Tạp Đồ

Hầu như là tiềm thức, hắn thực hiện một động tác vô cùng đơn giản – mở mắt.
Trần nhà màu trắng, ngọn đèn sáng chói treo bên trên…
Nỗi vui mừng điên cuồng dâng lên trong lòng. Hắn hoắc mắt ngồi dậy, ngỡ ngàng nhìn hai tay. Trời ơi! Mình tỉnh rồi! Niềm vui khi sống lại đánh vào từng sợi thần kinh, cảm giác vừa lạ vừa quen khiến hắn như muốn khóc.
Cảm giác còn sống thật tốt biết bao!
“Ông chủ!” Tiếng thét mừng rỡ xen lẫn kinh ngạc như đâm thủng màng tai của Trần Mộ. Hắn quay qua thì thấy Tô Lưu Triệt Nhu với gương mặt đầy nước mắt. Nàng lấy tay phải che miệng, trong đôi mắt ngấn lệ tràn ngập vẻ vui mừng lẫn kinh ngạc.
Rập rập! Những âm thanh hỗn loạn từ ngoài cửa truyền tới, ngay sau đó cánh cửa bị xô mạnh. Bagnell, Hề Bình và Weah là những người đầu tiên lao vào.
“Ông chủ!”
Trần Mộ thầm cảm động nhìn từng gương mặt gầy guộc, tiều tụy.
Vì sợ căn cứ hỗn loạn nên tin Trần Mộ bị hôn mê vẫn được giữ kín, giờ thì bọn họ hoàn toàn nhẹ nhõm. Không biết từ lúc nào, Trần Mộ đã trở thành linh hồn của cả đoàn đội này. Chẳng một ai có thể thay thế vị trí của hắn, Hề Bình không được, Bagnell cũng không được.
“Ông chủ, trong người ngươi…” Bagnell chần chừ hỏi.
Nghe vậy thì Trần Mộ liền hiểu bọn họ đã biết về lục tuyến trong người mình. Hắn khá tin tưởng mấy người Bagnell, liền gật đầu: “Ừ, trước kia bị một cao thủ đưa một cây ký sinh kì lạ vào, thỉnh thoảng lại phát tác.”
Mặc dù đã biết trước nhưng mọi người vẫn lộ ra vẻ khiếp sợ. Không ngờ cái thứ ký sinh kỳ quái đó là do người đưa vào! Bọn họ chưa từng nghe qua loại thủ đoạn quỷ dị này bao giờ.
Trái ngược với bọn họ, Trần Mộ vẫn giữ vẻ thong dong. Hắn trấn an: “Lâu lâu nó mới phát tác, còn bình thường thì vẫn nằm im. Chẳng khác gì người thường.”
“Có cách nào để loại bỏ thứ này không? Vị cao thủ kia được không? Ông chủ biết người đó không?” Hề Bình hỏi liên hồi.
Trần Mộ vuốt vuốt cái mũi, miệng cười khổ: “Ta cũng không biết rõ người đó. Lúc trước nàng ta giao chiến với một cao thủ khác, giờ chẳng biết là ở đâu. Tuy nhiên, theo phỏng đoán của Tô Lưu Triệt Nhu thì Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn có thể chữa trị được.”
Từ lần chia tay lúc trước, Trần Mộ đã không thu được bất kì tin tức nào liên quan đến nữ ma quỷ.
“Vậy chúng ta phải tìm cách lấy được Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn!” Bagnell quả quyết nói, rồi trách Trần Mộ: “Ông chủ, chuyện lớn vậy mà sao không nói với chúng ta một tiếng chứ. Tuy năng lực của mọi người có hạn, nhưng ít nhiều cũng có thể cùng nhau tìm cách giải quyết a.”
Trần Mộ lại vuốt cái mũi của mình, xấu hổ nói: “Ta cảm thấy với thực lực của mình thì khó mà lấy được Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn, nên chẳng dám hy vọng xa vời. Lúc trước ta tưởng Tổ Trữ có nhưng tiếc là không phải.” Bagnell nghe thế thì trợn cả hai mắt, bực tức nói với Hề Bình: “Nói một hồi, hóa ra là ông chủ không tin chúng ta.”
Hề Bình nói thêm: “Còn không tin tưởng vào bản thân nữa.”
“Đúng là mất mặt a. Sao chúng ta lại dính vào một ông chủ như vầy chứ.”
Hề Bình nói thẳng: “Không cầu tiến.”
Tô Lưu Triệt Nhu vẫn im lặng từ nãy giờ bỗng nói một câu: “Không đáng mặt đàn ông.”
Câu này thì có hơi quá, vẻ mặt mọi người liền trở nên quái dị. Còn Trần Mộ bị mọi người thay nhau trách mắng liên hồi chỉ đành cười khổ. Tuy nhiên, hắn biết mọi người vì muốn tốt cho mình nên không hề tức giận.
Trần Mộ là một người rất mâu thuẫn, nhiều lúc hắn thể hiện tính cần cù chịu khó vượt xa người thường. Bởi vì hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai việc sinh tồn khó khăn thế nào, cộng thêm bản thân luôn giữ được cái ‘tâm’ bình thường, tỉnh táo lý trí, nâng được bỏ được. Nhờ có ưu điểm này mà hắn đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Song, những gì mà bản thân từng nếm trải cũng làm con người hắn trở nên rất thực tế. Trong mắt hắn, hố ngăn cách giữa các tầng lớp xã hội rộng đến độ bản thân không tài nào vượt qua được. Dù là bây giờ, tuy tiếp xúc với bọn họ rất nhiều nhưng giới thượng lưu vẫn như thứ gì đó cao quá tầm với của bản thân. Tính thực tế này không phải chỉ qua một đêm mà thành, nó được tích lũy dần qua hơn 10 năm gian khổ và trở thành một thiết luật khắc sâu trong lòng hắn.
Cho nên dù hắn biết Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn có thể giúp bản thân, nhưng thực tế nó nằm trong tay những danh gia vọng tộc khiến hắn không dám ôm hy vọng xa vời.
Hắn quá thực tế đi.
Thấy Trần Mộ cười khổ, Bagnell nghiêm mặt nói: “Ông chủ, không phải ta đang đùa đâu. Nói chung ngài còn chưa hiểu hết năng lực của bản thân! Tuy nhiên trong mắt chúng ta thì ngài rất mạnh mẽ!”
Lời nói của Bagnell lại được mấy người Hề Bình, Tô Lưu Triệt Nhu đồng tình một cách thần kì. Trừ Weah ra, hắn vẫn ôm bộ mặt trơ như đá.
“Ngài mới 20 tuổi nhưng lại có trình độ chế tạp cấp đại sư, còn phá vỡ thiết luật không thể kiêm tu chế tạp sư và tạp tu. Ngoài ra, ngài còn là một tạp tu xuất sắc! Về mặt tạp tu, ngài cũng là một thiên tài. Hơn nữa, cơ nghiệp hiện giờ là do tự tay ngài gầy dựng nên đủ để chứng minh thực lực!” Khi nói lời này thì mặt Bagnell hiện lên vẻ tôn kính.
“Ông chủ, ngài là thiên tài trong thiên tài!” Hề Bình cũng đồng tình.
Trần Mộ vẫn giữ vẻ mê mang khó hiểu, rõ ràng lời nói của Hề Bình và Bagnell không nhận được sự đồng tình từ hắn. Chế tạp ư, hắn thấy trình độ của mình chỉ bằng một tên nghiệp dư, hoàn toàn dựa dẫm vào tấm tạp phiến thần bí và lý luận trù tạp kỳ diệu kia. Càng không cần nói đến lĩnh vực tạp tu, bản thân chưa từng được đào tạo có hệ thống. Khi đối mặt với Weah, có thể chống đỡ trong 30s cũng đủ mừng rồi.
Như vậy cũng được coi là mạnh ư?
Vừa thấy bộ mặt của Trần Mộ thì Bagnell liền từ bỏ ý định khuyên bảo. Trần Mộ cái gì cũng tốt nhưng lại thiếu chí tiến thủ, khí phách, dã tâm. Đây cũng là khuyết điểm của hắn. Tuy nhiên, Bagnell cũng hiểu rõ dù ông chủ có vẻ rất tùy tiện nhưng rất cố chấp.
Hề Bình cũng là một lão hồ ly. Sao hắn không nhận ra được điều này chứ? Hai người ăn ý nhìn nhau, đều nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, hai người cũng biết trên đời làm gì có chuyện nào hoàn mĩ? Nếu Trần Mộ thực sự có dã tâm, khí phách như thế thì chưa chắc hai người đã đồng ý theo hắn. Bọn họ lăn lộn trên đời nhiều năm, có chuyện nào, loại người nào mà chưa từng gặp qua chứ. Nếu làm việc cho một tay kiêu hùng thì cuộc sống bây giờ cũng chẳng tốt đẹp gì.
Đúng lúc này, thiết bị liên lạc trên tay Hề Bình vang lên. Hắn nhìn thoáng qua, liền cười lên: “Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. À, đây là tin tức liên quan đến Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn mà tạp tu đoàn Tuyết Hoa đưa tới. Theo như tin tình báo, bây giờ trừ Lục Đại ra thì còn có 15 gia tộc khác nắm Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn trong tay. Ngoài ra còn 7 gia tộc khác có khả năng có.”
“Nhiều vậy?” Trần Mộ hoàn toàn sửng sốt. Ngay từ đầu, hắn tưởng rằng chỉ thế lực cỡ Lục Đại mới có, không ngờ Lục Đại và 15 gia tộc khác đều có. Còn bảy gia tộc khác có thể có thì Trần Mộ không thèm để tâm tới.
“Nhiều á?” Bagnell lắc đầu, cười lạnh: “Nhiêu đây mà cũng gọi là nhiều? Con số này là tính cả liên bang! Hiện chúng ta chỉ có thể tập trung mục tiêu ở khu Thiên Đông Lý, những nơi khác quá xa. Ồ, chúng ta xem thử, trừ Sương Nguyệt Hàn Châu ra thì chỉ còn một gia tộc khác là có. Ngoài ra còn một gia tộc khác là có khả năng.”
“Bỏ gia tộc có thể có qua một bên đi. Nếu ngay cả Mobley cũng không dám chắc thì e là chúng ta chẳng tìm ra gì đâu.” Hề Bình nói.
Trần Mộ nhìn vào cái tên đó, đọc nhẹ: “Đông Thụy Thái Thúc.”
“Xem ra chúng ta phải dốc sức tập trung vào gia tộc Thái Thúc. Muốn lấy thứ này từ tay Sương Nguyệt Hàn Châu chỉ là chuyện viễn vông. Nhưng gia tộc Thái Thúc này là ai? Sao ta chưa từng nghe qua?” Bagnell vuốt cằm suy nghĩ.
Đối với Bagnell thì Hề Bình chẳng hề nể mặt, giở giọng châm chọc: “Trừ gái gú ra thì ngươi còn biết cái quái gì?”
Tiếc rằng da mặt Bagnell rất dày. Hắn cười một cách thô bỉ, vẻ mặt thản nhiên: “Ngươi không nói thì thôi, chứ nói ra liền khiến ta thấy ngứa ngáy cả người à.”
Hề Bình trợn mắt lên, nhưng sau đó liền chuyển sang cái tên này: “Đông Thụy chắc là khu Đông Thụy. Chỗ này cách chúng ta khá xa à, xa hơn thành Thiên Hồ rất nhiều. Thái Thúc là tên một dòng họ, xem ra chúng ta phải điều tra thêm về gia tộc này. Không ngờ bọn họ lại có thứ quý giá như Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn, chắc lai lịch không tầm thường.”
Nhìn Hề Bình và Bagnell vì mình mà sốt ruột bày mưu tính kế, Trần Mộ thấy rất ấm áp.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện này cứ từ từ điều tra. Được rồi, chắc các ngươi còn chưa thấy sáo tạp ta mới thiết kế. Đi, chúng ta thử một chút.”
Nhắc đến sáo tạp thì Bagnell liền thấy hứng thú, nói không ngừng: “Đi đi đi!” Hắn kỳ vọng rất nhiều vào sáo tạp mới. Lần nào Trần Mộ cũng làm ra thứ khiến người khác vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Tô Lưu Triệt Nhu tỏ vẻ không hứng thú với tạp phiến, liền về phòng nghỉ ngơi, chăm sóc Trần Mộ nhiều ngày liên tục đã vắt kiệt sức của nàng. Hề Bình cũng chẳng có hứng thú với tạp phiến, thứ mà hắn quan tâm là Đông Thụy Thái Thúc. Hắn hận không thể đi điều tra ngay lập tức.
Lần này Trần Mộ không chỉ chế tạo một loại sáo tạp, mà là vài loại. Trong cuộc chiến với liên minh Xuyên Hạ, hắn đã phát hiện ra nhược điểm của sáo tạp chiến thuật. Tuy chúng có uy lực mạnh nhưng thiếu biến hóa, kém cơ động, rất dễ bị kẻ địch khắc chế.
Cho nên khi chế tạo sáo tạp này, Trần Mộ liền thiết kế vài sáo tạp khác nhau. Như vậy cũng tăng thêm sự phong phú cho sáo tạp chiến thuật.
Trong phòng huấn luyện đã có ba gã tạp tu theo lệnh chờ ở đây từ sớm. Bọn họ là tạp tu chuyên dùng sáo tạp may mắn sống sót nên rất quen thuộc với chúng. Do kiên trì tập luyện ‘Tuyết khanh pháp’ nên cuối cùng bọn họ cũng đột phá cảm giác tứ cấp, bước vào ngũ cấp.
Khi ba người biết hôm nay thử tạp phiến mới thì đều vô cùng hưng phấn.
Đầu tiên Trần Mộ lấy ra sáo tạp gồm ba tấm tạp phiến màu xanh nhạt. Bagnell tò mò lại gần: “Đây là tạp phiến gì?”
Trần Mộ vừa đưa ba tấm tạp phiến cho ba gã tạp tu, vừa nói: “Mấy tấm này không khác toa tạp mà chúng ta dùng lúc trước lắm, nhưng tính năng cao hơn nhiều.”
Ba gã tạp tu loay hoay một lúc liền hiểu được cách sử dụng.
Đông! Một âm thanh nặng nề như tiếng búa tạ vang lên.
Bagnell cảm thấy như tim mình bị đập mạnh, cực kì khó chịu. Tấm toa tạp này phát ra tiếng rít nhỏ rất quái dị, hoàn toàn khác với trước.
“Lực sát thương 3000!” Khi thấy con số này thì cảm giác khó chịu trong người Bagnell liền bay mất. Hắn mở to mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn vào con số trên bia ngắm, nói năng lộn xộn: “Trời ơi, ba ngàn, ba ngàn…Không phải ảo giác chứ? Trời ơi! Ta sắp điên rồi!”
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên khua tay múa chân giữa khu huấn luyện, la hét như người điên.
Con số này cũng nằm ngoài dự đoán của ba gã tạp tu, bọn họ thèm thuồng nhìn vào tạp phiến trên tay. Chẳng tạp tu nào lại không thích tạp tu có lực sát thương mạnh mẽ cả! Lực sát thương 3000 cũng đủ cho nó trở thành món vũ khí công thành lợi hại. Trước dạng tấn công mạnh mẽ thế này, lồng năng lượng tứ cấp chỉ như một tờ giấy mỏng manh, còn ngũ cấp thì cũng chịu được một đòn là cùng.
“Ta đã ưu hóa kết cấu của năng lượng thể mà chúng bắn ra. Năng lượng thể mới này có đầu sắc nhọn, ở ngoài có rãnh hình xoắn ốc để tăng độ ổn định khi vừa bay vừa xoay tròn. Điều này cũng giúp tăng tốc độ bay lên gấp ba so với toa tạp trước kia. Còn hai tấm tạp để quét mục tiêu cũng được cải tiến, số lần quét theo phương thức giao thoa được tăng nhiều nên càng chính xác hơn. Nó có thể tấn công chính xác mục tiêu từ xa trong phạm vi 10km.” Trần Mộ chầm chậm giải thích, mỗi khi nói đến tạp phiến thì hắn luôn rất tự tin. Tuy nhiên, hắn vẫn tiếc nuối: “Vì ưu tiên uy lực nên tốc độ tấn công giảm không ít, phạm vi sử dụng có hạn.”
Bagnell trước tiên nhạy cảm nhận ra cách sử dụng loại tạp phiến này. Nó rất thích hợp để đối phó cao thủ bên phe đối phương, khóa mục tiêu một cách chính xác, lại thêm tấn công cực mạnh. Chẳng phải sinh ra vì mục đích này sao? Hắn có thể tưởng tượng giữa chiến trường hỗn loạn, một thoi năng lượng đột nhiên bắn xuyên lồng năng lượng của đối phương một cách dễ dàng, kế tiếp là cảnh đối thủ rơi thẳng xuống đất.
Hắc hắc hắc, quá tuyệt vời!
Về phần tốc độ tấn công quá chậm thì đành chịu, nếu không thì ai mà sống nổi chứ. Hơn nữa trong mắt của Bagnell, tầm bắn siêu xa đã phần nào bù đắp nhược điểm về tốc độ tấn công. Huống hồ, điều này cũng có nghĩa bọn họ có thể chọn địa điểm phục kích xa hơn.
Cơn hưng phấn còn chưa dứt thì Trần Mộ lại rút ra hai tấm tạp phiến đầy hoa văn màu đỏ tươi.
Sáo tạp gồm hai tấm tạp phiến? Lòng hiếu kì của Bagnell liền tăng lên. Cho tới giờ, sáo tạp do Trần Mộ chế tạo luôn gồm ba tấm. Đây là lần đầu tiên hắn thấy sáo tạp chỉ gồm hai tấm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui