Tao Yêu Mày, Thằng Điên À


Cạch.
-Là cậu à? Suy nghĩ lại rồi sao? – Vĩ chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lại chăm chú vào mớ giấy tờ trên bàn.
-Không. Tôi đến đây để khẳng định một lần nữa: Tôi sẽ không đi đâu hết.
Rain nhấn mạnh.
-…
Vĩ buông chiếc bút trên tay và cởi cặp kính ra, anh đan hai tay lại, chống lên bàn, chăm chú nhìn Rain.
-Việc của cô ta, không liên quan đến tôi. Có lẽ anh nên đi tìm người khác. Tôi không thích hợp đâu. Phải rời xa Wind lần nữa, tôi nghĩ mình không làm được. Chúng tôi chỉ mới vừa…
-Cậu chỉ nghĩ được những điều nông cạn đó thôi sao? – Vĩ ngắt lời Rain, anh điềm tĩnh hỏi.
-Hả? – Rain nhíu mày tỏ vẻ không hiểu.
-Cậu thực sự không hiểu sao?
-Ý anh là gì?
Vĩ đứng dậy, anh tiến đến gần tủ sách, ngắm nghía, rồi nói.
-Thật ra, đi cùng Kiều Như, tôi thấy rất có lợi cho cậu.
-Sao chứ?
-Nghe này,… - Vĩ dựa lưng vào chiếc tủ gỗ màu nâu, vòng hai tay lại – Đây là cơ hội của cậu. Còn nhớ cậu từng nói gì chứ? Cậu muốn cho Tuyết tương lai tốt đẹp hơn. Cậu vẫn muốn hoàn thành điều đó chứ?
Đương nhiên là muốn, nhưng…
-Việc đó thì liên quan gì đến việc này? – Rain hỏi.
-Nếu muốn vậy thì thay vì ở đây, với những kiến thức hạn hẹp của mình, và tương lai không chắc chắn, thì sao cậu không cùng Kiều Như sang nước ngoài? Đó là môi trường tốt để cậu phát triển năng lực của bản thân – Vĩ giải thích – Kiều Như có quan hệ rộng, cô ta chắc chắn sẽ lợi dụng điểm đó để tìm cách vực dậy cơ nghiệp của ba mình. Hãy giúp đỡ cô ta. Đồng thời tạo lập cho riêng mình những mối quan hệ mới. Việc đó rất có lợi cho cậu sau này.
-…
-Ở Viily một thời gian, cậu cũng biết khá nhiều về kinh doanh. Sao không thử mở rộng kiến thức của mình, tiến tới những dự định cao hơn? Cậu có khả năng mà. Đừng bỏ phí công sức thời gian qua chứ.
-Nhưng…
Thấy Rain vẫn có vẻ chần chừ, Vĩ nói tiếp.
-Tôi biết cậu không muốn rời xa Tuyết. Nhưng, cậu biết đó, đôi khi phải lùi một bước để tiến hai bước. Chỉ là xa nhau thêm một thời gian, để tập trung vào tương lai. Khi cậu còn đang ở nước ngoài, thì Tuyết cũng đang bận với việc học và những kì thi. Cậu muốn cô ấy sống hạnh phúc, sung sướng thì hãy suy nghĩ xa hơn một chút. Đâu phải là không gặp nhau nữa, chỉ là tạm thời thôi. Hãy xem đây là thử thách của hai người, được chứ?
Thử thách?
Đã bao nhiêu thử thách dành cho cậu và nó rồi?
Rốt cuộc phải đến bao giờ mới kết thúc đây, đến bao giờ cả hai mới được bên nhau mà không có bất cứ sự phá đám nào đây?
Hạnh phúc, sung sướng.
Ừ, Rain muốn cho Wind cho cuộc sống thật hạnh phúc, thật sung sướng.
Đó là mục đích của cậu từ ban đầu cơ mà.
Nếu vậy, theo lời Vĩ, cậu phải đi ư?
Lại phải xa nhau sao?
Nhưng cậu đã hứa với Wind là sẽ bên cạnh nó, không rời xa rồi.
-Nếu tôi không thể thành công mà trở về thì sao đây? – Rain chợt hỏi.
-Tôi không tin cậu lại để chuyện đó xảy ra. – Vĩ đáp – Nếu cậu thực sự muốn Tuyết hạnh phúc, thì cậu chắc chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra. Mà này, cậu cũng không muốn bị mẹ khinh thường nữa đúng không? Chứng minh cho bà ấy thấy cậu đáng được tôn trọng đi. Dù sao thì, tôi sẽ hỗ trợ cậu.
-Tại sao anh lại tốt với tôi thế? – Rain ngước mắt nhìn Vĩ, trông ánh mắt có một tia nghi ngờ. Vĩ bật cười, thì ra cậu nhóc này vẫn xem anh là một người xấu, cậu ấy không hề ưa anh, dù anh là anh trai cậu. Chà, đứa em ương bướng này, lòng tốt của anh thật sự đáng nghi vậy sao?
-Chỉ là muốn chuộc lỗi thôi. Cậu cũng là em trai tôi mà. – Vĩ nhún vai, rồi đột nhiên, khuôn mặt anh trầm tư – Vả lại, tôi cũng muốn Tuyết hạnh phúc…Theo một thằng nhóc như cậu, tôi không muốn Tuyết sau này phải gồng mình làm việc cực nhọc. Cậu hiểu ý tôi chứ?
Rain nhếch mép, thì cậu cũng chẳng muốn như thế đâu. Rồi cậu chăm chú nhìn Vĩ. Quả thật anh rất yêu Wind. Nếu không, anh đã không làm đến mức này. Nhưng như vậy lại càng khiến Rain lo hơn. Không phải lo khi cậu đi, anh sẽ làm gì mà là, nếu lỡ cậu trở về mà vẫn trắng tay thì…sẽ bị cười ất mặt. Lúc đó, cậu chẳng có tự tin nào mà ở bên cạnh Wind và rồi, nó sẽ lại thuộc về tay Vĩ.
Không, cậu không muốn chút nào.
Rain nắm chặt tay, cậu cau mày suy nghĩ.
Ban đầu, cậu không hề có ý định đi. Nhưng khi nghe Vĩ thuyết phục như vậy, cậu lại thấy ngần ngừ. Chuyến đi này thực sự rất có ích. Cậu vừa có thể đền ơn Kiều Như sau tất cả mọi chuyện, vừa có thể học hỏi thêm nhiều thứ và phát triển tương lai. Nhưng chuyến đi này, có lẽ là phải mất khá lâu mới trở về được.
Liệu Wind có còn chờ đợi cậu cho đến lúc ấy chăng?
Tương lai, quả thật vẫn là thứ gì đó rất phiền phức.
Nhưng, nếu không quan tâm đến tương lai, thì sẽ chẳng có hạnh phúc nào đảm bảo về sau dành cho cả hai. Con đường này, không thể không đi. Cơ hội này, không thể không nắm bắt.
Vả lại, nếu Wind và Vĩ công bố chuyện phá bỏ hôn ước, sẽ có những lời thị phi xoay quanh nó. Tuy Wind không phải là người dễ bị đánh gục bởi những chuyện như vậy nhưng phải sống trong ánh mắt trêu chọc của mọi người quả thật rất khó chịu. Chỉ cần cậu thành công, trở thành một người tài giỏi và cưới Wind, chắc chắn nó sẽ không phải chịu đựng những nỗi buồn không đáng.
-Tôi không ép cậu – Vĩ đặt cốc nước lên bàn, trước mặt Rain. Anh chậm rãi ngồi xuống đối diện, nói – Quyết định là ở cậu. Nếu cậu không đi, tôi đành chịu thôi.
Rain im lặng hồi lâu, cậu cầm cốc nước, uống cạn, rồi đứng dậy không nói lời nào. Nhưng trước khi cánh cửa phòng đóng lại, Vĩ nghe thấy tiếng Rain vọng lại.
-Tối mai, tôi sẽ cho anh câu trả lời.
***
Vài ngày sau…
Một buổi sáng bình thường như mọi ngày, cái ấm áp của ánh nắng mai, tiếng chim hót ríu rít trên cành cao, mùi hương hoa hồng thoang thoảng trong không khí làm người ta thấy thật sảng khoái. Wind cau mày, sự nhăn nhó hiện trên gương mặt ngái ngủ của nó. Wind với tay tắt chiếc đồng hồ báo thức đang réo inh ỏi. Nó chậm rãi mở mắt ra, ngáp một hơi dài. Wind ngồi dậy, trông nó lúc này chẳng giống một nàng công chúa vừa thức dậy sau cơn mê chút nào. Đầu tóc bù xù, quần áo nhăn nhúm cả. Đó là hậu quả của nguyên một ngày vui chơi, quậy phá. Hôm qua, thực sự rất vui. Đã lâu lắm rồi, Wind không cùng Vy tụ tập như thế, lại còn có cả Rain, cảm giác giống như ngày xưa vậy, có điều, vẫn phải tránh những tay săn ảnh rình rập bằng cách ngụy trang.
Wind bước vào nhà tắm, rồi làm vệ sinh cá nhân một lát.
Sau đó, như thường lệ, nó xuống nhà ăn sáng. Một miếng sandwich và một cốc sữa nóng, thật ngon miệng làm sao. Wind vừa ăn vừa nhìn đồng hồ, chỉ mới 7 giờ sáng. Nó tự hỏi không biết Rain đang làm gì, chắc là chưa dậy nên chẳng thấy cậu đâu cả.
Ăn xong, nó lò mò lên phòng Rain tính hù cậu một tí thì nào ngờ, trước mắt nó lúc này là một căn phòng…trống không. Wind kinh ngạc, tim nó đánh thịch một tiếng, nó chậm rãi bước vào, đảo mắt nhìn quanh, thực sự là chẳng còn gì. Rồi, một thứ gì đó được đặt trên giường thu hút ánh nhìn của nó. Wind đến gần.
-Nhẫn và…thư?
Là một chiếc nhẫn màu bạc được đặt trên một lá thư. Chiếc nhẫn bạc này trông rất quen. Wind cầm lên săm soi, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác rất thân thương. Chiếc nhẫn bên trong có khắc tên nó và Rain, đây là chiếc nhẫn bạc mà Rain đã tặng nó hồi trước. Wind nắm chặt chiếc nhẫn trong tay. Phải rồi, lúc chia tay, nó đã trả lại cho cậu, thậm chí, nó đeo chưa được một ngày nữa. Vốn đã quên đi vật này, hóa ra, Rain vẫn còn giữ ư?
-À, thư…
Wind sực nhớ, vội vàng cầm lên đọc. Lá thư với những dòng chữ được Rain viết rất ngay ngắn, thẳng hàng. Từng câu từng chữ bắt đầu chạy qua trong não nó.
“Wind à,…
Anh xin lỗi vì đã bỏ đi đột ngột thế này mà không nói lời nào. Dành trọn một ngày thật vui vẻ với em, rồi ngày hôm sau lại ra đi trong im lặng. Đây là lần thứ hai anh làm thế rồi đúng không? Anh xin lỗi em nhé!
Anh chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ đi, bởi vì anh đã hứa với em rồi mà. “Chắc chắn anh sẽ không đi”. Nhưng, anh hoàn toàn có lý do cho việc thất hứa này.
Em còn nhớ mục đích anh chấp nhận ở bên cạnh Kiều Như chứ? Là để cho em có một cuộc sống, một tương lai tốt đẹp hơn. Anh thực sự suýt quên mất điều đó khi chúng ta trở lại bên nhau. Nhưng thật may, Vĩ đã nhắc anh và anh sẽ dùng cách này để hoàn thành mục đích đó.
Ở bên anh, em đã phải chịu quá nhiều nỗi buồn rồi, anh không muốn em phải chịu đựng như thế nữa. Anh vẫn luôn hối hận vì đã khiến em gặp phải nhiều chuyện nguy hiểm như vậy.
Anh là một thằng không cha, mẹ thì bỏ rơi, cả cái cách được sinh ra cũng không mấy hay ho, anh rất mặc cảm về điều đó, nhưng anh sẽ không để nó khiến mình gục ngã. “Anh xứng đáng được tồn tại, được sinh ra” – anh sẽ chứng minh cho người đàn bà đó thấy. Anh không phải là thứ gì đó “bẩn thỉu” như bà ta vẫn thường nghĩ. Anh sẽ làm được nhiều việc to lớn hơn.
Và, sau này, cho dù thế nào đi nữa, khi anh thành công trở về, em cũng không cần phải mặc cảm khi cưới một thằng như anh.
Anh yêu em, Wind à. Vì thế, anh sẽ nghĩ cho tương lai của chúng ta trước. Anh cũng muốn biết, thực ra, khả năng của mình là đến đâu.
Chuyến đi này, có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian, em vẫn sẽ đợi anh chứ? Anh hi vọng rằng, lúc anh trở về, em vẫn sẽ như bây giờ nhé, vẫn yêu anh, và chờ anh.
Người ta nói, thời gian là liều thuốc thử tốt nhất ột tình yêu. Anh nghĩ có lẽ chúng ta cũng nên thử một lần cuối nữa.
Trong khoảng thời gian anh giúp đỡ Kiều Như và phát triển hướng đi trong tương lai, em cũng phải cố gắng học đấy nhé. Em muốn làm một cô chủ của một cửa tiệm nhỏ, nhớ chứ? Cố lên!
Anh chắc chắn sẽ trở về, hãy tin anh, và đợi anh!
Anh yêu em!
P/s: Này, phải chờ anh đấy! Anh nhất định phải cưới được em, và lần đầu của em sẽ là của anh >:) Heheheh…!”
-Hahah, đến lá thư cũng chứa những lời biến thái như vậy, đúng là…
Wind bật cười.
Nó ngã phịch ra phía sau, chiếc giường êm ái, vẫn còn vương mùi của Rain. Wind thở dài. Vậy là Rain đã đi rồi và chuyến đi này lại còn mất một thời gian rất dài mới trở về.
“Anh chắc chắn sẽ trở về, hãy tin anh, và đợi anh!”
Nó im lặng, cả căn phòng cũng lặng yên như tờ. Wind gác một tay lên trán, tay kia giơ chiếc nhẫn lên cao, mắt săm soi. Đầu nó lúc này trống rỗng. Rồi đột nhiên, một giọt nước mắt lăn dài trên má nó, Wind lấy tay dụi mắt, ngồi dậy. Nó bỏ ra khỏi phòng với chiếc nhẫn nắm chặt trên tay và lá thư kia.
Cánh cửa đóng lại, và được khóa chặt.
Kể từ ngày hôm đó, nó không bao giờ bước vào căn phòng đó nữa.
Anh à,
Chỉ cần anh nói, anh sẽ trở về.
Thì em hứa, em nhất định sẽ đợi.
Bởi vì, em tin.
Nơi nào có người chờ đợi, nơi ấy chắc chắn sẽ có người trở về.
Em yêu anh.
Hãy cố lên, anh nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui