Tao Yêu Mày, Thằng Điên À


-Cái gì? Anh vừa nói cái gì? – Wind hét lên kinh ngạc, nó hỏi lại lần nữa vì không dám tin vào tai mình.
Rain? Không trở về?
-“Tôi sẽ không trở về ngôi nhà đó nữa”, nó đã nói vậy đó. – Vĩ bình thản nhắc lại.
-Cái…!!! A, thật là…
Wind tặc lưỡi, vò đầu, rồi đứng bật dậy, vơ vội chiếc áo khoác vắt trên thành ghế, rồi toan bỏ đi thì bị Vĩ nắm tay kéo lại. Anh tròn mắt nhìn nó.
-Em định làm gì vậy?
-Đuổi theo.
-Bây giờ á? Đã hơn 10 giờ rồi đấy. – Vĩ hướng mắt nhìn đồng hồ, nó cũng theo phản xạ nhìn lên. Đúng là đã 11 giờ 15 rồi.
-Em mặc kệ. – Nó ương bướng vùng tay ra. Nếu bây giờ đuổi theo, biết đâu lại kịp? Nghĩ thế, nó lao nhanh về phía cửa, không màng đến Vĩ í ới gọi phía sau.
Lát sau, đứng trước sân khách sạn, nó cố gắng trong vô vọng, tìm kiếm một chiếc taxi đi ngang qua. Thật đáng ghét, tại sao chiếc nào cũng có người. Bây giờ tình huống khẩn cấp, cứ như vầy thì muộn mất. Bỗng, nó nghe tiếng bấm kèn inh ỏi. Wind cau mày nhìn sang, là anh Vĩ. Anh quắc tay, ra hiệu cho nó lên xe.
Cạch.
-Anh…cảm ơn anh.
-Em thật là…không chịu nghe anh nói xong đã bỏ đi. – Vĩ trách – Được rồi, chúng ta đến sân bay nào.
-Anh biết chỗ đó không?
-Thế em không biết à?
Wind lắc đầu.
-Trời đất, vậy mà dám hùng hổ đòi đuổi theo?
-Cái…cái đó, tóm lại…tóm lại là anh có biết không? – Nó cố gắng lớn tiếng một chút để che đi cái ngượng của mình.
-Biết, haha, anh biết. – Vĩ cười thích thú rồi phóng xe đi. Trên đường, anh vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Wind. Anh bất giác thở dài.
-Dù biết khả năng đuổi kịp rất thấp, em vẫn đuổi theo sao?
Nó gật đầu dứt khoát.
-Em không muốn từ bỏ bất cứ một cơ hội nào nữa. Em đã nợ cậu ấy, làm tổn thương cậu ấy quá nhiều. Em…em có rất nhiều điều muốn nói với cậu ấy. Nếu để Phong bỏ đi như vậy, thì…thì…em sẽ hối hận suốt đời mất. – Wind mím môi, tay siết chặt.
-Ừm…
Sau đó, cả hai im lặng suốt quãng đường đi. Vĩ tập trung lái xe, còn Wind mải miết theo đuổi những ý nghĩ của mình. Nó đặt tay lên lồng ngực, cố ngăn trái tim đang đập nhanh, hồi hộp, không biết liệu rằng mình có đến kịp hay không.
Bỏ đi? Cậu ấy định bỏ đi thật sao?
Rời xa nó, rời xa tất cả mọi người ư?
Không được. Không thể được. Nó sẽ không để điều đó xảy ra.
Bởi vì, nó đã biết tất cả mọi chuyện rồi. Và nó có rất nhiều điều muốn nói với Rain. Nó muốn xin lỗi, và cảm ơn về những gì đã qua. Nó muốn nói nhiều nhiều điều khác nữa.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Wind dáo dác nhìn quanh tìm bóng người quen thuộc qua khung cửa xe, nhưng chẳng thấy gì. Lúc nó vừa định bước ra thì lại bị anh Vĩ nắm tay kéo lại. Wind vô thức quay đầu theo phản xạ và ngay lập tức lãnh một nụ hôn bất ngờ lên môi. Đôi đồng tử mở to, cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chạm môi được vài giây, Vĩ đành luyến tiếc buông ra. Nó vẫn đang ngỡ ngàng. Còn Vĩ chỉ bình thản mỉm cười, nói.
