Chấn động năng lượng trong không khí dày đặc đến mức khiến cho kẻ khác muốn phát điên, cả thành Đông Thụy đều bị kinh động. Vô số ánh sáng từ những nơi hẻo lánh ở thành Đông Thụy liên tiếp hiện ra, hàng vạn tên tạp tu mang theo lồng năng lượng bay lên không trung, hoảng sợ nhìn những chùm ánh sáng chói mắt ở phía xa xa. Cho dù là cách xa hơn mười km, không cần cố sức cũng nhìn thấy những chùm ánh sáng chói mắt màu trắng kia một cách rõ ràng.
Mấy vạn tên tạp tu lơ lửng giữa không trung không nói được một lời nào, đưa mắt nhìn nhau. Chấn động năng lượng dập dờn trong không khí khiến cho mỗi người bọn họ cảm thấy áp lực vô cùng. Cổ hơi thở hủy diệt kia dường như có thể khơi dậy sự sợ hãi và rung động ở sâu trong lòng mọi người.
“Thủ trưởng, kia hình như là địa bàn của Thái Thúc gia..” Một tên tạp tu của sở cảnh vệ lắp bắp nói.
“Đúng vậy.”
Vinh Minh lên tiếng trả lời, Vẻ mặt trầm mặc nhưng trong ánh mắt toát ra sự lo lắng bất an. Không cần suy nghĩ hắn cũng biết là nổ mạnh quy mô lớn như thế không phải tạp tu bình thường có thể tạo thành. Người thứ nhất hiện lên trong đầu hắn là Bạch tổng quản, nhưng mà nghĩ đến ngày đó Bạch tổng quản đã bị thương, hắn lập tức loại trừ khả năng này.
Môi mím chặt, trên khuôn mặt cương nghị của Vinh Minh lộ ra vài phần lo lắng. Cùng với sự gia tăng số lượng các cao thủ đến Đông Thụy, các nhân tố không ổn định ngày càng nhiều. Nếu như không cẩn thận sẽ không thể khống chế được tình hình. Cả sở cảnh vệ chỉ có một mình hắn có thể coi là cao thủ, nhưng đối với những cao thủ này thì một mình hắn, lực uy hiếp có lẽ chỉ là một con số không tròn trịa.
Hắn không khỏi cười khổ trong lòng, bất quá khuôn mặt hắn rất nhanh phục hồi vẻ ngưng trọng. Từ những chấn động năng lượng đang tàn phá điên cuồng bừa bãi trong không khí, có thể thấy được hai tạp tu đang giao chiến có thực lực không hề thua kém chính mình, cũng không phải tạp phiến bình thường có thể tạo thành. Thực lực mạnh mẽ, hơn nữa còn có được tạp phiến cao cấp, những tạp tu như vậy chắc chắn đều có lai lịch không tầm thường.
Càng khiến hắn cảm thấy bất an là có rất ít tạp tu không hề kiêng kị mà ra tay trong thành thị như vậy.
Rốt cuộc là ai?
Vũ Tự quân đoàn, Mai Cát bỗng nhiên đứng dậy, “ý” lên một tiếng.
Phòng Thế đang nhanh chóng phi hành, tay dẫn theo tên thích khách tạp tu cũng bỗng nhiên ngừng lại, nhìn về phía những chùm sáng màu trắng, vẻ mặt có chút đăm chiêu. Bất quá hắn dừng lại một lát rồi lần nữa xoay người rời đi.
Tiểu Bộ Mặc ngơ ngác nhìn những chùm ánh sáng màu trắng cách đó không xa. Sóng xung kích do nổ mạnh hình thành khiến hắn chút nữa không thể ổn định được thân hình, cũng may Weah đang túm lấy cổ hắn.
Tư thế của Weah lúc này nhìn qua cực kì tráng lệ. Tay trái hắn dẫn theo Tiểu Bộ Mặc, tay phải dẫn theo Cừu San Ngọc, còn Trần Mộ thì bị hắn kẹp dưới nách.
“Thật là lợi hại!” Tiểu Bộ Mặc lúc này mới từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, nhịn không được sợ hãi mà than. Hai mắt hắn trực tiếp nhìn thẳng vào những chùm ánh sáng này mà không sợ bị tổn thương giác mạc. Tốc độ của Weah giống như một tia chớp. Ngắn ngủi một cái chớp mắt bọn họ đã cách đại lâu khoảng năm trăm mét.
Hai mắt Tiểu Bộ Mặc hoa lên, thân hình hắn bị Weah kéo lui về phía sau.
“Weah, chúng ta còn phải lùi lại nữa sao?” Tiểu Bộ Mặc nghi hoặc. Mặc dù hắn không hiểu nhưng hắn có thể cảm giác được sóng xung kích do vụ nổ sẽ không thể lan đến gần vị trí bọn họ đang đứng.
“Lầu sắp sụp.” Weah mắt nhìn phía trước, hai chân không hề có một chút chậm trễ.
Vẻ mặt của Tiểu Bộ Mặc nhất thời ngây dại, hắn lắp bắp nói: “ Lầu… Lầu sắp sụp?” Hắn không nhịn được mà ngẩng đầu về phía tòa đại lâu. Tòa đại lâu này cao tới 160 tầng, có thể nói trong con mắt của Tiểu Bộ Mặc thì nó giống như một con quái vật lớn.
“Thật là lợi hại!” Trong mắt Tiểu Bộ Mặc lộ vẻ hưng phấn, hai mắt sáng ngời. Ý nghĩ của hắn tương đối đơn giản hắn nghĩ rằng nếu để hắn đến hủy lầu thì tuyệt đối không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng mà hiện tại tòa đại lâu lại bị người đánh sụp, có thể thấy được lợi hại đến mức nào a!
Trần Mộ bị Weah kẹp ở dưới nách, đây không phải là chuyện gì hay ho cho lắm, bất quá lúc này hắn không có tâm tư để ý đến điều này nữa, sắc mặt hắn cực kì ngưng trọng: “Tiếu Ba bị thương, a, Tang Hàn Thủy không sao.” Hắn mặc dù không thể hành động nhưng cảm giác của hắn vẫn có thể sử dụng được.
Hắn bỗng nhiên hét lớn: “Weah, bên phải!”
Weah không chút do dự hướng sang bên phải chạy như điên. Nhấp nhô mấy cái liền nhìn thấy Tiếu Ba đang nằm trên mặt đất. Hắn đã lâm vào hôn mê, trên khóe miệng máu tươi tràn ra, y phục trên người bị tàn phá không chịu nổi.
“Hoàn hảo, không có vấn đề gì lớn.” Trần Mộ thở ra một hơi. Hơi thở của Tiếu Ba mặc dù yếu ớt nhưng vẫn còn tương đối vững vàng.
Bỗng nhiên hắn nghe được tiếng vui mừng và kinh ngạc của Tang Hàn Thủy: “Ông chủ!”
Quay người sang phía bên cạnh, khi Trần Mộ nhìn người đứng bên cạnh Tang Hàn Thủy, không nhịn được sửng sốt: “Giải Yến Bạch!” Tại thành phố Lars, Giải Yến Bạch đã để lại cho hắn ấn tượng sâu đậm: quang minh, thẳng thắn, vô tư khiến hắn đánh giá rất cao cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra.
“Không ngờ Bạch tổng quản cũng biết ta.” Giải Yến Bạch mỉm cười nói, hắn cũng không khỏi âm thầm đánh giá nhân vật vừa mới nổi tiếng này. Từ làn da lộ ra có thể thấy được vết thương của hắn còn chưa khỏi hẳn, trên mặt bởi vì có mặt nạ bao phủ nên không thể nhìn thấy mặt hắn, nhưng mà ánh mắt sáng ngời của hắn cũng khiến hắn sinh hảo cảm. Bất quá khiến hắn cảm thấy nghi hoặc là Bạch tổng quản nhìn qua dường như có chút quen mắt.
Để đối phương không hiểu lầm, Giải Yến Bạch chủ động giải thích: “ Sư phụ của ta cùng với Caesar tiền bối từng quen biết nhau. Nghe nói Bạch huynh là truyền nhân của Caesar tiền bối nên ta trực tiếp đến đây.”
Đúng lúc này, những tiếng ầm ầm truyền đến, đại lâu bắt đầu sụp đổ, cát đá văng tung tóe khắp nơi. Tất cả chiến đấu đã ngừng lại, những tạp tu đánh lén đều biến mất trong bóng đêm, những tạp tu khác bắt đầu duy trì trật tự. Cũng may là Thái Thúc Thành đã để cho tất cả công nhân nghỉ ngơi, nếu không trận chiến hôm nay không biết sẽ khiến bao nhiêu người chết.
Cảnh tượng tòa đại lâu cao 160 tầng sụp đổ cực kì tráng lệ, cát bụi bay ra ngoài hơn hai km. Ngay cả chỗ bọn Trần Mộ đang đứng cũng bị cát bụi bao phủ. Bọn họ đành phải ngừng nói chuyện, di chuyển đến một chỗ khác.
Mà Tiếu Ba lúc này đã tỉnh lại, hắn vừa tỉnh lại thì không nói gì mà im lặng ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt trầm tư. Trận chiến hôm nay đối với bất cứ người nào mà nói, đều khá vất vả. Nhất là Tiểu Bộ Mặc, lần đầu tiên thực chiến, phải đối mặt với một tạp tu mạnh mẽ như Tư Đông Khấu, áp lực mà hắn phải thừa nhận là rất lớn. Thắng lợi của hắn chủ yếu là do may mắn, nếu như Tư Đông Khấu không bị phân tâm do chịu ảnh hưởng của dao động năng lượng thì đây tuyệt đối sẽ là một hồi chiến đấu gian khổ. Bây giờ khi thả lỏng cơ thể Tiểu Bộ Mặc liền nhất thời cảm thấy cả người bủn rủn không sao chịu nổi.
Tang Hàn Thủy chỉ bị mệt mỏi về tinh thần. Đối mặt với tuyệt đỉnh tạp tu như Phòng Thế, có thể nói là một khảo nghiệm lớn về mặt ý chí và tinh thần. Bất quá Tang Hàn Thủy nhận được lợi ích rất lớn từ trận chiến hôm nay. Trải qua một thời gian để tiêu hóa, thực lực của hắn có khả năng sẽ tiến thêm một bước.
Mà người thu được lợi ích lớn nhất chính là Tiếu Ba. Hắn hiện tại không chỉ đang khôi phục cảm giác mà còn đang tiêu hóa những cái được và mất của trận chiến này. Hắn vốn là một người am hiểu lấy thực chiến để ma luyện chính mình. Trước kia để tăng lên thực lực, hắn một mình xâm nhập rừng cây. Nhưng mà dã thú cho dù mạnh mẽ tới đâu cũng không thể nào so sánh được với cao thủ chân chính. Tới cấp bậc của hắn bây giờ, nếu muốn nâng cao thực lực, không phải chỉ dựa vào huấn luyện là có thể đạt được mục đích.
Trận chiến ngày hôm nay khiến hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng. Hắn đã dùng toàn bộ thực lực của mình, mà thực lực của đối phương cũng sàn sàn như hắn, có thể nói là một đối thủ rất tốt.
Người cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, người cần suy nghĩ thì suy nghĩ, mọi người tùy ý mà ngồi, không ai lo lắng đến vấn đề an toàn. Mặc dù vết thương của Trần Mộ chưa lành. Tiếu Ba, Tang Hàn Thủy và Tiểu Bộ Mặc không còn sức chiến đấu, nhưng có Weah và Giải Yến Bạch ở đây, ngay cả Đường Hàm Phái có mặt ở đây cũng sẽ không dám ra tay.
Trần Mộ và Giải Yến Bạch trò chuyện khá tâm đầu ý hợp, Cừu San Ngọc lặng lẽ ngồi ở một bên không hề lên tiếng.
“Nói thật, nếu không phải Đàm Vũ Mân chính miệng nói ra, ta sẽ không dám xác định thân phận của Bạch huynh đệ.” Giải Yến Bạch sang sảng cười nói: “Có thể gặp được Bạch huynh đệ, lần đến Sương Nguyệt Hàn Châu này của ta xem như không phí công vô ích. Năm đó sư phụ của ta nhận được ân huệ của Caesar tiền bối, ân huệ này cuối cùng nằm ở trên người Yến Bạch, ta vẫn muốn tìm cơ hội báo đáp Caesar tiền bối, đáng tiếc là không có duyên gặp mặt.”
Trần Mộ nghe được những lời này thì như lọt vào sương mù: “Thời gian mà Caesar tiên sinh truyền thụ kĩ xảo cho ta rất ngắn, ông ấy cũng không có nói với ta những chuyện trước kia.”
Giải Yến Bạch cười nói: “Sự tình cụ thể và tỉ mỉ ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là năm đó sư phụ của ta từng được Caesar tiền bối chỉ điểm kĩ xảo của Yên Chi Hồng Chỉ. Mặc dù năm đó bà không tiếp tục tập luyện một lần nữa, nhưng bà đã truyền những kỉ xảo này lại cho ta. Từ mức độ nào đó mà nói, ta và Bạch huynh đệ cũng có thể xem như huynh đệ.” Hắn có chút tiếc nuối nói: “Những chuyện của Caesar tiền bối ta từng nghe sư phụ ta nói qua một ít, cho nên sau khi học xong Yên Chi Hồng Chỉ, ta liền đi tới Liên Bang Tổng Hợp Học phủ. Đáng tiếc là lúc ấy thực lực của ta còn kém Pafuchake quá xa, không thể rửa hận cho tiền bối được.”
Trần Mộ không khỏi lộ vẻ xúc động. Hắn từng nghe nói qua về cuộc chiến thành danh của Giải Yến Bạch. Lúc ấy Trần Mộ còn tưởng rằng hắn và Pafuchake có thù oán, không ngờ nguyên nhân là như thế. Nhận ân huệ của người, cho nên không tiếc tính mạng đi khiêu chiến hiệu trưởng của một trong Lục Đại. Dũng khí và tính cách như thế không khỏi khiến cho người khác tán thưởng.
Trần Mộ không khỏi nhớ tới giao dịch của mình và Caesar: khiêu chiến Đường Hàm Phái. Chuyện này vẫn là một tảng đá đè nặng trong lòng hắn. Hiện tại nhìn thấy sự sảng khoái và chính trực của Giải Yến Bạch, đối mặt với cao thủ trong truyền thuyết như Pafuchake, hắn cũng có can đảm khiêu chiến, không hề có một chút sợ hãi, khiến cho Trần Mộ khâm phục vô cùng.
“Bất quá, Bạch huynh, các ngươi tại sao lại trêu chọc Khố Tịch Tự?” Giải Yến Bạch nhíu mày.
“Khổ Tịch Tự?” Trần Mộ sửng sốt.
Tiếu Ba lúc này mở to mắt, bỗng nhiên nói: “Kẻ đánh nhau với ta là tạp tu của Khổ Tịch Tự?”
“Ừ, tạp phiến mà hắn sử dụng là Già Mục Xà Mâu, là một trong ba truyền thừa cao nhất của Khổ Tịch Tự. Thực lực của hắn có lẽ phải đứng đầu ở Tây Tự. Bất quá xưa nay Khổ Tịch Tự vẫn rất ít khi tranh chấp với người khác, thanh danh của các cao thủ tạp tu không hiện ra ngoài, tên ta cũng không biết.” Giải Yến Bạch liếc mắt nhìn Trần Mộ: “Trong Lục Đại, Khổ Tịch Tự luôn ẩn giấu, ít khi tranh chấp với người khác nên thực lực cũng khó đoán nhất. Ngay cả Liên Bang Tổng Hợp Học phủ cũng không dám trêu chọc bọn hắn.” Trong ngôn ngữ, có vài phần khuyên bảo.
Tinh thần của Tiếu Ba chấn động, thì ra tên tạp tu khô gầy kia xuất thân từ Khổ Tịch Tự, hơn nữa tấm tạp phiến kia còn là một trong ba truyền thừa cao nhất của Khổ Tịch Tự. Chính mình có thể bất phân thắng bại cùng hắn, điều này làm cho lòng tin của hắn vào bản thân tăng lên rất nhiều!
Khổ Tịch Tự nhìn chăm chú chính mình từ khi nào? Trần Mộ cực kì buồn bực trong lòng, giữa mình và Khổ Tịch Tự cũng không có mâu thuẫn gì a!