Tập Hung Tây Bắc Hoang FULL


Lời tác giả: Trước khi đăng chương mới tôi muốn nói vài lời.

Bình luận trong hai ngày nay khiến tôi rất xúc động, cái nhìn của mọi người với Lương Húc và La Hiểu Ninh cũng làm tôi rất mừng bởi vì nó chứng tỏ mọi người đều là những cô gái có quan điểm sống rất đúng đắn.

Lương thiện, có lòng cảm thông nhưng cũng có thể giữ vững nguyên tắc của mình.
(*)Đa phần mọi người đều không tha thứ được cho hành động đâm người cảnh sát bảo vệ mình của La Hiểu Ninh.
Trước đây khi tôi lập dàn ý câu chuyện này đã từng bày tỏ sự lo lắng với bạn gay của tôi.

Tôi nói viết về hai kẻ tình nghi với mối thù sâu nặng, phải chịu nhiều uất ức thế này đến cuối cùng khiến mọi người diss lực lượng cảnh sát thì phải làm sao?
Bạn gay của tôi nói không đâu, cậu phải tin tưởng vào quan điểm sống của độc giả.

Với những người có hoàn cảnh éo le chắc chắn các bạn ấy sẽ đồng cảm nhưng ý thức về pháp luật của thế hệ độc giả bây giờ không hề thấp chút nào.
Hiện tại tôi yên tâm rồi.
Trâu ngả ngớn vẫn chưa xuất hiện, mọi người không cần phải sốt ruột, hồi ức của chương trước và chương này tuyệt đối không phải là bôi chữ.

Mỗi một tội phạm bước tới con đường phạm tội ít nhiều gì cũng có động cơ của mình.

Lần đầu tiên tôi thử nghiệm với thể loại hồi hộp, kịch tính; cũng hy vọng mọi người có thể có được niềm vui của việc giải mã và khám phá từ câu chuyện.

Ông xã Trâu của bạn đang trên đường login rồi, đừng sốt ruột ~
Nhân tiện nói luôn tuyệt đối đừng cho rằng chương này là một chương hồi ức thông thường, nó và chương trước đều ẩn chứa rất nhiều manh mối quan trọng.

Cùng xem bạn và Tiểu Phòng ai thông minh hơn nhé!
____________________________
Lần thứ hai Lương Húc đến Bệnh viện Tần Đô thời gian cách cũng không xa lắm, chỉ khoảng từ chủ nhật tuần trước đến thứ bảy tuần sau.
Tần Đô muốn làm một video tuyên truyền cho sinh viên đi học tập thực địa để xây dựng hình ảnh tích cực cho bản thân.

Bạn thấy đó sinh viên của Đại học Y Trường An đều đang tham gia hoạt động ở chỗ chúng tôi, chứng tỏ chúng tôi không phải bệnh viện tư nhân trực thuộc thông thường mà chúng tôi là một bệnh viện lớn, sang trọng, đẳng cấp.
Trên thực tế vẫn không thay đổi được bản chất hệ thống Phủ Điền của nó.

Đương nhiên mấy năm nay không phải nơi nào thuộc hệ thống Phủ Điền cũng xấu chỉ là tồn tại hiện tượng không chính quy ở mọi mặt, chỉ cần trả tiền thì cho dù thủ tục không đầy đủ cũng dám nhận bệnh nhân.

Giám đốc Bệnh viện Tần Đô cũng có chút quyết tâm, không phải là người kiếm được một món to xong rồi chạy.

Ông ta thật sự muốn gây dựng thương hiệu ở Quan Trung nếu không thì đã không tha thiết mong chờ người của các trường Y đến giao lưu.
(*)Bệnh viện hệ thống Phủ Điền là tập hợp các bệnh viện thuộc quyền quản lý của người Phủ Điền, Phúc Kiến.

Người Phủ Điền, Phúc Kiến mở bệnh viện tư nhân ở khắp cả nước, lâu dần hình thành một tổ chức có quy mô nhất định.

Hệ thống bệnh viện này có tiếng là lợi dụng việc chữa bệnh để bòn rút tiền của người bệnh.

Đàn anh trong nhóm sinh viên hỏi Lương Húc có đi hay không, Lương Húc nhớ tới trải nghiệm lần trước thì trong lòng vẫn còn hơi hoảng.
“Để em nghĩ đã.” Hắn nói.
Đàn anh cười ranh mãnh nhìn hắn: “Sao, cậu sợ người ta quấn lấy không buông à? Cũng đâu phải con gái, ngại ngùng gì chứ!”
Lương Húc bất chợt ngắc ngứ: “Không phải, em không…”
—— Không phải Lương Húc không muốn đi mà là chuyện lần trước thật sự quá xấu hổ, hắn bị người ta cười làm cho hơi sợ.
Lần đó ở bệnh viện hắn làm cho La Hiểu Ninh tỉnh dậy —— Sau đó mới biết được tên của cậu —— cả tầng đều nhốn nháo.

Tất cả bác sĩ và y tá đều chen chúc tới xem.
“Cậu biết không đứa bé này đã nằm ở đây từ khi bệnh viện của chúng tôi thành lập.” Y tá trưởng nói với Lương Húc: “Bảy năm, bệnh viện của chúng tôi mới bảy năm tuổi.

Lúc cậu ta chuyển tới đây đã là người thực vật rồi!”
Có thể nói thế này, các y tá ở Bệnh viện Tần Đô đã nhìn La Hiểu Ninh lớn lên trên giường bệnh.

Giống như cái tên người thực vật của cậu, cậu như một gốc thực vật sinh trưởng yếu ớt trên giường bệnh, dựa vào dung dịch dinh dưỡng và máy thở để duy trì sự sống, mỗi năm phải tiêu tốn một khoản chi phí đắt đỏ.
Lương Húc cảm thấy rất khó hiểu, để giữ lại tính mạng của một bệnh nhân thế này thì gia đình của cậu ấy phải vô cùng yêu quý cậu ấy, nhưng La Hiểu Ninh tỉnh lâu như vậy rồi mà không có bất cứ người thân nào xuất hiện, ngay đến gọi điện thoại cũng không ai bắt máy.

Hắn nhìn xung quanh: “Người nhà của cậu ấy đâu ạ?”
“Lạ ở chỗ đó đấy!” Y tá trưởng nói: “Định kỳ mỗi năm bố cậu ta sẽ chuyển khoản tới, tiền thuốc thang không thiếu một xu nhưng quanh năm suốt tháng rất hiếm khi đến thăm, đều do hộ lý chăm sóc, thỉnh thoảng bà của cậu ta sẽ tới thăm một chút.” Nói rồi bà ta bắt đầu thổn thức: “Sức khỏe của bà cụ cũng chẳng tốt là bao, một năm sẽ điều trị ở bệnh viện của chúng tôi một, hai lần.

Bà ấy keo kiệt cực kì, không giống như là người sẵn sàng chi tiền.”
“…”
Cái gia đình này thật sự quá kỳ lạ.

Nói vậy thì thu nhập của họ chẳng hề dư dả nhưng lại thà bớt ăn cũng phải kéo dài hơi tàn cho La Hiểu Ninh.
Lương Húc không nói nên lời mà chỉ ngẩn ra.
Y tá trưởng còn nói thêm: “Tôi nói cậu nghe chàng trai, chuyện thế này khó nói lắm, hoặc đây là một đứa con riêng hoặc vốn dĩ người bố kia không phải là bố thật.

