Tạp Đồ

Đây là quyết định của Trần Mộ sau khi hiểu được đại khái về khu Thiên Đông Lý. Trước kia hắn tưởng rằng khu Thiên Đông Lý là phạm vi thế lực của Sương Nguyệt Hàn Châu, đến bây giờ thì mới biết là mình sai lầm tới mức nào.
Sương Nguyệt Hàn Châu là thế lực lớn nhất khu Thiên Đông Lý tất nhiên không sai, nhưng nếu nghĩ rằng bọn họ có thể chiếm vị trí thống trị cả khu vực này, như vậy lại là sai lầm lớn. Khu Thiên Đông Lý có nhiều nhất chính là những tiểu bảo nằm rải rác trong khu băng tuyết, nghe nói cả khu Thiên Đông Lý có khoảng chừng hai mươi vạn tiểu bảo, mà phạm vi thế lực của Sương Nguyệt Hàn Châu chỉ chiếm có ba mươi phần trăm.
Các tiểu bảo còn lại hoặc tự mình làm chủ hoặc là liên kết lại thành một số liên minh nhỏ. Trong số bọn họ thậm chí có một vài nhân vật còn có lịch sử sâu xa hơn cả Sương Nguyệt Hàn Châu, mỗi tiểu bảo cũng có một thị trấn nhỏ, nhưng những thị trấn giống như Padierman thì lại không nhiều lắm.
Nguyên nhân quan trọng nhất khiến cho Trần Mộ quyết định tới khu vực có băng tuyết là Sương Nguyệt Hàn Châu ở khu vực không có băng tuyết khống chế nhiều hơn khu vực có băng tuyết.
Mặc dù Trần Mộ chưa từng qua lại với Sương Nguyệt Hàn Châu nhưng Lục Đại lưu lại ấn tượng rất kém đối với hắn. Hơn nữa trên tay hắn cầm rất nhiều tạp phiến của Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ, tất nhiên là không thể tiêu thụ ở những nơi như Padierman, như vậy chẳng khác nào đưa đầu ra cho người ta chặt.
Khu băng tuyết là một mảng băng nguyên trải rộng khắp một khu vực lớn, hơn hai mươi vạn tiểu bảo nằm rải rác trong đó. Những tiểu bảo này thật ra là những thôn quê hơi lớn một chút, nói đại khái, thường cũng chỉ có vài vạn người ở đó mà thôi. Trong khu vực băng tuyết, ngay cả Sương Nguyệt Hàn Châu cũng không thể khống chế được bao nhiêu, huống chi những là nhà còn lại. Hoàn cảnh như vậy mới là điều mà Trần Mộ muốn.
Dân cư ở khu vực băng tuyết đông gấp bảy lần ở khu vực không có băng tuyết, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của đám người Trần Mộ.
Sau khi người dẫn đường giải thích hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra trong khu vực băng tuyết giá lạnh tàn khốc như vậy, cảm giác của tạp tu tăng trưởng so với khu vực không có băng tuyết nhanh hơn không ít, điều này khiến cho một lượng lớn tạp tu chuyển tới nắm giữ khu vực có băng tuyết, mà khu vực không có băng tuyết bởi vì hoàn cảnh di dân như vậy mà cư dân lại không nhiều lắm.
Đây là điểm đặc biệt của khu Thiên Đông Lý, bất quá đây cũng không phải là duy nhất trong Ngũ Đại Hoa Khu, như ở khu Bắc Liên, địa phương của Mạc Doanh, hàng năm ở nơi đó rất là nóng bức thiếu nước, hoàn cảnh cũng vô cùng ác liệt, ở nơi đó cường độ cảm giác tăng trưởng cũng không kém hơn khu Thiên Đông Lý này.
Mà càng khiến cho Trần Mộ giật mình chính là thực trạng các tạp tu ở Hoa khu, so với các tạp tu cao thủ tính tình quái dị ở khu bình dân thì các tạp tu ở đây có phẩm hạnh tốt hơn nhiều, bọn họ thường rất bận rộn, cả ngày liên tục bôn ba.
Brenton cũng vậy, hắn là một người dẫn đường mà Trần Mộ vừa thuê, cường độ cảm giác cấp năm mà lại đi làm người dẫn đường. Trần Mộ chỉ cần trả hắn hai triệu audierne, cái giá này nếu như ở thành phố Lars hay là ở thành Đông Thương Vệ khi thuê tạp tu trình độ như vậy có lẽ chỉ có thể được một ngày.
Nhưng ở nơi này, hai triệu audierne là có thể thuê hắn hai tháng, điểm này hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người.
Bất quá Trần Mộ cũng nhanh chóng nhận ra sự khác biệt, Brenton mặc dù cường độ cảm giác đạt tới cấp năm nhưng lực chiến đấu so với Tiếu Ba kém hơn rất nhiều, hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Đây vẫn là dưới tình huống Tiếu Ba không dùng Luân, một khi hắn sử dụng Luân, trận chiến sẽ kết thúc trong thời gian rất ngắn.
Điểm này khiến cho đám người Trần Mộ, Bagnell nghi hoặc mà không thể nào lý giải.
Mãi tới khi Bố Luân Đốn giải thích xong thì mọi người mới hiểu rõ.
“Đây là lần đầu tiên ta được thấy một tạp tu chiến đấu lợi hại như Tiếu Ba tiên sinh, năng lực khống chế cảm giác của ngài quả thật là xuất thần nhập hóa! Ta nghĩ nhất định là ngài đã trải qua vô số lần sinh tử rèn luyện mới có thể đạt tới trình độ này?” Brenton vẻ mặt kinh hãi nói, vóc người hắn khoảng chừng một mét chín, mái tóc vàng óng bắt mắt dưới ánh mặt trời, khuôn mặt anh tuấn.
Điểm này thật ra hắn nói không sai, Tiếu Ba đã từng một mình đi săn trong rừng nhiều năm, trong đó cũng đã trải qua vô số kinh nghiệm chiến đấu.
“Tạp tu chưa từng chiến đấu thì làm sao mà phát triển?” Tiếu Ba vẻ mặt nghi hoặc hỏi, hắn cảm thấy đây là chuyện bình thường, tạp tu chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu thì có ích lợi gì?
“Có đúng vậy không? Đó là lý luận của tạp tu chiến đấu sao?” Brenton gãi gãi đầu, khuôn mặt nghi hoặc: “Huấn luyện của chúng ta chỉ được tiến hành trong căn cứ. Chiến đấu tạp tu quả nhiên là lợi hại!”
“Tạp tu mà còn phân ra chiến đấu với các loại khác sao?” Tiếu Ba còn thắc mắc hơn, không chỉ hắn, ánh mắt của những người khác cũng vậy. Mặc dù trong đội ngũ bọn họ cũng có kiến trúc tạp tu, nhưng những tạp tu nghề nghiệp khác cũng không thường thấy, ở khu bình dân thậm chí họ còn được xem như là những nhân tài đặc thù.
“Tạp tu là tạp tu, tạp tu chiến đấu là tạp tu chiến đấu!” Brenton nghiêm trang, hắn nghi hoặc nhìn Tiếu Ba rồi hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ở kinh đô không như vậy sao? Thật là kỳ quái? Khu Thiên Đông Lý chúng ta mỗi người từ khi sinh ra đã phải học tập làm sao để trở thành tạp tu, đợi đến khi đủ tuổi lại chọn lĩnh vực sở trường của mình. Rất ít người trở thành tạp tu chiến đấu, bất quá bọn họ đều rất mạnh.”
“Mỗi người đều là tạp tu sao?” Tiếu Ba giật mình, ở khu bình dân những người có thể làm tạp tu chỉ là số ít.
“Đúng vậy!” Brenton nói: “Không làm tạp tu sao mà tìm được việc làm? Ta mỗi tháng phải nộp bảy trăm ngàn audierne tiền phúc lợi, bằng không, quyền lợi cư dân cấp hai của ta sẽ không được đảm bảo. »
“Quyền lợi của cư dân cấp hai là cái gì?” Hề Bình tò mò hỏi, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy danh từ cổ quái như vậy.
Brenton cũng không cảm thấy lạ: “Có lẽ kinh đô và khu Thiên Đông Lý dùng tiêu chuẩn không giống nhau, những người như ta quyền lợi thu được liên quan trực tiếp tới cống hiến. Dựa theo tiền phúc lợi hàng tháng khác nhau mà ngươi được hưởng thụ quyền lợi cũng không giống nhau. Giả dụ như mỗi tháng ta phải đóng chừng bảy trăm ngàn audierne, một năm liên tục liền có thể có được quyền lợi của cư dân cấp hai. Nếu như ba năm liên tục, ta sẽ có thể thăng lên quyền lợi của cư dân cấp ba. Cấp độ càng cao thì quyền lợi càng lớn. Đặc biệt là một vài chương trình học chuyên nghiệp, không có quyền lợi thì không thể nào học tập. Học tập không được kỹ năng thì cũng không tìm được công việc tốt, cứ như vậy mà tuần hoàn.”
“Brenton, sở trường của ngươi là gì?” Tiếu Ba tò mò hỏi.
“Cảm giác khứu giác.” Brenton nói.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, Tiếu Ba hỏi: “Nó là cái gì? Cái tên nghe thật là kỳ quái.”
“Chưa từng nghe thấy cũng bình thường! Đây là một nghề nghiệp tương đối ít thấy, chính là sử dụng cảm giác để nhận ra mùi của những phân tử bất đồng, xác định thành phần của chúng. Bất quá khả năng của ta vẫn còn thấp, nếu có thể làm tạp tu nhận biết mùi hương thì tốt, tiền công của tạp tu nhận biết mùi hương rất là cao.” Brenton vẻ mặt mơ ước.
“Lợi hại như vậy sao?” Tiếu Ba giật mình, hắn chưa từng nghe nói tới việc dùng cảm giác để phân tích mùi vị trong các phần tử, điều này phải cần cảm giác tinh tế tới mức nào?
Không chỉ Tiếu Ba, Trần Mộ cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Bình thường thôi, ta hiện giờ độ nhạy bén với cảm giác còn chưa đủ, vì vậy còn chưa thể phân tích chính xác. Đơn giản còn được, nếu phức tạp thêm như nước hoa thì ta cũng đành bó tay, thành phần của chúng rất phức tạp.” Brenton tùy ý trả lời.
Càng nghe Brenton nói, đám người Trần Mộ càng kinh ngạc không thôi, khu Thiên Đông Lý quả nhiên phát triển hơn xa khu bình dân, điều này cũng không chỉ ở một vài phương diện kỹ thuật mà là toàn bộ.
Bọn họ hình thành một hệ thống các phương pháp sử dụng cảm giác, đem nó hòa vào các lĩnh vực của cuộc sống. So sánh ra, khu bình dân không biết lạc hậu hơn bao nhiêu năm. Đám người Trần Mộ vốn xuất thân từ khu bình dân, rất thân thiết với nó, trong lòng mọi người đều có vài phần không thể tiếp nhận.
Brenton có hơi chút dẻo miệng, dọc đường đi không ngừng giới thiệu các phong tục của các dân tộc ở khu Thiên Đông Lý khiến cho mọi người được mở rộng tầm mắt.
“Đừng tưởng rằng khu vực băng tuyết là hoang tàn vắng vẻ, các người sẽ phát hiện ở nơi đó so với ở Padierman còn phồn hoa hơn nhiều. Nơi đó có vài thành phố đều là thành lập trên mặt băng, là thành phố trên mặt nước thật sự đó. Ha ha, các người tuyệt đối không nghĩ tới cảnh tượng vài triệu người sống trên mặt băng ra sao đúng không. Nói thật, ta lần đầu thấy cũng rất ngạc nhiên, hơn nữa, nếu các người thực lực đủ cao có thể đi tới khu Thủy Hạ Xã. Khu Thuỷ Hạ Xã là nơi duy nhất có thành phố dưới nước trong Ngũ Đại Hoa Khu, nơi đó có rất nhiều thứ để chơi đùa, đáng tiếc là giá cả quá đắt đỏ, hơn nữa yêu cầu thực lực rất cao!” Brenton vẻ mặt tiếc nuối.
Mấy ngày nay, mọi người đối với các danh từ mới sớm đã nghe nhiều, khu Thủy Hạ Xã, những từ này cũng được mọi người âm thầm lưu lại trong lòng.
Lúc này Brenton đột nhiên biến sắc: “Không xong! Chúng ta gặp phải đàn Hi Điểu! Chạy mau!”
Mọi người đều giật mình, vội vàng đuổi theo.
“Hi Điểu? Đây là loại chim gì? Ở đâu? Sao ta không phát hiện?” Tiếu Ba tò mò nhìn bốn phía xung quanh, hắn không phát hiện bất cứ bóng dáng gì.
Brenton sắc mặt rất kém, cười khổ nói: “Hi Điểu rất hung mãnh, tốc độ rất nhanh, chúng ta không xong rồi. Cảm giác của ta đã phát hiện trong không khí có mùi của chúng!”
“Có cái gì đó đang tới gần chúng ta, tốc độ rất nhanh!” Tạp tu phụ trách do thám lúc này cũng đã phát hiện.
Không cần Bagnell chỉ huy, tất cả các tiểu đội đều lập tức ở vào tư thế chuẩn bị chiến đấu, những nhân viên không chiến đấu và toa xe được vây ở giữa, năm tiểu đội cùng với tổ tạp tu tinh anh ở ngoài cùng, đám người Lô Tiểu Như ở tầng thứ hai, trong cùng là những nhân viên phi chiến đấu.
Brenton tò mò đánh giá đội ngũ này, mặc dù năng lực của bọn họ không cao, nhưng huấn luyện có tổ chức, không ai lộ ra vẻ kinh hoàng, ngay cả nhân viên phi chiến đấu ở giữa cùng điềm tĩnh như vậy.
Một đột ngũ thật kỳ quái! Trong lòng hắn dâng lên một tia tò mò nhưng sau đó liền bị sự kinh hãi bất an bao phủ. Vận khí của mình thật là quá kém đi, không ngờ lại gặp phải sinh vật khiến người khác đau đầu là Hi Điểu!
Mình lần đầu làm việc dẫn đường mà đã gặp phải chuyện như vậy, hắn không khỏi vô cùng hối hận. Nhìn qua đội ngũ này, trong lòng hắn lại càng thêm lo lắng, ngoại trừ Tiếu Ba có lực chiến đấu ra, các tạp tu khác phần lớn đều có cường độ cảm giác ở khoảng cấp bốn.
Một đội ngũ như vậy hắn cũng chẳng dám ôm hy vọng xa vời, Tiếu Ba mặc dù lợi hại nhưng một người làm sao có thể bảo đảm an toàn cho cả đội đây.
Từng tiếng kêu trong trẻo vang lên từ phía xa, từng điểm đen từ xa bay về phía này với tốc độ kinh người.
Mọi người rốt cuộc cũng đã thấy rõ Hi Điểu là loại chim gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui