Tạp Đồ

Mặt Trần Mộ không hề biểu lộ thái độ nào, chìa tay ra: “Trả tạp phiến lại cho ta trước.”
“Không!” Tiếng thét xé gan của Tiếu Ba khiến tim mọi người đột ngột đập mạnh muốn hộc máu. Còn Tiếu Ba thì lấy tay trái che kín độ nghi trên cổ tay phải, bộ dáng như thiếu phụ thề chết bảo vệ trinh tiết của bản thân.
Vừa thấy vẻ mặt của Tiếu Ba, Trần Mộ đã nắm tay lại!
Tiếu Ba thấy vậy liền giật mình, vội quỳ xuống ôm lấy bắp đùi của Trần Mộ.
“Đại ca, thu nhận tiểu Tiếu đi mà! Cơ thể, tâm hồn của đệ đã sớm bị đại ca chinh phục! Chỉ cần đại ca lo cơm ăn. Ta không cần lương, không cần tiền thưởng, không cần trợ cấp. Tấn công đệ sẽ đi đầu, rút lui đệ sẽ chạy cuối. Đệ có thể châm trà rót nước cho ngài, trải giường chiếu….”
Nghe thấy giọng điệu vô cùng thân tình của Tiếu Ba, Hề Bình không khỏi ho nhẹ. Trong số mọi người, chỉ có hắn mới hiểu ý của Trần Mộ. Hắn đưa Luân cho Tiếu Ba chỉ là để chuẩn bị cho Hề Bình ra trả giá mà thôi.
Đây là thói quen mà Trần Mộ tập thành trong thời gian này. Mỗi lần gặp phải chuyện mua bán…thì hắn sẽ để Hề Bình ép giá. Hề Bình không hổ danh là chuyên gia ép giá, am hiểu sâu sắc hai chữ tàn nhẫn. Mỗi lần Trần Mộ chứng kiến cảnh này thường than thở không thôi.
“A! Không cần! Đại ca, chỉ cần ngươi thu nhận đệ thì cái gì đệ cũng làm!” Thấy hình như Hề Bình muốn mở miệng, Tiếu Ba lại cực kì ai oán nói thêm một câu.
“Tiểu Tiếu à!” Hề Bình bước ra, đẩy cặp mắt kính lên rồi chầm chậm nói. Số nguyên liệu kiếm được trong thời gian này quá nhiều nên hắn chuyên chọn một cặp kính để xem xét chúng.
Tiếu Ba mờ mịt nhìn Hề Bình.
Hề Bình tươi cười, nhẹ nhàng nói: “Ngươi nói là ngươi không cần lãnh lương?”
Tiếu Ba rung lên, gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy!”
“Ngươi nói không cần tiền thưởng? Không cần trợ cấp?” Nụ cười trên mặt Hề Bình càng đậm hơn.
“Đúng, đúng!” Tiếu Ba như thấy được tia hy vọng, gật đầu đến độ người khác e là cổ hắn sẽ gãy mất.
“Ồ, ra là vậy. Về phần tấn công đi đầu, bỏ chạy cuối cùng thì thuộc về vấn đề chiến thuật, ta không đề cập tới. Tiểu Tiếu à, ngươi chuẩn bị làm việc cho ông chủ mấy năm đây?” Hề Bình cười tủm tỉm hỏi.
“Ba năm? Không. Năm năm!” Đầu tiên Tiếu Ba vươn ba ngón tay, tuy nhiên sau đó liền duỗi thêm hai ngón.
Hề Bình liếc nhìn Tiếu Ba, trịnh trọng nói: “Tiểu Tiếu à, cường độ cảm giác của ngươi có đạt tới cấp sáu chưa?”
Tim Tiếu Ba đập mạnh: “Chưa, nhưng sắp đột phá rồi. Nửa năm, nửa năm đủ để ta đột phá.”
“À!” Hề Bình à một tiếng thật dài, rồi lại cười tủm tỉm: “Tiểu Tiếu à. Ngươi cũng thử qua tấm tạp phiến này rồi. Ngươi nói xem, nếu dùng nó để tuyển tạp tu có cường độ cảm giác cấp năm thì có thể tuyển được bao nhiêu người?”
Tiếu Ba liền ủ rũ: “Năm người? Mười người?” Tiếu Ba có thể đạt tới bước này thì tất nhiên rất am hiểu về tạp phiến. Giá trị của tấm tạp phiến này đủ để bọn họ tuyển được 10 tạp tu ngũ cấp. Thậm chí hắn chẳng có cách nào để đánh giá chính xác giá trị thực của nó.
“Ồ. Chúng ta tạm thời chọn một phỏng đoán vừa phải đi, năm người nhé.” Hề Bình vẫn nở nụ cười: “Tiểu Tiếu à, ngươi nói phải đi đâu mới tìm được bốn tạp tu cấp năm khác chứ?”
Tiếu Ba liền gục mặt xuống. Mặc dù tạp tu cấp năm không nhiều nhưng cũng không phải hiếm. Hắn biết nguyện vọng sở hữu tấm tạp phiến này của bản thân xa vời thế nào. Nếu dùng tấm tạp phiến nào để tuyển tạp tu, hắn tin rằng có thể hấp dẫn được tạp tu có cảm giác từ cấp sáu trở lên, thậm chí còn cao hơn.
Tạp phiến ở cấp bậc này chỉ có ở Lục Đại, hơn nữa còn là tạp phiến hàng đầu trong Lục Đại. Người ngoài muốn có được nó chỉ là chuyện nằm mơ giữa ban ngày mà thôi.
“Tuy nhiên.” Hề Bình nói: “Thấy ngươi sùng bái ông chủ của chúng ta như vậy, ừ, ông chủ cũng đánh giá ngươi khá cao. Chuyện này không phải là không thể có cách.”
Hai mắt Tiếu Ba liền sáng lên, vội nói: “Ngài nói đi, có điều kiện gì.”
“Tiểu Tiếu à! Ngươi cũng biết, nếu đưa tạp phiến vốn có thể tuyển hơn năm tạp tu cho mình ngươi dùng thì bọn ta rất thua thiệt. Ngươi xem, bây giờ chúng ta đã đưa ra thành ý rồi, vậy có phải đến lượt ngươi chứng minh không?” Hề Bình vẫn giữ nụ cười trên môi.
“Ngài có điều kiện gì thì nói ra đi!” Tiếu Ba cắn răng, dứt khoát nói. Hắn nổi da gà khi thấy nụ cười ôn hòa của vị đại thúc này.
“Rất thẳng thắn! Ta thích làm việc với người thẳng thắn!” Hề Bình thốt lên, sau đó bắt đầu bẻ đầu ngón tay tính: “Tiểu Tiếu à. Nếu bây giờ chỉ có một mình ngươi, vậy thời gian làm việc của ngươi có phải là dài hơn một chút không? A, một người thì năm năm. Chúng ta lấy năm người mà tính đi, với mức này thì bọn ta thiệt hại không ít à. Vậy tổng cộng là 25 năm, cái giá này là hợp lí rồi!”
“25 năm!” Tiếu Ba trợn mắt.
Tiêu Lập Thiến trợn mắt, Bagnell cũng ngây ra, ngay cả Trần Mộ cũng mở to mắt ra!
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Hề Bình liền thay đổi. Lão tặc này thật là tàn nhẫn a! Tiêu Lập Thiến trong lòng thầm thấy may mắn, may là mình chưa làm ăn nhiều với bọn họ. Nếu không, nàng thông cảm nhìn bộ mặt hóa đá của Tiếu Ba.
25 năm, thời hạn này cơ bản không khác với làm việc cả đời. Loại thời hạn lâu như vậy rất hiếm thấy.
Mặt Tiếu Ba lúc xanh lúc trắng, ánh mắt đắn đo không thôi.
Hề Bình vẫn tươi cười, ánh mắt không hề thay đổi như chẳng hề thấy thái độ của mọi người xung quanh: “Thật ra thì chúng ta bị thiệt không ít a, chỉ tính có năm người. Nếu là mười người thì bằng 50 năm. Hai mươi người, ồ, là 100 năm rồi.”
Câu nói của Hề Bình làm Tiếu Ba tái mặt. Hắn cắn răng rồi đưa ra quyết định, giọng nói như rít qua kẽ răng: “Được!”
“Ha ha, tiểu Tiếu đúng là thanh niên có tầm nhìn a!” Hề Bình than thở, ngay sau đó lấy ra một xấp giấy như nhà ảo thuật: “À, chúng ta nên làm thủ tục một chút. Đây là hợp đồng. À, ngươi ký tên rồi đóng dấu tay là được.”
Mọi người thừ mặt ra nhìn Hề Bình. Ai cũng ngạc nhiên, hắn chuẩn bị sẵn hợp đồng từ khi nào?
Tiếu Ba một khi đã quyết thì rất dứt khoát, không nói hai lời liền ký tên lên hợp đồng, còn lưu lại dấu tay của mình.
