-Wind, mày có bị ướt không? – Rain vừa bước chân vào trong nhà, quần áo, tóc tai cậu ướt sũng. Rain cởi đôi giày bata ra, rồi bước vào trong nhà. – Wind, mày chưa về hả? Wind…
Gọi mãi không thấy nó trả lời, Rain bèn đi lên phòng nó xem, nhưng cũng chẳng thấy Wind ở đó. Phòng tắm không, phòng khách không, ngoài vườn càng không, ngay cả phòng cậu cũng chẳng có dấu vết gì. Rain bắt đầu cảm thấy khó hiểu, trời đang mưa thế này thì Wind đi đâu được nhỉ? (Bị bắt cóc rồi kìa chú ơi! ==”) Rain khẽ nhún vai, cậu nghĩ chắc nó lại đi đâu với Vy nên Rain lấy một chiếc khăn lông, lau mái tóc đang rỏ nước, cúi người lấy rờ-mốt bật TV. Ngay lúc đó, điện thoại Rain rung lên, là số của Wind.
-Alô? Mày đang ở đâu vậy Wind?
-Nhà máy dệt cũ. Nếu không biết tao sẽ nhắn tin địa chỉ qua cho mày. Đến đây, hoặc con bé…hờ, tao không nói trước được nó sẽ bị sao đâu đấy! – Một giọng lạ vang lên ở đầu dây bên kia, Rain thoáng giật mình.
-Mày đừng có mà đụng vào Wind. – Rain đe doạ.
-Hừ, con bé trông khá…chep, ngon lành. Mày cứ thử đến trễ chút xem…Đừng trách tao! Tao cho mày 15 phút! – Lời nói ghê tởm phát ra từ chiếc điện thoại, Rain nắm tay thành nắm đấm, cố giữ bình tĩnh nói.
-Được, cho tao địa chỉ, tao sẽ đến ngay! Khốn kiếp!
Tin nhắn vừa được gửi đến, Rain mặc kệ bộ đồ ướt sũng, tức tốc lên xe chạy đi ngay. Trong lòng cậu lúc này đang rất lo lắng, bất an. Rain sợ rằng con thỏ đáng yêu của cậu sẽ bị thương. Chúng sẽ làm gì Wind? Chúng muốn gì ở Wind?...Hàng loạt câu hỏi trong đầu làm cậu càng lo lắng hơn. Rain rồ ga, cho xe chạy với vận tốc ánh sáng (đùa tí thôi, có phải là xe siêu nhân đâu =)) ).
Khó chịu.
Mùi thuốc nhuộm cũ đã quá hạn, mùi gỗ ẩm ướt, lại xen lẫn chút mùi thuốc lá ở đây. Hừ! Khó chịu quá! Tiếng xì xầm ư, của ai thế nhỉ? Nó không quen cái giọng nói này. Tiếng sắt đập vào nhau chan chát, ầm ĩ. Wind trở mình, và nó nhận ra là rất khó khăn để làm điều đó vì hai tay nó lúc này đã bị trói chặt sau lưng. Wind từ từ mở mắt ra, và những gì nó thấy lúc này là…
Một thằng mà nó nghĩ là đại ca của băng này hoặc là một tên giỏi nhất trong đám được cử đi làm nhiệm vụ đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế dựa, nụ cười đểu trên môi hắn thật sự làm nó không ưa tí nào. Bên cạnh hắn là một tên đang cười rất là vui, chắc đang nịnh bợ gì đấy mà. Ở phía cánh cửa sắt đã rỉ sét, có hai tên đang đứng canh, à nói đúng hơn thì đang ngồi trên em Blade của nó. Híc, mới rước ẻm về được bao nhiêu lâu đâu mà giờ lại phải chịu để ẻm bị bọn dở người ngồi lên. Nó nhìn xung quanh, ở một góc khác là vài tên đang quánh bài, ầm ĩ thật! Haiz, bọn côn đồ này có một điểm chung đó là cái kiểu đầu mỗi thằng đều…dở hơi tập bơi cực. Thiệt là, giới trẻ ngày nay nghĩ về thời trang sao lệch lạc vậy chứ?
-Hắt-xì!
Một vài hạt bụi vô tình làm nó phát ra tiếng động. Sau đó là những con mắt không được cảm thông lắm quay lại. Chậc, chắc là sắp tới giờ hành hình rồi nhỉ?
-Con nhỏ tỉnh rồi đại ca!
Thằng ấy thấy rồi mà, dư hơi! Hừ, vậy ra hắn ta là đại ca. Wind nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ cái vẻ muốn ăn tươi nuốt sống người khác, khoé môi nhếch lên kiêu ngạo, coi trời bằng vung, mái tóc vuốt keo cao, bên tai là một chiếc khuyên tai bạc sáng loáng. Hắn mặc chiếc áo thun ba lỗ trắng, chiếc quần jean đã cũ mèm, đôi đốc-tờ trông nặng trịch. Khi bước tới trước mặt Wind, hắn ngồi xổm xuống, nâng cầm nó lên, xoay qua xoay lại như đang ngắm nghía một món hàng. Tên đại ca lại nở nụ cười đểu.
-Chào người đẹp!
Wind không trả lời, chỉ đáp lại ánh mắt sắc của hắn bằng ánh mắt cũng sắc không kém. Đã bảo mà, nó không dễ bị doạ đâu. Hắn lại cười tỏ vẻ thích thú.
-Em được đấy! Tiếc một cái, em là của người ta. Nhưng này, hay là anh đập thằng kia luôn để giành lấy em nhé?
-Hơ…người như anh á? Xin lỗi, có cho free tôi cũng không thèm…!
Wind kênh mặt đáp. Tên kia càng tỏ vẻ thích thú hơn. Chắc là lâu rồi, hắn mới gặp được một người trông dễ thương, mỏng manh nhưng lại gan góc thế này. Nếu chiếm được trái tim của một cô gái như vậy, hoặc làm cho cô ấy phải ngoan ngoãn phục tùng mọi mệnh lệnh, hay chí ít cũng chiếm được thể xác ấy thì chẳng phải rất thú vị sao. Hmm, có vẻ cách thứ ba là dễ nhất. Những lúc đó, sự chống cự lại sẽ khiến một thằng con trai hưng phấn hơn nhiều mà…
Tên đại ca liếc nhìn Wind, một cơ thể đầy đặn của một cô gái mới lớn, làn da trắng trẻo, đôi bờ vai nhỏ nhắn, chiếc cổ thon thon, chiếc váy ngắn sọc carô đỏ càng lảm tôn lên vẻ quyến rũ của đôi chân. Thật sự thì, nếu cứ ngắm nghía mãi thế này, chắc hắn sẽ khó mà kiềm chế được…! Một thằng con trai, đâu thể dễ dàng bỏ qua những điều mang tính kích thích như thế. Wind không rõ tên đại ca đang làm gì mà cứ nhìn mình mãi, nó không quan tâm và tìm cách xoay xở thoát ra khỏi sự ràng buộc khó chịu này, buộc dây gì mà chắc thế...! Wind đâu biết cử động xoay xoay, lắc lắc của nó, chỉ làm cho sự kiềm chế của hắn giảm nhanh thôi. Hắn đưa bàn tay to lớn, định chạm vào Wind thì…
-Này, anh đang đụng vào đồ của tôi đấy!
Tiếng nói quen thuộc làm nó ngẩn đầu lên nhìn. Wind thoáng kinh ngạc vì người trước mắt nó lúc này chính là…Khang. Nó dần dần đoán ra được chuyện đang diễn ra, ừm, có lẽ là một phần nào đó.
-Anh là chủ mưu?
-Wind! – Khang mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy nó. Ngày trước, Khang cũng ôm nó, mà sao lúc đó nó thấy ấm áp lắm. Còn bây giờ, chỉ thấy…khó chịu. Wind nhích người ra, cố đẩy Khang tránh xa.
-Tôi hỏi anh, anh muốn gì…?
-Anh nói rồi mà, anh muốn em quay lại với anh. Nhưng vì em, tất cả là vì em quá bướng bỉnh, nên anh buộc phải làm cách này! Anh muốn em thấy, anh yêu em đến thế nào…!
-Và anh nghĩ, với cái kiểu bắt cóc tôi như thế này, ép buộc tôi, rồi đe doạ hay thậm chí kề dao vào cổ tôi, thì tôi sẽ đồng ý quay lại với anh chắc? – Wind nói, giọng nó lạnh băng.
-Không! – Khang đứng dậy, nhìn thẳng vào nó – Anh sẽ không đe doạ hay kề dao vào cổ em, nhưng…anh sẽ khiến em phải gật đầu đồng ý.
-Hơ…! – Wind nhếch môi khinh thường. Anh ta còn muốn làm gì nữa cơ chứ, thật là dai dẳng. Chia tay rồi, thì một là xem nhau như bạn không thì trở nên xa lạ thôi. Sao phải níu kéo thế này, với cả, người chia tay đâu phải nó. Là anh ta cơ mà! Lúc đó chẳng
phải anh ta đã suy nghĩ kĩ mới quyết định hay sao, mà bây giờ lại làm những trò này chỉ để quay lại.
