Cướp đoạt chiến lợi phẩm dù thế nào mà nói cũng đều là chuyện cực kỳ hạnh phúc.
Tiếu Ba cùng Tang Hàn Thủy hai người kẻ chạy trước người chạy sau, cười đến không ngậm nổi miệng. “Hê hê, lại có một tấm tạp phiến năm sao. Đám người này thật là giàu có a!” Tiếu Ba miệng cười toe toét, vẻ mặt tham tiền, nước miếng nhễu cả ra.
Tang Hàn Thủy như rơi vào trạng thái nửa điên nửa khùng. Trong con mắt tam giác toàn sao là sao, khua tay múa chân la hét: “Phát tài rồi! Phát tài rồi! Thật sự phát tài rồi! Thật là nhiều tạp phiến tốt! Trời ơi, lại còn có truyền thừa nữa!”
Hai mươi tên tạp tu. Một nửa trong số đó là tạp tu cấp bảy trở lên, nghĩa là cũng có đến mười tên tạp tu cấp bảy. Những tạp phiến mà đám tạp tu này mang theo bên người tự nhiên đều là thứ tốt. Hơn nữa vì tránh bị hư hao, bọn họ đều sử dụng tạp bao với tài liệu chế tạo có tính năng bảo vệ hết sức ưu tú. Đại bộ phận tạp bao vẫn còn hết sức hoàn hảo, điều này rõ ràng là đã tiện nghi cho bọn Trần Mộ. Tuy nhiên vẫn có vài tạp bao trong vụ nổ mạnh kịch liệt mà bị hư hỏng hoàn toàn.
Hai người Tiếu Ba và Tang Hàn Thủy Có thể nói sờ mó từng ly từng tí, hai người không chút kiêng kị nào đem đám người này lục soát trên người không sót một chỗ, không một kiện đồ vật nào có thể tránh được sự liên hợp cướp đoạt này.
Cuối cùng thống kê lại, tạp phiến năm sao tổng cộng có tám tấm, trong đó có bốn tấm có truyền thừa, còn tạp phiến tạp nham khác thì có đến hằng hà sa số. Nhưng mà có thể làm cho những tạp tu này tiện tay mang theo thì làm sao lại là tục phẩm được? Rất nhiều tạp phiến có cấu vân tinh xảo đến ngay cả Trần Mộ cũng được mở rộng tầm mắt.
Trần Mộ để cho hai người Tang Hàn Thủy và Tiếu Ba mỗi người tự chọn lấy hai tấm tạp phiến năm sao làm của riêng, đều là có chứa truyền thừa. Các tạp phiến phụ trợ khác, hai người đều lấy không ít.
Tang Hàn Thủy và Tiếu Ba cứ như đang cầm bảo vật trên tay vậy, thứ đang cầm này chính là tạp phiến.
Hai người này giống nhau ở chỗ đều có khát vọng phi thường đối với tạp phiến tốt. Tiếu Ba xuất thân khu bình dân, vì để đề cao thực lực mà một mình lẻ loi xâm nhập rừng cây. Vì thế ngay khi hắn đối mặt với Luân do Trần Mộ đưa cho liền không hề có chút chống cự nào. Còn Tang Hàn Thủy thì sự cuồng nhiệt đối với tạp phiến lại càng không cần phải nói. Cho dù là vậy, nhưng đối với những tạp phiến năm sao truyền thừa xuất ra từ Liên bang Tổng hợp học phủ, bọn họ lúc trước có nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Đây đều là bí mật bất ngoại truyền của Liên bang Tổng hợp học phủ. Mà hôm nay, bọn họ thậm chí còn chọn lựa đến vài tấm tạp phiến bên trong đó để lấy đi, điều này một lần nữa làm cho hai người như đang trong mộng.
Cái này đều là bảo bối a!
Không có ai lại ngại có nhiều tạp phiến tốt. Dù là loại tạp phiến nào, thì chúng đều có tác dụng. Không bao giờ có tạp phiến vạn năng, vậy nên có thêm một tạp phiến cũng có nghĩa, nếu gặp phải nguy hiểm thì cũng có thêm một lựa chọn. Một cảm giác giàu có mãnh liệt tràn ngập tâm thần của hai người.
Trần Mộ lặng im nhìn về mảnh rừng nằm hỗn độn ngổn ngang. Từ trạng thái khẩn trương dần buông lỏng, cảm giác thân thể cường hãn của hắn có chút chùng xuống. Trận chiến ngày hôm nay thắng lợi thu được thật vượt xa tưởng tượng của hắn. Ngay khi hồi tưởng lại vẫn làm cho hắn có chút sợ hãi – Nếu một phân đoạn mà mắc sai lầm thì trận chiến ngày hôm nay lập tức sẽ lâm vào cục diện vô cùng khó khăn. Lần đầu tiên bố cục lại phải đối mặt với tình huống khó khăn, ban đầu hắn cũng không trấn định như biểu hiện ra ngoài đến vậy. Chỉ là vì muốn mang đến cho người khác thêm nhiều yên tâm mà hắn cật lực làm cho chính mình biểu hiện lãnh đạm bình tĩnh hơn. Đây là học theo cách của Bagnell. Cho dù là có bao nhiêu nguy hiểm, tình huống có gian nan đi nữa thì Bagnell thủy chung sẽ vẫn giữ bộ dạng tốt nhất. Chính cái vẻ mặt thong dong trấn định như thế, mỗi lần đều mang đến cho Trần Mộ cảm giác rất an toàn.
Không biết lúc nào, Weah đã ở bên người Trần Mộ.
“Đầu gỗ, làm không tồi.” Thanh âm của Weah không lớn, ngữ khí vẫn bình thản như trước nhưng vẫn khiến Trần Mộ kinh ngạc ngẩng đầu, Weah rất ít khi khen ngợi hắn. Bổng nhiên tâm tình của Trần Mộ lập tức trở nên rất tốt.
“May mắn có các ngươi hỗ trợ.” Trần Mộ nhoẻn miệng cười.
Nghĩ đến đây. Tâm tình của hắn lại càng trở nên tốt hơn. Weah vẫn đi theo bảo vệ hắn, truyền thụ cho hắn các loại kĩ xảo. Tiểu Bộ Mặc tuổi tác nhỏ như vậy thế mà cũng đi trợ giúp hắn tham gia chiến đấu. Hai người Tiếu Ba và Tang Hàn Thủy, ở trong trận chiến đấu này phát huy tác dụng nếu so với bản thân Trần Mộ còn lớn hơn rất nhiều. Ở trận chiến đấu này, vai trò Trần Mộ đảm nhiệm chính là chỉ huy. Số lượng địch nhân mà hắn giết ngược lại là ít nhất trong năm người.
“Đầu gỗ, chờ ngươi cường đại rồi, theo ta đi đến một nơi.” Weah nói.
Trần Mộ giật mình kinh hãi. Đột nhiên hắn lập tức ý thức được những lời Weah nói có ý tứ gì, không khỏi ngạc nhiên vui mừng nói: “Weah, trí nhớ của ngươi khôi phục rồi sao? Ngươi nhớ được quê quán của mình ở đâu ư?”
“Ừ.” Ánh mắt Weah hướng về phía xa xa, con mắt híp lại: “Phải trở nên cường đại hơn.”
Trần Mộ đột nhiên cả kinh. Weah mặc dù ngữ khí không biến hóa rõ ràng lắm, nhưng là Trần Mộ đối hắn hiểu rất rõ, chỉ sợ so với việc hiểu rõ về bản thân chỉ thấp hơn một chút. Weah đã động sát khí!
Trần Mộ biết sát khí này đương nhiên không phải nhằm vào chính mình. Nhưng mà việc có thể làm cho Weah động sát khí thì…!?!
Hơn nữa từ trong lời nói của Weah, Trần Mộ đã nắm bắt được một ít tin tức khiến cho hắn cũng thấy kinh hãi. Không hề nghi ngờ, Weah muốn chính mình trợ giúp! Đúng là điểm này, làm cho Trần Mộ cảm giác khiếp sợ! Cho đến tận bây giờ, Trần Mộ chưa từng thấy Weah bị thất bại. Thậm chí kể cả dạng cao thủ đứng đầu Liên Bang như Phòng Thế cũng đã bị Weah làm cho trọng thương.
Trong một khoảng thời gian rất dài, Trần Mộ thậm chí cho rằng Weah chưa bao giờ bị thua, cho dù là gặp phải nhân vật đệ nhất liên bang Đường Hàm Phái. Mặc dù chưa chắc có thể thắng, nhưng là cũng tuyệt sẽ không thua! Mà giờ đây, Weah, vô địch trong lòng Trần Mộ lại nhờ chính mình xin trợ giúp! Điều này mang đến cho Trần Mộ một đả kích thật lớn. Kẻ nào mà đến ngay cả Weah cũng đánh không lại kia chứ? Thế giới này còn có người cường đại đến thế sao?
Lúc này Trần Mộ mới chợt nhớ đến, trước đây, Weah cũng đã từng nói qua những lời tương tự, chỉ là lúc ấy hắn vẫn chưa quá để ý. Hiện tại nghĩ đến, đại khái Weah khi đó cũng đã thường nhắc đến một ít a.
“Được!” Trần Mộ nói như chém đinh chặt sắt, mạnh mẽ siết chặt nắm tay: “Weah, ta nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ!” Một cỗ nhiệt huyết xông thẳng lên đỉnh đầu Trần Mộ. Nếu như nói, trên đời này có người nào đó có thể khiến bản thân hắn có mất mạng cũng nguyện ý trợ giúp, thì Weah chính là một trong số đó! Đáp ứng Caesar trong tương lai sẽ khiêu chiến Đường Hàm Phái, bất quá trong tư tưởng Trần Mộ chỉ là đánh một trận mà thôi, trong lòng cũng không quá để ý. Nhưng là đối mặt với thỉnh cầu của Weah, Trần Mộ lại không chút do dự đặt nó vào hàng ngũ một trong những mục tiêu trọng yếu hàng đầu của chính mình!
Song ngoài dự tính của Trần Mộ chính là Weah lại lắc đầu: “Đầu gỗ, ta nói không phải loại cường đại này.”
Hắn nhíu mày, tựa hồ suy nghĩ làm như thế nào biểu đạt ý nghĩ của chính mình. Qua một lúc lâu, hắn mới chỉ về phía đám thi thể, mang theo một tia cố sức nói: “Là cường đại theo dạng như hôm nay vậy.”
Cường đại theo dạng như hôm nay? Trần Mộ không khỏi sửng sốt. Qua một hồi lâu, hắn mới phản ứng lại, dò xét hỏi: “Weah, ý ngươi nói chính là chỉ huy chiến đấu?”
“Ừ.” Weah gật đầu. Hắn nhìn thoáng qua Tang Hàn Thủy cùng Tiếu Ba, nói tiếp: “Đầu gỗ, ít người quá.”
“Cần rất nhiều người?” Trần Mộ hỏi với chút ngỡ ngàng. Weah gặp phải cái loại phiền toái gì đây? Sự hiếu kì trong lòng hắn nhất thời tăng vọt lên. Lai lịch thân phận của Weah vẫn là đầy bí ẩn. Hiện tại khó khăn lắm hắn mới khôi phục lại trí nhớ. Trần Mộ tự nhiên rất muốn biết.
“Ừ. Rất nhiều.”
“Cần nhiều đến bao nhiêu?” Trần Mộ thử dò xét, cho dù hắn cũng biết, với Weah mà hỏi như vậy, phỏng chừng cũng chẳng ra được cái kết quả gì.
Weah tựa như nghiêng đầu suy nghĩ nói: “Rất nhiều. rất nhiều.”
Quả nhiên…
Đầu Trần Mộ như đen đặc. Tất cả những gì Weah tinh thông đều dính dáng tới kĩ xảo vô tạp lưu. Còn về phương diện khác, hắn thật sự không có nửa điểm thiên phú, nhất là về số học. Trần Mộ phải quan sát từ nhiều góc độ trên nhiều phương diện khác nhau mới có thể nói được.
“Địch nhân rất nhiều?” Trần Mộ hỏi.
“Ừ. Rất nhiều.” Weah mặt không chút thay đổi cố gắng dùng hai tay múa may một chút. Nhưng rất nhanh hắn liền bỏ việc này, đối với hắn mà nói động tác này đòi hỏi khó khăn rất cao, nhưng hắn vẫn là bổ sung một câu: “Rất nhiều.”
Trần Mộ hiểu được, địch nhân của Weah hẳn là một thế lực lớn, nhân số đông đảo cho nên Weah không cách nào bằng vào sức của một cá nhân mà chiến thắng.
“À, bọn họ hiện ở nơi nào?” Nói một lúc, Trần Mộ liền ý thức được chính mình hỏi không đúng, vội vàng bổ sung một câu: “Có phải ở trong Liên Bang hay không?”
Weah lộ ra sắc thái ‘mơ màng’ lắc đầu: “Không biết.”
Không biết! Câu trả lời này làm cho Trần Mộ có chút ngoài ý muốn. Hắn suy nghĩ một chút hỏi: “Ngươi biết làm cách nào có thể tìm đến nơi của bọn họ không?”
“Ừ. Có thể tìm tới.” Weah đối điểm này lại dị thường khẳng định.
Hỏi đến điều này, trong đại não của Trần Mộ đã đại khái có thể khái quát được, địch nhân của Weah là một thế lực lớn. Weah muốn tiêu diệt bọn họ. Cái thế lực này có nhân số đông đảo, thực lực cường đại. Chuyện này đích xác là một chuyện phiền toái nhưng không phải là không thể hoàn thành. Hơn nữa, việc này và kế hoạch tiếp theo của chính mình không ngờ lại vô tình mà lại hợp.
“Ông chủ, chúng ta cần phải đi.” Tang Hàn Thủy tiến lại gần nhắc nhở Trần Mộ. Hắn chỉ vào đám tạp tu ở phía xa xa đang hướng phía này bay tới. Đại khái là tạp tu ở trấn Albies sau khi nghe thấy thanh âm chiến đấu đã dừng lại, bèn chạy đến nơi đây để xem một chút.
“Chờ một chút.”Trần Mộ từ bên trong tạp bao lấy ra tấm tạp phiến đã sớm chuẩn bị tốt từ trước.
“Thu hình tạp?” Tang Hàn Thủy cùng Tiếu Ba hai người nhất tề sửng sốt. Thu hình tạp là một loại tạp phiến mới ra đời cách đây vài năm, nó có thể thu lại một đoạn hình ảnh chân thật.
Thu hình tạp càng cao cấp, hình ảnh thu được lại càng rõ nét, nội dung có thể thu được lại càng nhiều. Hiện tại, thu hình tạp phần lớn được dùng trên tay đám tạp tu trinh sát tiền phương, bọn họ sử dụng thu hình tạp thu cảnh chiến đấu ở tiền tuyến rồi truyền về cho hậu phương.
Ông chủ lấy ra chính là một tấm bốn sao thu hình tạp.
Trần Mộ ‘ừ’ một tiếng, liền đem thu hình tạp cắm vào độ nghi. Trước mặt hắn bắn ra một đạo quầng sáng nhỏ ước chừng khoảng mười phân, một màn hình năng lượng bán trong suốt xuất hiện ở trước mặt quầng sáng. Màn hình năng lượng có thể lấy tay đến điều chỉnh phương vị, cũng có thể dùng cảm giác để khống chế. Mà người sử dụng dùng quầng sáng nhỏ để quan sát rồi tự mình quay lại nội dung. Hết sức tiện lợi!
Trần Mộ hết sức cẩn thận đem toàn bộ chi tiết chiến trường thu lại. Nhất là khuôn mặt của các tạp tu trong đoàn Truy sát của Liên bang Tổng hợp học phủ, tất cả đều được thu lại. Một vài tạp tu đã bị oanh tạc đến mức ngay cả mặt mũi cũng không thể phân biệt ra được nhưng Trần Mộ vẫn đem bọn họ đều chụp hết lại.
Tiếu Ba cùng Tang Hàn Thủy mặt mặt dò xét, hai người trong lòng đồng thời dâng lên một chuỗi nghi hoặc. Ông chủ đang làm cái gì vậy?