Tạp Đồ

Cỗ sóng do thám này thực sự quá linh mẫn, ngay cả ‘Ngụy Liễm tức pháp’ cũng không tránh khỏi do thám của đối phương. Đây là chuyện làm cho Trần Mộ đau đầu nhất, ẩn nấp là ưu thế lớn nhất của hắn, tất cả chiến thuật của hắn hầu như đều triển khai xung quanh điểm này. Một khi điểm mấu chốt này bị phá đi thì tình thế của hắn không ổn.
Đây đúng là tình thế chiến thuật xấu nhất. Trần Mộ trước đây hoàn toàn không biết chiến thuật của bản thân có bao nhiêu, đến lúc này mới phát hiện, nếu bản thân không cách nào lẩn trốn, lại thiếu thủ đoạn công kích khác, thì hắn hoàn toàn rơi vào bị động.
Luôn tưởng rằng bản thân chuẩn bị đã khá đầy đủ, không nghĩ tới lại có sơ hở lớn như vậy, Trần Mộ trong lòng cười khổ không ngớt. Hắn không trải qua đào tạo hệ thống chiến thuật, tại phương diện chiến thuật thực sự hắn gần như không có gì. Chính xác mà nói, hắn chiến đấu theo bản năng, nhạy cảm nắm bắt thời cơ như dã thú, đây mới là thế mạnh nhất của hắn.
Bất quá, ngay cả chính hắn cũng không có ý thức được, trình độ chiến thuật của hắn đang tiến bộ với tốc độ kinh người. Sở dĩ bây giờ còn rất yếu, chỉ là vì hắn là không có cơ sở mà thôi.
Hắn còn có một điểm mạnh khác đó là năng lực học tập.
Thế nhưng lần này, hắn biết bản thân gặp phải phiền toái lớn. Trong lúc đối phương có năng lực do thám quá mạnh, bản thân không chỗ nào ẩn nấp, vậy có nghĩa là không cách nào tránh khỏi chính diện chiến đấu. Thế nhưng bản thân chỉ có một người, mà đối phương có hơn mười người, lực lượng hai bên hoàn toàn chênh lệch.
Bây giờ kế tiếp nên làm cái gì? Trần Mộ vắt hết óc mong có thể tìm được biện pháp. Hắn đã liên tục chạy ba giờ liền, thế nhưng sóng do thám vẫn như âm hồn bất tán quẩn quanh, nó cho thấy địch nhân gắt gao bám sát phía sau mình.
Bỗng nhiên, một đạo linh quang trong óc hắn chợt lóe lên. Do dự một chút, Trần Mộ nghiến chặt răng rồi đột nhiên hướng phía trên bay thẳng tắp.
Rất ít người sẽ phi hành tại bầu trời quang đãng, đặc biệt là bầu trời tại rừng rậm, điều này quả thực không khác gì muốn chết. Trong rừng rậm có rất nhiều dã thú có năng lực phi hành cư trú, như thế phi hành tại bầu trời quang đãng này lập tức sẽ trở thành con mồi cho các loại phi thú.
Trên bầu trời gió lạnh lạnh thấu xương, chẳng biết tuyết đã ngừng rơi lúc nào, ánh sáng mặt trời chiếu trên người hắn mang đến cho hắn một tia ấm áp.
Đối phương đang tới rất nhanh. Trần Mộ quay đầu lại nhìn, hắn cảm giác được điều này. Cảm giác của hắn có chức năng giống như thiết bị do thám cao cấp, cảm giác tăng lên dẫn đến chức năng này cũng được đề cao hơn.
.. ít nhất.. không dưới hai mươi người, con số này đủ để Trần Mộ lại một lần nữa nhịn không được lộ ra vẻ mặt cười khổ. Nhưng nụ cười khổ này chợt thoáng qua rồi biến mất, thần thái của hắn khôi phục kiên nghị trở lại, còn trong đôi mắt dần dần đầy hàn khí. Mấy năm đã qua, hắn đã sớm không còn là thằng nhỏ tay chân luống cuống mỗi khi phải chiến đấu..
Dựa theo tốc độ của đối phương, khoảng chừng còn có hơn ít mười phút. Hơn nữa hình như cảm thấy hắn dừng lại, tốc độ của bọn họ cũng chậm lại.
Đối phương quả nhiên cẩn thận. Trần Mộ không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, đối phương càng cẩn thận thì càng cho hắn thêm thời gian.
Chính vào lúc này. Trong rừng thoát ra vài đạo bóng đen.
Là Hi Điểu! Trần Mộ có thể nói là khắc sâu ký ức đối với loài chim này. Trong lòng càng thêm vài phần nắm chắc. Thoáng tính qua, số lượng Hi Điểu chỉ chừng mười con, số lượng này so với hắn mong chờ có chút ít ỏi.
Hắn bắt đầu dứt khoát bay lượn trên bầu trời rừng rậm.
Đây là khiêu khích, khiêu khích trắng trợn.
Hi Điểu hiển nhiên bị hành vi của Trần Mộ chọc giận, con ngươi màu hồng của chúng kết thành quần nhìn về phía Trần Mộ.
Bị hấp dẫn, bị chọc tức không chỉ có Hi Điểu. Phụ cận rừng rậm không ngừng có đủ loại dã thú trên mặt đất lao ra, Trần Mộ đang bay lượn trên bầu trời như một khối nam châm hấp dẫn rất nhiều dã thú hướng hắn hội tụ.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, xung quanh hắn, dã thú đã đạt hơn sáu mươi con. Những con dã thú ăn thịt này tính tình vốn vô cùng khát máu, làm sao chịu được sự khiêu khích trắng trợn như thế? Nơi này là địa bàn của chúng nó, một tên nhóc thế kia cũng dám đến đây làm càn?
Dám bay lên trời đều là các dã thú hùng mạnh không kém gì Hi Điểu.
Tỷ như Thiên Diệp Phi Mông, loại sinh vật chiều dài có thể đạt trên dưới tám mét, dọc theo chiều dài cơ thể là các cánh nhỏ hình lá, những cánh nhỏ này có số lượng kinh người, có hơn một nghìn cái. Tốc độ phi hành của nó tuy không bằng Hi Điểu, thế nhưng rất linh hoạt. Thiên Diệp Phi Mông trưởng thành sẽ có khoảng chừng hơn một trăm cái xúc tu rộng bằng ngón cái, xúc tua có thể khéo dài tới 15 mét, bên trong chứa đựng rất nhiều nọc độc. Đầu xúc tu bén nhọn không gì sánh được, có thể dể dàng đâm thủng da cứng của đối phương. Một khi đâm vào cơ thể đối phương trong thời gian ngắn sẽ tiết ra rất nhiều độc tố làm tê liệt thần kinh đối phương.
Đây là một loại sinh vật đáng sợ, ngay cả Hi Điểu cường hãn cũng vô cùng kiêng kỵ. Mà điều giật mình chính là ở đây có tới năm con Thiên Diệp Phi Mông!
Trần Mộ da đầu tê dại, hắn điên cuồng khống chế Đại Nê Thu bay loạn khắp nơi, theo sau hắn là 1 đám đông nghịt các loài dã thú. Những con dã thú này đôi mắt đỏ kè kích động như vừa cắn thuốc.
Trần Mộ sắc mặt khẽ biến!
Chỉ cần chậm một chút, chỉ cần hơi thiếu tập trung, đám dã thú đáng sợ này sẽ đồng loạt tiến tới, đến lúc đó chỉ sợ hắn ngay cả một đốt xương cũng không còn. Bên trong đám dã thú có một đoàn ong Băng Nghĩ, ham mê lớn nhất của loài côn trùng này đó là gặm nhấm các đầu khớp xương.
Thế cục trước mắt đã xa so với dự tính của Trần Mộ, hắn hoàn toàn mất đi khống chế. Hắn căn bản không có nghĩ đến đến kết quả dẫn tới nhiều sinh vật nổi tiếng như vậy. Hắn lập tức rơi vào hoàn cảnh bản thân khó bảo toàn.
Rất nhanh, trán Trần Mộ mồ hôi chảy ròng ròng, hô hấp nặng nề, cổ họng khô nóng. Thân hình đột nhiên quay ngược trở lại, khó khăn lắm mới tránh thoát các vòi xúc tu. Quá kinh hãi, hắn toát mồ hôi lạnh toàn thân. Không một chút chần chờ, ngay sau đó là đổi hướng, phi hành theo quỹ tích vòng tròn nhỏ, chúng đan xen vào nhau, như một sợi xiềng xích căng ngang giữa bầu trời.
Hắn còn chưa kịp thở một hơi, thì tiếng rít từ phía sau truyền đến, cảm giác do cảnh tượng truyền tới suýt nữa làm cho hắn hồn phi phách tán.
Đám Hi Điểu phía sau chẳng biết từ lúc nào đã bay lên rất cao, hai cánh rung lên, luân phiên hướng Trần Mộ lao xuống.
Hi Điểu lao xuống, không gì dám cản! Các sinh vật khác đều vọt sang một bên, chúng nó khá kiêng kỵ đối với đám Hi Điểu trong đà lao xuống.
Trần Mộ đã hoàn toàn bỏ đi ý tưởng mượn lực lượng đàn súc sinh này đi đối phó đám tạp tu, hiện tại hắn trong đầu thì chỉ có một ý niệm: trốn.
Quyết định thật nhanh, Trần Mộ không kịp điều chỉnh tư thế, liền hướng rừng rậm phía dưới phóng tới.
Vì vậy, trên bầu trời xuất hiện một màn vô cùng thú vị, giống như một người dẫn một đám Hi Điểu tiến hành lao xuống đất tự sát.
Trần Mộ liều mạng tăng tốc, sức gió thổi mạnh tới nỗi hắn hầu như không mở được mắt, gió cắt vào mặt như những lưỡi dao nhỏ. Lao xuống đất với tốc độ cao như vậy là cực kỳ nguy hiểm, chỉ hơi sơ sểnh là chết chắc. Dù cho hắn có lồng năng lượng nhưng đâm xuống mặt đất với tốc độ cao như vậy, kết quả chỉ là lồng vỡ người chết.
Thế nhưng, Trần Mộ cũng không dám giảm tốc độ. Hi Điểu hùng hổ đằng đằng sát khí ở phía sau, chỉ cần hắn tốc độ hơi chậm lại liền bị Hi Điểu đuổi kịp, lúc đó kết quả càng thảm hại hơn.
Trần Mộ hiện tại ngay cả tâm trạng kêu rên cũng không có, hắn nguyên bản muốn mượn lực lượng của dã thú để chiến đấu cùng địch nhân phía sau. Ai biết làm giả thành thật, hiện tại chỉ sợ không đợi địch nhân ra tay, bản thân cũng đã chết bởi đàn dã thú.
Kỳ quái, không hiểu sao ở đây lại có nhiều dã thú lợi hại như vậy? Ý niệm này thoảng qua trong đầu hắn, nhưng cũng biến mất nhanh như chớp.
Bây giờ hắn cố không suy nghĩ bất kỳ vấn đề nào khác, gió thổi bên tai vù vù, gió trước mặt nặng nề đập vào mặt khiến hắn hô hấp cũng khó khăn. Nhưng hắn cũng không dám có chút thả lỏng, cảm giác dường như gợn nước tỏa ra xung quanh, cảm thụ được tốc độ kinh người.
Trần Mộ mở thật to con mắt, gần như trợn tròn, cố chịu đựng gió thổi vào mắt. Mặt đất rừng rậm trong mắt hắn phóng đại kịch liệt, tốc độ kinh người đến mức có thể làm cho người ta đứng tim được.
Gần. Gần.
…đúng là lúc này!
Cách rừng rậm khoảng chừng 10 mét, Trần Mộ cắn răng một cái, đột nhiên biến đổi luồng khí đang thả ra, đột nhiên hướng về phía trước giương lên. Đại Nê Thu tạp tính năng biến hướng không gì sánh được lúc này được phát huy đến mức tận cùng, chỉ thấy Trần Mộ đang lao xuống với tốc độ cao đột ngột mạnh mẽ đổi hướng.
Trong khoảng cách 10 mét, Trần Mộ từ vuông góc lao thẳng xuống chuyển sang bay ngang, có thể thấy được tính năng chuyển hướng của Đại Nê Thu tạp là cực kỳ xuất sắc!
Bịch bịch bịch!
Bảy, tám con Hi Điểu không kịp phản ứng, cả đám tiến thẳng rừng rậm, như sao sa hung hăng va vào mặt đất, biến thành một đống thịt nát.
Bay sát mặt đất rừng rậm, thỉnh thoảng có vài nhánh cây quẹt vào người hắn. Hắn một mặt đau đến nghiến răng, một mặt nhịn không được tươi cười hớn hỏ. Vô luận là ai, dưới tình huống như vậy mà có thể sống sót, đều có thể hài lòng vô cùng.
Nhưng, may mắn cũng không đến lần hai, đàn dã thú đông nghịt như đám mây đen phía sau liền hướng hắn phi tới. Ngoại trừ bảy tám con Hi Điểu đã chết, lực lượng của đám dã thú này vẫn như trước hơn Trần Mộ cả chục lần có thừa. Trần Mộ trong lòng giật mình, nhanh chóng đề cao tốc độ, điên cuồng mà hướng về phía trước bay đi. Hắn lúc này đã bất chấp phương hướng, có thể nói hoảng hốt không còn chú ý đến đường nữa.
Motta thấy A Tinh đột nhiên dừng bước, cẩn thận hỏi: "A Tinh, làm sao vậy? Có chuyện?"
A Tinh trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Mục tiêu đang hướng chúng ta bay tới."
Motta sửng sốt, chợt cười lớn: "Xem ra người này biết chạy không thoát. Ha ha, cũng tốt, chúng ta đỡ phải tốn nhiều khí lực. Một hồi nữa các ngươi trước đem hắn vây quanh, ta muốn thử xem thân thủ của hắn!" Motta trên mặt lộ ra vài phần cuồng nhiệt, các tạp tu khác đối tính tình của lão đại sớm đã thành thói quen.
A Tinh không nói gì, hắn nhắm mắt lại. Bỗng nhiên, hắn mở to mắt, trong miệng kinh hô: "Ah!"
Mọi người ngẩn ngơ, ánh mắt đồng thời hướng tới A Tinh.
"Mục tiêu tốc độ quá nhanh!" A Tinh thì thào: "Cực nhanh.". Tiếp đó liền gấp giọng nói: "Mau. Hắn lập tức đi ra đấy, chính phía trước. Mọi người chú ý!"
Cả bọn rùng mình, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng.
"Tới!" A Tinh cao giọng nhắc nhở, hắn chợt hoảng hốt, trong thanh âm tràn ngập kinh hoảng: "Không ổn..."
Lời còn chưa dứt, phần phật, một đạo nhân ảnh từ trong lá cây hiện ra!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui