Tạp Đồ

Tiêu Lập Thiến lắc đầu, nụ cười trên mặt nàng rất nhẹ nhàng mà cũng rất chân thành: “Đây là thứ duy nhất mà chú Hughes lưu lại, con không thể bỏ mặc nó. Con không có dã tâm gì cả, chỉ muốn tổ chức thật tốt Hughes thương hội thôi. Chú không cần phải lo lắng cho con. Con cũng rất là lợi hại đó!”
Không có dã tâm, thật sự là rất giống Hughes a. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Lập Thiến, trong đầu Bagnell chợt hiện ra thân ảnh một vị trung niên nam tử.
Cảnh còn người mất, bây giờ cũng chỉ còn lại một mình mình.
Đồng bạn năm đó …
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn chợt trở nên đau xót. Bất quá trên mặt hắn vẫn giữ được bình tĩnh, lấy ra vài tấm tạp phiến, đưa cho Tiêu Lập Thiến: “Đây là ông chủ kêu ta đưa cho ngươi. Ngươi hãy dùng nó để chiêu mộ vài cao thủ, phải bảo trọng đó.”
Tiêu Lập Thiến nhận lấy những tấm tạp phiến, cười ngọt ngào nói: “Cám ơn chú, cám ơn ông chủ.”
Do dự một chút, nàng nói với Bagnell: “Nếu có thể, mong chú chiếu cố Tiếu Ba một chút nhé. Hắn đối với Lập Thiến vẫn rất quan tâm, kì thật hắn là người tốt.”
Bagnell cười hề hề: “Đã là thủ hạ của ta, thì con cứ yên lòng, ha ha!”
Phất tay cáo biệt Tiêu Lập Thiến, Bagnell xoay người cười hắc hắc âm hiểm: “Tiện nhân Tiếu Ba này, ta sớm đã thấy hắn không vừa mắt rồi. Hừ, rốt cuộc ngươi lại rơi vào tay ta …” Chờ mọi người đi xa, Tiêu Lập Thiến mới trở lại căn cứ. Khi nàng nhìn kĩ năm tấm tạp phiến trên tay, trong lúc vô ý, nàng nhìn thấy con số ở trong góc một tấm tạp phiến.
Nàng nhất thời sửng sốt, não như bị sét đánh. Đột nhiên nhớ tới thời gian trước có một bộ tạp phiến nhiệt náo rầm rộ sôi nổi, nàng vội vàng xem kĩ những tấm tạp phiến còn lại.
Ở dưới góc của mỗi tấm tạp phiến, không ngờ đều có đánh số!
“Úc!” Các nhân viên trong Hughes thương hội nghe được từ trong phòng Hội trưởng truyền ra một tiếng thét chói tai tràn ngập vui mừng và sợ hãi!
Bagnell trở lại đội ngũ, nhìn qua Tiếu Ba đang cúi đầu ủ rũ. Hắn đi tới bên cạnh Hề Bình, nửa cảm khái nửa than thở thấp giọng nói: “Lão Hề, ngươi thật là ngoan độc a!”
Hề Bình thần sắc vẫn như thường, nhìn thẳng về phía trước: “Chúng ta mà, không phải là giúp ông chủ giải quyết một ít phiền phức sao. Để hắn trở thành nhân tố bất ổn trong đội ngũ, không bằng làm cho hắn thành thật một chút. Hơn nữa còn có Weah, tài nguyên không thể lãng phí.”
Ánh mắt của hắn đột nhiên nhìn vào tiểu Ngưỡng Ba đang được Lô Tiểu Như ôm trong lòng, ánh mắt chợt trở nên nhu hòa.
“Cũng đúng. Bất quá là ngươi xem thường ta. Hừ, rơi vào tay ta. Từ trước đến này chưa từng có tên nào thoát được. Chỉ mới là một tên tạp tu cấp năm, hắc hắc.” Bagnell rất không tự nhiên vuốt cằm mình.
“Về mặt an toàn, chúng ta không cần phải e ngại nhiều.” Hề Bình thu hồi ánh mắt. Thản nhiên nói.
Bagnell nhếch miệng cười: “Nhưng thật ra! Hắc hắc, phải nói là. Chúng ta thu hoạch cũng không hề ít. Không ngờ trong túi đám thổ phỉ này lại dính rất nhiều mỡ, tiếc là thiếu chút thời gian, nếu không thì chúng ta có thể đem bọn chúng vắt cho khô!”
“Ta đã sớm nói rồi, Tô Lưu tiểu thư là một bảo bối!”
“Nếu vậy thì chúng ta mỗi lần đến một nơi nào đó, lại phát động một trường khám bệnh miễn phí chứ?”
“Không được không được, chúng ta nên làm …” Gian nan một hồi, mọi người rốt cuộc cũng tới được khu Thiên Đông Lý.
o0o
“Xin trình ra giấy thông hành của các người.” Tạp tu ở trạm kiểm soát cảnh giác nhìn đoàn người này, cùng đồng bạn của mình đưa mắt ra hiệu. Đồng bạn lập tức hiểu ý, thấp giọng yêu cầu các tạp tu khác cẩn thận đề phòng.
Đôi ngũ này khoảng chừng có hơn năm trăm người. Nhìn qua thì cực kì nhếch nhác, quần áo cả người bọn họ tàn tạ không chịu nổi. Theo lý thuyết, một đội ngũ như vậy, chắc hẳn là dân chạy nạn, nhưng đội ngũ trước mắt này lại khiến bọn hắn có cảm giác nguy hiểm.
Ở phụ cận trạm kiểm soát này tụ tập rất nhiều dân chúng phổ thông, gần đây tình hình bất ổn, khiến cho số người muốn tiến nhập ngũ đại Hoa khu tăng vọt. Nhưng ngũ đại Hoa khu lại đồng loạt cự tuyệt dân chúng phổ thông tiến vào. Điều này làm cho phụ cận của các trạm kiểm soát tụ tập rất nhiều dân chúng.
Ánh mắt những người dân xung quanh nhìn về phía đội ngũ rách nát này, đều mang theo sự khinh bỉ. Muốn tiến vào ngũ đại Hoa khu, không chỉ một vài người có thân phận địa vị ở khu phổ thông. Mà có rất nhiều phú hào gia sản bạc triệu. Từng đám trướng bồng xa hoa ở phụ cận các trạm kiểm soát liên miên không dứt. Nơi này mỗi tối đều ca múa không ngừng, những phú hào tụ họp lại này đem cả saloon cùng dắt nhau đến nơi này.
“Lũ ăn mày này cũng muốn tiến vào khu Thiên Đông Lý sao? Ha ha, bọn chúng muốn vào ăn xin sao?”
“Ai biết được, có lẽ bọn họ muốn cho nghề nghiệp trong khu Thiên Đông Lý phong phú hơn a!”
Thế nhưng làm cho những phú hào này trợn mắt há hốc mồm chính là, các tạp tu ở trạm kiểm soát không ngờ lại để cho nhóm người này tiến vào!
“Úc, ta nhìn thấy cái gì thế này? Trời ạ, bọn ăn mày này lại được tiến vào! Bọn chúng không ngờ lại tiến vào!”
“Các tiên sinh, các người nhìn xem, chúng ta hưởng thụ đãi ngộ không công bình như thế nào! Bọn ăn mày như sâu róm kia lại dễ dàng cho qua, còn chúng ta đây thì sao? Chúng ta đây là tinh anh của xã hội thượng lưu, vậy mà lại bị ngăn cản ở bên ngoài trạm kiểm soát. Việc này tuyệt đối là không thể khoan nhượng.”
Các phú hào này lập tức huyên náo cả lên, cuối cùng thì bọn chúng đề cử một vị tên là York tiên sinh đi thương lượng với các tạp tu ở trạm kiểm soát.
York tiên sinh là một lão già hơn 60 tuổi, hắn có kinh nghiệm chính trị rất phong phú.
“Các vị đại nhân tôn kính, ta mạo muội hỏi một chút, bọn họ …” York tiên sinh lấy tay chỉ vào đội ngũ còn chưa biến mất: “Tại sao có thể tiến vào, mà chúng ta …” Hắn chỉ chính mình, rồi lại chỉ phía sau hỏi: “Lại bị ngăn trở ở đây lâu như thế?”
Tạp tu của trạm kiểm soát liếc mắt nhìn York tiên sinh: “Bọn họ có giấy thông hành, các ngươi có không?”
“Bọn họ có giấy thông hành sao?” York tiên sinh làm sao cũng không ngờ rằng lại là cái lý do này, lão lắp bắp nói: “Hắn, bọn hắn, lũ ăn mày này cũng có giấy thông hành sao?”
“Chú ý lại ngôn từ của ngươi, tiên sinh!” Tạp tu của trạm kiểm soát sắc mặt chợt lạnh lại: “Bọn họ có giấy thông hành chứng minh họ là cư dân Hoa khu cao quý, ngôn từ của ngươi có thể coi là khiêu khích người Hoa khu chúng ta.”
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của York tiên sinh, vị tạp tu này hừ lạnh một tiếng: “Ăn mày? Kẻ vô tri đúng là kẻ vô tri, đội ngũ ăn mày này đủ để quét sạch tất cả mọi người ở đây! Hoa khu chúng ta không có phế vật, thưa tiên sinh tôn kính!”
Nói xong, vị tạp tu này liền xoay người rời đi.
“Nơi này chính là thị trấn Padierman sao?” Bagnell nhìn về phía trước, thì thào tự nói.
Từ xa nhìn lại, một tòa thành thị to lớn xuất hiện trước mắt mọi người. Thành phố này được kiến lập trên một bình nguyên bao la. Nên cho dù nơi cách đó rất xa, vẫn có thể cảm nhận được sự nguy nga của nó.
“Tòa thành thị này so với Lars phải lớn hơn đến gấp năm lần, độ phồn vinh ít nhất cũng gấp mười.” Thanh âm của Hề Bình tràn ngập hưng phấn. Đối với một vị thương nhân tháo vát mà nói, một tòa thành thị phồn hoa cũng có nghĩa là vô số cơ hội buôn bán, vô số tài phú của cải.
“Cái này còn gọi là thị trấn sao?” Tiếu Ba hiển nhiên cũng bị cái thị trấn nhỏ gọi là Padierman trấn này hù đến nghệch mặt ra.
Trên bầu trời, thỉnh thoảng lại có một đội tạp tu gào thét bay qua đỉnh đầu bọn họ.
Đôi khi tốc độ phi hành cực nhanh của mấy vị tạp tu, làm cho mọi người phía dưới hãi hùng khiếp vía. Nhất là Tiếu Ba, hắn là tạp tu chính tông nhất trong các tạp tu, cảm thụ lại càng thêm mãnh liệt. Nhìn sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch, rồi lại bỗng nhiên biến thành màu xanh. Rất là thú vị.
“Thật là nhiều tạp tu a!” Bagnell không biết cảm khái đến bao nhiêu lần.
Tạp tu thực sự vô cùng nhiều, càng tới gần thị trấn Padierman thì điểm ấy càng thêm rõ ràng. Một nơi chỉ hơi gần thành thị một chút, mà đã như một khu phố phồn hoa. Vô số tạp tu lui lui tới tới, thần sắc vội vã.
Làm cho người ta cảm thấy hớp hồn chính là lượng giao dịch ở nơi này giống như một cửa khẩu thập phần to lớn, vô số đội toa xe đi ra đi vào.
Có lần nhiều nhất, trên không trung thậm chí bay qua hơn một ngàn tạp tu, dày đặc lỗ chỗ như một đám ong, cả đám người Trần Mộ đều hít vào một hơi khí lạnh.
Cho tới bây giờ, chỉ có ánh mắt của Weah là so với trước kia không thay đổi, ngay cả Trần Mộ cũng có chút mất tự nhiên.
Bên ngoài thành phố không phải thôn quê, mà là một mảng biển hoa, lâm viên, sông ngòi đan xen nhau, giống như một sợi dây, nối chúng lại với nhau.
Trong không khí tràn ngập hương hoa say đắm lòng người, từng mảng từng mảng những màu vàng nhạt, đỏ hồng, xanh thẫm, giống như được một vị hoạ sĩ phóng bút vẽ ra. Lần đầu tiên chứng kiến kỳ cảnh quy mô như thế, vẻ mặt tất cả mọi người đều chấn động. Mà những phụ nữ như Triệt Nhu, Nhữ Thu, thì trong mắt mỗi người đều lộ ra những ngôi sao.
Thị trấn Padierman là một thị trấn nhỏ không có băng tuyết, nơi này là ở rìa của khu Thiên Đông Lý. Khu Thiên Đông Lý có bốn phần thì có đến ba phần là khu băng tuyết, chỉ có một phần tư là không phải khu băng tuyết.
Ở khu không có băng tuyết. Những thành phố giống như Padierman được kiến lập ở trên bình nguyên như thế cũng không nhiều. Thế nhưng loại tiểu trấn quy mô như thế này thật ra không ít.
Thành phố này không có cửa thành, không có tường thành, và cũng không có thấy lồng năng lượng. Đoàn người Trần Mộ dè dặt đi vào trong thành phố, đội ngũ rách rưới này hấp dẫn sự chú ý của không ít người, nhưng mọi người chỉ là nhìn xem qua mà không lộ ra bất cứ dị dạng gì.
Trần Mộ rất nhanh liền nhận ra đặc điểm của những tạp tu này, bọn họ vô cùng vội vàng, vô luận là tạp tu có thực lực thế nào, trên mặt bọn họ căn bản không thấy được nửa phần thong dong nhàn nhã. Điểm này, so với các cao cấp tạp tu mà hắn thấy được ở tại thành Đông Thương Vệ và thành phố Lars là hoàn toàn khác nhau.
Tiến vào trong thành phố, mọi người mới chính thức bị chấn động.
Các toà cao ốc san sát nhau không cái nào không phải là siêu cấp cao ốc trên trăm tầng, đoàn người đi từ phía dưới qua những cao ốc tụ tập san sát này, cảm giác cũng không hề tốt chút nào.
Trên đỉnh đầu, tất cả đều là toa xe cao tốc rít gào bay qua lại. Dòng xe cộ cuồn cuộn hù cho mọi người giật mình, ngẩng đầu nhìn, ngươi căn bản nhìn không thấu bầu trời. Ngươi chỉ có thể thấy từng cái rồi lại từng cái gầm xe. ( Chắc kẹt xe trên không. Vãi!!!)
Cũng may là để cho tâm trạng mọi người yên lòng hơn một chút thì khu vực lái xe và khu vực đi bộ bị một tầng năng lượng cách li. Nếu không thì khi đột nhiên có một toa xe bay xuống, không thể nghi ngờ đó là một chuyện rất đáng sợ.
Cao hơn khu vực lái xe là khu tự do phi hành, nơi này là thiên địa của tạp tu. Cân nhắc về sự an toàn, giữa khu vực lái xe và khu vực phi hành cũng có một tầng năng lượng cách li.
Khu vực đi bộ được bố trí phát ra âm nhạc nhẹ nhàng, dưới chân có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, làm cho người ta tâm an thần tĩnh. Năm dải ánh sáng của dòng suối phun năng lượng, có thể biến ảo thành những cầu vồng năng lượng có màu sắc khác nhau, những dòng ánh sáng đó lúc thì chợt tan vỡ ra lúc thì tụ họp lại thật là đẹp mắt.
Lúc này trong mắt mọi người. Toàn bộ mọi thứ tại nơi này đều mới lạ, giống như là một thế giới cổ tích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui