lúc sau nó mới hiểu Rain nói gì. Tình hình là Wind đang ngồi trên người Rain, cái tư thế kiểu này dễ gây hiểu lầm vô cùng. Wind đỏ mặt, hai má nóng ran. Điều đó làm Rain hơi ngạc nhiên, là do lâu ngày rồi cậu không được thấy biểu hiện đáng yêu này ư?
-Xin…lỗi. Tôi không cố tình đè lên người anh đâu. Cái này…ý tôi là… - Wind cứ ra sức bao biện, dù Rain biết nó không làm gì sai cả. Nó cảm thấy mình thật ngu ngốc. Nhưng mà tất cả chỉ tại Tiểu Bạch đáng ghét kia, khiến nó rơi vào tình huống khó xử này. – Tôi…xuống ngay đây. Xin lỗi…
-…
Hôm nay Kiều Như không có ở nhà, Vĩ thì chưa về, nhà chỉ có Rain và Wind cùng những người giúp việc không đáng nói đến. Và, chỉ có những kẻ ngây thơ mới bỏ qua cơ hội quý giá này. Hình như cũng lâu rồi cậu không trêu chọc nó thì phải? Khẽ nhếch môi, Rain thầm cảm ơn chú mèo con tinh quái, ngay lập tức kéo Wind lại, vật nó ngã xuống đất. Tình thế hoàn toàn thay đổi. Bây giờ là Rain phía trên, còn Wind thì bị đè nằm dưới đất. Bất ngờ, Wind không kịp phản kháng, cứ thế mà mở to mắt nhìn người con trai trước mắt mình. Bờ vai rộng, đôi môi quyến rũ, đôi mắt huyền sâu thẳm. A, có khi nào cậu sẽ nhìn thấy những xốn xao trong mắt nó lúc này không? Trái tim lại phản bội chủ rồi.
-Tôi… - Khẽ nâng mái tóc dài còn hơi ẩm, thơm mùi táo, Rain hôn nhẹ lên đó. - …nên làm gì với em đây?
-Hả? – Nó ngạc nhiên, không tin vào tai mình. Có phải nó vừa nghe thấy gì đó…lạ lắm không?
-Chỗ này. – Rain chỉ lên môi nhỏ, rồi chuyển dần xuống phần cổ trắng ngần. Cái chạm nhẹ làm nó hơi giật mình, kêu lên khe khẽ. – Và chỗ này. Tôi nên “nghịch” nơi nào trước đây?
Nghịch? Rain đang nói gì thế? Chuyện này…
-Đừng…đừng đùa. Chúng ta là …
-Suỵt. – Rain đưa ngón tay đặt lên môi nó, ra hiệu cho nó im lặng. Chết tiệt, sao lại dùng đôi mắt si mê đó mà nhìn nó chứ. Rain ghé sát tai nó, thì thầm. – Đừng nhắc đến chuyện đó. Tôi bây giờ chỉ muốn cùng em chơi một trò chơi thôi.
-Ch…chơi? – Nó nhắc lại, nuốt ực một cái, trong lòng có hơi hoảng sợ.
-Ừ. – Giọng nói trầm ấm lại rỉ rả bên tai, nhẹ nhàng, đầy mê hoặc. – Nói cho tôi biết, em muốn tôi chạm vào đây (chỉ môi) hay đây (chỉ cổ) trước?
-Ư...cái…
Cạch. Két.
Có tiếng mở cổng ở dưới nhà.
-Cậu Vĩ, mừng cậu về nhà.
Là Vĩ ư? Anh ấy về rồi. Wind vừa mừng vừa lo, nó nhìn Rain, rồi nhanh chóng đẩy cậu ra. Vĩ mà thấy cảnh này thì chỉ có chết ngất hoặc là anh em xung đột mất.
Có hơi hụt hẫng vì bị phá bĩnh, nhưng Rain vẫn không muốn bỏ cuộc. Cơ hội không đến lần thứ 2, là anh ta đã nói như vậy mà, đúng không? Nếu buông tay Wind ra lúc này thì biết bao giờ mới được gần gũi như thế nữa. Cơ hội mà Tiểu Bạch tạo ra không nên phí phạm. Rain bèn đứng dậy, trước khi để Wind kịp bước ra khỏi phòng, cậu ngay lập tức đứng phía sau lưng, ép sát nó, đồng thời dùng lực đè cửa lại.
-A…sao…buông, buông ra. – Nó tức tối xoay nắm đấm cửa, cố gắng mở cửa ra nhưng không được. Nó nhăn mặt, quay sang Rain hỏi. – Anh muốn gì đây?
-Suỵt. – Rain bịt miệng, ra hiệu cho nó im lặng.
Có tiếng bước chân? Là Vĩ đang đi đến?
-Tuyết, là anh đây. Anh vào được chứ?
-Ưm… - Nó muốn nói lắm, nói là có một tên biến thái đang ở đây, nhưng mà bị bịt miệng rồi thì sao nói được. Đột nhiên Rain lại thì thầm vào tai nó, khoảng cách gần đến nỗi, nó có thể cảm nhận được hơi thở của cậu đang lướt trên làn da.
-Em có thể nói tôi đang ở đây nếu em muốn. Nhưng tôi nghĩ em không thích cảnh “anh em tương tàn” đâu nhỉ?
Phải rồi, nếu nói Rain ở đây thì khác nào…Wind mím môi, nhìn Rain bằng ánh mắt ý muốn cậu bỏ tay ra, chắc chắn nó sẽ không nói gì đâu. Rain mỉm cười làm theo.
-Em đang tắm. Anh có thể quay lại sau không? – Lại nói dối rồi.
-À, được rồi. – Vĩ đáp. Sau khi nghe tiếng bước chân của anh xa dần, nó mới thở phào nhẹ nhõm. À khoan đã, vẫn còn một mối nguy ở đây. Ngước nhìn cái kẻ đang rất khoái chí ví đã đuổi được một vật cản lớn, Wind cau mày, tỏ vẻ khó chịu. Rain nhếch môi, nâng cằm nó lên, thích thú nói.
-Nghe lời thật đấy!
-Chết tiệt, anh muốn gì đây?
-Nói rồi, muốn cùng em chơi một trò chơi, “chị dâu” à!
-Đồ…điên! Này, anh làm gì…hmm…
Đáng ghét, sao lại làm nó rung động như vậy? Cả nụ hôn này nữa, không thể phản kháng được hoặc là nó…hoàn toàn không muốn phản kháng tí nào. Con mèo đáng ghét, ta hận mi! Nụ hôn vừa dứt, Rain liền mơn trớn xuống chiếc cổ thon, trắng ngần. Chiếc áo hai dây rất dễ dàng để cậu thực hiện việc đặt dấu trên cổ nó. Chỉ lúc này thôi, cậu chắc chắn sẽ không giao nó cho Vĩ đâu. Thả nó về với anh ta, để anh ta tự do ôm nó, âu yếm nó ư? Đừng có mơ. Lúc này, Wind là của cậu, hoàn toàn là của cậu.
Dừng lại, dừng lại. Tiếng lòng nhỏ bé của Wind dường như không khiến Rain nghe thấy được. Thực sự thì, chính nó cũng không muốn cậu dừng lại. Hơi ấm này, nụ hôn này, đã bao lâu rồi? A, cho nó tham lam một chút thôi được không?
Bất giác, Rain thốt lên.
-Anh…yêu em.
Chỉ một câu nói, cả không gian như đứng yên lại. Wind như người say ngay lập tức tỉnh mộng. Còn Rain, cậu cũng nhận thấy mình vừa nói ra một điều vô cùng ngu ngốc. Ngẩng đầu nhìn Wind, a, chết rồi, hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má.
-Anh vừa nói gì?
-…
Bịch.
-Khốn kiếp! – Nó đẩy mạnh Rain ra, bờ vai nhỏ nhắn khẽ run run. – Anh đi ra khỏi phòng tôi ngay!
-…
Rain không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, rồi cùng chú mèo nhỏ đi ra ngoài.
Đóng sầm cửa lại, Wind dựa lưng vào cửa, trượt xuống đất. Bàn tay mạnh bạo chùi chùi lên môi, cố gắng xóa sạch mọi thứ trong đầu. Cái gì vừa diễn ra vậy? Nó vừa làm gì vậy?
-Yêu ư? Haha…nực cười… - Khẽ lau dòng lệ ướt đẫm hai bên má, khuôn mặt đầy đau đớn, nó khóc nấc. – Đồ tồi! Tôi lại bị anh lừa nữa rồi…
Bên ngoài cửa, cũng có một người đang đau đớn.
-Méo…
-A…đồ mèo ngốc, mày trách tao cái gì? Là mày thì mày có kiềm chế được không? – Bế chú mèo trên tay, Rain từ từ tiến về phòng. Vừa đi, cậu vừa thở dài. Hôm nay bị cào nhiều quá! Tiểu Bạch ngu ngốc!