-Nghe này, chuyện này lẽ ra anh không muốn cho em biết, nhưng vì không nỡ lừa em thêm nữa, nên anh sẽ nói.
Wind bình tĩnh lại, nó ở tư thế sẵn sàng lắng nghe.
-Anh chỉ nói một lần thôi nhé!
-Ừm. – Wind nuốt khan, tập trung.
-Đêm hôm đó, cái đêm mà em say khướt ấy, thật ra, chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Đó là anh và Kiều Như dựng nên để đánh lừa Phong thôi. Quần áo của em, là do cô ta mặc giúp đấy.
Sự thật cuối cùng cũng được tiết lộ. Wind bỗng thấy rất mừng, rất vui, nhưng chợt nghĩ đến Rain vẫn chưa biết gì, nó lại thấy lo.

-Được rồi, bây giờ em đi tìm cậu ấy đi. – Vĩ buông bàn tay đang giữ lấy cánh tay của nó ra, nói.
Wind nghe xong, liền gật đầu chạy đi. Sực nhớ ra một điều gì đó, nó quay lại, vừa thở vừa nói với Vĩ.
-Anh…em…Cảm ơn anh vì tất cả. Tình cảm của anh, tuy không đáp lại được, nhưng em rất vui vì anh đã yêu em nhiều như thế. Cảm ơn anh!
Nói rồi, nó lại chạy đi, để lại Vĩ phía sau với khuôn mặt không thể ngạc nhiên hơn được. Anh ngẩn ngơ vài giây, rồi lắc đầu, bật cười.
-Thật bó tay với em, Tuyết à! – Vĩ gục đầu lên bánh lái, trong lòng anh, nỗi buồn bắt đầu lan tỏa. Anh đã cố kiềm chế, để có thể mỉm cười với nó suốt từ nãy đến giờ. Mệt mỏi quá rồi, đã đến giới hạn rồi. Bây giờ thì, trái tim anh…đau quá! Vĩ thở dài, nặng trĩu. – Thậm chí, em không hề hận anh một tí nào sao? Tại sao em lại dịu dàng đến như vậy hả?....Tuyết à, anh xin lỗi. Anh yêu em.
Lần này, anh đã thực sự mất em rồi.
Có lẽ, chúng ta không thuộc về nhau.
Có lẽ, anh và em chỉ là hai đường thẳng cắt nhau một lần, rồi xa nhau mãi mãi.
Anh biết, nó đến với anh chỉ vì anh gặp may và kiên trì, chứ chưa một lần nó quên đi người đó. Chẳng phải từ đầu, nó đã chỉ xem anh là “anh trai” thôi đó sao?
Anh trai.
Vĩ bật cười.
Anh vốn dĩ đã thất bại ngay từ bước đầu tiên, chỉ là anh ngoan cố không chịu chấp nhận mà thôi.
Vĩ vô thức nhìn vào lòng bàn tay mình.
Đã có lúc, anh ngỡ bản thân đang giữ chặt lấy nó, đang có nó trong tay, và sẽ không gì có thể chia cắt được cả hai. Nhưng…đó chỉ là ảo mộng của anh, bởi vì bàn tay đó, chưa một lần nắm chặt lại lấy bàn tay anh. Chưa một lần. Và cả ba chữ “Em yêu anh”, Vĩ cũng chưa thực sự nghe được từ nó.
Anh đơn giản chỉ là một chỗ dựa của em lúc em đang tuyệt vọng thôi, đúng không Tuyết?
Bởi vì em tuyệt vọng, nên em mới cần anh, và vì thế nên anh trở thành “người quan trọng” của em, đúng không Tuyết?
-Em đúng là rất ác, em biết không? – Vĩ cười đau đớn, tay anh siết chặt bánh lái. – Thật kém cỏi, đến cả khóc, mình cũng không làm được!
Bên ngoài, tiếng người trò chuyện, tiếng thông báo, tiếng cười nói,…ầm ĩ, làm náo động cả sân bay. Trời bắt đầu lạnh hơn. Gió lùa vào qua khe hở của cửa xe. Đôi tay anh lạnh cóng, anh nhớ có một bàn tay nhỏ nhắn nào đó anh đã từng chạm khẽ, cả nụ cười, giọng nói và cái chu mỏ phụng phịu của em. Em làm bừng sáng cả một khoảng không lạnh lẽo.
Tạm biệt em, tình yêu của anh.
Có người đã từng nói với anh: Chúng ta gặp nhau bởi định mệnh. Và nếu một ngày nào đó, chúng ta rời xa nhau, thì điều đó có nghĩa là, câu chuyện giữa chúng ta đã kết thúc.
Nhưng, tình cảm của anh, tại sao vẫn ương bướng chưa chịu kết thúc nhỉ?
Nói đến Wind, sau khi rời khỏi Vĩ, đã hết chạy từ góc này đến góc khác để tìm Rain. Nhưng chạy mãi, chạy mãi, đến khi mỏi chân rồi vẫn chẳng thấy cậu đâu cả. Mái tóc rối mù và mồ hôi thấm đẫm lưng áo, nó bắt đầu thở dốc, dừng lại, dựa vào tường nghỉ một chút.
-Làm sao để tìm ra anh giữa biển người này đây hả Rain?
Wind lại căng mắt ra tìm kiếm nhưng vô vọng. Nó ngồi bệt xuống nền đất lạnh tại một góc sân bay.
Không được. Nhất định nó phải tìm ra Rain. Lần này, chắc chắn không để mất cậu ấy nữa.
-Chết tiệt, Rain khùng, nếu để em tìm ra anh, thì anh sẽ chết chắc!
Nói rồi, nó lại đứng dậy, tiếp tục chạy đi chạy lại. Người ta thấy một cô gái với mái tóc dài và bộ váy khá mỏng manh đang đảo mắt tìm kiếm một ai đó, mặt mày nhăn nhó, mồ hôi chảy dài trên trán. Trong lúc tưởng chừng như vô vọng, nó chợt thấy một dáng người cao cao, và mái tóc hơi rối cùng chiếc áo rất quen. Wind vội vàng chạy lại, trong lòng nhen nhói một tia hi vọng. Nó cố hết sức chạy thật nhanh, trái tim hồi hộp, cầu nguyện. Đến khi bàn tay chạm lên vai người đó, khiến anh ta quay mặt lại nhìn và để lộ khuôn mặt ấy, thì Wind mới hoàn toàn yên tâm. Nó gọi tên cậu, như để khẳng định mình không lầm.
-Rain…
Hơn 12 giờ tại sân bay…
-Rain…
-Wind? Tại sao…?
Rain vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy nó, và càng ngạc nhiên hơn nữa bởi cái ôm chầm của nó. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cánh tay giữ vali buông lỏng, chầm chậm vòng tay đáp lại cái ôm kia.
-Đã…có chuyện gì? Sao em lại chạy đến đây? Vĩ đâu?
Xung quanh, ai cũng tập trung vào việc của mình, không ai chú ý đến Rain và nó. Thi thoảng chỉ có một vài người vô tình nhìn sang, nhưng ngoài một phụ nữ khó tính cau mày, nhăn nhó ra thì những người khác, ai cũng tủm tỉm cười.
Rain cảm thấy hơi ngượng.
-…

-Này, sao lại im lặng? Em bị gì à? – Rain cảm thấy thật kì lạ, hỏi câu nào nó cũng chẳng trả lời, tay cứ giữa rịt lấy lưng áo cậu, vòng tay càng lúc càng siết chặt, đến nỗi Rain bắt đầu thấy khó thở hơn. Cậu bèn đẩy ra nó ra một chút, nhưng kết quả là chẳng nhúc nhích được tí nào. Rain đành bỏ cuộc, cậu thở dài.
-Này, đừng để anh phải dùng “cái đó” nhé?
-…
-1…2...
-…
-Thực sự không chịu nhúc nhích? – Rain hỏi lần nữa.
-…
-Được rồi. Là em ép anh đấy nhé!
Rain cúi mặt, hơi vén những lọn tóc lòa xòa trên cánh vai trắng ngần, thơm mùi táo toát ra từ mái tóc. Hơi thở cậu lướt qua làn da nhạy cảm, miên man. Và rồi, cậu đặt một nụ hôn lên đó.
-Í…
Wind giật mình. Nó thấy hơi ươn ướt. Thôi rồi, cậu ấy lại làm giống như cái hồi ở Paradise. Wind bất giác nhìn quanh. Trời ạ, nhiều người đang ngượng ngùng nhìn cả hai. Nhưng, nó không thể buông Rain ra được. Wind mím môi, tay vẫn giữ rịt lấy Rain, trong lòng vô cùng ấm ức. Đáng ghét thật!
Nhận thấy cách của mình không có tác dụng, Rain đành buông ra. Lần này, cậu thực sự chịu thua.
-Được rồi, lý do gì mà em không chịu buông ra đây?
-Em sợ.
-Sợ?
-Ừm. Nếu em buông ra, em sợ anh sẽ bỏ đi mất.
-Đi mất? – Rain vỡ lẽ ra vấn đề. Cậu “à” lên một tiếng rồi lắc đầu khẽ cười. – Ngốc thật! Anh có thể đi đâu cơ chứ? Nào, buông ra nào. Anh sắp ngạt thở rồi đây.
-Nhưng…
-Được rồi. Anh sẽ không chạy đi đâu cả, anh hứa.
-Hứa nhé?
-Ừ, anh hứa.
Wind từ từ thả lỏng vòng tay, vừa làm nó vừa cẩn thận quan sát từng cử động của Rain. Vòng tay vừa buông ra thì nó ngay lập tức nắm chặt lấy cánh tay cậu. Rain hơi giật mình, rồi bật cười. Cậu vỗ nhẹ đầu nó.
-Chậc, thật là…
-Sao chứ? – Wind phụng phịu.
-Không sao, không sao.
-…
-Mặc dù chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh thấy vui lắm! – Rain cầm lấy chiếc va ly, kéo đi. – Chúng ta ra đằng kia đi. Anh muốn nghe em kể chuyện.
Một lát sau, sau khi nghe hết những chuyện mà Wind đã được nghe từ Vĩ, Rain bụm miệng cười.
-Trời…hahah, em tin những gì anh ta nói sao? Anh? Không bao giờ trở về nữa? Ahahah, nghe cứ giống như đi tự tử ấy.
-Sao chứ? Thì…thì trong hoàn cảnh đó… - Wind chu mỏ – Vĩ nói anh “mặt lạnh băng”, nên em cứ nghĩ…
-Ahahahah, nhiều lúc em cả tin thật!
-Hứ, cứ cười đi! Đáng ghét, em đi đây!
-Này, khoan. Anh xin lỗi.
Rain không cười nữa, kéo tay nó lại. Wind ngoan ngoãn ngồi xuống, bĩu môi.

-Em tha cho anh đấy.
-Ừ. Hìhì.
Tiếng thông báo chuyến bay âm vang. Nhiều người đang ngồi chờ người thân với nét mặt mệt mỏi. Phía ngoài, trời đang dần bớt lạnh hơn.
-Vậy, Vĩ đã nói cho em nghe tất cả? – Rain nghiêm túc trở lại, cậu chống hai tay đan vào nhau trên đầu gối, hỏi.
-Ừm. Em đã hiểu tất cả rồi. – Wind run khẽ – Xin lỗi vì đã hiểu lầm anh.
-Không sao. – Rain mỉm cười, kéo nó lại gần, bàn tay nắm chặt lấy nhau. – Em hiểu là được rồi.
-Ừm.
Wind dựa đầu vào lòng Rain, chợt thấy ấm áp. Vậy là, chúng ta lại được trở về bên nhau rồi.
-Xin lỗi vì đã nghi ngờ anh. Chỉ là do em không đủ niềm tin với anh nên mới thành ra chuyện thế này. Thật sự, chuyện giữa em và Vĩ, em vốn định kể cho anh nghe nhưng lại quên béng đi mất. Nếu anh biết trước thì chắc chúng ta đã không… - Wind buồn bã nói – Anh yêu em nhiều đến như thế, vậy mà em lại…Em xin lỗi. Anh đã chịu nhiều đau đớn như vậy, tất cả là vì em.
Câu từ lúc này bỗng trở nên khó khăn để diễn đạt. Sao vậy nhỉ? Nó đã định sẽ nói với Rain rất nhiều điều mà, nhưng tại sao khi gặp được cậu rồi, nó lại không biết nói gì. Wind siết chặt cánh tay. Có lẽ, lúc này, nó chỉ muốn được ngồi bên cạnh cậu, dựa vào lòng cậu, lắng nghe tiếng nhịp tim vẫn vang lên đều đều. Rain vẫn tồn tại, và cậu đang bên cạnh nó, thực sự bên cạnh nó. Cậu ấy đã trở về bên nó rồi.
-Em đừng xin lỗi nữa, không sao đâu. – Rain vuốt ve mái tóc dài – Anh không hối hận về những việc mình đã làm. Đừng nói là lỗi tại em nữa, được không?
-…
-Bây giờ, chúng ta chẳng phải đã quay trở về bên nhau rồi đó sao? Đừng rời xa anh một lần nào nữa nhé!
Wind khẽ gật đầu. Chợt sực nhớ đến một chuyện, nó ngồi dậy, đẩy Rain ra, mặt cúi gầm.
-Sao thế? – Rain ngạc nhiên.
-Em…
-???
-Nhưng em không còn…em đâu còn trong trắng nữa. Em…em không xứng đáng với tình cảm của anh. – Đôi mắt nó rưng rưng nước, bờ môi khẽ run rẩy. Rain thấy thế, chợt chạnh lòng.
Trong trắng – hai chữ này từ bao giờ đã trở thành căn cứ để đánh giá một người con gái và tình cảm của cô ấy nhỉ?
Rain đưa hai tay ra, nâng khuôn mặt ươn ướt của nó lên, một giọt nước mắt khẽ lăn trên má, chảy dài.
-Đừng khóc, nhìn anh này.
Wind ngoan ngoãn làm theo.
-Nói cho anh biết, em có yêu anh không?
Wind khẽ gật đầu.
-Vậy là được rồi. Chỉ cần em yêu anh thật lòng, thì những chuyện khác, đừng nhắc đến làm gì.
-Nhưng…em…em không xứng. Em…em đã…híc…
Rain lau giọt nước mắt đang chực trào nơi khóe mắt, cậu khẽ lắc đầu, nhìn nó bằng ánh mắt yêu thương.
-Không sao cả. Anh không để ý đâu.
-…
Rain kéo nó vào lòng.
-Quen biết anh lâu như vậy mà em không hiểu anh sao. Nhìn anh giống loại con trai vì cái đó à?
Wind khẽ lắc đầu.
-Anh yêu em vì con người em. Cho nên, đừng tự ti vì vấn đề đó nữa. – Rain cốc nhẹ vào đầu nó – Hư lắm! Dám nghi ngờ anh.
-Hi…
Wind đỏ mặt, mỉm cười. Nó áp bàn tay ấm áp của Rain lên má, thích thú cảm nhận hơi ấm thân thuộc đang lan tỏa. Mùi hương này, hơi ấm này, vòng tay này, rốt cuộc cũng đã trở về bên nó. Wind lau vệt nước mắt thấm trên má, rồi ngước đôi mắt hơi ửng đỏ lên nhìn. Nó đưa tay chạm lên má Rain, cậu đáp lại hành động của nó bằng một nụ cười dịu dàng. Wind như thể bị mê hoặc, vô thức nhướn người lên, để đôi môi mình chạm vào đôi môi kia.
Ấm. Ngọt. Nồng nàn.
Phải rồi, là cảm giác này.
Nụ hôn dài và vương vấn. Cuối cùng cả hai cũng chịu buông nhau ra. Wind thở hơi mạnh, rồi lại nhìn chằm chằm vào Rain. Cậu thấy lạ, bèn hỏi.
-Sao thế?
-…
-Em lại lo lắng gì nữa à?
-Không. Thật ra… - Wind trầm tư một lát rồi chợp chớp mắt, bình thản nói với Rain – Nãy giờ là em đùa với anh đó.

-Ừ. Em đùa… - Rain ngưng lại vài giây rồi trợn mắt – Đùa? Em đùa cái gì?
-Chuyện em không còn trong trắng ý. – Nó mỉm cười, lại chớp chớp mắt.
-Hả?
-Em muốn test anh thôi. – Wind nói, nhún vai – Cứ tưởng là anh sẽ lộ bản chất thật, không thèm yêu em nữa, để em còn tìm người khác. Haizzz, vậy mà…anh ngoan cố quá cơ!
-…
-Phải công nhận nha, anh sến súa ghê, làm em cứ nổi hết da gà. Háhá.
-…
-Mà thôi, không sao, dù gì anh cũng là người tốt, yêu anh không tệ.
Vừa nói đùa, Wind vừa vỗ lên vai Rain, cười cười. Còn cậu thì đơ mặt ra, vẫn không ngờ là mình vừa bị lừa một vố. Hừ, biểu cảm hả hê của nó thật đáng ghét!
Định nói gì đó, nhưng Rain lại thôi. Dù sao thì, chuyện này cũng tốt.
-Được rồi, được rồi, anh đã bị lừa. Em vui chứ?
-Haha, đương nhiên. – Nó nhe răng cười.
-À, nói rõ cho anh một chút. Đêm hôm đó…
-Ừm, đêm hôm đó, Vĩ không làm gì em hết. – Nó gãi má – Quần áo của em là Kiều Như giúp mặc, hai người họ chỉ giả vờ thôi.
Rain “à” lên. Thì ra mọi chuyện là như vậy. Cậu thực sự không để ý chuyện này lắm, nhưng nếu mọi chuyện tốt như thế thì hay rồi. Nhìn sang Wind, Rain cười gian. Được rồi, cũng không nên để cô nhóc láu cá này hả hê quá chứ nhỉ?
-Hihi, anh có vui không? – Wind cười híp mắt.
-Ừ, vui. – Rain cũng cười đáp lại, rồi đột nhiên cậu ngã người về phía trước, tiến gần đến Wind. Nó giật mình, hoảng hốt.
-Anh…anh làm gì vậy?
-Ăn mừng.
-Ăn…mừng?
-Ừ. Em đã không bị gì rồi, có nghĩa là…
-Nghĩa…nghĩa là…?
-Anh sẽ được là lần đầu tiên của em. – Rain bình thản nói, cười đểu. – Nào, mình bắt đầu thôi!
-Ế?
Lần đầu tiên?
Ăn mừng?
Rain định làm gì vậy?
Thôi chết rồi, Rain đang trả thù đây mà. Nó sợ hãi dùng lực đẩy Rain ra, nhưng càng khiến cậu thấy thích thú mà tiến gần hơn nữa. Trời ơi, nó sợ rồi, làm ơn đừng ăn hiếp nó nữa mà. Ở đây thanh thiên bạch nhật, mọi người đang nhìn đó!!!!
-Không được!!!!
-Sao lại không?
-Chúng ta đang ở chỗ đông người. – Nó xấu hổ nói – Vả lại…vả lại, chúng ta chưa đủ tuổi. Không được đâu.
-Không sao. Mình về nhà đóng cửa, tắt đèn, chỉ cần em không nói, anh không nói, thì không ai biết cả. Đúng không? – Rain dùng giọng mê hoặc thì thầm vào tai nó, Wind chợt thấy vành tai nóng bừng, mặt nó đỏ hết cả. Đáng ghét!
Lại còn cả đóng cửa và tắt đèn. Thật là biến thái mà!!!!
Wind gào thét trong lòng, mặt nhăn nhó, sợ hãi, còn Rain thì vui thích vô cùng. Đã bao lâu rồi không được trêu chọc nó nhỉ? Nhất định sau này phải bù đắp lại tất cả những ngày tháng đã qua mới được.
-Sao hả? Có muốn không?
-Muốn gì?
-Về nhà thành lập công ty con.
-Aaaa….anh là đồ biến thái!!!!!
Trời sáng.
Gió thổi lạnh buốt.
Nhưng lòng người thì ấm áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận