Vẻ mặt Weah càng thêm lạnh lùng, cả người tản ra khí thức lạnh như băng. Nếu như Trần Mộ thấy vẻ mặt của Weah nhất định sẽ thất kinh, khuôn mặt Weah toát lên vẻ ngưng trọng hiếm thấy.
Đối với những phiến năng lượng nhận nhỏ cỡ móng tay này, hắn không hề khinh thị mà ngược lại, hắn ngửi ra ẩn dấu trong đó là sát khí trí mạng!
Trong lúc người đeo mặt nạ xanh còn chưa dứt lời hắn đã ra tay! Tay phải vốn buông xuống đột nhiên nâng lên, giơ ngang ngực, tựa như cánh cung rung lên.
Hưu!
Một lưỡi đao không khí vô hình rời khỏi tay, mang theo tiếng rít chém thẳng tới người đeo mặt nạ xanh.
Ánh mắt người đeo mặt nạ xanh chợt đứng sững lại. Không hề có chút năng lượng ba động nào! Hắn không nhớ hôm nay đã là lần thứ mấy giật mình, thực lực đối phương vượt xa hắn tưởng tượng. Nam nhân lạnh lùng như băng đá này là một vô tạp lưu cao thủ. Không! Phải là vô tạp lưu cao thủ đứng đầu!
Nhưng vô tạp lưu đã xuống dốc mấy trăm năm, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối không tin tưởng trên đời này lại có vô tạp lưu lợi hại như vậy!
Một chiêu này hắn từng thấy Kiều Nguyên dùng qua. Trận chiến của Kiều Nguyên cùng Cận Âm, Đảng Hàm lưu truyền đã khiến cho chiêu thức này trở thành chiêu số trong mộng của những người tu luyện vô tạp lưu, được rất nhiều người gọi là Hư Không trảm. Nó cũng là chiêu thức công kích từ xa duy nhất của vô tạp lưu mà mọi người từng thấy.
Mặc dù từng thấy Kiều Nguyên sử dung qua nhưng khi hắn đối mặt với chiêu thức này lại có cảm giác hoàn toàn bất đồng. Không có bất cứ năng lượng ba động nào! Nếu không phải trong khu vực Hoa Vũ bao phủ hắn có năng lực mẫn cảm dị thường, chỉ sợ không kịp phản ứng lại. So sánh với khi Kiều Nguyên phải cố hết sức thì nam nhân thần bí trước mắt lại có vẻ mặt dễ dàng thong dong, không nhìn ra chút cố sức nào.
Bất quá, người đeo mặt nạ xanh cuối cùng cũng là cao thủ đích thực, trải qua vô số trận chiến mới bước tới ngày hôm nay. Mặc dù khiếp sợ thực lực của Weah. nhưng không hề úy kỵ!
Huống hồ, “Hoa Cảnh” cũng không yếu ớt như vậy!
Lưỡi đao khí còn chưa kịp bắn tới khu vực này thì một chùm hoa vũ đã khe khẽ cuốn nó đi, những cánh hoa như một cái lưới mềm mại, nhẹ nhàng xảo diệu cuốn lưỡi đao không khí vào trong đó. Cơn mưa hoa không khỏi khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Cơn mưa hoa vừa tụ tập lại phiêu tán không một tiếng động. Chúng tựa như một đám tinh linh tinh nghịch, vừa mới gặp nhau đã nhanh chóng rời khỏi, mà lưỡi đao khí vừa được bao phủ trong đó đã biến mất không còn tung tích..
Khuôn mặt Weah không chút biến hóa, tựa hồ cũng không ngoài ý muốn của hắn. Bước chân của hắn càng lúc càng nhanh, thân hình như ẩn như hiện trong Hoa Cảnh.
Những năng lượng nhận xinh đẹp như những lưỡi hoa này tốc độ không nhanh, song số lượng thật sự quá nhiều!
Trên người Weah đã có hơn mười vết máu, bộ đồ chiến đấu đã thành tấm vải rách khiến hắn nhìn qua khá chật vật. Mỗi cánh hoa nhỏ cũng vô cùng sắc bén, có thể dễ dàng phá tan mạch máu trên da tay người.
Weah tốc độ càng lúc càng nhanh song tình cảnh lại càng ngày càng không ổn! Cánh hoa xung quanh từ bốn phương tám hướng tụ tập, mặc dù Weah tả xung hữu đột nhưng vẫn không cách nào thoát thân, hơn nữa không gian né tránh của hắn cũng không ngừng thu nhỏ.
Người đeo mặt nạ xanh trong mắt không hề lộ vẻ vui mừng, phảng phất như trận chiến này vốn phải như vậy.
Trong cuộc sống chiến đấu của hắn một khi dùng chiêu này, thường là tuyên cáo sẽ thắng.
Có một lần, một ngày mùa xuân hắn nhìn thấy một rừng hoa rơi mà cảm ngộ sáng tạo ra Hoa Cảnh, lại dùng mười năm mới đem nó hoàn thiện.
Trong Hoa Cảnh, mỗi phiến năng lượng nhận đều tồn tại liên lạc, mà trong Hoa Cảnh với những cánh hoa bay lả tả kia phủ đầy những tia cảm giác. Hắn như một con nhện bố trí thiên la địa võng trong Hoa Cảnh, trong lưới bất cứ thứ gì cử động nào đều không thể thoát khỏi tay hắn! Vừa rồi đạo Hư không trảm là bị những cánh hoa cắt hơn một ngàn lần mà tiêu tán trong Hoa Cảnh.
Mà lần này mục tiêu của người đeo mặt nạ xanh bất ngờ chuyển sang Weah!
Tám ngàn sáu trăm cánh hoa anh đào bao phủ lấy Weah, không có một góc chết nào, mà ngay sau đó, tám ngàn sáu trăm cánh hoa này từ từng góc độ khác nhau đồng thời thu lại về trung tâm, cho dù có vòng năng lượng cũng không cách nào ngăn cản tám ngàn sáu trăm đòn tấn công như vậy, huống chi vô tạp lưu tới cả vòng năng lượng cũng không có.
Người kia chết chắc! Người đeo mặt nạ xanh ánh mắt càng thêm ung dung, thưởng thức nhìn Weah ở bên trong tả xung hữu đột, cố gắng lao ra khỏi Hoa Cảnh.
Chỉ lãng phí thời gian thôi! Khuôn mặt cười dữ tợn hiện lên trên mặt nạ của hắn, ngón cái, ngón trỏ tay phải lại búng một cái.
Đinh!
Tiếng chuông càng thêm mờ ảo, người đeo mặt nạ xanh ánh mắt nghiêm nghị, quát khẽ: “Hoa Cảnh Thương Tuyết!’
Hoa Cảnh tung bay biến ảo không ngừng rồi đột nhiên biến đổi! Mộng cảnh màu hồng bỗng tán đi, chỉ còn lại một phiến tuyết trắng, mỗi cánh hoa màu hồng là một bông tuyết. Xuân đi đông tới, Hoa Cảnh vừa rồi như một ngày xuân ôn hòa giờ lại trở nên nghiêm nghị lẫm liệt, hàn khí bao phủ bốn phương.
Không còn một cánh hoa chậm rãi bay lượn nào nữa, một khoảng không đầy năng lượng ba nhận trắng nõn như bông tuyết, lưỡi đao bắt đầu điên cuồng gia tốc xoay tròn.
Ô ô ô!
Vô số âm thanh xé gió tập trung lại một chỗ, như một trận bão tuyết tàn phá bừa bãi!
Mà Weah ở ngay trung tâm của cơn bão tuyết này.
Xuy xuy xuy!
Y phục của Weah bị phân giải với tốc độ kinh người, những mảnh rách bị cuốn vào trong không trung trong nháy mắt sẽ bị xé nát bấy. Da trên cánh tay để trần của Weah bắt đầu xuất hiện từng vết máu, tuy vết máu không sâu nhưng chằng chịt khắp nơi, nhìn thấy mà giật mình.
Weah bị thương!
Trần Mộ liếc thấy vết máu của Weah, lúc này cũng ngây người! Cho tới giờ hắn cũng không nghĩ tới Weah lại bị thương, trong mắt hắn Weah cho tới giờ chưa từng thất bại, cho tới giờ chưa từng bị thương, tử vong và hắn không có duyên, hắn như không phải con người!
Bây giờ Weah lại bị thương! Ánh mắt Trần Mộ đỏ lên, hắn muốn cứu viện cho Weah đang liên tục ở thế bị động.
Trong cơn bão tuyết sát khí tung hoành kia, bóng người luôn phiêu hốt bỗng dừng lại!
Không muốn né sao? Bắt đầu không nhìn nữa sao? Bỏ cuộc rồi sao?
Trong mắt người đeo mặt nạ xanh hiện ý cười lạnh, hắn từng gặp rất nhiều tạp tu! Trước mặt lực lượng tuyệt đối, những người đó thường mất đi dũng khí chiến đấu.
Weah vừa đứng lại lập tức trở thành mục tiêu của những năng lượng nhận như bông tuyết này. Bị tuyết hoa đầy trời kiềm hãm, thân hình Weah càng chật vật.
Trần Mộ vừa định cứu viện lại mạnh mẽ ngừng lại, hắn thấy ánh mắt của Weah, ánh mắt hờ hững kia mở to hơn so với bình thường một chút, khuôn mặt có vài vết máu nhỏ.
Hắn biết, Weah sắp phản kích!
Đối phương mạnh mẽ khiến cho Weah vốn vô cùng hờ hững giờ cũng bắt đầu hưng phấn.
Cuộc chiến của hai tuyệt thế cường giả khiến cho lực chú ý của các tạp tu ngoài hắn bị phân tán trong một lúc ngắn ngủ
“Hừ!”
Weah hừ lạnh trong họng, ánh mắt trước giờ chưa từng rung động giờ lại sáng lên! Hắn khẽ điểm lên mặt đất, thân thể xuất hiện giữa không trung, không chút để ý tới những lưỡi Tuyết Hoa ba nhận để lại trên người hắn từng vết thương. Thân thể Weah giữa không trung như một cây cung,
Bỗng chốc, con ngươi của hắn co lại!
Giữa không trung, thân hình hắn đột nhiên trở nên mơ hồ, hóa thành một loạt hư ảnh, Trần Mộ vốn luôn chú ý tới bên này, con mắt trợn tròn, đôi chân lảo đảo suýt ngã. Thế này thì quá, quá …
Ba ba ba ba ba!
Từng đạo khí đạn lấy Weah làm trung tâm, như một vụ nổ khuếch tán ra bốn phía. Khí đạn vừa tiếp xúc với bông tuyết, hai bên triển khai va chạm trực tiếp nhất, khí đạn cũng không như Hư không trảm sắc bén mau lẹ vừa rồi mà mỗi đạo như một viên đạn pháo, lực lượng mạnh mẽ!
Weah mới chỉ dạy Trần Mộ chiêu Hư Không trảm. Trần Mộ cũng tưởng hắn chỉ biết một chiêu này. Giờ đây thấy hư ảnh giữa không trung, Trần Mộ mới hiểu, Hư Không trảm đối với Weah mà nói chỉ là kỹ xảo bình thường.
Hai nắm tay của Weah mỗi một quyền đánh ra giữa không trung lại vang lên một tiếng nổ, mà hai chân của hắn mỗi lần đá ra cũng có thể nghe thấy âm thanh tương tự!
Hư ảnh chẳng qua là bởi tốc độ đánh quyền và tốc độ đá của Weah quá nhanh! Tay chân đồng thời phát ra khí đạn, động tác này hoàn toàn vượt khỏi kết cấu thân thể người! Hơn nữa, Trần Mộ chỉ dùng một đạo Hư không trảm mà đã không chịu được gánh nặng mà cánh tay nát bấy.
Còn Weah bây giờ …. Quả nhiên không phải thân thể con người a!
Một viên khí đạn nặng nề va chạm vào cơn bão tuyết, như một quả tạc đạn trong cơn bão.
Người đeo mặt nạ xanh thần sắc hoảng sợ nhìn Weah, ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh. Hư Không trảm còn đỡ, năng lượng ba nhận có thể dễ dàng giải quyết, nhưng những viên khí đạn ngưng tụ như thật này lại khó ngăn hơn Hư Không trảm bàng bạc kia nhiều!
Nó cần nhiều lần cắt hơn mới có thể tiêu tán!
Người đeo mặt nạ xanh không dám cho bất cứ viên khí đạn nào đánh trúng người mình! Thân thể tạp tu của mình không như tên biến thái không phải người này. Lực lượng khí đạn ra sao hắn hiểu rõ hơn mọi người nhiều. Tốc độ của bông tuyết càng nhanh, tạo thành một tấm lưới tuyết lớn! Chỗ Weah không ngờ lại chẳng có tới một bông tuyết.
Hai bên lâm vào trạng thái giằng co.
Ba ba ba ba!
Tiếng nổ dày đặc làm da đầu tê dại, hơn nữa tiếng rít của bông tuyết khi bay với tốc độ cao khiến lòng người rối loạn.
Song hai người đang chiến đấu lại như không bị ảnh hưởng, động tác không hề chậm lại.
Người đeo mặt nạ xanh kiệt lực sử dụng những bông tuyết đang bay tạo thành tấm lưới ngăn khí đạn, còn Weah thì không ngừng lợi dụng khí đạn điên cuồng tấn công!
Thấy Weah một lần nữa vãn hồi thế cục, chú ý của Trần Mộ lại quay về trận chiến trước mắt.
Trận chiến hoa lệ của hai cường giả khiến nhiều tạp tu ánh mắt ngây ngốc.
Phản ứng đầu tiên của Trần Mộ là đôi mắt sáng rực lên, cơ hội tới rồi!