“Tiểu Tiếu đúng là người thẳng thắn!” Hề Bình búng búng hợp đồng trên tay, cười nói: “Bây giờ chúng ta là người một nhà rồi. À, phần hợp đồng này được cơ quan có thẩm quyền cao nhất ở liên bang xác nhận và bảo vệ. Nếu vi phạm thì phải chịu hậu quả rất bi thảm. Còn nữa, mặc dù tiểu Tiếu là tạp tu ngũ cấp nhưng vẫn phải tuân theo lệnh từ tổng phụ trách an ninh Bagnell của chúng ta. A, trong đội ngũ bọn ta thì chỉ có tiên sinh Weah là không thuộc sự quản lý của Bagnell. Nếu tiểu Tiếu muốn hưởng đãi ngộ như Weah, chỉ cần giữ không bị tiên sinh Weah đánh bại trong 10 phút là được.”
Bagnell nhìn Hề Bình như quái vật, càng cảm thấy lạnh người. Lão tặc này, thật…thật quá âm hiểm ác độc! Sau này tuyệt đối không thể gây thù chuốc oán với hắn, nếu không chỉ sợ mình chết thế nào cũng không biết.
Tuy nhiên để chứng minh là Hề Bình nói thật, hắn ho nhẹ: “Đúng vậy, có quy tắc này.”
Vẻ mặt của đám người Ô Vũ, Trữ Nhạc liền trở nên quái dị.
“Sao? Tiểu Tiếu có muốn thử không?” Giọng của Hề Bình mang theo sức hút đầy ma lực.
Tiếu Ba nghe tin này liền chấn động, nhảy dựng lên rồi ngạo nghễ nói: “Ai là Weah? Ta khiêu chiến ngay bây giờ! Cố giữ trong 10 phút? Nói đùa à, các ngươi xem ta đánh bại hắn như thế nào!”
Tạp tu vây xung quanh nhìn Tiếu Ba như nhìn một tên ngốc.
Thấy vẻ hăng hái của Tiếu Ba, Trần Mộ nói với Weah: “Đừng giết hắn!”
Vẻ mặt của đám người Ô Vũ càng thêm phong phú.
Mặt Tiếu Ba rất khó coi. Trần Mộ nói vậy rõ ràng là cho rằng hắn không có phần thắng, điều này làm hắn rất khó chịu! Hắn quyết định phải chứng minh giá trị của mình cho tốt! Có được tấm tạp phiến mới này, hắn cảm giác mình như hổ mọc thêm cánh. Cho dù đối mặt tạp tu có cường độ cảm giác cấp sáu thì hắn cũng có thể thắng được!
Tiêu Lập Thiến căng óc suy nghĩ xem ai là Weah? Căn bản nàng không hề có chút ấn tượng nào. Nàng đều thấy rõ phản ứng của tạp tu xung quanh, nàng cảm thấy buổi hôm nay quá khó tin. Trước đó, khi lần đầu thấy vẻ mặt của Bagnell và Hề Bình nàng còn chưa tin, nhưng khi Trần Mộ điên cuồng đánh đập Tiếu Ba đã làm mọi người mở rộng tầm mắt. Lần này, bọn họ lại lộ ra vẻ mặt như vừa rồi ! Chẳng lẽ vị Weah kia thực sự lợi hại đến vậy?
Lạch xoạch.. Mọi người lùi về sau, chừa ra một khoảng đất trống.
Vốn mọi người định chuẩn bị chỗ để hai người thoải mái so tài với nhau. Không ngờ một bóng người đột nhiên hiện lên, mọi người chỉ cảm thấy một luồng gió nhẹ thổi vào mặt.
Weah cứ thế mà lao đến!
Nhanh thật!
Tiếu Ba mở to mắt, vừa định mở miệng thì một bàn tay đã nắm lấy cổ hắn.
Yêu cầu của Trần Mộ rất đơn giản, chỉ cần không giết là được. Tay phải của Weah siết chặt cổ Tiếu Ba, tay trái bất ngờ đấm vào bụng hắn.
Mắt Tiếu Ba như muốn lồi ra ngoài, miệng không hề thốt nên lời, gương mặt liền đơ ra.
Weah khẽ buông tay phải rồi thu tay lại, sau đó lùi về chỗ cũ.
Qua hai giây, Tiếu Ba đần ra rồi mềm oặt ngã xuống đất, ngất xỉu.
Động tác của Weah gọn gàng nhanh như tia chớp.
Trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì trận so tài đã kết thúc. Không ai cho rằng Tiếu Ba sẽ thắng, nhưng thế này cũng nhanh quá đi!
Mọi người nuốt nước bọt, may là người vừa rồi không phải là mình.
Cú đấm của Weah mạnh cỡ nào?
Trừ Trần Mộ ra thì chẳng ai biết, chưa thử qua thì tất nhiên là không biết. Mà những người đã thử qua, trừ Trần Mộ ra thì chẳng ai còn đủ tỉnh táo để nhớ xem uy lực của cú đấm đến đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui