An Kỳ vốn vẫn rất trầm ổn lại đột nhiên đỏ mặt: “Hạng thứ 58.”
“Thứ 58..” Trần Mộ trầm ngâm: “Tương đối khó khăn.” Mặc dù còn không biết Đông Thụy thi đấu đối kháng tột cùng thảm liệt thế nào, nhưng từ hạng 58 vọt lên tứ cường, hắn không tự đại cho rằng đây là chuyện dễ dàng.
“Tổng cộng sáu mươi đội.” Thái Thúc Anh bổ sung một câu, Tương Linh ở bên che miệng cười trộm không thôi. Thái Thúc Anh hết sức bất mãn, miệng lầm bầm: “cái gì mà hạng 58, chính là hạng ba từ dưới lên. Ba ba vì cái này mà bị gia gia mắng cho một trận. hừ, Ma Hổ tên cơ bắp này, hung đại vô não.”
An Kỳ mặt tái đi, hắn vội vàng sửa chữa: “Tiểu thư, ‘hung đại vô não’ chỉ dùng cho nữ nhân.”
Thái Thúc Anh giải thích: “ngực Ma Hổ không lớn sao? Cổ bành ra, ta cảm giác ngực hắn còn to hơn ngực của Vương Ngọc Yến đại thẩm. Ngực lớn như vậy, mà lại ngốc, không gọi là ‘hung đại vô não’ thì gọi là gì?”
Tương Linh đã cười gập người, không thể đứng thẳng nữa rồi, kém chút là cười bò ra.
Trần Mộ không khỏi mỉm cười.
“Mặt nạ trắng thúc thúc, ngươi lần này nhất định phải giúp ba giành lấy một thứ hạng tốt nha. Hừ, không thể để những kẻ đó xem thường.” Thái Thúc Anh xiết chặt nắm tay nhỏ, tức giận nói.
Trần Mộ cười cười không nói.
Đoàn người đi tới khu huấn luyện. Thái Thúc gia quả không hổ đại thế gia, các trang bị trong khu huấn luyện đều hết sức tiên tiến, so với các phương tiện huấn luyện trong sơn cốc của Trần Mộ tiên tiến hơn nhiều lắm. Khu huấn luyện có rất nhiều phòng huấn luyện chuyên dụng, ví dư phòng huấn luyện thể lực, phòng huấn luyện phi hành, phòng huấn luyện xạ kích…
Song, trong khu huấn luyện tiên tiến như thế, lại trống không, không thấy một bóng người.
“Bọn họ bình thường không phải huấn luyện sao?” Trần Mộ có chút kỳ quái. Tình huống này vĩnh viễn không xuất hiện trong sơn cốc. Bất kỳ lúc nào, sân huấn luyện trong sơn cốc vĩnh viễn là một khu vực náo nhiệt, ngay cả lúc nửa đêm đều có tạp tu tự phát tiến hành tập luyện.
Nhưng tại đây, từ khi Trần Mộ tiến vào tới giờ, hắn vẫn không nhìn thấy một người.
“Lão bản hàng ngày đều rất bận, không có thời gian quản lý bọn họ.” An Kỳ cảm giác mặt nóng lên.
“Ba ba không hiểu.” Thái Thúc Anh không chút khách khí vạch trần. Nàng không biết mình có gì không đúng nói: “Ba ba từ nhỏ không thích đánh nhau, không có chút khí chất của nam nhân.”
“Tiểu thư, ngươi sao có thể nói phụ thân như vậy?’ An Kỳ tỏ vẻ bất mãn.
“Ta nói ra sự thật.” Thái Thúc Anh ngây thơ nói.
Nếu như những người khác nói xấu ông chủ như vậy, An Kỳ sẽ lý luận với đối phương, nhưng đây là tiểu thư, hắn chỉ có thể cười khổ mà bỏ qua.
Linh Nhi cười càng vui vẻ, nhưng nàng rất nhanh bị Thái Thúc Anh xem thường: “Ngươi không cần phải vui như thế chứ.”
“Khách khách, không biết Thành thúc thúc nghe thấy lời này sẽ phản ứng thế nào nữa?”
Thái Thúc Anh nhún vai: “Ta tin rằng ba nhất định sẽ rất tán thưởng.”
Trần Mộ xem như nghe minh bạch. Vị tam công tử của Thái Thúc Dong không có hứng thú với việc quản lý tạp tu, bình thường đều để vị tạp tu Ma Hổ kia phụ trách. Bất quá rất hiển nhiên, vị Ma Hổ này cũng không có năng lực ở phương diện này, mặc kệ đám tạp tu.
Trong lúc không có biện pháp tốt để gặp mặt Thái Thúc Dong, biện pháp tốt nhất của hắn bây giờ là phá vỡ cục diện trước mắt. Cũng may trong tay hắn có được nhân tài cao cấp như Khương Lương cùng Bagnell. Đối phó với chút vấn đề nhỏ này, đối với hắn mà nói cũng không tính khó khăn.
“Lệnh cho bọn họ, trong vòng năm phút tập hợp.” Trần Mộ bình thản nói với An Kỳ.
Không đợi An Kỳ hạ lệnh, Trần Mộ quay đầu nói với Tang Hàn Thủy: “chuẩn bị chiến đấu, không phục tùng, đánh hắn.”
Tang Hàn Thủy gật đầu, ra vẻ hiểu được. An Kỳ trong lòng giật nảy, xem ra đám người này phải chịu khổ rồi.
“không cần ra tay quá nặng, đừng giết chết.” Trần Mộ vẫn bình thản phân phó.
Mấy người An Kỳ cảm thấy lạnh gáy, câu “Đừng giết chết” làm cho mấy người quen an nhàn cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Chỉ có Thái Thúc Anh vẫn hưng phấn không thôi: “Đúng, đánh thật lực, đánh chết cũng không quan trọng. Bọn phế vật. ta sớm đã không vừa mắt.”
Năm phút qua đi, không ai đến.
Mặt An Kỳ càng khó coi, đặc biệt còn có Tiểu thư của Tương gia đứng bên quan khán làm hắn rất xấu hổ.
Qua mười phút, mới có lác đác tạp tu chạy tới. Có vài tạp tu đã gặp bốn người Trần Mộ, sắc mặt tức thời trắng bệch, mà những tạp tu chưa từng gặp thì nhìn mọi người rất kỳ quái. An Kỳ bọn họ tự nhiên là biết, còn tiểu thư sao tới khu huấn luyện? Di, còn cô gái xinh đẹp kia nữa.
Rất nhiều người hai mắt phát sáng nhìn Tương Linh.
Tương Linh cười tủm tỉm, hồn nhiên không biết. vị tráng hán đứng cạnh nàng hừ lạnh một tiếng. nếu như không phải bên người có mấy người, hắn sớm đã giáo huấn mấy tên hiếu sắc trùm giời này rồi.
Tạp tu ngày càng nhiều, có tạp tu mặt dày tiến tới trước mặt An Kỳ: “An Kỳ đại nhân, lần này là chuyện gì?”
An Kỳ cảm giác thể diện của mình bị bọn người kia ném đi hết rồi, tự nhiên không dễ chịu, nói lạnh băng: “Trở về. Có chuyện tuyên bố.”
Vị tạp tu kia hậm hực quay về, bất quá mọi người đều an tĩnh trở lại. Ai cũng biết An Kỳ đại nhân tâm tình không tốt, không cần thiết phải đi chọc hắn.
Sau hai mươi phút, một nam nhân cường tráng tới muộn nhất. vị đại hán này cực kỳ cao lớn, cao khoảng hai mét, cực kỳ béo, đứng dưới sân như núi thịt. Trần Mộ lúc này mới hiểu được, tại sao Thái Thúc Anh một mực cho rằng hắn hung đại vô não. Ngực của hắn đích xác có chút quá khổ, tựa như hai tảng thịt lớn.
Đó là Ma Hổ.
Ma Hổ từ rất xa đã nói to: “An Kỳ đại nhân, chuyện gì mà vội vã vậy, ta đang vào lúc khẩn yếu, ngươi suýt hủy đi tiểu đệ của ta đó.”
Các tạp tu khác nghe thấy đều cười he he không thôi. Thái Thúc Anh cùng Tương Linh đều biến sắc.
An Kỳ giận dữ: “Ma Hổ, ngươi dám nói vậy trước mặt tiểu thư.”
“Ai nha, tiểu thư ở đây sao, ta vừa rồi không có thấy.” Ma Hổ giả bộ hồ đồ. Thái Thúc Anh âm trầm, tức giận nhìm chằm chằm Ma Hổ. thế lực của Thái Thúc thành so với hai vị ca ca thì kém hơn rất nhiều, tạp tu lợi hại nguyện ý đầu nhập ít thương cảm, Ma Hổ là người mạnh nhất trong số đó. Rất nhiều lúc, Thái Thúc Thành rất dễ dàng tha thứ cho hắn, điều này cũng khiến Ma Hổ ngày càng ngang tàng.
“Lệnh mới của lão bản. bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi người nghe lệnh từ vị tiên sinh này.” An Kỳ nói xong cau này, liền lui lại một bên, thờ ơ lạnh nhạt.
Ma Hổ hừ mũi một tiếng, lắc lư đi tới trước mặt Trần Mộ, khinh thường nói: “Tiểu tử, ngươi là ai? Mẹ nó, còn mang mặt nạ, sao? Chẳng lẽ ngươi là đàn bà?” đang khi nói chuyện, tay chộp về phía mặt nạ Trần Mộ.
“Cắt tay hắn.” Con mắt Trần Mộ bắn ra hàn khí, bình tĩnh không chút vội vàng nói.
Tang Hàn Thủy sớm đã sẵn sáng không chút do dự, hai tay quét qua, hai tia năng lượng màu đỏ phút chốc bắn hướng tay Ma Hổ. Trần Mộ cũng không nói là tay nào, Tang Hàn Thủy dứt khoát phế cả hai tay. Đối với mập mạp này, hắn cũng sớm khó chịu. sắc mặt Ma Hổ kịch biến, hắn cũng có chút bản lĩnh, nếu không cũng không thể đảm nhiệm chức tổng quản hộ vệ. Thân thể như núi thịt của hắn đột nhiên bay lên, cũng có chút nhẹ nhàng phiêu hốt.
Mắt thấy hắn sắp tránh khỏi hai tia hồng quang, Tang Hàn Thủy cười lạnh, hắn không có bất cứ động tác gì, hai tia hồng quang đột nhiên quay một vòng, tốc độ tăng lên chóng mặt, mục tiêu vẫn là hai tay của Ma Hổ.
Ma Hổ biết làn này đã đụng phải đá, vô cùng hoảng sợ. hai tia hồng quang lao tới quá nhanh. Hắn chưa kịp phản ứng thì hai tay đã bị đánh trúng.
Tang Hàn Thủy vốn không phải kẻ thiện lương, lần này Ma Hổ càn rỡ, hắn ra tay càng tàn nhẫn. Nếu không phải Trần Mộ vừa mới nói không muốn mạng của bọn họ, hắn đã hạ sát thủ.
A! chỉ nghe một tiếng hét thảm, hai tay Ma Hổ bị cắt nát, máu thịt đầm đìa, lộ ra hai đoạn xương trắng. Ma Hổ đau đớn nằm trên đất lăn lộn, kêu lên thảm thiết, máu tươi xối ra bên ngoài, rơi đầy đất.
Gã mặt nạ này quả là tâm ngoan thủ lạt. An Kỳ mặt trắng bệch, thầm cảm thấy may mắn. May là lúc trước tiểu thư không chọc giận những người này, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng.
Tương Linh mặt cũng trắng bệch, nàng nào có gặp qua tràng cảnh máu tanh như thế? Nam nhân bên người nàng hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Tang Hàn Thủy ra tay. Chỉ có Thái Thúc Anh không chút sợ hãi, trái ngược vô cùng hưng phấn.
Sân huấn luyện an tĩnh, tiếng Ma Hổ kêu rên thảm thiết vang vọng, làm người khác lạnh gáy.
Nhìn thoáng qua Ma Hổ, Trần Mộ tiền lên hai bước, chân phải đá nhẹ, chuẩn xác trúng vào gáy Ma Hổ, tiếng kêu lập tức tắt lịm.
Các tạp tu mới rồi còn hi hi ha ha đều câm như hến, mặt không còn chút máu, hoảng sợ nhìn bốn người Trần Mộ.
“Rất xin lỗi, các ngươi đã đến muộn.” Thanh âm Trần Mộ không chút sinh khí, cặp mắt hờ hững vô cùng: “Vì thế, các ngươi phải bị phạt. Mọi người, làm năm mươi lần B cấp huấn luyện bài chiến thuật số 115. Mười người hoàn thành cuối cùng sẽ không có cơm tối.”
Các tạp tu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đột nhiên không biết là ai bắt đầu trước, cả đám tạp tu như con thỏ sợ hãi phóng ra, lập tức tản ra, liều mạng chạy vào phòng huấn luyện.
B cấp huấn luyện bài chiến thuật số 115 cũng không phải là huấn luyện độ khó cao, nhưng nếu là năm mươi lần mà nói, vậy tuyệt đối là con số khủng bố. chín mươi phần trăm tạp tu cho rằng họ không thể hoàn thành, nhưng không ai dám dị nghị. Ma Hổ nằm lăn quay trên đất nhắc nhở bọn họ, bốn người đeo mặt nạ trước mắt là đao phủ không có nhân tính.
Lý luận với đao phủ, đó là tìm chết.
Lúc này Trần Mộ nói với An Kỳ: “Mang hắn đi trị liệu.”
An Kỳ vội gọi người kéo Ma Hổ đã ngất ra ngoài. Trần Mộ nhìn thoáng qua Thái Thúc Anh đang nóng lòng muốn thử, Trần Mộ cho nàng một nhiệm vụ đơn giản: “Cô đi giám sát bọn họ.”
“Cái này ta thích!” nói xong liền nhanh như chớp chạy đi. Tương Linh lo lắng sợ Thái Thúc Anh gây chuyện, liếc nhìn Trần Mộ, cùng bảo tiêu bên người đuổi theo Thái Thúc Anh.