Nhan Bồi khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói to và rõ ràng. Đã nhiều ngày trôi qua nhưng không có chút tiến triển khiến cho lão gia tử hết sức sốt ruột. Hiện tại đột nhiên phát hiện đầu mối cho nên lão gia tử tinh thần phấn chấn.
Tằng Vũ Sơn khi xem qua miêu tả của Hắc Tuyến Tinh bảng kì này liền đoán ra người này có liên quan đến việc mất tích của tuyết toa thuyền. Sự xuất hiện của một cao thủ Hắc Tinh Tuyến bảng khiến cho hắn cảm thấy chú ý. Khi hắn đem phán đoán của mình nói cho Nhan Bồi biết thì Nhan Bồi lập tức phải người điều tra việc này.
Kiều Nguyên nhất định biết chuyện gì đã xảy ra! Trong lòng Tằng Vũ Sơn và Nhan Bồi cùng toát ra một ý nghĩ.
Ánh mắt của Tằng Vũ Sơn chớp động, đăm chiêu nói :
”Nếu như ta đoán không sai, âm thầm đối phó chúng ta hẳn là Thiên Vân. Trên Hắc Tuyến Tinh bảng kể lại việc Kiều Nguyên giết chết Mặc Tháp, trọng thương Cận Âm, bất luận là thời gian hay địa điểm đều thật sự vô cùng trùng hợp!”
“Thiên Vân và chúng ta chưa từng có mâu thuẫn gì, bọn họ tại sao lại làm như vậy?” Lão gia tử vẻ mặt nghi hoặc, hắn nhìn về phía Tằng Vũ Sơn. Tằng Vũ Sơn biểu hiện ra trí tuệ khiến cho hắn hết sức coi trọng, hiện tại gặp phải vấn đề hắn tự nhiên hướng về Tằng Vũ Sơn hỏi ý kiến.
Tằng Vũ Sơn lắc đầu:
“ Cháu cũng cảm thấy rất kì quái. Xem ra nếu như muốn biết được thì cần phải đi hỏi Kiều Nguyên xem có thể tìm được một ít dấu vết hay không.”
“Kiều Nguyên..” Lão gia tử lộ ra vẻ cười khổ. Nếu như là người bình thường thì hắn đã sớm bắt đối phương đến để dò hỏi, nhưng Kiều Nguyên là cao thủ trên Hắc Tuyến Tinh bảng, gần đây danh tiếng nổi như cồn không ai có thể so sánh, mấy ngày này có vô số người muốn lôi kéo hắn nhưng đều bị hắn cự tuyệt.
“Lão gia tử yên tâm. Cháu sẽ đi hỏi.” Tằng Vũ Sơn trầm ổn cười.
“Dựa vào danh tiếng của Sương Nguyệt Hàn Châu, có lẽ Kiều Nguyên cũng sẽ tiết lộ một chút.”Tằng Vũ Sơn nhẹ nhàng nói ra những lời này, đồng thời hắn lại hiện ra một chút ngạo nghễ.
Mở to mắt, trong con mắt lạnh lùng nhưng trong trẻo dường như có ánh sáng phát ra. Trên khuôn mặt của Trần Mộ thoáng hiện ra vẻ vui sướng. ‘Yên tĩnh sâu’ quả nhiên kì diệu vô cùng, gần một giờ, cảm giác của hắn vốn tiêu hao hết liền được phục hồi một cách hoàn toàn.
Điều này mang lại cho hắn chỗ tốt rất lớn. Cảm giác tiêu hao cho việc tìm kiếm chìa khóa là rất lớn, ‘Yên tĩnh sâu’ khiến cho hiệu suất công việc của Trần Mộ tăng lên rất nhiều, giảm đi rất nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Bất quá không phải khi nào hắn cũng có thể tiến vào trạng thái tĩnh lặng của tâm hồn. ‘Yên tĩnh sâu’ khiến cho Trần Mộ không khỏi nhớ tới Liễm tức pháp.
Hắn đã lâu không sử dụng Liễm tức pháp. Nếu như không phải ‘Yên tĩnh sâu’ và Liễm tức pháp có chút tương tự thì có lẽ hắn cũng không muốn nhớ đến Liễm tức pháp. Tác dụng phụ của Liễm tức pháp cực kì kinh khủng, quả thực nên gọi nó là Liễm tức tự sát pháp mới đúng.
Trần Mộ không ý thức được là hiện tại hắn không còn sử dụng Liễm tức pháp, không phải là vì hắn càng sợ chết so với trước kia mà là hắn bây giờ đã mạnh hơn trước kia rất nhiều. Thủ đoạn chiến đấu của hắn bây giờ phong phú hơn trước nhiều gấp nhiều lần, hắn không cần sử dụng Liễm tức pháp cũng có thể giải quyết vấn đề. Hơn nữa với thực lực hiện tại của hắn, nếu như có chuyện gì vượt quá phạm trù năng lực thì việc sử dụng Liễm tức pháp có lẽ cũng không sao giải quyết được.
Thời gian duy trì của Liễm tức pháp quá ngắn. Hơn nữa hiện tượng thoát lực và nôn mửa sau khi sử dụng chính là nhược điểm rất lớn. Nó không còn thích hợp cho những trận chiến ở trình độ hiện tại của Trần Mộ.
Mặc dù ‘Yên tĩnh sâu’ chỉ là một kỹ xảo có tác dụng phục hồi nhưng so với Liễm tức pháp thì nó được sử dụng nhiều lắm.
Thu hoạch lớn nhất của Trần Mộ mấy ngày hôm nay chính là hắn lại tìm được hai chữ ‘Ngôn’. Nói cách khác hắn hiện tại nắm giữ năm loại kỹ xảo khác nhau của Hoàng Kim Ngôn Tỏa! Lực chiến đấu của hắn lại tăng thêm một bước.
Weah không biết đã đi đâu, hắn hiện tại càng ngày càng thần bí. Trần Mộ cũng bắt đầu quen với việc này. Hơn nữa huấn luyện của Trần Mộ cũng rất nhiều, hắn thân mình còn chưa lo xong làm gì có thời gian mà bận tâm.
Ở những lần trò chuyện kế đó với Bagnell, Bagnell một mực dặn dò Trần Mộ rằng sức chiến đấu chính là đảm bảo lớn nhất của hắn. Hiện tại danh tiếng của hắn đang lên, những phiền toái gặp phải sẽ tăng lên nhiều lần. Nếu như hắn có thể trước khi đi đến Đông Thụy Thái Thúc gia vẫn duy trì được xếp hạng như hiện tại thì Thái Thúc gia nhất định mở rộng vòng tay chào đón hắn.
Trần Mộ cũng thừa nhận những lời nói của Bagnell là đúng.
Đề cao, chỉ có không ngừng đề cao thì khả năng thành công của mình mới càng lớn.
Nghĩ đến đây, tinh thần của Trần Mộ liền rung lên. Hắn vừa định tiếp tục vòng huấn luyện tiếp theo thì đột nhiên nghe đuợc một âm thanh xa xa truyền đến.
“Sương Nguyệt Hàn Châu Tằng Vũ Sơn xin được gặp Kiều Nguyên tiên sinh một lát.”
Thanh âm cực kì bình ổn, ôn hòa và khiêm tốn. Không có một chút hàm ý nào.
Những người đang ở khu vực gần đó rất nhiều, trong đó các cơ sở ngầm của các tập đoàn lại càng không đếm xuể. Những người này đột nhiên nghe đến tên Sương Nguyệt Hàn Châu thì nhất thời xôn xao hẳn lên.
Mà cái tên Tằng Vũ Sơn cũng khiến cho rất nhiều người trong lòng run lên.
Sương Nguyệt Hàn Châu đối với các tạp tu ở khu Thiên Đông Lý chính là một nơi luôn được ngưỡng mộ. Mỗi một năm những người xuất sắc trong trường đều được rất nhiều nơi chú ý. Điều này khiến cho một số đệ tử mặc dù chưa tốt nghiệp nhưng danh tiếng chấn động khu Thiên Đông Lý, thậm chí chấn động khắp liên bang!
Tằng Vũ Sơn, xếp hạng 62 trên Thiên Đông bảng. Tính cách trầm ổn, người ta đồn đại là hắn từng nhận được sự chỉ điểm của Gia Anh Hạ. Truyền thừa mà hắn học tên là Phản thuẫn kích, năng lực phòng thủ rất mạnh.
Thoáng một cái tinh thần của mọi người trở nên tỉnh táo, chẳng lẽ lại có trò hay để xem? Một người xếp hạng 72 trên Hắc Tuyến Tinh bảng, một người xếp hạng 62 trên Thiên Đông bảng, một khi hai bên đánh nhau thì tha hồ mà xem cho no cả hai con mắt.
Danh tiếng của Sương Nguyệt Hàn Châu tại khu Thiên Đông Lý không ai có thể so sánh với. Người của Sương Nguyệt Hàn Châu như thế nào lại tới Trát Nhĩ Kiền? Bọn họ là nhắm vào Kiều Nguyên mà tới?
Cũng rất kì quái là quan hệ của những cao thủ trên Hắc Tuyến Tinh bảng cùng Sương Nguyệt Hàn Châu không được tốt lắm. Âm Sơn Phi là một ví dụ điển hình. Có rất ít người dám phản ứng lại một cách cực đoan như Âm Sơn Phi, nhưng là cũng không có người nào nguyện ý hợp tác với Sương Nguyệt Hàn Châu.
Sương Nguyệt Hàn Châu? Trần Mộ cảm thấy có chút ngạc nhiên, hắn không hiểu tại sao Sương Nguyệt Hàn Châu lại tìm đến mình.
Hắn suy nghĩ một chút rồi bay lên không trung.
“Ta là Kiều Nguyên, có chuyện gì sao?”
Trần Mộ chằm chằm nhìn Tằng Vũ Sơn, hắn không có nhiều lời mà hỏi thẳng vào vấn đề.
Tằng Vũ Sơn tiến hành thi lễ với Trần Mộ:
“Có thể gặp được Kiều tiên sinh chính là vinh hạnh của Vũ Sơn!”
Trần Mộ lạnh nhạt nhìn hắn, không nói lời nào. Đối với Sương Nguyệt Hàn Châu hắn chưa từng có ác cảm nhưng cũng không có một chút hảo cảm, Lục đại ở trong con mắt của hắn chính là cá mè một lứa. Cũng may thân phận hiện tại của hắn là Kiều Nguyên khiến cho hắn không cần che đậy sự đề phòng đối với Sương Nguyệt Hàn Châu.
Tằng Vũ Sơn có chút lơ đễnh, trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, hòa nhã nói: “Vũ Sơn lần này mạo muội đến đây là muốn xin thỉnh giáo Kiều Nguyên tiên sinh một chuyện. Nơi này có chút ồn ào, không biết Vũ Sơn có thể làm phiền Kiều tiên sinh một chút hay không?”
Sương Nguyệt Hàn Châu tìm đến chính mình là vì chuyện gì? Sắc mặt của Trần Mộ vẫn bình thường như cũ, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ thật nhanh. Hắn đột nhiên nghĩ đến lời mà Bagnell nói với mình, thế lực sau lưng công ty vận chuyển hành khách Yamaha chính là Sương Nguyệt Hàn Châu.
Phán đoán của Bagnell và Hề Bình quả nhiên không sai! Trần Mộ nhất thời hiểu rõ.
Hắn chỉ mong Sương Nguyệt Hàn Châu và Thiên Vân dây dưa với nhau.
“Được!” Trần Mộ nói xong liền quay người hướng vào trong tòa nhà bay đi. Sắc mặt của Tằng Vũ Sơn không thay đổi, sau đó cũng bay theo vào trong tòa nhà.
Điều này khiến cho những người muốn nhìn náo nhiệt cảm thấy thất vọng.
Bên trong căn phòng, hai người lần lượt ngồi vào chỗ của mình, Tink đứng hầu hạ ở một bên. Nàng rót trà một cách cung kính, chỉ trong chốc lát mùi trà xanh lan tỏa khắp căn phòng.
“Trà ngon!” Tằng Vũ Sơn vẻ mặt say mê, vỗ tay tán thưởng.
Tink khẽ cúi người, giọng của nàng có chút ngượng ngùng lẫn vui mừng: “Cảm ơn sự khen ngợi của công tử, Tink trong lòng rất vui!”Ánh mắt của nàng vẫn không rời được khỏi Tằng Vũ Sơn.
Tằng Vũ Sơn khí chất trầm ổn, mặc dù tướng mạo cũng không thể coi là đẹp trai, nhưng là ngôn ngữ và cử chỉ rất phong độ. Tink đã mấy khi gặp qua những người đàn ông xuất sắc như thế? Mâu Hiên, vốn được gọi phong lưu phóng khoáng, ở trước mặt Tằng Vũ Sơn chỉ có thể xem như một thằng hề mà thôi. Điều này khiến nàng không khỏi có chút suy nghĩ vu vơ.
Đối với thái độ lơ là của Tink, Trần Mộ cũng không bận tâm, tâm lý thích cái đẹp người nào mà chẳng có. Với khuôn mặt xấu xí của mình hiện tại, người nào mà thích thì mới là chuyện lạ.
Tằng Vũ Sơn khẽ cười rồi tiếp:
“Trà rất ngon và người thì … rất đẹp!”
Tink trong lòng càng mừng rỡ, song nàng cũng là người thức thời, biết hai người có chuyện cần bàn bạc cho nên liền hướng hai người hành lễ rồi lui ra.
Ai cũng không biết hai người nói chuyện gì, nhưng là lúc đi ra sắc mặt của Tằng Vũ Sơn không tốt lắm. Ngay cả lời chào của Tink, hắn cũng không đáp lại, điều này khiến cho Tink cảm thấy có chút mất mát.
Tin tức tạp tu của Sương Nguyệt Hàn Châu đã đến Trát Nhĩ Kiền lập tức truyền nhanh khắp thành phố. Mà mật đàm giữa Kiều Nguyên và Tằng Vũ Sơn càng làm mọi người cảm thấy phân vân. Có ý tứ nhất là, với sự xuất hiện của Kiều Nguyên và tạp tu của Sương Nguyệt Hàn Châu, an ninh trật tự của thành Trát Nhĩ Kiền bỗng trở nên rất tốt. Dường như tất cả các tội phạm đều mai danh ẩn tích, mà ngay cả một số tên ăn chơi trác táng cũng bị cha mẹ nhốt ở trong nhà.
Rất nhiều người cảm giác được sắp có chuyện lớn xảy ra, lúc này chẳng qua là sự yên tĩnh trước cơn bão mà thôi.