-Rồi em và anh sẽ như trước thôi!
-Như trước? Anh đang làm tôi buồn cười đó! Như trước là như thế nào? Tôi đây mà lại phải chịu làm một đứa ngu ngốc, nhìn anh háo sắc, hám tiền theo một đứa khác lần nữa sao?
-Không, anh sẽ không như vậy đâu! Anh hứa!
-Hứa? Hơ, anh chả có cái tư cách được hứa đâu! Tại sao tôi phải quay lại với anh? Tôi đâu phải đồ chơi, chơi chán thì anh vứt, cần thì anh nhặt lại lau chùi để rồi lại vứt?
-Em!!!
-Tôi làm sao? Nói đúng quá hả?
-Hừ…!
Khang tức giận quay lưng về phía nó, hai bàn tay nắm chặt. Bọn đàn em thì không nói gì rồi, con tên đại ca, hắn có vẻ càng lúc càng thích thú vở kịch này. Đột nhiên, Khang nhào tới, bóp chặt hai vai nó, làm nó giật mình. Rồi Khanh đè nó xuống, trong đầu đã định sẵn trò đồi bại.
-Anh!!! Buông ra! Hừ…!
-Anh, không thể làm em yêu anh lần nữa, thì ít ra, anh cũng sẽ khiến em, không thể nào dám ngước nhìn cái thằng người yêu của em nữa!!! Em sẽ thuộc về anh…!
Chết tiệt, cái trò khốn nạn gì đây chứ! Ta đây không có thích phim 18+ đâu, dừng lại đi trước khi ta nổi giận!!!
Tiếng lòng của Wind chắc Khang không nghe được, nên anh ta càng hôn lấy hôn để, hết lướt qua đôi môi rồi đến cổ. Hừ, thật đáng kinh tởm mà! Còn bọn kia nữa, trông thích phết nhỉ? Được, muốn coi phim chứ gì, ta sẽ cho bọn mi coi phim! Hây da…!
Wind dồn hết sức vào đôi bàn chân thân yêu, đá một phát vào cái “nơi dễ vỡ” ấy và kết quả là, một thằng đồi truỵ đã bị ngã vật ra, nằm lăn lộn rên rỉ. Hứ, đau lắm chứ gì? A biểu dám làm cái trò vớ vẩn đó với nó. Này nhá, chỉ có duy nhất một người có thể làm vậy thôi nhá, đó là chồng nó, người chồng tương lai giàu có, tài giỏi và hoàn hảo của nó, không một ai có thể đụng vào nó trước khi nó lên xe bông đâu!!! Ủa mà sao trong đầu nó lại nghĩ đến Rain lúc này chứ? Ơ trời đất ơi, mày điên rồi Wind à!
Quay lại với hiện trường, Khang đang đau đớn rên rỉ, bọn đàn em thì cười thật to khi thấy cảnh đó, còn tên đại ca, hừ, lại cái nhếch mép khinh bỉ. Đáng ghét! Ờ mà thôi kệ, chuyện đó không quan trọng. Điều quan trọng là bây giờ, nó đã làm chúng phân tán tư tưởng rồi, tìm cách chuồn thôi. Wind lặng lẽ lết nhanh ra cửa, đền gần cửa, nó đứng dậy, toan bỏ chạy (bị trói tay thôi) thì bị chặn lại.
-Hừ, đồ đáng ghét!
-Haha, em thì rất đáng yêu đấy, người đẹp! – Cái tên đại ca này thật vô duyên mà, người ta đang trốn, phải để cho người ta trốn đi chứ!
-Hứ, cảm ơn lời khen, giờ xin phép, tôi đi…!
-Ấy khoan, em định đi khỏi chỗ này nhanh như vậy sao?
-Chứ sao nữa! Ở với một đám…bùi nhùi như mấy người, tôi chịu không nổi…! Hừ! – Nó lại tiến thẳng về phía trước nhưng vẫn bị chặn lại. Đồ ngoan cố!
-Bùi nhùi cơ đấy? Chưa ai dám so sánh anh với những điều như vậy đâu nhé! Em đúng là gan cùng mình. – Tên đại ca dựa lưng vào cửa, cười nhạt.
-Hừ, những người khác vì ngại thôi, chứ tôi đây chả có đâu, cái gì chướng mắt, phải nói ra chứ để trong bụng, khó chịu! Như bây giờ tôi nhìn thấy anh, từ trên xuống đưới, đầu tóc quần áo, cả cái hình xăm chim đại bàng này này, thấy phát ớn lên được! – Nó tuôn một trào (đang là con tin mà láo ghê chưa!).
-Hahaha, em càng lúc càng làm tôi muốn chiếm lấy em. – Tên đại ca ghé sát tai nó, nói thầm – Hay là anh độc chiếm em luôn nhé! Số tiền anh nhận, anh không cần nữa…
Phoẹt…
Tiếng nhổ nước bọt tỏ vẻ khinh thường. Wind nhìn nó với ánh mắt “Xem anh làm gì được tôi!”. Tên đại ca thoáng ngạc nhiên nhưng sau đó hắn lại cười nham hiểm. Hắn ép Wind vào tường, nhìn nó bằng ánh mắt đe doạ, đôi mắt sắc trợn lên trông thật đáng sợ…!
-Em có biết… - Giọng hắn khàn khàn – Anh đã từng suýt giết tên đại ca của anh chưa?
-…
-Cũng cách đây vài ngày thôi. Hắn giao cho anh xử lí vụ của em, nhưng bố láo với anh, anh thì ghét mấy đứa như thế và kết quả, như em thấy bây giờ, đàn em của hắn là đàn em của anh và…hắn, bây giờ đang về ăn bám gia đình vì một tay bị liệt đấy! Nếu lúc ấy, không có bọn đàn em cầu xin cho, chắc hắn đã vào hòm rồi…!
-…
-Anh chỉ định, nhận tiền rồi làm theo kế hoạch. Bắt em làm con tin, làm cho thằng người yêu của em bị liệt, và thằng đang nằm quằn quại kia lại có được em. Nhưng bây giờ, anh nghĩ mình.. – Hắn móc từ trong túi ra một xấp tiền, quăng lên không trung, từng tờ giấy 100k rơi lả tả, có hơn cả chục tờ như vậy, hừ, Khang kiếm đâu ra thế này? – Anh chả cần cái đống tiền này nữa.
-…
-Em thú vị hơn nhiều….!
Thế ra từ đầu kế hoạch là như vậy. Hừ, khốn kiếp! Thì ra không đe doạ, không kề dao, mà là uy hiếp. Khoan đã, thế chẳng phải, Rain sẽ gặp nguy hiểm sao? Wind lúc này mới thấy lo lắng.
-Anh…anh đã gọi R…, à không, người yêu của tôi đến chưa?
-À, rồi, mà anh thích cho nó đi lòng vòng nên cho địa chỉ không rõ ràng (tội Rain, ba năm rồi mới về Việt Nam, giờ chả nhớ đường xá gì cả…). Mà anh nghĩ, nó chắc sẽ mò ra đường thôi. – Hắn vuốt mái tóc dài mềm mại của Wind, lần xuống cánh tay, vuốt ve làn da mịn màn của Wind. – Mà sao em phải mong nó thế làm gì, vui vẻ với anh một chút, khi thằng đó đến, lúc ấy về với nó cũng được mà…A!
Một cái cốp. Wind dùng chiêu “Đầu đá” đập vào hắn, làm tên đại ca lùi ra sau. Lợi dụng lúc đó, nó cong chân lên chạy. Xui xẻo thay, nó bị kéo ra sau, ngã rầm xuống, phía trên nó là tên đại ca. Hừ! Ngày gì thế này! Quánh ai cũng không xi nhê!
-!!!
-Lần này sẽ không làm phiền a…!
-Wind….!!!! Mày đâu rồi!!!! – Đang chuẩn bị làm việc riêng thì tiếng gọi đó làm tên đại ca mất hứng, hắn buông câu chửi thề, rồi quát lớn.
-Lôi thằng đó vào đây cho tao!!!!!
Đám đàn em vâng dạ, chạy ra ngoài. Chắc là ẩu đả rồi, Wind nghe bụp bốp binh chát kìa. Mà, kết quả thì khỏi đoán cũng biết…Rain là người thắng cuộc. Một bóng người hối hả chạy vào, mồ hôi nhễ nhại.
-Wind…mày….hộc, có sao không?
Trước mắt Rain lúc này là cảnh tượng không…trong sáng cho lắm. Kẻ nằm trên, người nằm dưới, tên đại ca thì ở trần, khoe cái làn da sần sùi đầy vết sẹo ra, còn Wind, mặt mũi há hốc, cứ như mới bị bắt quả tang…ăn vụng vậy! Còn một góc xa xa, cái kẻ mà Rain đã gặp lúc mới về đang bất tỉnh nhân sự…hừ, chỉ vì một cú đá thôi sao, đồ yếu như sên!
-Ái chà, kẻ phá đám đây rồi! – Tên đại ca nói giọng mỉa mai, từ từ đứng dậy. – Nhìn mày khoẻ như thế, tao nghĩ mấy vết thương kia cũng lành rồi hả? Đánh bại cả lũ đàn em của tao nhanh vậy, thật không đơn giản tí nào…!
Vết thương á? Vết thương gì cơ? Sao nó không biết gì hết vậy?
-Hừm. Cảm ơn lời khen chó tha của mày. Còn bây giờ, thả ngươi yêu tao ra!
-Không thì sao hả? Tao đang định… - Đột nhiên hắn bế xốc nó lên, hun cái chóc vào má nó –…độc chiếm cô gái này…!
Nụ hôn đó quá bất ngờ, làm nó thoáng giật mình. Wind ước gì tay mình lúc này được tháo dây ra thì có lẽ, nó sẽ tát cho tên đại ca rụng cả răng.
-Hừ, có ngon thì bước qua xác tao trước đã…! – Rain bẻ tay rôm rốp, trông khá tức giận. Tên đại ca cười khì một cái, quăng Wind xuống đất cái đùng, hất hàm ra hiệu cho Rain cứ nhào vô. Hai thằng con trai đánh nhau vì một đứa con gái, cảnh này chẳng lạ lùng mấy. Nhưng mà, trông thú vị thật, Rain thì đẹp trai khỏi nói rồi, còn tên kia, trông cũng ổn đấy chứ. Được giành giựt bởi hai mỹ nam, cũng vui vui ấy chứ! Ủa mà khoan, dăng gặp nguy hiểm mà. Rain thắng thì không nói, chứ nếu tên kia thắng thì…híc, nó không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
Nghĩ rồi, Wind cố hết sức tháo sợi dây thừng đang trói chặt hai cánh tay của nó. Chết tiệt, sao chặt thế! Nó nhìn quanh, có một con dao đang nằm chình ình trước mặt, nó nhích người tới lấy.
Xoẹt…xoẹt…xoẹt…
Chỉ trong vòng 1 phút, cánh tay trắng trẻo của nó đã được tự do, nhưng đáng tiếc là…hai vết hằn đỏ đỏ làm nó hơi rát một tí.
Wind nhìn hai kẻ đang đánh nhau đằng kia, vẫn căng thẳng và đáng sợ như vậy. Con trai đánh nhau đúng là…cứ tưởng muốn giết nhau luôn đi chứ! Ủa xem kìa, có khẩu súng sau đai quần tên đại ca. Hắn kiếm đâu ra thứ nguy hiểm như vậy chứ? Không thể nào, hắn đang lặng lẽ rút nó ra kìa.
Không…không được…!
Đoàng…
Sau tiếng động khủng khiếp đó là cảnh Wind đang nằm đè lên Rain, toàn thân run run. Thật may mắn, nó đã đẩy Rain ra kịp thời, nhưng vấn đề là…nó bị thương ở chân mất rồi…! Wind nhăn nhó nhìn máu đang chảy ra dưới chân mình. Hừ, thế này thì em Blade lại về nhà với ba má nữa rồi….!
-Mày!!!! – Rain tức giận, đỡ nó dậy. Cậu quắc mắt nhìn tên kia – Đồ khốn, mày điên rồi sao…?
Tên đại ca không chút bất ngờ, chỉ nhún vai, nói như không phải lỗi của mình.
-Tao định bắn mày thôi, là ẻm tự nhảy vào mà…!
-Thằng chó! – Rain lao ra định đấm cho hắn một phát , nhưng Wind ngăn lại. Nó dùng ánh mắt kiên định nhìn Rain, trong một thoáng, cậu cảm thấy hơi sợ Wind. Rồi Wind cà nhắc tiến lại gần tên đó và…Chát!!!! Một cái tát giáng xuống khuôn mặt đêểu giả của tên kia. Hắn hơi bất ngờ, nhưng chỉ quệt vết máu ở khoé miệng rồi nhếch mép.
-Cái này là vì dám cầm súng nhắm vào Rain. Anh còn làm thế một lần nữa, chính tôi sẽ dùng dao, đâm thẳng vào tim anh! Nhớ lấy! – Wind nói, giọng lạnh lùng, đôi mắt bỗng trở nên sắc hơn, cái nhìn xoáy vào kẻ đang đối diện. Vài giây sau, nó rời mắt khỏi tên đó, quay lưng bước đi. Rain chạy đến, đỡ nó. Đột nhiên, tên kia hét lớn.
-Người đẹp, ta là Andy, hãy nhớ lấy. Ta sẽ lại đến tìm em đấy!
Wind hơi khựng lại, rồi tiếp tục bước đi.
Ánh hoàng hôn buông xuống, trời gió nhẹ….
Nguy hiểm này đã qua rồi….