Có thể là đã hủy hoại con nhà người ta nên phải bồi thường suốt bao lâu nay, rồi sợ người ta đàm tiếu bèn nói mình là bố.”
Lương Húc liếc một cái sắc lẻm về phía bà ta, hắn hoàn toàn không đồng ý với cách nói này bởi vì hắn hiểu rõ nhất mất đi người thân thì đau khổ ra sao.
Nếu đổi lại là mình thì cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giữ lại mạng sống cho người thân.
Y tá trưởng trò chuyện hăng say, thấy Lương Húc không tin thì càng nổi hứng buôn chuyện: “Xét về mặt logic đi, cậu ta và bố cậu ta hoàn toàn không giống nhau một chút nào! Tám, chín phần mười là nhân tình nuôi dưỡng bên ngoài! Cậu xem bộ dạng của thằng bé này đẹp như thế!”
Lời nói này quả thật k1ch thích Lương Húc, hắn tức giận trừng mắt nhìn đối phương một cái.
Y tá trưởng thấy vẻ mặt hắn không vui thì ngượng ngùng bỏ đi.
—— Mọi thứ trên đây là nói sau, còn trước đó thì La Hiểu Ninh gần như khiến cho Lương Húc lúng ta lúng túng.

Cậu không tiếp nhận bất cứ ai, cũng không để ý tới ai, giống như một chú gà con vừa mới chui ra khỏi vỏ chỉ nhận một mình Lương Húc.
Cậu cứ nắm chặt ngón tay của Lương Húc mãi, nói gì cũng không chịu thả ra.

Bác sĩ muốn lại gần kiểm tra thì La Hiểu Ninh không nói không rằng, hai mắt chỉ nhìn lom lom Lương Húc như thể Lương Húc là bố ruột của cậu.
Các bạn học cùng đi làm t1nh nguyện nghe được phong thanh thì lập tức chạy đến, sau khi biết chuyện thì đều cười ầm cả lên.

“Mẹ ơi, Tiểu Lương, cậu đúng là đẹp trai ngất trời đến người thực vật cũng bị vẻ đẹp của cậu làm cho tỉnh luôn.”
Lương Húc xấu hổ muốn chết, La Hiểu Ninh kiên quyết nắm tay hắn có chết cũng không buông.

Lương Húc cố gắng gỡ ngón tay của cậu ra, cũng không biết cậu thiếu niên người thực vật mới tỉnh dậy này lấy đâu ra sức lực mà gỡ mãi không được.

Hắn sợ dùng sức mạnh quá sẽ làm bị thương bệnh nhân nên chỉ còn cách ngồi xuống để cho cậu nắm.
Sau khi nhốn nháo một lúc lâu thì Lương Húc nghe thấy cậu nói một câu gì đó với hơi thở mỏng manh —— Hắn cúi người xuống nghe thì nghe thấy La Hiểu Ninh nói ngắt quãng: “Đừng đi.”
Đây là âm thanh đầu tiên cậu phát ra.
Bỗng nhiên Lương Húc mềm lòng.
Vì vậy ngày hôm ấy, La Hiểu Ninh bám vào ngón tay của Lương Húc làm hết tất cả các hạng mục kiểm tra sức khoẻ —— Lúc cởi [email protected] áo Lương Húc đã phải tốn nhiều lời khuyên bảo nhất trong đời mới miễn cưỡng khiến La Hiểu Ninh tin rằng hắn chỉ giúp cậu cởi [email protected] áo để bác sĩ kiểm tra, chứ tuyệt đối không phải muốn tránh ra.
Cảm giác ấy giống như đang lừa mèo đi tắm vậy.
Kiểm tra vừa kết thúc thì La Hiểu Ninh lập tức nắm chặt tay hắn.
Nói tóm lại chính là dính không rời.
Cậu trông có vẻ rất sợ hãi, cũng rất chật vật, cậu cảm thấy chói mắt với tất thảy ánh sáng và dường như cũng không thể nào quen với âm thanh của con người.

Cậu nằm trên giường bệnh, luôn trong trạng thái hoảng loạn như thể một con thỏ đang sợ hãi, nhìn thấy ai cũng khẽ run lên.

Cậu giống như là không thích nghi được với cơ thể hiện tại của mình cho lắm —— Trong lúc kiểm tra sức khoẻ cậu nhìn thấy dáng vẻ của mình trong tấm gương đối diện giường bệnh thì đã sợ đến mức co rụt vai lại.
Lương Húc cảm thấy cậu rất giống chính mình trước kia.
Đây là một sự đồng cảm khó có thể miêu tả.
Hắn không đẩy cậu ra nữa mà ngồi cạnh mãi cho đến khi cậu ngủ thì mới đứng dậy rời đi.
—— Đến tận khi ấy cũng không có bất cứ ai tới thăm La Hiểu Ninh.
Ngày hôm đó sau khi về trong lòng Lương Húc chất chứa nhiều tâm sự, hắn rất muốn gặp lại La Hiểu Ninh, cứ không kìm được lòng nghĩ tới cậu, lo cậu không có người chăm sóc.

Lúc ăn cơm hắn sẽ nghĩ trước đây cậu luôn dựa vào dịch dinh dưỡng, còn bây giờ ai sẽ đưa cơm cho cậu? Lúc tắm rửa thì lại nghĩ phòng bệnh đó có buồng tắm có vòi hoa sen, chỉ là không biết liệu có người tắm rửa giúp cậu hay không? Rồi khi đánh răng, hắn nhìn gương mặt trong gương của mình sẽ lại nhớ đến dấu vết hình hoa đào trên trán của La Hiểu Ninh.
Đây là một cảm giác rất kỳ lạ, giống như nhặt được một con mèo ở bên đường nhưng vì đủ mọi nguyên nhân mà cuối cùng không mang nó về nhà.

Tiếp đó ngày hôm sau lại muốn cầm xúc xích đến đút cho nó ăn.
Lương Phong thấy hắn bứt rứt không yên thì không khỏi hỏi hắn một câu: “Con sao thế?”
Câu hỏi ngoài lề này của ông ấy khiến cho ngụm sữa sặc vào khí quản của Lương Húc.
Lương Phong không hiểu ra sao vỗ lưng cho hắn một lúc rồi hỏi hắn: “Bố nói con đấy, có phải đang yêu đương không?”
Lương Húc sặc sữa lần thứ hai.
“Tuổi này rồi cũng không phải bố không cho con kết bạn.” Lương Phong khuyên bảo chân thành: “Không làm lỡ việc học là được.

Hay người ta không thích con à?”
Lương Húc phải giải thích mãi thì Lương Phong mới chịu tin con trai mình không bị bệnh tương tư.
“Đáng thương thật.” Lương Phong nói: “Vậy con muốn đi thăm thì cứ đi thăm đi.


Nhớ mang chút hoa quả gì đó cho người ta.”
Suy nghĩ trong chốc lát ông ấy nói: “Cũng đừng tới thường xuyên quá.

Gia đình này không bình thường, con đừng để bị lợi dụng.”
Lại suy nghĩ thêm một lúc rồi ông ấy thở dài: “Hầy, bố nói sai rồi.

Con trai à, con làm việc tốt thì cứ mạnh dạn mà làm đi, nào có nhiều người có ý đồ xấu như vậy chứ.” Ông ấy đứng lên: “Không thì bố cho con thêm chút tiền tiêu vặt nhé?”
… Gì vậy chứ, Lương Húc đau đầu: “Không cần ạ, con sẽ dành thời gian đi thăm.”
Hắn mang tâm trạng thấp thỏm trong lòng, muốn đi nhưng lại dường như không có lý do gì để đi.

Bệnh nhân vừa mới tỉnh nên tinh thần không minh mẫn là chuyện bình thường, nhưng nếu mình đến lần thứ hai thì phải dùng thân phận gì để thăm bệnh đây?
Mấy chuyện đó là thứ yếu, quan trọng nhất là hắn vẫn sợ bản thân sẽ mang đến điều không may nào đó cho người khác.

Nhưng trong lòng hắn vẫn có một sự nhiệt tình mong đợi, hắn luôn cảm thấy La Hiểu Ninh không giống với những người khác, bởi vì dường như hắn đã mang đến một vận may hàng thật giá thật cho La Hiểu Ninh.
Trong lúc hắn lặng lẽ đấu tranh tư tưởng thì một tuần trôi qua, đàn anh lại hỏi hắn có đi hay không một lần nữa.
“Đi ạ.” Lương Húc nói: “Nhưng mà em muốn một người chăm sóc một bệnh nhân nên anh xếp cho em việc đơn giản được không?”
Đàn anh cười ra tiếng: “Không xếp việc cho cậu rồi!” Anh ta nói: “Cậu muốn đến thăm đồ ngốc kia hả? Nhớ mang đồ chơi đến.”
Lương Húc không hiểu ý của anh ta: “Đồ ngốc?”
“Tới rồi cậu sẽ biết.” Đàn anh cười nói: “Nếu cậu muốn chăm sóc cậu ta thì anh nói cho cậu biết, rắc rối cho cậu rồi.”
Hiện tại hắn bước vào trong phòng bệnh, La Hiểu Ninh vẫn chỉ có một mình.

Cậu chưa thể tự mình di chuyển hoàn toàn, nằm trên giường lâu ngày khiến các cơ của cậu bị teo không còn chút sức lực, cậu ngồi trên giường ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là bầu trời trong xanh thẳm của ngày xuân.
Lương Húc xách theo một hộp sữa gõ cửa phòng một cái, La Hiểu Ninh chậm rãi quay đầu lại, sau đó đôi mắt bất chợt sáng lên.
“Anh lớn ơi!”
Cậu gọi một tiếng giòn tan, trong giọng điệu còn thấp thoáng chút giọng địa phương.
“…” Lương Húc nghệt cả mặt.
Nói thật đúng là La Hiểu Ninh nhỏ gầy nhưng nhìn từ chiều cao và tỉ lệ cơ thể của cậu thì —— dù thế nào cũng không tới phiên Lương Húc làm “anh lớn”.

Cậu trông ít nhất cũng phải mười lăm, mười sáu tuổi, bởi vì gầy và trắng lại thêm đôi mắt cực kỳ to cho nên toát lên một vẻ thiếu niên trung tính.
Anh lớn hơn hai tuổi, thật sự là có chút xấu hổ.
La Hiểu Ninh thấy hắn không nói lời nào thì bỗng chốc sợ sệt, một lát sau cậu mở miệng nói lí nhí: “Hôm nay em, sẽ không quấn lấy anh.”
Cậu thấy Lương Húc không bước tới thì chỉ còn cách nói thêm: “Xin lỗi, lần trước.”
Còn chưa nói được hai câu thì nước mắt đã chảy ra.
Lương Húc không còn cách nào khác chỉ đành đặt hộp sữa xuống rồi lau nước mắt cho cậu: “Đừng khóc, đừng khóc.

Anh… Anh…”.

Hắn “anh” một lúc lâu cũng không nói ra được đoạn sau của “anh”.
Lúc này thì hắn đã rõ vì sao đàn anh muốn hắn mang đồ chơi đến.

Đây là một người thiểu năng trí tuệ!
La Hiểu Ninh thật sự ngừng khóc, cậu nhìn chằm chằm hộp sữa Lương Húc đặt trên chiếc tủ thấp.
Lương Húc đưa mắt theo hướng nhìn của cậu thì không nhịn được bật cười.

Hắn cúi người nhìn La Hiểu Ninh: “Muốn uống không?”
La Hiểu Ninh chần chừ một lúc lâu rồi xấu hổ gật đầu.

“Chỉ được uống một chút thôi.” Lương Húc nói: “Anh sợ dạ dày của em không chịu được.

Đợi anh đun nước ấm cho em.”
La Hiểu Ninh ngửa đầu nhìn hắn, nở một nụ cười ngượng ngùng.
—— Phải, căn bệnh này có rất nhiều vấn đề nhưng thật sự rất đáng yêu, nếu đối xử với cậu như một đứa trẻ thì thậm chí cậu còn rất lễ phép và ngoan ngoãn.
Lương Húc chưa từng dũng cảm thân thiết với người khác đến thế, càng chưa từng chăm sóc người khác như vậy, hắn cảm thấy rất thích thú.

Trước đây nuôi mèo, nuôi chó cũng sợ sẽ làm nó chết vậy mà hiện tại chẳng hiểu ra sao lại nuôi cả một đứa bé.
Chẳng có bất cứ lý do gì nhưng hắn tin chắc rằng La Hiểu Ninh sẽ không sao cả.

Chỉ cần cậu nở nụ cười là dường như vấn đề gì cũng có thể giải quyết.

Cậu cười lên thật sự hồn nhiên khó nói nên lời.
Hắn bê hộp sữa và cốc men đi tìm nước nóng, không tự chủ được mỉm cười suốt cả đường đi.

Đúng lúc gặp được bác sĩ điều trị chính đi kiểm tra phòng.
“Ồ, Tiểu Lương, cậu tới thăm 8622 hả?”
“Bác sĩ Đường.” Lương Húc dừng bước: “Có phải trí não của cậu ấy có vấn đề không ạ?”
Bác sĩ Đường gật đầu: “Có thể coi là thế mà cũng có thể coi là không.

Là do cậu ta hôn mê quá lâu nên nhận thức gặp chướng ngại.

Dù sao bất cứ ai nằm lâu như vậy cũng không thể chuyển biến ngay được.”
Nói cách khác trí não của La Hiểu Ninh vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Bác sĩ Đường nói trong một tuần qua đã giám định nhiều lần, có lẽ mức độ nhận thức chỉ khoảng tám tuổi.
Chẳng trách lại buột miệng gọi Lương Húc là “anh lớn”.
“Có thể hồi phục không ạ?”
Bác sĩ Đường cười lúng túng: “Cậu không phải người nhà nên tôi không ngại ăn ngay nói thật với cậu.

Nếu như thật sự cậu ta có thể hồi phục thì trong vòng một tuần sẽ thích nghi được với tình hình hiện tại, nhưng tốc độ thích nghi của cậu ta chậm hơn nhiều so với bình thường.” Bác sĩ Đường nói một cách uyển chuyển: “Đây cũng không phải là bệnh nan y gì, dù sao… Dù sao cứ dạy từ từ thì có thể tự chăm lo cho cuộc sống cá nhân.”
Cũng có nghĩa là La Hiểu Ninh không thể sinh hoạt như một người bình thường, trí não của cậu mãi mãi dừng ở tám tuổi.
“… Là do não bộ từng chịu tổn thương ạ?”
“Có lẽ vậy.” Bác sĩ Đường sờ đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, hình như lúc cậu ta chuyển viện đến đây đã là người thực vật rồi.” Nói xong ông ta bật cười: “Tôi đến Tần Đô mới một năm nên thật sự không trả lời được.

Tiểu Lương à, người nhà họ cũng chẳng bận tâm mấy chuyện đó thì cậu cũng đừng tự chuốc phiền phức cho mình.”
Lương Húc chỉ cười cười rồi nhìn theo bóng dáng ông ta đi xa.
Trong lúc lơ đãng hắn cúi đầu nhìn chiếc cốc men trong tay mình —— Chiếc cốc này cũ vô cùng, rõ ràng là một món đồ đã dùng nhiều năm.

Lương Húc cảm thấy nó rất quen mắt, hình như đã thấy ở đâu rồi.
… Đây không phải là món đồ mua trong mấy năm gần đây, bây giờ đã không còn ai dùng loại cốc tráng men thế này.
Hắn lật chiếc cốc lại, trên thân cốc có in chữ, qua lâu ngày chữ viết đã bị mài nhẵn bóng chín phần mười, có lẽ còn từng đặt lên bếp để đun nên phần đáy cốc đã bị cháy đen.
Nhìn loáng thoáng, những chữ cái màu đỏ còn lưu lại được in rời rạc ngắt quãng:
Kim… Huyện… Thôn… Đại.
Hết chương 19..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận