- Đây là do một người phụ trách trong Vũ Tự quân đoàn phụ trách đưa tới.
- Vũ Tự quân đoàn?
Trân Mộ không khỏi nhíu mày. Lần trước trong yến hội của Thái Thúc Chính , hắn đã được nghe rất nhiều sự tích về Vũ Mân, mà Vũ Tự quân đoàn là một trong số đó.
Janet bình tĩnh lại, cười nói:
- Được rồi, không riêng gì chúng ta, cơ bản tất cả các điếm hơi lớn ở thành Đông Thụy này nói rằng. Đàm tiểu thư tự mình tuyên bố treo thưởng, ai có thể chế tạo ra thành phẩm, nguyện ý chi năm vạn âu địch để mua. Mặc dù giải thưởng không ít, nhưng chúng ta cũng không phải là hướng tới giải thưởng. Khó có cơ hội trợ giúp Vũ Mân tiểu thư, đây chính là quang vinh lớn lao của chúng ta. Thành Đông Thụy mọi nhà cơ khí đều làm, chúng ta tự nhiên cũng không chịu tụt lại phía sau.
Janet khi nói tới Vũ Mân, có thể cảm nhận được sự kính trọng phát ra từ tâm can nàng.
Tapie tràn đầy cảm động gật đầu:
- Đúng vậy! Nếu có thể trợ giúp Vũ Mân tiểu thư chế tạo ra cái thủ sáo, cả đời ta coi nhưng không uổng phí!
Nhìn chằm chằm con số trên màn hình, Trần Mộ dường như đang suy nghĩ cái gì.
Janet cực am hiểu quan sát sắc mặt, vừa thấy Trần Mộ trầm ngâm, liền nhạy cảm ý thức được, vị chế tạp sư thần bí mà cường đại trước mặt này hẳn là đã có biện pháp! Nàng thăm dò hỏi:
- Đại sư, ngài có thể làm được sao?
Trần Một thu hồi ánh mắt từ trên quầng sáng, bình tĩnh lắc đầu:
- Rất xin lỗi, ta không làm được.
Sự thất vọng của Janet bộc lộ trong lời nói:
- Ngay cả đại sư cũng không làm được, dường như cả thành Đông Thụy không ai có thể làm được, Vũ Mân tiểu thư nhất định sẽ rất thất vọng.
Trần Mộ có chút ngạc nhiên liếc nhìn Janet, hắn không ngờ nàng đối với Vũ Mân lại tôn kính như vậy.
Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Trần Mộ, Janet mỉm cười nói ra nỗi khổ trong lòng:
- Ta từ nhỏ đã là một cô nhi, đối với Vũ Mân tiểu thư nguyện làm tất cả, cảm xúc của ta tương đối sâu nặng, khiến đại sư chê cười.
Trần Mộ chậm rãi lắc đầu:
- Vũ Mân tiểu thư quả là người khiến kẻ khác tôn kính.
Một vị tiểu thư bán hàng vừa chạy tới vừa hổn hển:
- Tổng quản, tài liệu của vị khách nhân này đều chuẩn bị đầy đủ. Tổng số năm mươi sáu vạn âu địch.
Nàng không thể nghĩ ra tại sao một sinh ý nhỏ như vậy mà tổng quản lại tự mình tiếp đãi.
Trần Mộ giao trả lại tiền. Hai người Janet và Tapie tự mình ra khỏi điếm.
- Ông chủ, cái năng lượng thủ sáo có vấn đề gì sao?
Đi ra rất xa, Tiếu Ba mớii hạ giọng hỏi.
- Ừ.
Trần Mộ đổi lại mặt nạ, chỉ ừ một tiếng, nhưng không giải thích. Nhìn thoáng qua Tự ba luân phía sau Tiếu Ba, nói:
- Người thu hồi Tự ba luân lại đi.
Tiếu Ba vẻ mặt đau khổ, những cũng không địch được ánh mắt Trần Mộ. Trề môi nhăn nhó cả nửa ngày, rồi mới miễn cưỡng thu hồi Tự ba luân.
********
Bạch tổng quản lại vừa dẫn theo một người về!
Tất cả các tạp tu, đều ở trong bóng tối nói thầm. Dường như Bạch tổng quản mỗi lần đi ra ngoài, đều mang theo một người trở về. Vị nam tử này mang mặt nạ bạch cúc, nhìn không ra bất cứ điểm đặc biệt nào.
Trần Mộ không để ý tới ánh mắt của đám tạp tu, mang theo Tiếu Ba trực tiếp đi tới phòng huấn luyện của Weah.
Tiếu Ba nhìn thấy Weah. Ngay lập tức lại thành thành thật thật, ngoan ngoãn như một đệ tử thông thường. Trong căn cứ, ngoại trừ lão bản, không ai là không sợ Weah. Đến cả hai chủ quản Bagnell, Hề Bình, trước mặt Weah đều thành thành thật thật.
- Bàn Cẩu thế nào?
Ngoài dự đoán của mọi người, Weah tự nhiên mở miệng trước.
Tiếu Ba vội vàng nói:
- Nó mỗi ngày ngủ ngon ăn ngon, so với trước kia lại càng béo!
Khóe mắt khẽ liếc Weah một cái, rồi bổ sung một câu:
- So với trước kia đẹp trai hơn.
( Haizza, hắn khen con chó mập hay khen Weah đây? Chú Tiếu Ba này rất có phong phạm của một nhân yêu – btập)
Weah nghe vậy, liền xoay người bỏ đi. Tiếu Ba âm thầm lau mồ hôi, đứng ở trước mặt Weah, hắn luôn luôn không tự chủ được cảm thụ một áp lực khủng bố. Loại áp lực đã có từ ngay lần đầu tiên nhìn thấy Weah. Mà khi thực lực của hắn không ngừng đề cao, hắn lại phát hiện loại áp lực này chẳng những không có chút giảm bớt. Ngược lại, hắn càng lúc càng cảm nhận được từ Weah phát ra một cảm giác nguy hiểm thâm sâu khó dò.
Bộ Mặc mặc dù hết sức ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không liếc nhìn Tiếu Ba. Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nghiêm túc, vẫn cắn răng kiên trì huấn luyện.
Ngược lại Cừu San Ngọc đột nhiên có hứng thú chăm chú nhìn Tiếu Ba. Bởi vì trong phòng huấn luyện, Cừu San Ngọc cũng không có mang mặt nạ.
Khuôn mặt tinh xảo lộ ra trong không khí. Mang theo vài tia tự cao trước khi đắc ý nhìn hắn. Mỹ nữ! Tinh thần Tiếu Ba nhất thời rung lên.Tuy thế hắn nhanh chóng liền ý thức được một vấn đề quan trọng.
Nàng có phải là nữ nhân của lão bản?
Trần Mộ cùng Weah đi đến một góc phòng, hắn đem chuyện về cái thủ sáo nói một chút. Phản ứng của Weah rất trực tiếp:
- Ta đi đến chỗ Vũ Mân lấy.
Trần Mộ toát mồ hôi hột, bây giờ hắn mới suy nghĩ lại. Cùng Weah thương lượng kế hoạch hành động thật sự là chuyện nhầm nhọt sang trồng trọt. Weah là người có tư duy bạo lực điển hình, các vấn đề hắn gặp phải thì phản ứng đầu tiên để giải quyết chính là đả bại đối phương.
Trần Mộ lúc này mới ý thức được, mình dường như có chút khẩn trương. “Khẩn trương”. Phát hiện này khiến hắn có chút giật mình. Khẩn trương vì an toàn của bọn Alfonso sao?
Trước đó hắn vẫn cho rằng, người của Vạn Sĩ tộc cùng hắn chỉ bình thủy tương phùng, sau này cũng chẳng xuất hiện điều gì đặc biệt. Nhưng khi phát hiện bọn Alfonso có khả năng gặp nguy hiểm, hắn lại phát hiện mình rất khẩn trương.
Thì ra từ lúc nào không biết, bọn Alfonso sớm đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hắn.
Phải tỉnh táo!
Trần Mộ hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại. Kinh nghiệm của những năm gần đây, cuối cùng cũng phát huy tác dụng của nó. Nhịp tim của hắn dần dần ôn hòa, mà ánh mắt hắn cũng trở lên sắc bén lạ thường.
Cừu San Ngọc đang cùng Tiếu Ba tán gẫu. Nàng không ngờ, Tiếu Ba cũng láu cá như vậy. Mặc dù nàng mở miệng thăm dò không ngừng, nhưng khi đề cập đến chuyện nàng muốn biết, ngay lập tức trượt sang một bên. Nàng cảm thấy mỗi quyền của mình như đánh vào túm bông đang bay, rất khó chịu.
Nhìn dáng vẻ tươi cười hoa hòe hoa sói mang theo vài phần đùa đùa cợt cợt bất cần đời của Tiếu Ba, trong lòng nàng âm thầm nghiêm nghị. Tào Đông này cuối cùng là ai? Thân thủ của Weah đã sớm làm nàng kinh hãi dị thường, đột nhiên xuất hiện Tiếu Ba, cũng không phải là một người đơn giản a!
Nghĩ vậy, nàng không nhịn được liếc Trần Mộ. Nàng liếc một cái, vừa mới chạm phải ánh mắt sắc bén lanh lùng. Không thể kiềm chế được, trái tim nàng đập mãnh liệt!
Dường như chú ý tới ánh mắt của nàng, đối phương đi về phía nàng.
Thấy Trần Mộ đi tới, Tiếu Ba rất thức thời vọt ngay đến bên cạnh.
- Về Vũ Mân, ngươi hiểu rõ bao nhiêu?
Trần Mộ hỏi thẳng thừng.
- Vũ Mân?
Cừu San Ngọc sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới lời đồn, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía vòng tay đen trắng trên tay Trần Mộ, trêu tức nói:
- Chẳng lẽ người đối với nàng cảm thấy có hứng thú? Vậy người cần phải cẩn thận, nàng thực sự không phải là một nhân vật đơn giản.
- Không phải là nhân vật đơn giản?
Trần Mộ hỏi lại. Cừu San Ngọc là nhân vật quan trọng với Pháp Á, với mạng lưới tình báo của Pháp Á. Khẳng định sẽ có được tin tức mà người khác không biết.
- Thân thế Vũ Mân thế nào thì bây giờ còn không biết. Nhưng có chút quan hệ với Mai Cát. Chúng ta đề nghi ngờ, nàng có khả năng là con gái Mai Cát. Còn mẹ nàng là ai, vẫn là một ẩn số. Bên cạnh Vũ Mân luôn có lực lượng thần bí bảo vệ nàng. Từ lúc nàng xuất đạo đến nay, nàng không hề bị một chút tổn thương về thân thể nào.
Biểu tình của Cừu San Ngọc có chút nghiêm túc.
Trần Mộ nghe rất cẩn thận.
- Mấy năm trước, Mai Cát đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng, bắt đầu thay nàng thành lập Vũ Tự quân đoàn. Mà từ lúc bắt đầu, nàng dần dần thoát ly phạm trù nghệ nhân. Bắt đầu chuyên chú sự nghiệp từ thiện. Nhưng không thể ngờ, danh tiếng của nàng không hề giảm mà còn lên. Nhất là tại dân gian, nàng đạt được danh tiếng chưa từng có, nhận được rất nhiều yêu quý!
Nói tới đây, vẻ mặt của Cừu San Ngọc có chút lạnh lùng.
- Xem ra các người rất chú ý tới nàng a!
Trần Mộ có chút bất ngờ, Pháp Á tự nhiên sẽ cảm thấy hứng thú với một ngôi sao.
- Hừ. Điều này có gì kì quái? Hình tượng nàng ta tốt như vậy, nhân vật có thể hiệu triệu, chính là Pháp Á chúng ta cần! Chúng ta đã sắp xếp thử cùng nàng tiếp xúc, nhưng mỗi lần đều bị lực lượng thần bí bên cạnh nàng ngăn cản. Đợi sau này Mai Cát đến, chúng ta càng không dám ra tay. Chúng ta cũng không muốn làm cho hắn tức giận, huống hồ phía sau Mai Cát là Tinh viện, chúng ta không có ý định cùng Tinh viện xảy ra xung đột!
Cừu San Ngọc nghiêm mặt nói.
- Lực lượng thần bí?
Trần Mộ thì thào tự nói.
- Ta khuyên ngươi không nên có chủ ý với nàng. Với lực lượng của các ngươi. Làm như vậy không khác gì là lấy trứng chọi đá! Bây giờ xem ra, lực lượng bên cạnh nàng dường như là do Mai Cát phái tới.
Cừu San Ngọc khẽ nhíu cặp mày.
Nhìn nàng một cái, Trần Mộ bỗng nhiên nói:
- Vậy các ngươi nhất định muốn biết kỹ thuật trong tay nàng.
Cừu San Ngọc giật thót trong người, nghi hoặc nhìn Trần Mộ:
- Ngươi. Làm sao ngươi lại biết?
- Kỹ thuật của nàng phải không?
Trần Mộ lạnh lùng nhìn chăm chú vào Cừu San Ngọc, từng bước tới gần, không cho nàng có thời gian tiêu hóa tin tức này.
- Không biết, nhưng ta nghi ngờ là do mẹ nàng để lại.
Nói tới đây, nàng phản ứng mạnh mẽ để ngậm miệng lại. Nàng có chút hoảng hốt nhìn Trần Mộ. Trong ấn tượng của nàng, Trần Mộ chỉ là một nhân viên mô hình kỹ thuật. Nhưng biểu hiện hôm nay của Trần Mộ, khiến nàng không thể một lần nữa nhận thức đúng nam tử trước mặt này.
- Tiếp tục.
Giọng nói của Trần Mộ lộ ra mùi vị không thể phản kháng.
Trên gương mặt ngọc của Cừu San Ngọc hiện lên một tia sợ hãi, đối phương không có cho nàng bất cứ chút thời gian suy nghĩ nào nữa. Nhưng nàng cũng là người quyết đoán, liền mồm năm miệng mười nói hết rõ ràng:
- Chúng ta chú ý tới Vũ Mân không chỉ bởi vì danh tiếng của nàng, kỹ thuật trong tay nàng được chúng ta rất coi trọng.
Nói tới đây, nàng khẽ thở dài:
- Lịch sử của Pháp Á chúng ta mặc dù so với Lục đại còn lâu đời hơn nhưng trải qua thời đại Hyner Vincent Van, cũng bị đả kích nghiêm trọng. Rất nhiều kỹ thuật mấu chốt mất đi, dẫn đến chúng ta trong một thời gian rất lâu, chỉ có thể từng ly từng tý tìm kiếm để tự bảo vệ mình.
- Tạp giới vẫn là mục tiêu dài hạn của Pháp Á chúng ta, nói cho ngay chúng ta nghiên cứu so với tưởng tượng của mọi người bây giờ sớm nhiều lắm. Từ thời đại lưu phái, Pháp Á đời trước đã bắt đầu gắng sức nghiên cứu tạp giới, phương diện này chúng ta cũng có chút vững chắc. Mất đi kỹ thuật tạp phiến thời lưu phái càng khiến chúng ta phải đi trên một con đường khác.
- Có điều con đường này xa và khó khăn hơn chúng ta tưởng tượng nhiều lắm. Chúng ta tiêu phí một lượng lớn nhân lực vật lực, vẫn không có sản phẩm nào hoàn toàn thành công. Cho đến một lần trong lúc vô tình, chúng ta đọc cuốn nhật ký của một vị tiền bối ghi lại việc phát hiện một di tích. Di tích này là sản phẩm của thời đại Rosenberg, chế tạo ra nó là một vị chế tạp sư kiệt xuất của thời đại đó, hắn là một đệ tử của Rosenberg. Vị đệ tử này bởi vì lý do bẩm sinh nào đó, cảm giác của hắn không cao. Tuy vậy hắn có trí tuệ cực cao, đối với hệ thống tạp phiến có lý giải sâu sắc. Hắn liền bắt đầu thử không sử dụng cảm nhận, mà có thể phát huy lực lượng của tạp phiến. Hắn phát minh ra rất nhiều tạp giới, sư phụ hắn trong quá trình đó cũng chỉ điểm rất nhiều. Sau này, khi Rosenberg bắt đầu lên đường sống cuộc sống vân du, vị chế tạp sư này liền tại một khu rừng nào đó, bắt đầu kiến tạo phòng thí nghiệm của chính mình.
Trần Mộ cảm thấy trái tim chính mình mạnh mẽ co rút lại, hít thở dường như có chút khó khăn, giọng nói của Cừu San Ngọc trong tai hắn trở nên chợt xa chợt gần!
Hắn dường như muốn thốt ra – Hạ Thành!
Không nhìn thấy sự khác thường của Trần Mộ, Cừu San Ngọc cũng đang đắm chìm trong sự sùng kính với vị tiền bối kia, nàng tiếp tục nói:
- Cái này chỉ là truyền thuyết xuất hiện trong quyển nhật ký của một vị tiền bối, chúng ta cũng không có biện pháp khảo cứu. Nhưng mà, chúng ta trong lúc vô ý có một lần phát hiện, Vũ Mân mang theo năm bản bút ký, trên đó có ghi lại nhiều thứ có khả năng là kỹ thuật tạp giới. Điều này khiến chúng ta chú ý, mặc dù không biết mấy cái kỹ thuật tạp giới là cái gì, nhưng lúc ấy là lúc chúng ta nghiên cứu… Là thời điểm gian nan nhất. Thế là chúng ta quyết định dùng tất cả các biện pháp nhằm đoạt được kỹ thuật trong tay Vũ Mân.
- Chúng ta mượn thân phận phú thương liên lạc với Vũ Mân, hy vọng mua được bản bút ký trong tay nàng. Rất kỳ quái, nàng không hề biết giá trị của năm bản bút ký này, nhưng thập phần kiên quyết cự tuyệt đề nghị của chúng ta. Ngày hôm sau, chúng ta mất liên lạc với nội ứng.Thế là chúng ta một hoạt động ám tập, sau khi đại giới nỗ lực cực thảm trọng, cuối cùng thì chúng ta cũng đạt được một quyển bút ký. Nhờ nội dung của bản bút ký này, chúng ta mới nghiên cứu chế tạo thành công chiến xa! Chúng ta nghi ngờ, bản bút ký kia cùng di tích thần bí kia có quan hệ.
Thần thái Cừu San Ngọc cực kỳ tự hào, dù sao với thứ giống chiến xa như vậy, nhưng là vũ khí đủ để xoay chuyển liên bang thế cục. Nàng ngay sau đó nói:
- Bản bút ký chúng ta đạt được kia thập phần cũ kỹ, bút tích đẹp đẽ, rõ ràng là do nữ nhân viết. Lại kết hợp với thái độ của Vũ Mân, cho nên ta mới hoài nghi đó có thể là di vật của mẹ nàng.
Trong đầu Trần Mộ hỗn loạn, ngổn ngang trăm mối. Lai lịch Hạ thành, hắn trước tới giờ vẫn suy đoán, không ngờ còn có lai lịch như vậy.
Còn có Vũ Mân, phía sau còn ẩn chứa một bối cảnh vững chắc như thế!
Vốn rất nhiều sự tình tưởng chừng đơn giản trong mắt hắn, dường như thoáng cái đã trở nên phức tạp. Vũ Mân muốn làm gì? Nàng vì cái gì mà chế tạo thủ sáo năng lượng chứ? Nàng không sợ Pháp Á đoạt được sao?
Sâu trong đáy lòng hắn không hiểu sao lại trầm tĩnh lại. Nếu nói như thế, phương pháp chế tạo thủ sáo năng lượng đang ở trong tay Vũ Mân, rất hiển nhiên không có quan hệ với bọn Alfonso.
Có được điểm ấy, với hắn như thế là đủ rồi. Còn như cái thủ sáo năng lượng, hắn không tin không ai có thể chế tạo ra được. Hắn có thể xem hiểu phương pháp chế tạo, nhưng hiểu cũng không có nghĩa hắn có thể làm được.
Thủ sáo năng lượng, là một món tạp giới có kết cấu thập phần phức tạp, có yêu cầu về công nghệ chế tạo kim loại cực cao. Ngoại trừ bọn Alfonso. Ngoài trừ bọn Alfonso, Trần Một thật sự không thể nghĩ ra ai có đủ tư cách chế tạo ra linh kiện đó. Là hắn, cũng không có tư cách chế tạo. Hiển nhiên, nguyện vọng của Vũ Mân đã không có hy vọng.
Trấn tĩnh lại khiến cả người Trần Mộ rõ ràng trở nên ôn hòa rất nhiều. Hơi thở đột nhiên biến hóa, làm Cừu San Ngọc có chút khó hiểu.
Nàng vừa muốn hỏi Trần Mộ thì tiếng đập cửa không hề báo trước vang lên.
Động tác của mọi người trong phòng nhất tề dừng lại.