Sinh viên Y hệ chính quy học nhiều hơn các sinh viên khác một năm.
Vào năm thứ ba đại học Lương Húc đã đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học.
Giáo sư cũng tán thành việc hắn học thạc sĩ, ông nói: “Em nên học thẳng lên tiến sĩ nhưng cũng đừng lơ là việc thực tập, những kiến thức thực hành lâm sàng không được quên.
Không thể để tháp ngà vây nhốt mà trở nên ngu si.”
Lương Húc nghĩ một cách đắc ý, em không hề bị tháp ngà vây nhốt thành kẻ ngu dốt mà ngược lại em còn dạy dỗ cho một tên ngốc vô cùng tốt!
Chỉ trong vòng hai năm La Hiểu Ninh tựa như mầm cây được đón gió, khôi phục trạng thái bình thường cực kỳ nhanh.
Mọi cử chỉ của cậu đã hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của một người khỏe mạnh, thậm chí cậu còn có thể tự mình bắt xe đi mua đồ —— Có một lần Lương Húc đến phòng bệnh nhưng không tìm thấy cậu thì thật sự rất hoảng hốt, kết quả là La Hiểu Ninh quay về xách theo một chiếc túi nilon với vẻ mặt tự hào rồi khoe với hắn: “Anh ơi! Mua cho anh ăn này!”
Lương Húc nhìn cậu chằm chằm: “Ai dạy em?”
“Dì Đổng ạ!”
Dì Đổng là y tá trưởng của khoa Nội trú số 2.
Lương Húc quệt lên mũi cậu một cái: “Em khá lắm! Cũng không nói một tiếng với anh!”
La Hiểu Ninh nhét bánh trứng vào trong tay hắn: “Anh ăn đi, anh ăn đi.”
—— Chỉ cần không nói chuyện thì La Hiểu Ninh là một đứa trẻ hoàn toàn bình thường nhưng vừa mở miệng thì ngay lập tức hiện lên vẻ ngốc nghếch.
Cậu đi mua đồ e là người ta sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái nhưng La Hiểu Ninh không quan tâm.
Y tá trưởng Đổng đã cho cậu một số tiền vừa đủ vì vốn dĩ cậu cũng không học được cách tính toán.
Việc đi bộ cũng không kiên trì được quá lâu, khả năng phục hồi cơ bắp của cậu không lý tưởng nên đi được một đoạn thì lại cần nghỉ một lát —— Nhưng dù thế nào đi nữa thì hôm nay cũng đã là sự tiến bộ vượt bậc so với trước đây.
Lương Húc thầm tự kể công trong lòng mà chẳng chút xấu hổ, bởi vì đó thật sự là công lao của hắn.
Tâm trạng của hắn quả thật giống như gà mẹ nuôi lớn gà con, đi trên đường không thể kìm lòng muốn cục ta cục tác.
“Mặt mày rạng rỡ, trạng thái tinh thần là phải như thế.” Giáo sư bất ngờ đổi chủ đề khen ngợi hắn.
Bởi vì có rất nhiều sinh viên lên đến năm ba thì cứ giống như đã hít thuốc hai năm, mặt mũi tràn ngập thần sắc tu tiên.
Toàn là làm gì? Chơi game, yêu đương, thức đêm đọc tiểu thuyết.
Thật ra Lương Húc cũng chơi game, bạn bè trong lớp cũng rủ rê hắn chơi L0L.
Hắn không còn từ chối sự thân thiện của người khác nữa mà cũng thử chơi cùng bọn họ.
Đêm hôm khuya khoắt hắn lén trốn nhà ra ngoài còn mấy đứa bạn học cũng mò ra khỏi ký túc xá rồi cả đám cùng lao đi chơi thâu đêm.
Thoắt cái đến trời sáng, bọn họ lái xe máy í ới gọi nhau tụ tập ở đầu đường.
Cả đám lê tấm thân đầy mùi quán net ngồi châu đầu ăn canh bánh mì thịt dê —— Lương Húc mời.
(*)Canh bánh mì thịt dê (羊肉泡馍): là đặc sản của tỉnh Thiểm Tây, một món ăn điển hình ở thành phố Tây An và các thành phố khác thuộc vùng Quan Trung.
Món ăn gồm bánh mì xắt nhỏ được nấu trong nước dùng thịt dê và ăn kèm với thịt dê.
Lương Phong hơi mừng trong lòng nhưng đồng thời cũng bực vì hắn chơi điện tử nên nghiêm mặt nói: “Muốn chơi thì chơi ở nhà! Mấy đứa kia cũng có thể chơi ở ký túc xá cơ mà! Còn ra quán net nữa thì bố đánh con đấy!”
Lương Húc vậy mà lại học được cách giả ngây giả ngô: “À thì, không vấn đề ạ!”
Lương Phong cảm nhận được hắn đã thay đổi nhưng là thay đổi theo chiều hướng tốt.
Đây là Tiểu Húc mà ông ấy mong được nhìn thấy nhất, vui vẻ và cởi mở, khí phách hiên ngang tựa như tuấn mã phi nước đại trên vùng đất Thiểu Lăng —— Vào mùa đông hắn mặc một chiếc áo len cao cổ màu nâu nhạt, bên ngoài là áo khoác ngắn gọn gàng và đeo một chiếc túi đeo chéo lớn.
Hắn nhanh chân sải bước chạy xuống tầng rồi đột nhiên quay đầu lại, bước lui về sau rồi đưa tay lên về phía Lương Phong đang ở trên tầng.
Một cách tinh nghịch hắn chào bố hắn bằng nghi thức quân đội.
Ngày đông ấm áp, ánh nắng chiếu rọi lên gương mặt của hai người.
Lương Phong vui mừng nhìn hàng răng trắng của con trai ông ấy, cười rạng rỡ đến thế là một sự phóng khoáng đầy hiên ngang.
(*)Thiểu Lăng là một vùng cao nguyên trầm tích hoàng thổ ở phía đông nam thành phố Tây An.
Đông qua xuân đến, xuân đi xuân lại tới, tháng ngày ở Trường An yên bình và nhẹ nhàng tựa như vó ngựa gõ lộc cộc trên mặt đường Chu Tước, như bầy yến về bay quanh Tháp Chuông lúc hoàng hôn, lượn vòng rồi tụ hợp.
Thời gian xuôi dòng bỏ trốn, trôi đi theo dòng nước xuân sông Bá, nhuốm sắc xanh vàng của rặng liễu ven cầu Bá.
Nó khiến cho đỉnh núi Lệ Sơn phủ màu cây cỏ, cũng khiến đầu cành của tháng năm nở đầy hoa hòe.
Khi đó Lương Húc cầm ba trăm bài thơ Đường tới dạy La Hiểu Ninh có cảm giác bản thân chắc chắn là “gió xuân phơi phới vó ngựa tung bay”.
La Hiểu Ninh ngồi ở bên cạnh hắn vừa cố gắng nhận biết từng chữ vuông vức trên trang sách mở rộng vừa lơ đãng nhìn bức tranh bên cạnh —— Lương Húc lặng lẽ đưa tay sang búng nhẹ một cái lên chóp mũi cậu vì vậy La Hiểu Ninh che mũi lại rồi dài giọng đọc:
“Ngắm —— trọn —— muôn —— hoa —— Trường —— An —— chỉ —— một —— ngày.”
Gió xuân phơi phới vó ngựa tung bay, ngắm trọn muôn hoa Trường An chỉ một ngày.
(*)“Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tận Trường An hoa” (春风得意马蹄疾, 一日看尽长安花) là 2 câu thơ trích trong bài “Đăng khoa hậu” của Mạnh Giao, miêu tả sự đắc ý cùng niềm phấn khởi, tự hào của nhà thơ sau khi thi đỗ Tiến sĩ ở tuổi 46.
Giáo sư đã đề cử hắn tới thực tập ở Bệnh viện trực thuộc Đại học Y —— Đây là tiêu chuẩn tốt nhất có thể đạt được, Bệnh viện trực thuộc Đại học Y là một trong ba bệnh viện hàng đầu của Trường An.
Lương Húc suy đi nghĩ lại rồi quyết định bàn bạc với bố hắn trước.
“Con muốn thực tập ở Tần Đô.” Lương Húc nói: “Giám đốc bệnh viện đã đề cập chuyện này với con.
Con cảm thấy thực tập thì ở đâu cũng như nhau, hơn nữa con còn định học thạc sĩ cũng không vội đi làm, chẳng bằng nhường lại cơ hội cho các bạn học khác.”
Trong chuyện học hành Lương Phong luôn ủng hộ chứ không can thiệp vào quyền tự do của hắn, chỉ là nghe thấy Tần Đô thì hơi cau mày: “Chẳng phải đấy là bệnh viện thuộc Hệ thống Phủ Điền à?”
“Hệ thống Phủ Điền thì cũng không phải không thể tới.
Để tạo dựng tên tuổi thì quả thật họ cũng đã thuê vài chuyên gia thực sự về.” Lương Húc phân tích rõ ràng rành mạch cho bố hắn nghe: “Cả hai chuyên gia Khoa ngoại lồ ng ngực mà họ mời tới từ Nam Kinh tháng trước đều có chức danh cao, con từng gặp mặt nói chuyện mấy lần, thật sự có trình độ.”
Đây không phải là lời nói dối, vì để mời hai ví tiền sống này mà Giám đốc Lâm đã nhịn đau bỏ ra một khoản vốn liếng.
Đương nhiên lông dê thì phải lấy ở trên thân dê, khoản chi phí này tất nhiên là phải thu hồi lại từ chỗ bệnh nhân.
Giám đốc Lâm càng nghĩ càng đắc ý, một phút hứng lên đã mua một chiếc xe cứu thương nhập khẩu được tân trang lại, nghe đâu có thể đáp ứng được ngay cả trong điều kiện dã chiến.
Chiếc xe đó đặt trong khuôn viên của khoa khám bệnh, huênh hoang vô cùng.
Giám đốc Lâm vì để lôi kéo Lương Húc, lôi kéo vị thạc sĩ tương lai của Đại học Y Trường An này —— Có thể còn là tiến sĩ —— Ông ta đã liên tục động viên Lương Húc: “Tiểu Lương à, cậu lái thử chút đi, cậu lên đi thử xem! Chân ga đạp một cái thích thú bao nhiêu khỏi phải bàn!”
Lương Phong vẫn bán tín bán nghi: “Con cũng đừng vì thằng bé ốm yếu kia mà chọn bừa chỗ thực tập.”
Lương Húc vỗ một cái lên vai bố hắn rồi cười: “Không tin con ạ? Nếu họ chẳng có chút năng lực nào thì có dùng tiền mời con, con cũng không tới.”
Lương Phong gật đầu rồi nghĩ thầm con trai lớn thật rồi, có thể bàn chuyện cùng mình rất ra dáng.
Nghĩ như thế thì ông ấy bèn đắc ý.
Vì vậy cuộc sống năm thứ tư và năm thứ năm của hắn càng tất bật hơn.
Lương Phong cũng bận rộn, bởi vì bộ môn bắn súng của Trung Quốc đã đạt được thành tích tốt trong hai kỳ Thế vận hội Olympic nên các bậc phụ huynh chú ý nhiều hơn đến hạng mục bắn súng này.
Việc kinh doanh của phòng tập bắn súng mà Lương Phong đang làm việc phát đạt một cách bất ngờ, còn đặc biệt mở một lớp dạy cho thanh thiếu niên vào cuối tuần.
Lương Phong mang theo hào quang của quán quân toàn quốc trên đầu nên lẽ dĩ nhiên đã trở thành ông chú hoa khôi của phòng tập.
Cặp cha con này như én lớn và én nhỏ rời tổ kiếm ăn đập cánh bay về phía góc phố Trường An phồn hoa, những chú chim én vỗ cánh mang theo hy vọng đối với cuộc sống cũng mang hy vọng tới cho rất nhiều người.
Hai cha con thường xuyên gặp nhau vào buổi tối, bọn họ ngồi xuống, Lương Húc cũng uống với bố hắn một chén rồi trò chuyện xem hôm nay đã làm những gì.
“Phụ huynh bây giờ hết nói nổi.” Lương Phong nói: “Có một ông chủ của một công ty vật liệu xây dựng kiên quyết bỏ tiền để nhét con trai đến lớp học.
Bố thấy tính cách của con trai ông ta có chút khó chiều, không được bình tĩnh, thật ra không hợp học bắn súng cho lắm.
Ông Chu cứ nhất quyết nói giúp cho nó, hầy bố hết cách đành phải nhận.”
Lương Húc gắp thức ăn cho bố hắn để bố hắn nguôi bớt trước: “Bố, cái chân giò này ngon lắm!”
Lương Phong gắp miếng chân giò về lại bát của hắn: “Không biết bao giờ mới có thể ăn đồ do con dâu làm!”
Lương Húc đau đầu: “Để con học, để con học.” Rồi chuyển chủ đề: “Ông sếp kia cho bố bao nhiêu ạ?”
“Bố không lấy.” Lương Phong nói: “Cho bố hai mươi nghìn, bố sao dám lấy.
Lớp một thầy một trò đã năm nghìn một tháng rồi.
Đúng là sẵn sàng bỏ ra mọi thứ vì con cái.”
“Chủ của một công ty thì chắc chắn là rất nhiều tiền.”
“Tiền cũng không phải do gió thổi tới.” Lương Phong nói: “Công ty của ông ta đúng là rất lớn nhưng nhà của họ bình thường cực kì, một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách ở Khúc Giang.
Theo lý thuyết thì một ông chủ lớn như ông ta hẳn phải ở biệt thự, đúng là bao nhiêu tiền đều đầu tư hết vào đứa con.”
Khu dân cư Khúc Giang kia điều kiện không tệ, giá căn hộ cũng không đắt, Lương Phong đã từng nghĩ tới việc đổi nhà mới nhưng do dự nửa năm cuối cùng vẫn không mua.
Tiền phải giữ lại cho Lương Húc đi học, không thể trông chờ hết vào học bổng của thằng bé.
Vừa nói dứt lời thì Lương Phong hơi xấu hổ: “Tiểu Húc à, bố không so được với người ta nếu không đã có thể cho con đi du học nước ngoài rồi.”
Ông chủ của công ty vật liệu xây dựng này kể với Lương Phong muốn cho con trai đạt được giải thưởng, sau đó sẽ xuất ngoại để lấy tiếng —— Không học đại học ở trong nước mà trực tiếp đưa ra nước ngoài học liên thông lên thạc sĩ.
Lương Phong nghe vậy thì vô cùng ao ước.
Lương Húc ngậm chân giò bật cười: “Ôi trời, cái người đấy cũng không so được với bố của con mà, vừa biết bắn súng vừa biết đánh võ!”
“Lẻo mép!” Lương Phong cũng cười rồi chỉ tay vào bếp: “Còn hai miếng chân giò bố sẽ gói lại cho con.
Ngày mai con tới bệnh viện thì mang vào cho cậu bạn nhỏ của con.”
—— Lương Phong gọi “La Hiểu Ninh” là “cậu bạn nhỏ”.
Thực tế La Hiểu Ninh có thể xem là cùng tuổi với Lương Húc.
Lương Húc ở Tần Đô lâu nên cũng đã xem bệnh án của La Hiểu Ninh.
La Hiểu Ninh chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi.
Cậu là do hôn mê quá lâu, dậy thì kém vì vậy trông qua chỉ như thiếu niên, cộng thêm trí tuệ chậm phát triển nên càng giống như trẻ con.
Trước kia thì là đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi còn hiện tại dạy dỗ nghiêm chỉnh thì như cậu nhóc mười lăm, mười sáu.
Bởi vì người nhà bỏ bê nên ngay đến chứng minh thư cho cậu cũng không làm.
Bệnh viện Tần Đô tham lợi nhuận nên cũng xuôi theo không hỏi đến, coi cậu như người được tiếp nhận điều trị trong lúc khó khăn.
Lương Phong từng đến Tần Đô thăm La Hiểu Ninh một lần thì thổn thức không thôi, lòng chính nghĩa của ông ấy dâng trào: “Ngày thường người nhà cũng không quan tâm mà chỉ có Tiểu Húc chăm sóc thôi hả?”
La Hiểu Ninh cảm nhận được người nhà mình đã sai rồi nhưng lại không nỡ xa Lương Húc nên chỉ rụt rè trốn sau lưng Lương Húc.
Lương Phong đau lòng cho đứa bé này nên ngày thường nấu món gì cũng để Lương Húc mang vào cho Hiểu Ninh một phần, lại còn đưa một chiếc điện thoại di động cũ cho La Hiểu Ninh.
“Trẻ con thỉnh thoảng nghịch điện thoại cũng có thể thúc đẩy phát triển trí não.” Lương Phong nói: “Nhưng con cũng đừng dạy nó chơi game hay xem tin tức gì đó, đừng cứ nhốt mình trong phòng bệnh bí bách.”
Bà La vẫn một tháng vào hai, ba lần rồi trò chuyện qua loa mấy câu như trước.
Lương Húc từng hỏi bóng hỏi gió quê họ ở đâu thì bà La nguýt một cái: “Nhà chúng tôi trước giờ là người thành phố!”
Lương Húc cũng không tiện hỏi thêm nữa mà thay vào đó còn mong bà La tới ít đi.
Bà ta tới lần nào thì La Hiểu Ninh lại khó xử lần đó.
Trong giai đoạn trước khi thi lên nghiên cứu sinh, Tần Đô trở thành căn nhà thứ hai của Lương Húc.
Từ sáng sớm hắn đã mang cơm đến rồi bận bịu đến giữa trưa, buổi chiều thì đọc sách trong phòng bệnh của La Hiểu Ninh —— Thật ra ở nhà cũng có thể đọc thế nhưng Lương Húc vẫn cứ muốn đến.
Hai chuyên gia được mời về rất thích hắn vì vừa thông minh vừa cầu tiến nên đã chỉ dạy không ít, cũng khuyên: “Học thì học nhưng Tiểu Lương này, học xong thạc sĩ cháu phải đến những bệnh viện tuyến đầu, Hệ thống Phủ Điền không phải nơi cháu nên tới.”
Hai vị chuyên gia đều là trưởng khoa của bệnh viện.
Lương Húc cũng không muốn ở lại Tần Đô thật.
Sự ưu ái của Giám đốc Lâm dĩ nhiên sau này hắn sẽ báo đáp nhưng hiện tại nấn ná ở Tần Đô nói thẳng ra là vì La Hiểu Ninh.
Ở cùng cậu, hắn cảm nhận được sự yên bình và vui vẻ.
La Hiểu Ninh không hề quấy rầy hắn những lúc ôn tập hay làm đề thi, La Hiểu Ninh làm một thư đồng đạt tiêu chuẩn đứng bên cạnh rót nước cho hắn.
La Hiểu Ninh sẽ nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, đến khi hai kim đồng hồ trùng nhau thì cậu sẽ lay cánh tay Lương Húc: “Anh ơi, ăn cơm.”
Vào mùa đông phòng bệnh bật hệ thống sưởi hai người ngồi tựa vào nhau, Lương Húc thì làm đề thi còn La Hiểu Ninh thì nghịch điện thoại ở bên cạnh.
Cậu vụng về bấm nút gõ chữ rồi nhìn ngắm thế giới trong Baidu đầy mới lạ, thỉnh thoảng lại lén liếc mắt về phía Lương Húc nhìn trộm sách tham khảo cao siêu mà cậu không thể hiểu trên tay hắn.
Mặt trời ngả về tây, lúc này Lương Húc mới nghĩ đến việc phải về nhà, nghiêng đầu nhìn sang thì trông thấy La Hiểu Ninh dựa lên người hắn đã ngủ từ khi nào.
Lương Húc bế cậu về lại giường, suy nghĩ một lúc thì hắn lại bế cậu vào phòng vệ sinh để rửa mặt rửa chân cho cậu.
La Hiểu Ninh dụi đôi mắt đang lim dim buồn ngủ: “Thi đỗ rồi.”
Lương Húc không hiểu ra sao: “Thi đỗ gì?”
La Hiểu Ninh không trả lời mà chỉ cười khúc khích.
Cậu nằm mơ, mơ thấy Lương Húc thi đỗ —— Tuy rằng rốt cuộc Lương Húc phải thi gì thì cậu cũng chẳng hiểu.
“Anh ơi, anh phải đi đến nơi khác thi.” Trước lúc tạm biệt La Hiểu Ninh nắm vạt áo của Lương Húc: “Thanh Hoa.”
Lương Húc bật cười: “Ai bảo em thế? Anh không đi đâu cả, chỉ thi ở trường bản địa.” Hắn cúi người xuống: “Anh ở Trường An sẽ có thể thường xuyên đến thăm em.”
“Phải đi.” La Hiểu Ninh học theo dáng vẻ của y tá trưởng Đổng nói một cách nghiêm túc: “Đấy là trường tốt.”
Lương Húc không kiềm chế được muốn trêu cậu: “Anh đi rồi em không nhớ anh à?”
“Không nhớ.” La Hiểu Ninh lắc đầu: “Phải vào trường tốt.”
“… Nhóc ngốc!” Lương Húc cười phì: “Thi trường gì còn cần em lo nữa hả? Anh đi đây, em ở trong phòng phải ngoan đấy!”
Ánh chiều tà đan bóng của họ lại vào nhau rồi dần dần tách rời, chia tách từng đoạn ngắt quãng —— Người đã đi mà cái bóng vẫn nối liền không dứt.
La Hiểu Ninh không chịu đóng cửa lại, bởi vì nếu không đóng cửa thì hai cái bóng vẫn còn có thể nói lời tạm biệt với nhau.
Hết chương 27.
____________________________
Editor: Đọc đến đây thì muốn nói một câu, khó khăn lắm họ mới có được một cuộc sống bình thường mà..