Sáng sớm, lẽ ra nó phải được chào buổi sáng với tiếng chim hót ríu rít, mùi hoa thơm thoang thoảng, hay làn gió mát mơn man trên làn da, bởi vì đây là Đà Lạt mà. Nhưng tại sao, Wind chỉ nghe thấy tiếng ù ù của động cơ? Thật kỳ lạ. Nó dụi mắt và kinh hoàng phát hiện, thì ra mình đã ở trên máy bay từ lúc nào.
Khoan đã, chuyện gì đang xảy ra thế này?
-Em dậy rồi à?
-Cái…khoan…khoan đã, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chúng ta đang ở Đà Lạt mà. Sao…sao…đây là máy bay mà?
Nó ấp a ấp úng, nói không thành câu với người đang nằm bên cạnh, mắt vẫn còn lim dim.
-Ừ, chúng ta sẽ sang Mỹ. – Rain trả lời với giọng ngái ngủ.
-Hả????
Trời ơi, cái chuyện quái gì thế này? Hết Đà Lạt, bây giờ lại đến Mỹ ư? Là Mỹ, là Mỹ đấy! Nó sẽ được đi du lịch ở nước ngoài. À khoan, là bị đưa sang nước ngoài chứ? Ô-mai-gót!!!!
-Này…tỉnh dậy, tỉnh dậy! – Nó kéo áo Rain, luống cuống. Nó cần một lời giải thích. Tại sao đang yên đang lành lại kéo nhau sang Mỹ thế này? Nó đã đi một ngày mà không nói gì với ai rồi. Ba, mẹ, anh hai, anh ba, trời ơi, còn anh Vĩ nữa,…điện thoại, điện thoại nó để ở nhà mất rồi. Trời ơi!!!!
-Ưmm…em cứ ngủ đi, chưa đến nơi mà, đừng quấy anh…
-Dậy đi mà, trời ơi, anh giải thích cho tôi đi. Tại sao lại là Mỹ cơ chứ? Chúng ta đang ở Đà Lạt mà.
-Vì chúng ta phải chạy trốn. – Rain im lặng vài giây rồi trả lời.
-Trốn? Trốn ai? – Nó ngơ ngác.
-Anh trai anh.
-Anh trai…
Anh trai của Rain. Khoan đã, đó là Vĩ mà.
Nhưng…
-Tại sao?
-Vì lúc này, anh chưa muốn rời xa em, đây là lần cuối, cho nên, anh không muốn ai phá đám hết…Hãy xem đây là một chuyến đi chơi đi, nhé…
Wind toan nói gì đó nhưng lại thôi, nó lại cuộn mình trên chiếc ghế ở khoang hạng nhất.
Ôi, chuyện này rồi sẽ đi đến đâu đây?
Wind lại thiếp đi.
Sau khi xuống sân bay, cả hai làm thủ tục thuê khách sạn và sắp xếp những công việc khác. Wind không biết Rain kiếm đâu ra nhiều tiền để đi xa thế này, lại còn thẻ visa và vài thứ khác, không hiểu cậu đã làm gì trong lúc nó ngủ nữa. Cũng như lúc ở Đà Lạt, nó được cậu dẫn đi mua sắm, thăm thú để quen dần với cái sự thật là mình đang ở Mỹ. Đường phố rộng lớn và những tòa nhà cao tầng làm nó choáng ngợp. Đúng là nền kinh tế Mỹ phát triển hơn Việt Nam rất nhiều.
Wind thầm nghĩ, không biết cuộc chạy trốn này sẽ kéo dài bao lâu đây, đến khi nào thì Rain mới thỏa mãn và trở về? Trông lòng nó mừng lo lẫn lộn.
Tối ngày thứ hai, tại một khu vui chơi…
-Đi cái này đi…
-Ôi, gắp thú kìa…
-Á, tôi muốn chơi cái này…
-Tàu lượn kìaaaaa…
Wind không biết là nó đã chơi bao nhiêu trò, chỉ biết rằng hiện giờ, nó đang rất hào hứng, không ai có thể ngăn cản nó tiếp tục vui chơi. Khu vui chơi rộng lớn ở Mỹ, nó đã từng được thấy trên tivi, luôn thầm ước một lần được đến, và bây giờ nó đã hoàn toàn toại nguyện. Wind thích thú nhảy từ nơi này sang nơi khác, quên mình là mình đang trong tình thế nào. Và Rain, như mọi thường, chân mỏi nhừ vì phải đi theo nó. Nhưng thôi kệ. Cậu cười khẽ. Chỉ cần Wind vui là được. Số tiền lần trước bố vợ thưởng cho cộng với số tiền tiêu vặt dành dụm được xem ra cũng có ích.
Chơi đã đời, cuối cùng nó cũng chịu dừng chân lại nghỉ ngơi.
-Nè…
Wind đưa một trong hai cây kem trên tay cho Rain – đang ngồi thở trên băng ghế, nó nhe răng cười. Rain cầm lấy, rồi nhích qua một bên để nó ngồi xuống cạnh.
-Chơi vui không?
-Vui lắm!
-Ừ. Còn trò nào muốn chơi nữa không?
-Mm…còn. – Nó đưa mắt láo liên rồi kết luận, tay chỉ về phía xa xa, nơi một chiếc bánh xe khổng lồ đang xoay tròn, sáng rực ánh đèn. – Đu quay!
-Ừ. – Rain gật gù, quay sang nhìn nó – Đến gần đây một chút.
-???
Nó ngơ ngác, không hiểu nhưng vẫn làm theo. Thì ra vì ham ăn nên kem dính lên khóe môi nó một chút, và Rain đã giúp nó lau sạch.
-Xem này… - Cậu xoa đầu nó, mắng yêu – Như con nít ấy.
-…
Wind xấu hổ, lí nhí nói cảm ơn, rồi lại tiếp tục thưởng thức cây kem của mình. Thình thịch. A, gì thế này, vừa nãy là tiếng tim nó đập hơi mạnh phải không? Wind lắc lắc đầu, chắc là nó nghe nhầm.
Bỗng, một bé gái chừng 7,8 tuổi từ đâu chạy đến, nhìn cả hai một lát rồi nói.
-You’re…girlfriend and boyfriend? (Hai anh chị là người yêu à?)
Cả hai ngạc nhiên, nhìn nhau vài giây. Rain mỉm cười, rồi cậu xoa đầu bé gái đó, trả lời.
-No, we’re just friends. (Không, bọn anh chỉ là bạn.)
-Really? (Thật chứ?)
-Yes. (Ừ, thật.)
-Oh… - Cô bé trông hơi thất vọng, đáp.
Wind ngồi im lặng, lắng nghe cuộc đối thoại giữa Rain và đứa bé kia. Nó hoàn toàn rất hiểu cả hai người đang nói gì.
Chỉ là bạn…à?
-But, do you love her? (Nhưng, anh có yêu chị ấy không?) – Cô bé lại ngước đôi mắt nâu, to tròn lên nhìn Rain, ngây ngô hỏi. Đôi mắt long lanh như mong chờ một cái gật đầu.
-Love? Yes, I do love her. Very much. (Yêu? Có, anh yêu cô ấy. Rất nhiều.) – Rain hơi bất ngờ, nhưng cậu cũng không ngần ngại trả lời, vừa nói cậu vừa liếc xem phản ứng của Wind, rồi khẽ cười. Biểu hiện ngại ngùng đáng yêu làm cậu rất hài lòng.
Cô bé mừng rỡ, vỗ tay.
-Really? So, how about her? Does she love you? (Thật ư? Vậy còn chị ấy? Chị ấy có yêu anh không?)
-Umm…She… (Ừm, cô ấy…) – Rain hơi ngập ngừng, rồi chợt nảy ra một ý, cậu nói – Hey, why don’t you ask her? (Sao em không hỏi cô ấy thử xem?)
Wind giật mình. Khoan đã, cái gì mà “ask her”? Không phải đây là cuộc nói chuyện giữa hai người sao?
Chưa kịp phản ứng gì thì cô bé đã nhảy sang Wind, long lanh mắt hỏi.
-Hey, sister, do you love him? (Chị gái ơi, chị có yêu anh ấy không?)
-Ah…I…I… (Ơ, chị…)
Wind ấp úng. Nó phải trả lời thế nào đây?
Wind quay sang nhìn Rain, cậu cũng đang nhìn nó với ánh mắt chờ đợi. Wind suy nghĩ một lát, mím môi, rồi ngập ngừng đáp.
-I…I’m…sorry…(Xin lỗi…)
Bầu không khí chợt trầm xuống.
-What? (Sao thế?) – Cô bé chán nản thốt lên – Why? He loves you, but you don’t love him? Sister, you’re bad. (Tại sao? Anh ấy yêu chị, nhưng chị lại không yêu anh ấy? Chị gái, chị thật xấu.)
-I…
-It’s ok, don’t blame her. (Không sao đâu, em đừng trách cô ấy.) – Rain kéo cô bé lại, mỉm cười, nói.
-But…(Nhưng…)
-It’s alright. (Không sao mà.) – Rain xoa đầu cô bé – Hey, little girl, do you want ice-cream? I’ll buy you one. (Này, cô bé, em thích kem không? Anh mua cho em nhé?)
-Thank you. But Sasha have already eaten. Sasha’s full now. (Cảm ơn anh. Nhưng Sasha đã ăn rồi. Sasha no rồi.) – Cô bé tươi cười đáp. Hai bím tóc vàng đung đưa trông rất đáng yêu.
-Oh, so your name is Sasha. What a beautiful name! (Ồ, vậy tên em là Sasha à? Tên đẹp đó!)
-Thank you. – Cô bé bẽn lẽn.
“Sasha”
Từ phía xa, một người phụ nữ gọi vọng lại. Rain đoán chắc là mẹ cô bé. Rain nhẹ nhàng xoa đầu Sasha rồi nói.
-Your mother is calling. Hurry up and go to her. (Mẹ em gọi kìa. Chạy đến đó nhanh lên.)
-Ok. – Nói rồi, đột nhiên cô bé ôm chầm lấy Rain, thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cậu cũng đáp lại cái ôm đó. Cô bé buông ra, chạy đi. Rồi sực nhớ gì đó, Sasha quay lại, nắm lấy bàn tay của Rain - bàn tay vừa xoa đầu cô bé, áp lên má, rồi mỉm cười. – Hey, brother, your hand is so warm! (Này, anh trai, tay anh ấm lắm đó!)
nói xong, liền chạy đi. Lần này, cô bé không quên quay lại chào. – Goodbye, brother. Goodbye, sister.
Rain vẫy tay chào lại. Rồi cô bé khuất dạng trong đám đông. Chỉ còn Rain và Wind ngồi đó, im lặng chừng 15 phút. Rồi Rain đứng lên, đưa tay ra trước mặt nó, bình thản nói như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
-Nào, đi đu quay thôi.
Đu quay. Chiếc đu quay giống như cuộc sống. Cứ quay và quay không ngừng. A, có thể ngừng chứ, chỉ cần rút hết điện ra là được ấy mà.
Wind từng đọc một câu chuyện. Ừm, thực ra là một cuốn truyện tranh nhắng nhít thôi. Trong đó có một truyền thuyết về chiếc đu quay tình yêu. Chỉ cần canh đúng thời điểm đó, khoang đu quay đó, và cùng người mình yêu bước vào, cả hai sẽ hạnh phúc mãi mãi.
Dù sao cũng chỉ là một cuốn truyện tranh.
Ngồi trên đu quay nhìn xuống phía dưới, mọi thứ đều nhỏ bé và chỉ còn là những vệt sáng li ti. Thành phố lấp lánh, ánh đèn đường,giống như những vì sao đang trải dài. Trong mắt Wind, mặt đất lúc này và bầu trời không mấy khác biệt.
Đẹp quá!
Vòng đu quay vẫn cứ tiếp tục, quay tròn.
Nhìn chán chê, Wind ngồi yên ở chiếc ghế đối diện, đôi mắt mông lung, xa xôi, suy nghĩ của nó lúc này đến cả bản thân nó cũng không nắm bắt được. Wind chợt buông một tiếng thở dài.
Lạnh…
Rain vòng tay, lưng dựa vào thành ghế đối diện, mắt tưởng chừng hờ hững trong không trung nhưng thực chất lại đang hướng về một người. Cậu đã giữ tư thế đó mãi từ khi lên đu quay. Ngây ngô, bướng bỉnh, tinh nghịch, suy nghĩ đơn giản…tất cả đều là cô gái này. Đột nhiên, cậu muốn ôm lấy nó, siết chặt vòng tay, đễ mãi mãi không gì có thể tách rời.
Rain bất giác bật cười. Không, không phải là “đột nhiên”. Lúc nào cậu cũng luôn muốn như thế mà.
Vòng đu quay, càng lúc càng lên cao, tưởng chừng như có thể với tới muôn vàn ngôi sao đang ganh đua nhau lấp lánh trên vòm trời.
Wind khẽ run.
-Này, cho tôi hỏi một chút….
-Hửm?
-Chúng ta…khi nào sẽ trở về? – Wind nhìn Rain, dò hỏi.
-Khi nào tôi thấy ở bên em đủ, thì chúng ta sẽ trở về. – Rain thản nhiên trả lời.
Đủ? Đủ là bao giờ đây? Wind thở dài. Nó có cảm giác, giống như mình đang làm điều gì sai trái, phản bội lại anh Vĩ vậy đó. A, không biết anh ấy đang ở đâu nhỉ? Vĩ cũng công tác ở Mỹ mà. Chắc anh ấy đang lo lắm!
Wind thả hồn theo những ánh đèn, hay là ánh sao nhỉ?
Im lặng quá…
Nó tựa đầu ra phía sau, cơ thể lại khẽ run lên.
-Đến đây.
-…
Wind thoáng ngạc nhiên rồi cũng ngoan ngoãn chuyển đến ngồi gần Rain.
-Gần một chút.
Nó nhích lại gần, hơi ấm của Rain đang dần lan sang nó. Ấm quá! Wind dựa vào người cậu mà không chút nghĩ suy. Cánh tay Rain cũng vòng ra sau lưng rồi siết chặt lấy nó.
Bờ vai anh, cánh tay anh, thì ra là ấm như vậy.
Rồi bàn tay khẽ đan vào nhau như vô tình.
“Your hand is so warm” – lời của cô bé tên Sasha chợt vang vọng trong đầu Wind. Nó ngẫm nghĩ, rồi nói.
-Tay anh, đúng là rất ấm.
-Thật sao?
Wind khẽ gật đầu.
-Còn tay em thì lạnh lắm…biết không?
Rain khẽ thì thầm, rồi ngắm nhìn người con gái nhỏ nhắn trong vòng tay mình. Thế đó, đôi lúc cứ như thế, tay nắm chặt tay, ôm siết lấy nhau, tưởng chừng như đã có được rồi nhưng thực ra thì không phải vậy.
Thời gian ơi, hãy ngừng trôi một lát, có được không?
-Này…
-?
-Cảm ơn nhé, vì đã dẫn tôi đi nhiều nơi như vậy. Thật sự rất vui…!
Nó nói, rồi mỉm cười. Nụ cười ngây ngô mà lâu rồi Rain mới được nhìn thấy. Trái tim cậu lạc đi một nhịp, cảm giác cay cay xộc lên sóng mũi khi chợt nghĩ rằng, nụ cười này, sẽ có một ngày không còn dành cho cậu nữa, mà dành ột người khác. Làm sao cậu đủ bao dung để chúc nó hạnh phúc đây?
Rain trầm lặng một lúc lâu, rồi hỏi khẽ. Giọng nói có chút run rẩy.
-Wind…
-Hửm?
-Anh hôn em được chứ?
-…
Lời đề nghị làm nó bất ngờ. Hôn ư?
-Được không? – Rain thì thầm. Bàn tay cậu vô thức vuốt nhẹ mái tóc dài, rồi mơn man trên má, lướt qua làn da mịn màng, lần đến đôi môi mềm đã lâu rồi cậu không được chạm đến.
-Nhưng…
-Chỉ 10 giây thôi, nhé? – Nói rồi, không kịp để từ chối hay phản kháng, cậu đã cúi đầu đặt nhẹ lên môi nó một nụ hôn.
Nhẹ nhàng, thoáng qua, nhưng đầy vương vấn.
Không phải là một nụ hôn Pháp, chỉ đơn giản là một cái phớt nhẹ lên đầu môi, nhưng vẫn ngọt ngào, ấm áp.
Đã lâu rồi, cả hai mới hôn nhau thì phải…
-Em…sau khi trở về, hãy quên những gì anh đã nói, những việc chúng ta đã làm đi nhé…
-…
-Hứa với anh, hãy quên anh và sống hạnh phúc được không? Đừng bận lòng vì anh…xin lỗi, vì đã không mang được hạnh phúc đến cho em.
Lời thì thầm thoang thoảng trong gió, bị cuốn đi, biến mất.
-Sau khi trở về, mọi chuyện giữa chúng ta…sẽ chỉ còn là một giấc mơ đẹp…
Tại sao lại đau đớn đến vậy?
Trên đường trở về khách sạn, cả hai lặng im, không ai nói với ai câu gì. Đến một đoạn đường khá vắng, nó nhìn trước ngó sau rồi bước sang bên kia đường trước, Rain theo sau. Vừa chạm mép đường, nó nghe thấy tiếng động cơ rồ lên. Rain bị hai vệt sáng phía trước mặt làm lóa mắt, cậu theo phản xạ đưa tay lên che mặt. Điều khiến Wind sợ chính là hai vệt sáng ấy càng lúc càng gần, chiếc xe ấy đang lao thẳng vào Rain, một cách cố ý. Wind nhíu mày, và giật mình, người ngồi trong xe không ai khác, chính là anh Vĩ.
Là anh ấy, chính xác là anh ấy.
Anh ấy lại trùng hợp ở đây sao?
Chiếc xe lao nhanh đến Rain, không cần nghĩ nhiều, Wind cũng biết ý đồ của Vĩ là gì. Trong đầu nó trống rỗng, vô thức lao ra, thầm mong rằng vẫn còn kịp. Chiếc xe càng lúc càng gần, càng gần…