Trước mặt Trần Mộ hiện ra một huyễn tạp bản đồ của khu vực Sicker, dấu hiệu trên đó biểu thị cho vị trí của bọn họ bây giờ.
Ánh mắt của Hề Bình cũng dừng lại trên tấm bản đồ này: “Xung quanh nơi này có ba cái tiểu bảo cách chúng ta chừng 600km, nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, ba cái tiểu bảo(1) này thuộc về những thế lực khác nhau, đối với chúng ta khá có lợi.”
Trần Mộ trầm ngâm trong chốc lát rồi gật đầu nói: “Vậy thì chúng ta đóng quân ở nơi này trước đi.”
Thấy ông chủ đã xác định xong, Bagnell liền nhanh chóng ra lệnh: “Tiếu Ba, ngươi đi dò xét sơn cốc này một chút xem sao, sơn cốc tốt như vậy mà không bị sử dụng, có lẽ bên trong còn có cái gì đó không bình thường.”
Tiếu Ba vẻ mặt bất đắc dĩ, trong miệng thì ai oán lẩm bẩm: “Tại sao lúc nào cũng là ta đi đầu? Ta là điện, ta là ánh sáng…” Mặc dù trên mặt hắn có vài phần không tình nguyện nhưng vẫn phải phi thân lên nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh.
Không bao lâu sau. Đột nhiên trong truyền tin tạp truyền đến tiếng Tiếu Ba kinh hô: “Trời ạ! Bên trong có rất nhiều trùng.”
Từ hình ảnh mà truyền tin tạp truyền về có thể thấy được phía sau Tiếu Ba khắp nơi đều là những con trùng nhỏ trắng như tuyết lúc nha lúc nhúc.
Sắc mặt Brenton đại biến, hắn run run giọng nói: “Là Tuyết Ti trùng! Trách không được tại sao nơi này lại không có người, nhiều Tuyết Ti trùng như vậy, ai mà dám đến chứ?”
“Tuyết Ti trùng?” Trần Mộ quay đầu lại hỏi.
“Đúng vậy, đây là loại trùng sinh sống ở nơi băng tuyết, chúng nó có thể phun ra năng lượng thể lạnh như băng, uy lực tuy không lớn nhưng với số lượng lớn thì rất phiền toái, hơn nữa trên người chúng nó không có cái gì hữu dụng nên cũng không ai nguyện ý tổn hao khí lực để đi giết chúng.” Brenton mặc dù tuổi trẻ kinh nghiệm còn thấp nhưng tri thức lý luận lại khá phong phú.
Hắn bỗng nhiên la lên một tiếng ngạc nhiên.
Sau đó hắn nhắm mắt lại. Một lúc lâu sau, hắn mở mắt ra, vẻ mặt có chút nghi hoặc nói: “Trong sơn cốc hẳn là có vật gì đó, trong không khí nơi này có nồng độ kim loại hóa học rất cao.”
Mọi người lúc này mới nhớ tới lĩnh vực sở trường của Brenton là cảm giác khứu giác, đến bây giờ mọi người vẫn còn cảm thấy loại cảm giác này rất lạ.
“Tuyết Ti trùng có đặc tính gì đặc biệt?” Trần Mộ chăm chú hỏi. Sơn cốc này hắn thấy khá hài lòng, tự nhiên không dễ dàng bỏ qua như vậy, thật sự rất đáng tiếc.
Brenton bỗng nhiên cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng nó là loại quần cư, số lượng rất nhiều, ngoại trừ có thể phóng ra năng lượng thể băng lãnh thì không có năng lực gì khác.”
“Độc đối với chúng nó có hữu dụng hay không?” Trần Mộ phản ứng rất nhanh, hắn đầu tiên là nghĩ đến biện pháp này. Hắn không phải là một tạp tu thuần túy cho nên lối suy nghĩ của hắn cũng không có bị trói buộc.
“Độc?” Ánh mắt Brenton bỗng nhiên hơi mất tự nhiên, cái này đối với tạp tu mà nói có phần hơi xa lạ, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cũng không biết, các người có thể thử một lần xem thế nào.”
Trần Mộ gật đầu, nói về sử dụng độc, trong đội ngũ của hắn thật đúng là không khuyết thiếu nhân viên về phương diện này, Weah là một cao thủ trong đó, tuy nhiên hắn am hiểu nhất là lợi dụng các loại thực vật và dịch thể của động vật trong rừng để phối chế, Trần Mộ cũng có thể tự mình ra tay nhưng trình độ của hắn so với Weah kém hơn rất nhiều.
Bất quá, trong đội ngũ còn có một nhân viên chuyên nghiệp khác – Tô Lưu Triệt Nhu, đối với một cao cấp y vụ tạp tu, giải độc là một chương trình học bắt buộc, mà khi nghiên cứu về độc dược thì phương pháp phối độc nàng chắc chắn cũng phải hiểu rõ.
Trần Mộ đem yêu cầu của mình nói với Tô Lưu Triệt Nhu. Nét mặt của Tô Lưu Triệt Nhu có hơi chút mất tự nhiên, đối với việc dùng độc, ngoại trừ một vài cô gái có tính tình đặc thù, những cô gái bình thường đều là không thích.
Nhưng Tô Lưu Triệt Nhu biết rõ tình thế hiện nay của mọi người, mặc dù ánh mắt của nàng có hơi chút mất tự nhiên nhưng vẫn nói: “Để ta thử xem.”
Độc dược rất nhanh liền được phối chế ra, chúng được chứa trong loại bình chuyên biệt.
Nhìn vào từng đám rậm rạp Tuyết Ti trùng phân bố trong sơn cốc, tiếng chuyển động sàn sạt của chúng làm trong lòng mọi người có hơi chút phát lạnh, Tuyết Ti trùng dài cỡ ngón tay người, lớn hơn so với ngón cái một chút, Trần Mộ hít sâu một hơi, dùng sức ném cái bình trong tay đi, chiếc bình bay thành một hình vòng cung rơi vào giữa đám Tuyết Ti trùng.
“Xoảng.” Một tiếng vang nhỏ, chiếc bình vỡ tan, một đoàn khói xanh biếc bay lên.
Chí chí chí!
Đàn Tuyết Ti trùng lập tức trở nên xao động mà trong khu vực làn khói xanh bao phủ, đám Tuyết Ti trùng đang thống khổ vặn vẹo giãy dụa, uy lực của làn độc khí này quả nhiên là khá mạnh, trong vài giây ngắn ngủi, đám Tuyết Ti trùng bị khói xanh bao phủ đã trở nên cứng ngắc. Thân thể trắng như tuyết ban đầu của chúng đã hiện lên một tầng xanh biếc nhàn nhạt.
Bên ngoài sơn cốc gió thổi ầm ầm nhưng bên trong lại không có một chút gió.
Nhìn làn khói xanh đang nhanh chóng khuếch tán, Trần Mộ và mọi người không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng, cái phương pháp này quả nhiên là hữu hiệu, Tuyết Ti trùng thật sự rất nhiều, xuất hiện ở khắp mọi nơi trong sơn cốc làm cho người ta sởn cả tóc gáy.
Nhưng mà ánh mắt các tạp tu khác nhìn về phía Trần Mộ lại mang thêm vài phần sợ hãi, độc tố đối với tạp tu thật sự là rất xa lạ, bọn họ đã có thói quen sử dụng tạp phiến trên tay để giải quyết tất cả vấn đề. Chỉ có Tiếu Ba, ánh mắt hắn không hề có gì biến hóa, hắn ở tại nơi xa xôi trong rừng rậm cũng đã từng chứng kiến các loại dã thú chiến đấu bằng thủ đoạn như vậy nên cũng không cảm thấy gì xa lạ.
Khói độc do Tô Lưu Triệt Nhu phối chế có độc tính rất mãnh liệt, hơn nữa lại khuếch tán rất nhanh, thế nên Trần Mộ cũng đang suy nghĩ xem không biết có nên đem nó làm thành một loại vũ khí chiến đấu không.
Đột nhiên, đàn Tuyết Ti trùng phun ra rất nhiều cột nước màu lam nhạt, năng lượng chấn động trên cột nước rất nhỏ lập tức đề tỉnh mọi người, những cột nước này cũng có thể xem là một loại năng lượng thể.
Quả nhiên, cột nước màu lam nhạt vừa tiếp xúc với làn khói xanh liền hóa thành một đoàn sương mù màu lam nhạt, đám Tuyết Ti trùng khác cũng đều liên tục phun ra các cột nước màu lam nhạt, Tuyết Ti trùng ở nơi này thật sự rất nhiều, trong chớp mắt, vùng khói xanh đã bị đoàn sương mù màu lam nhạt vây quanh hoàn toàn.
Sa Sa Sa!
Làn khói xanh lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được rất nhanh liền biến mất nhưng với nhãn lực kinh người của mình nên Trần Mộ có thể nhìn thấy rất rõ ràng, tất cả khói xanh đều đã ngưng kết thành những tinh thể nhỏ như hạt cát. Những tinh thể này rơi trên mặt đất giống như là một trận mưa nhỏ.
Trần Mộ trong lòng giật mình. Đám Tuyết Ti trùng này phun ra năng lượng thể màu lam nhạt không ngờ lại lạnh như vậy, ngay cả khói độc mà cũng có thể đóng băng.
Ánh mắt Trần Mộ hướng về phía Weah. Weah lắc đầu: “Ta cũng không có biện pháp.”
Nhưng mà hoàn cảnh địa lý của sơn cốc này tuyệt vời như thế, Trần Mộ rất không muốn bỏ qua. Không muốn bỏ qua thì đàn Tuyết Ti trùng này phải xử lý. Trần Mộ tin tưởng rằng năng lượng thể màu lam nhạt kia nếu có thể đem khói độc đóng băng thành tinh thể thì khi phun lên thân thể, ngoại trừ bị đông cứng thành băng ra thì hắn không nghĩ ra kết quả nào khác.
Ánh mắt hắn nhìn về phía đàn Tuyết Ti trùng. Lúc nãy luồng khói độc kia đã tiêu diệt ít nhất một phần năm đám Tuyết Ti trùng, nhìn kĩ đám Tuyết Ti trùng đang không ngừng nhúc nhích trên mặt đất, trong đầu Trần Mộ rất nhanh liền phân tích.
Năng lượng thể màu lam nhạt có tính nguy hiểm nhất định nhưng phiền toái thực sự chính là số lượng của chúng nó, đưa mắt nhìn một rừng rậm rạp lúc nhúc toàn là Tuyết Ti trùng khó tránh khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác lạnh người.
Nhược điểm của Tuyết Ti trùng cũng rất rõ ràng, tốc độ của nó không nhanh, so với tốc độ nhanh chóng của đàn kiến trong rừng rậm thì nguy hiểm rõ ràng ít hơn rất nhiều.
Sau khi ngẫm nghĩ một chút, Trần Mộ nói: “Những người khác tản ra, theo ta tiến tới khu vực công kích.” Nói xong, Trần Mộ dẫn đầu bay đến phía trên đàn Tuyết Ti trùng, Tiếu Ba lập tức theo sau, những tạp tu khác thì chỉ có Lô Tiểu Như và Hertha hai người đuổi theo còn những người khác đều là đơn thể công kích.
Bởi vì lo lắng bị năng lượng thể màu lam nhạt của đám Tuyết Ti trùng phun ra bắn trúng vào người, đám người Trần Mộ bay lên rất cao, cách phía dưới ít nhất một trăm thước, lúc này bọn họ mới phát hiện, vách núi bao quanh sơn cốc cực kỳ cao, bọn họ bất quá chỉ mới bay lên một đoạn ngắn.
“Bắt đầu đi.” Trần Mộ đơn giản ra lệnh.
Nói xong, hắn liền đổi sang Chiết Hình Yến Ba tạp, trong lúc này loại tạp phiến có tính chất nổ mạnh mới có tác dụng lớn.
Sau đó, mọi người ở phía dưới liền nhìn thấy từng đạo những lưỡi đao năng lượng bị gấp khúc bất quy tắc từ trên trời giáng xuống rơi vào sơn cốc gây ra liên tiếp những vụ nổ mạnh.
Uy lực của Chiết Hình Yến Ba tạp làm cho tất cả mọi người ngây dại, ngay cả chính Trần Mộ cũng có chút bất ngờ, loại Chiết Hình Yến Ba tạp trên tay hắn, ngoại trừ lần kiểm tra kia để thăm dò uy lực của nó ra thì hắn vẫn không có cơ hội khác để sử dụng lại.
Lần đầu tiên ra tay, Trần Mộ lúc này mới phát hiện, nó so với sự tưởng tượng của mình còn mạnh mẽ hơn! Hắn lúc này mới hiểu được tại sao Tiêu Tư lại muốn có được tấm tạp phiến này đến như thế.
Trần Mộ không hề có ý nghĩ tiết kiệm năng lượng trong đầu, không hề cố kỵ điên cuồng bắn ra những lưỡi đao gấp khúc, mỗi một lưỡi đao gấp khúc giống như là một khoả tạc đạn(2).
Trần Mộ một hơi đem toàn bộ năng lượng bên trong tứ tinh năng lượng tạp thả ra, Lô Tiểu Như lập tức bay tới bên người hắn, giữ vững thân hình hắn để hắn thay đổi năng lượng tạp.
Một tấm tứ tinh năng lượng tạp trong mười giây liền toàn bộ phóng ra sạch, điều này nói lên cái gì?
Tất cả mọi người đều nhìn thấy một màn này.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Từng đoàn từng đoàn hỏa cầu tuyệt mỹ diễm lệ dưới sơn cốc chớp lên.
Tiếng nổ mạnh lên tục bùng bổ làm cho lỗ tai mọi người đau nhức, lúc này bên trong sơn cốc đã trở thành một biển lửa đỏ sậm, những vụ nổ mạnh mãnh liệt đã làm vách núi bên cạnh nứt ra một tảng đá lớn, ầm ầm lăn xuống phía dưới sơn cốc không biết chôn sống bao nhiêu Tuyết Ti trùng.
Nhữ Thu đã bị quang cảnh này làm cho sợ đến ngây người!
Đây là uy lực của Chiết Hình Yến Ba tạp sao? So với cách sử dụng tinh tế của hiệu trưởng thì rất bất đồng, cách sử dụng của Trần Mộ ở trong mắt nàng có vài phần man dại, song Trần Mộ không để ý tới việc này mà đem tính cuồng dã của tấm tạp phiến này phát huy đến tột cùng sức mạnh của nó.
Bagnell lập tức biến sắc: “Rút lui khỏi sơn cốc.” Khói độc vừa mới bị đóng băng thành tinh thể dưới tác dụng của nhiệt độ cao lập tức một lần nữa biến thành thể khí, mà trí mạng chính là bởi vì những vụ nổ mạnh nên đã hình thành những dòng khí lưu đem đám khói độc này hầu như phân tán đến mọi ngóc ngách của sơn cốc.
Mọi người vừa mới lui ra ngoài sơn cốc thì đám người Trần Mộ cũng đã trở về, bọn họ cũng nhìn thấy khói độc dưới chân đang khuếch tán.
Thần sắc mọi người có hơi chút hoảng hốt, bọn họ vừa rồi đã bị những vụ nổ mạnh liên tục kia hù dọa.
Bọn họ rời khỏi miệng sơn cốc rất xa, không có người nào có dũng khí tới gần, bên trong sơn cốc vẫn còn phát ra những âm thanh do vách núi nứt gãy lộ ra sự ngột ngạt dị thường. Những dòng khí lưu màu xanh biếc bay ra từ miệng sơn cốc nói cho bọn họ biết lúc này mà tới gần thì cũng không phải là một ý kiến hay.
1. bảo: lô cốt, công sự, đồn quân sự.
2. tạc đạn: loại đạn nổ mạnh giống bom